Tối hôm qua ngủ sớm, ngày hôm sau Bạch Hãn Triệt rất sớm đã tỉnh. Thế nhưng trên giường có người muốn ngủ nướng, chết sống kéo hắn cùng nhau ở trên giường. Bất đắc dĩ, hắn phái người đi nói cho cha hắn sáng nay không qua dùng bữa, rồi mới cùng Lam Vận Vanh nằm trên giường.
Mặt trời lên cao, Lam Vận Vanh mới xem như tỉnh ngủ, Bạch Hãn Triệt lau lau mồ hôi toát ra trên trán y. Lam Vận Vanh nhân cơ hội nắm lấy tay hắn đặt bên miệng cắn.
“Hôm nay còn đi Vận phường sao?”
“Ừ.”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt đau lòng nói: “Không thể nghỉ một ngày à?” Hắn đã quên Lam Vận Vanh từ nhỏ đã thích ngủ, không liên quan tới có mệt hay không.
“Không được, hôm nay còn có việc cần bàn.” Ôm Bạch Hãn Triệt hôn một trận, Lam Vận Vanh mới buông hắn ra. Thấy y muốn đứng lên, Bạch Hãn Triệt xuống giường, phân phó người bưng nước nóng tới. Không mượn tay người khác, Bạch Hãn Triệt tự mình vắt khăn ướt cho Lam Vận Vanh, lại hầu hạ y súc miệng, mặc quần áo. Mười mấy năm, Lam Vận Vanh cũng không cảm thấy mất mặt, liền giang hai cánh tay hưởng thụ sự hầu hạ của Bạch Hãn Triệt, y thích.
“Tối hôm qua ta lén đổi một cái hà bao cho tiểu Tứ nhi, sai người nói là thần tiên cho, lúc tiểu Tứ nhi cho ngươi xem ngươi phải nhớ kỹ.”
“Ừ, đã biết.”
Chỉnh trang lại đai lưng cho Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt lúc này mới đi rửa mặt. Xong xuôi, hai người tới phòng ăn dùng bữa, Lam Vận Vanh mới nói: “Hà bao kia là lão bản nương của Ngọc Tú đưa, ngươi nếu nghe được tiếng gió gì đừng để tâm.”
Bạch Hãn Triệt sửng sốt, nhất thời nghe không ra lời này là ý gì.
Lam Vận Vanh cắn miếng bánh bao tiếp theo càu nhàu nói: “Gần đây ngoài cung đều truyền ta có lẽ muốn cưới phi.”
“Hả?” Bạch Hãn Triệt lại sửng sốt, hắn vì sao không biết? A, không phải, phải… “Ừm, có liên quan, với lão bản nương đó?” Không có đau lòng, khổ sở, khiếp sợ, chính là tò mò. Cho dù lời này là Lam Vận Vanh chính miệng nói ra, Bạch Hãn Triệt cũng cảm thấy loại chuyện này cách hắn rất xa. Không phải không hoài nghi, là căn bản không nên hoài nghi.
Lam Vận Vanh nuốt bánh bao xuống, phản ứng của Bạch Hãn Triệt làm y mất hứng: “Ngươi không ghen?”
Bạch Hãn Triệt hồ đồ một lát lập tức rất nghiêm túc nói: “Ta, ừm, ngươi cùng Vận Tranh là của ta.”
“Vậy còn được.” Lam Vận Vanh tiếp tục mồm to ăn bánh bao.
Bạch Hãn Triệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trước kia khi cải trang xuất cung với hai người này, gặp phải người nhìn trộm hai người này, hắn nếu không “ghen”, hai người này sẽ tức giận, sẽ làm cho hắn một tháng không xuống giường được. Lúc này tiếng gió cũng có, nếu hắn dám nói mình không ghen, hắn cả đời đều đừng nghĩ xuống giường.
Ăn cơm xong, Lam Vận Vanh liền xuất cung. Nhìn theo Lam Vận Vanh đi xa, Bạch Hãn Triệt lúc này mới xoay người trở về tẩm cung.
———
Nếu hỏi Bạch Hãn Triệt có lo lắng Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh thích người khác hay không, hắn sẽ lập tức lắc đầu, chưa bao giờ từng lo lắng. Hai người từ nhỏ đã khóa chặt hắn bên người kia nếu thích người khác, vậy cũng chỉ có thể nói hắn rất vô năng. Huống chi ràng buộc giữa bọn họ quá sâu, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ còn có hai hài tử, chỉ từ dục vọng hai người kia chưa từng hạ thấp đối với hắn, hắn cũng có thể nhìn ra trái tim của hai người kia vẫn ở trên người hắn. Còn những khả năng khác, Bạch Hãn Triệt cũng không để cho mình suy nghĩ nhiều, chỉ cần toàn tâm tín nhiệm hai người kia là đủ rồi.
Đi chỗ cha thỉnh an, quả nhiên Lưu Thiên Tứ lấy hà bao “thần tiên” cho mặt mày cong cong theo người đòi khen ngợi. Bạch Hãn Triệt đương nhiên sẽ không keo kiệt vài câu nói hay, Lưu Thiên Tứ được người đầy phòng khen tiếng cười không dứt. Bạch Hãn Triệt không nhìn kỹ cái hà bao nữ nhân khác đưa cho Lam Vận Vanh kia, nhưng rất hạnh phúc nhìn Lưu Thiên Tứ nâng cái hà bao ấy cười không khép miệng.
Bạch Tang Vận ở một bên nhìn Bạch Hãn Triệt, trong mắt thoáng qua vẻ không vui, trên mặt vẫn cười hỏi: “Hãn Triệt, Vận Vanh gần đây thường không hồi cung?” Hắn sáng nay từ chỗ Trạng Nguyên nghe được chút tiếng gió.
Bạch Hãn Triệt vừa nghe liền hiểu có chuyện gì, lập tức nói: “Hắn mỗi đêm đều trở về, dù cho bận rộn cũng nhiều nhất là về muộn một chút. Tối hôm qua con cũng không biết hắn khi nào trở về, có điều hẳn là rất khuya. Sáng nay không tới thỉnh an phụ thân cũng là bởi vì Vận Vanh vẫn luôn ngủ, con cũng không gọi hắn.”
Lần này Bạch Tang Vận cũng không biết nên nói thế nào, hắn không tin hai nhi tử kia của mình lại thay lòng với Hãn Triệt, nhưng bên ngoài truyền lại giống như có chuyện đó, hắn không thể không lo lắng.
Bạch Hãn Triệt đi đến trước mặt cha ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cha: “Cha, người không cần lo lắng, mặc kệ bên ngoài nói gì, Vận Tranh và Vận Vanh vẫn là Vận Tranh và Vận Vanh.”
Bạch Tang Vận đầu tiên là sửng sốt, rồi mới ôn hòa cười: “Vận Vanh đã nói với con?”
“Hắn chỉ nói con đừng để tâm.” Bạch Hãn Triệt ngược lại trấn an: “Cha, hài nhi tin bọn họ, Vận Tranh và Vận Vanh làm việc có chừng mực. Nếu bọn họ có tâm tư ấy, cũng sẽ không nói với con.”
Bạch Tang Vận yên tâm cười: “Vận Vanh nói với con là được rồi, ta chỉ lo lắng hai đứa chúng nó lại hồ đồ.”
“Sẽ không, cha.” Bạch Hãn Triệt không miễn cưỡng chút nào.
Thấy con như vậy, Bạch Tang Vận cũng không hỏi đến việc này nữa, chỉ phái người đi chỗ Lưu Vận Tranh truyền lời, đừng cho đồn đại tiếp tục truyền xuống, không được làm Bạch Hãn Triệt tổn thương.
———
Kết thúc triều nghị, Lưu Vận Tranh đang định xuất cung đi Vận phường, thái tử Lưu Thao lạnh mặt vào ngự thư phòng, câu nói đầu tiên mở miệng chính là: “Phụ hoàng, phụ vương muốn cưới phi?”
Lưu Vận Tranh nhíu mày: “Con nghe ai nói?”
“Ngoài cung đều truyền khắp, trong cung cũng đang truyền.”
“Con tin?”
“Không có lửa làm sao có khói.”
Sắc mặt Lưu Thao rất có xu thế nổi lên mưa gió.
Lưu Vận Tranh nghiền ngẫm hỏi: “Nếu phụ vương con có ý nghĩ đó thì sao?”
Lưu Thao lập tức lạnh lùng nói: “Vậy phụ vương cũng đừng trách nhi thần bất hiếu, hắn coi trọng ai, người đó phải chết.” Chủ nhân của hậu cung này chỉ có thể là hoàng gia gia và cha!
“Ha hả…” Lưu Vận Tranh cười, đông lạnh trên mặt Lưu Thao biến thành dò hỏi.
Lưu Vận Tranh đứng lên: “Đi thôi, theo phụ hoàng xuất cung, có con rất tốt. Trước đừng hỏi, đến lúc đó để phụ vương con giải thích với con, đi đổi thân xiêm y.”
Lưu Thao ngăn phụ hoàng lại: “Cha biết không?”
Lưu Vận Tranh ôm vai thái tử, xoay người bé đẩy ra ngoài: “Cha con còn hiểu hơn con. Đi, thay quần áo đi, phụ hoàng muốn cải trang xuất cung.”
Lưu Thao nhếch miệng, không hỏi nữa.
———
Vận phường, trong đình nghỉ mát, Quan phu nhân lão bản nương của Ngọc Tú ngồi trước mặt Lam Vận Vanh nhã nhặn lịch sự pha trà. Hương trà sâu kín theo động tác của nàng bay ra, làm người ta say mê. Màn này gần đây thường thường phát sinh trong Vận phường, mà Quan phu nhân cũng tựa như lão bản nương của Vận phường, ra vào tự do, ở trong Vận viên càng tùy tiện như ở nhà mình.
Xa xa, Văn Trạng Nguyên và các huynh đệ thủ hạ núp sau núi giả vẻ mặt lo lắng nhìn lén, nghĩ thầm vương gia sẽ không thực sự hợp ý vị quả phụ này chứ?
“Vương gia tối hôm qua uống rượu, trà gạo này sẽ khiến cho vương gia thoải mái một chút. Vương gia mời.” Tay ngọc nõn nà bưng chén trà nhỏ sứ lam lên đưa tới.
“Đa tạ.” Lam Vận Vanh cũng không khách khí, sau khi nhận lấy liền uống, không nhìn con ngươi chứa đầy nước đối diện.
“Vương gia tối hôm qua có nhận được hà bao thiếp thân đưa ngài không?”
Rõ ràng đã được báo là nhận, nhưng không nhìn thấy Lam Vận Vanh đeo, Quan phu nhân quanh co hỏi.
Lam Vận Vanh giương mắt: “Nhận được, đa tạ. Ấu đệ thích nhất hà bao, bản vương liền tặng hắn, hắn rất thích.”
Nụ cười trên mặt Quan phu nhân cứng ngắc trong nháy mắt, nàng mượn tư thế pha trà cúi đầu che giấu vẻ mất mát. Đợi lúc nàng lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười hoàn mỹ, ôn nhã mà điềm tĩnh.
“Vương gia đêm qua đã khuya mới hồi cung, thiếp thân tưởng rằng vương gia hôm nay sẽ không tới Vận phường, không ngờ thiếp thân hôm nay tới còn rất đúng dịp.”
Lam Vận Vanh nhếch cười, nói: “Vốn là không định đến đây, nhưng bản vương đã đáp ứng mấy ngày mang hầu gia xuất kinh, sẽ không nhàn hạ, miễn cho đến lúc đó mất hứng.”
Đây là lần đầu tiên từ khi Lam Vận Vanh quen biết với Quan phu nhân nhắc tới Bạch Hãn Triệt. Trước mặt người ngoài, hai người Lưu Lam cực ít nhắc tới Bạch Hãn Triệt, gặp phải lúc không thể không nhắc tới, hai người đều xưng “hầu gia”, tuyệt không nhắc đến tên. Ở trong lòng hai người, tên “Bạch Hãn Triệt” không phải người nào cũng có thể tùy tiện nghe.
Nụ cười trên mặt Quan phu nhân lại mất tự nhiên, nàng đổ lá trà trong ấm tử sa (1) ra, lại bỏ thêm lá trà mới vào, rót nước nóng, sau khi rửa trà lại lần nữa rót đầy trà cho Lam Vận Vanh.
Khi Lam Vận Vanh đang uống trà, nàng mở miệng: “Thiếp thân đến kinh thành gần một năm, còn chưa có may mắn nhìn thấy hầu gia, hầu gia ngày thường có tới Vận phường không?”
Lam Vận Vanh nói: “Có khi bản vương sẽ dẫn hắn lại đây, nhưng hắn thích y thuật, lúc rảnh rỗi sẽ xem bệnh cho dân chúng trong tiệm thuốc của hắn ngày trước, gần đây trong cung nhiều chuyện, hắn không có thời gian đi ra.”
Lông mi Quan phu nhân khẽ run, tựa hồ còn có lời muốn hỏi, cân nhắc mở miệng thế nào. Lúc này Văn Trạng nguyên đã đi tới sắc mặt không được tốt nói thẳng: “Vương gia, hoàng thượng cùng thái tử điện hạ tới.”
“A? Bọn họ sao lại đến?” Lam Vận Vanh có vẻ rất giật mình, thân thể Quan phu nhân chấn động, đứng lên. Lam Vận Vanh không đứng dậy, vẫn lười biếng phẩm trà.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Vận Tranh cùng thái tử Lưu Thao lạnh mặt đi tới, Quan phu nhân vừa thấy vị bộ dáng rất giống Lam Vận Vanh và cả thiếu niên khí thế át người, nàng lập tức quỳ xuống: “Thiếp thân khấu kiến hoàng thượng cùng thái tử điện hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi.” Thái độ Lưu Vận Tranh không rõ lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lam Vận Vanh. Lưu Thao đứng, rất vô lễ nhìn chằm chằm Quan phu nhân, nhìn đến mức đối phương toát mồ hôi lạnh.
“Thao nhi, con nhìn người ta như vậy làm gì? Lại đây ngồi xuống.” Lưu Vận Tranh mở miệng.
Lưu Thao lại không động đậy, mà là nhìn về phía phụ vương hỏi thẳng: “Phụ vương, gần đây kinh thành đều đang truyền người với một vị quả phụ đi lại rất gần, rất có ỵ́ nạp thiếp, đây là thế nào?”
Màu máu trên mặt Quan phu nhân nháy mắt thối lui, đột nhiên ngẩng đầu lên, hoảng sợ muốn giải thích vừa giả bộ trấn định nhìn về phía Lam Vận Vanh. Nàng không thể mở miệng, mở miệng liền làm rõ nàng chính là vị quả phụ đó, đây là vạn vạn không thể.
Lông mày Lam Vận Vanh nhếch lên, tựa như không vui với sự vô lễ và chất vấn của nhi tử, nói: “Thực sự là hoang đường. Con nghe từ đâu?”
“Trong kinh thành đều đang truyền.” Sắc mặt Lưu Thao không lành liếc mắt nhìn Quan phu nhân lại cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Nghe nói phụ vương suốt ngày uống trà trong Vận viên với vị quả phụ này, người nọ không chỉ có vô cùng quan tâm phụ vương, còn tặng phụ vương một cái hà bao đính ước. Không có lửa làm sao có khói, phụ vương làm thế nào mà có những tin đồn này? Lời nhi thần có lẽ khó nghe, nhưng nhi thần hôm nay sẽ làm rõ, trừ phi phụ hoàng phế đi vị trí thái tử của nhi thần, nếu không phụ hoàng và phụ vương nạp ai, người đó phải chết.”
Mặt Quan phu nhân tái nhợt dị thường, thân thể khẽ run, thái tử điện hạ thoạt nhìn còn không có lớn bằng nhi tử của mình, nhưng lời nói ra, khí thế trên người lại khiến nàng ức chế không được mà phát run. Lúc này nàng mới đột nhiên phát giác thân phận giữa mình và nam nhân ngồi ở đó chênh lệch biết bao. Nàng chỉ có thể không biết làm gì đứng đó, nàng là người bình thường, lại là một quả phụ, nơi này căn bản không có phần để nàng nói!
Lưu Vận Tranh không lên tiếng, Lam Vận Vanh tựa hồ bị lời của thái tử làm cho tức, y nặng nề buông chén trà, ánh mắt tối lại, khí thế như vậy khiến Quan phu nhân co rúm lại, cắn chặt môi, nhưng an lòng một chút. Lưu Thao không e ngại nhìn chằm chằm phụ vương, cặp con ngươi đầy lửa giận có bóng dáng của Bạch Hãn Triệt.
“Không có lửa làm sao có khói cái gì, nạp thiếp cái gì, con là thái tử, không học tập luyện võ cho tốt toàn nghe mấy chuyện vu vơ. Mở miệng quả phụ, ngậm miệng quả phụ, hoàng gia gia con bình thường dạy con như thế à? Lời nói thô tục như vậy! Người khác lung tung nói chuyện thì thôi, con là thái tử, cũng nói xằng nói bậy ở đây là muốn cho cha con khó chịu sao?”
Y thốt ra lời này xong, Quan phu nhân đang cúi đầu trong nháy mắt trợn to hai mắt, trong ánh mắt là không tin.
“Nàng kia là ai?” Một ngón tay Lưu Thao chỉ về phía Quan phu nhân.
Lam Vận Vanh nói: “Nàng là lão bản nương của ‘Ngọc Tú’, Vận phường đang bàn chuyện làm ăn với ‘Ngọc Tú’, chỗ nàng phụ vương không tiện tiến đến, bởi vậy mỗi lần đàm luận đều là đặt ở Vận phường.”
“Đã như vậy, phụ vương đâu cần phải tự mình gặp nàng? Những người khác chẳng lẽ không thể bàn sao?” Thái tử hiển nhiên không thôi.
Mày Lam Vận Vanh nhíu lại, Lưu Vận Tranh mở miệng: “Thao nhi, ngồi xuống, không được vô lễ với phụ vương.”
Lưu Thao nặng nề ngồi xuống, nhếch miệng, bộ dáng vô cùng tức giận.
Lưu Vận Tranh nhìn nhìn bộ đồ trà trên bàn, thản nhiên nói: “Vận Vanh, rốt cuộc là sao vậy? Ta đương nhiên hiểu rõ ngươi sẽ không có tâm tư ấy, nhưng nếu truyền đến tai ‘hắn’, ‘hắn’ lại suy nghĩ lung tung.”
Lưu Vận Tranh không có nói rõ, nhưng Quan phu nhân nghe ra “hắn” mà gã chỉ là ai.
Lam Vận Vanh không vui nói: “Còn có thể là sao! Người khác đều tránh né, không muốn bàn chuyện làm ăn này, chỉ có ta ra mặt. Có điều bây giờ xem ra, dù cho ta ra mặt cũng không ngăn được lời nói lung tung.” Sau đó, y nói với Quan phu nhân: “Ngươi ngồi xuống. Xảy ra chuyện như vậy vẫn là sớm giải quyết, bằng không cũng không tốt cho thanh danh của ngươi, đây là sơ sót của bản vương.” Rõ ràng chính là y cố ý mà làm!
Quan phu nhân không ngồi xuống, mà là quỳ xuống nói: “Xin hoàng thượng, vương gia, thái tử điện hạ thứ tội. Thiếp thân thật sự không biết sẽ mang đến cho vương gia phiền phức lớn như thế. Thiếp thân cùng vương gia… quả thật chỉ là bàn chuyện làm ăn.” Nói tới đây, Quan phu nhân đã nghẹn ngào, không biết tủi thân hay là tan nát cõi lòng.
Lưu Vận Tranh mở miệng: “Đứng lên đi, chuyện của ngươi và Vanh vương trẫm vừa nghe cũng biết là có người cố ý bịa đặt sinh sự. Nếu tư sắc ngươi bình thường, phu quân khoẻ mạnh, có lẽ cũng sẽ không có lời đồn như vậy. ‘Trước nhà quả phụ lắm chuyện thị phi’, ngươi phải chăm sóc con nhỏ, hầu hạ mẹ chồng, còn phải xử lý việc làm ăn của nhà chồng, tự sẽ khó xử không ít hơn người khác.”
Quan phu nhân chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, tủi thân nói: “Nếu không phải phu quân bạc mệnh, cũng không cần ta một người phụ nữ ra làm những việc ấy. Chỉ là làm liên lụy tới vương gia, thiếp thân cho dù chết cũng khó tiêu tan lỗi lầm này.”
Lam Vận Vanh mở miệng: “Thân chính không sợ bóng tà, bản vương là lão bản của Vận phường, ngươi là lão bản của Ngọc Tú, bản vương bàn chuyện làm ăn với ngươi không thể không chính hơn. Bản vương sớm thành thân có con, không ngờ còn có người chưa từ bỏ ý định muốn nhìn trong nhà bản vương sinh biến, đây không liên quan tới ngươi. Bản vương một ngày là lão bản của Vận phường, loại đồn đại này sẽ một ngày không ít. Bản vương không quan tâm người khác nói cái gì, chỉ cần hầu gia tin tưởng bản vương là được.”
“Cha đương nhiên tin tưởng phụ vương.” Lưu Thao không cam lòng nói, “Phụ hoàng cùng phụ vương cho dù thực sự có ý nghĩ nạp thiếp, cha cũng sẽ không tức giận.”
“Sai.” Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đồng thời lên tiếng, Lam Vận Vanh nói: “Nếu phụ hoàng và phụ vương muốn nạp thiếp, cha con sẽ không tức giận, hắn sẽ rời khỏi phụ hoàng và phụ vương, sau đó cả đời cũng sẽ không để cho phụ hoàng và phụ vương tìm được.”
“Vì thế phụ hoàng và phụ vương sẽ không nạp thiếp.” Lưu Vận Tranh nói tiếp.
Lam Vận Vanh lập tức nghiêm khắc nói: “Phụ vương là chủ tử của Vận phường, sẽ thường xuyên qua lại với người khác nhau, cũng sẽ đến nơi trăng hoa, phụ vương là vương gia, tự nhiên sẽ có người lấy phụ vương nói chuyện. Con là thái tử, không thể vừa nghe gió đã nghĩ là mưa. Phụ hoàng, phụ vương và cha con cùng nhau hai mươi mấy năm chẳng lẽ là giả sao? Con lớn như thế, lúc nào thấy phụ hoàng và phụ vương có ý nghĩ đó? Nếu phụ hoàng và phụ vương có tâm tư này, trong cung những cung nữ có diện mạo đẹp đã sớm là quý nhân, quý phi rồi.”
Lưu Thao đứng lên cung kính hành đại lễ với phụ vương, nói: “Nhi thần lỗ mãng, nhi thần không nên nghe người ta nói cái gì chính là cái đó, xin phụ vương trách phạt.”
Lam Vận Vanh thản nhiên nói: “Thôi, con còn nhỏ, lo cho cha con cũng là bình thường, nhớ kỹ không cho phép có lần sau.”
“Nhi thần nhớ kỹ.”
Quan phu nhân lúc này đứng lên, cúi đầu nói: “Thiếp thân mang đến phiền toái cho vương gia, thiếp thân xấu hổ vô cùng. Chuyện làm ăn của Ngọc Tú cùng Vận phường thiếp thân sẽ phái người khác đến bàn với vương gia, thiếp thân không tiện ở lại lâu hơn, xin hoàng thượng, vương gia, thái tử điện hạ cho phép thiếp thân rời đi, để tránh lại mang đến phiền toái cho vương gia.”
Mặt Lưu Vận Tranh không chút thay đổi nói: “Cũng tốt, ngươi trở về đi. Việc này trong lòng trẫm hiểu rõ, sẽ không trách tội ngươi, nhưng lão nhân gia trong cung yêu thương hầu gia, nghe được tiếng gió khó tránh khỏi không vui.”
“Dạ, thiếp thân sau này nhất định chú ý, thiếp thân cáo lui.” Cúi đầu khom người lui ra, một mực thối lui tới ngoài đình nghỉ mát, Quan phu nhân vội vã rời đi trước khi nước mắt rơi xuống.
Nàng vừa đi, sắc mặt Lưu Vận Tranh liền thay đổi, thực sự phiền chán nói: “Ta ghét nhất chính là người tự cho là có mấy phần tư sắc lại cảm thấy người khác nhất định có thể coi trọng mình, nhất là nữ nhân.”
Lam Vận Vanh đẩy bộ đồ trà miền nam Quan phu nhân đặc biệt mang đến ra, thản nhiên nói: “Sau chuyện ngày hôm nay tất sẽ không lại có nữ nhân không biết lượng sức tới phiền ta.” Bộ đồ trà của nàng có *** xảo đi nữa, cũng không có ngon như trà người nọ pha.
“Phụ hoàng, phụ vương, các người nói thẳng người thích nhất là phụ thân, sẽ không lại nạp thiếp không phải được rồi sao?” Thái tử vẫn còn nhỏ không hiểu hỏi.
Lưu Vận Tranh cười, nói: “Người trên đời này không phải đã lòng có người mà biết khó mà lui như con nói. Phụ hoàng là hoàng thượng, phụ vương con là vương gia, rất nhiều người muốn leo lên giường của phụ hoàng và phụ vương con, ảo tưởng có thể giành được trái tim của phụ hoàng và phụ vương, từ đó vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận.”
Lưu Thao cười nhạo.
Lam Vận Vanh nhân cơ hội dạy: “Thao nhi, con còn nhỏ, sau này con trưởng thành cũng sẽ gặp phải người như vậy. Có vài người là bất kể con nói thế nào cũng vô dụng, lúc này sẽ phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ, khiến cho bọn họ hiểu bất luận làm cái gì cũng uổng công, sau này sẽ không có người tới phiền.”
Lưu Thao được dạy bảo gật gật đầu, cũng hiểu được phụ hoàng trước khi đến vì sao để bé nói chuyện như thế. Có điều Lưu Thao sau khi trưởng thành cũng không gặp phải việc này, những người đó sợ hắn còn không kịp, làm sao còn dám muốn chết đi trêu chọc hắn.
Lưu Vận Tranh nói: “Vị Quan phu nhân kia sẽ không lại có ý đồ gì, chuyện ngày hôm nay lập tức sẽ truyền khắp kinh thành, nếu có người còn chưa từ bỏ ý định cũng phải suy nghĩ cân nhắc.”
Lam Vận Vanh lạnh lùng nhìn về phía Lưu Vận Tranh nói: “Ta phát hiện ta thật sự rất chán ghét cái loại nữ nhân lợi dụng tư sắc và một chút thông minh của mình, liền cho rằng có thể được tất cả nam nhân thích đó, ta ngay từ đầu đã biết nàng có chủ ý gì, thời gian này làm ăn của Ngọc Tú không tệ, cho dù có thể leo lên giường của ta, bắc quan hệ với ta hay không, Ngọc Tú cũng có thể đứng vững gót chân ở kinh thành. Vận Tranh, suy nghĩ một chút, nếu ngươi ta không có Hãn Triệt, ở bên cạnh ta và ngươi đều là loại người tràn đầy tính kế này, ấy quả thực là quá đáng sợ.”
“Nhưng ta ngươi có Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh cười cười, “Những khả năng ấy sẽ không có. Hồi cung đi, giải thích rõ với cha, cha rất lo lắng.”
“Được.”
Hai người đứng lên, Lưu Thao đứng dậy nói: “Phụ hoàng, phụ vương, nhi thần sẽ không theo các người hồi cung, nhi thần đi dạo trên đường.”
“Đi đi, đừng hồi cung quá muộn, buổi tối phải dùng bữa với hoàng gia gia của con.”
“Nhi thần đã biết.”
Yên tâm bỏ nhi tử lại, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh trở về cung.
———
Một canh giờ sau, chuyện Vanh thân vương ngay trước mặt hoàng thượng và thái tử “nghiêm khắc cự tuyệt” Quan phu nhân đã mọc cánh bay đến mỗi xó xỉnh của kinh thành. Quan phu nhân cực kỳ mất thể diện, ba tháng liền không ra khỏi phủ, buôn bán với Vận phường cũng phái người khác đến.
Chuyện này Bạch Hãn Triệt một câu cũng không hỏi, nếu nói là hắn từng lo lắng hai người này sẽ thích người khác, vậy bây giờ hắn sớm đã tin vào lời thề hai người kia hứa hẹn với hắn. Hai người này sẽ yêu hắn cả đời giống phụ hoàng và phụ vương đối với phụ thân.
Trải qua chuyện Quan phu nhân, bên người Lam Vận Vanh yên lặng không ít, những nam nữ còn vọng tưởng trở thành người bên gối y cũng thu hồi tâm tư. Không thu lại có thể thế nào, Vanh thân vương rõ ràng là lấy chuyện Quan phu nhân để cảnh cáo bọn họ. Ngay cả bên người Lưu Vận Tranh cũng yên lặng không ít, những người vẫn muốn gả nữ nhi vào trong cung cũng bắt đầu tìm nhà chồng cho nữ nhi.
Hai năm sau, Quan phu nhân gả cho một vị quản sự của Quan gia, đồng thời giao chuyện làm ăn của Quan gia cho nhi tử. Nàng chưa từng nói với bất cứ ai, nàng là sau khi nhìn thấy hầu gia xem bệnh cho dân chúng hoàn toàn chết tâm.
Phiên ngoại hoàn
Chú thích
(1) tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen chủ yếu dùng làm bộ đồ trà ↑
Mặt trời lên cao, Lam Vận Vanh mới xem như tỉnh ngủ, Bạch Hãn Triệt lau lau mồ hôi toát ra trên trán y. Lam Vận Vanh nhân cơ hội nắm lấy tay hắn đặt bên miệng cắn.
“Hôm nay còn đi Vận phường sao?”
“Ừ.”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt đau lòng nói: “Không thể nghỉ một ngày à?” Hắn đã quên Lam Vận Vanh từ nhỏ đã thích ngủ, không liên quan tới có mệt hay không.
“Không được, hôm nay còn có việc cần bàn.” Ôm Bạch Hãn Triệt hôn một trận, Lam Vận Vanh mới buông hắn ra. Thấy y muốn đứng lên, Bạch Hãn Triệt xuống giường, phân phó người bưng nước nóng tới. Không mượn tay người khác, Bạch Hãn Triệt tự mình vắt khăn ướt cho Lam Vận Vanh, lại hầu hạ y súc miệng, mặc quần áo. Mười mấy năm, Lam Vận Vanh cũng không cảm thấy mất mặt, liền giang hai cánh tay hưởng thụ sự hầu hạ của Bạch Hãn Triệt, y thích.
“Tối hôm qua ta lén đổi một cái hà bao cho tiểu Tứ nhi, sai người nói là thần tiên cho, lúc tiểu Tứ nhi cho ngươi xem ngươi phải nhớ kỹ.”
“Ừ, đã biết.”
Chỉnh trang lại đai lưng cho Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt lúc này mới đi rửa mặt. Xong xuôi, hai người tới phòng ăn dùng bữa, Lam Vận Vanh mới nói: “Hà bao kia là lão bản nương của Ngọc Tú đưa, ngươi nếu nghe được tiếng gió gì đừng để tâm.”
Bạch Hãn Triệt sửng sốt, nhất thời nghe không ra lời này là ý gì.
Lam Vận Vanh cắn miếng bánh bao tiếp theo càu nhàu nói: “Gần đây ngoài cung đều truyền ta có lẽ muốn cưới phi.”
“Hả?” Bạch Hãn Triệt lại sửng sốt, hắn vì sao không biết? A, không phải, phải… “Ừm, có liên quan, với lão bản nương đó?” Không có đau lòng, khổ sở, khiếp sợ, chính là tò mò. Cho dù lời này là Lam Vận Vanh chính miệng nói ra, Bạch Hãn Triệt cũng cảm thấy loại chuyện này cách hắn rất xa. Không phải không hoài nghi, là căn bản không nên hoài nghi.
Lam Vận Vanh nuốt bánh bao xuống, phản ứng của Bạch Hãn Triệt làm y mất hứng: “Ngươi không ghen?”
Bạch Hãn Triệt hồ đồ một lát lập tức rất nghiêm túc nói: “Ta, ừm, ngươi cùng Vận Tranh là của ta.”
“Vậy còn được.” Lam Vận Vanh tiếp tục mồm to ăn bánh bao.
Bạch Hãn Triệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trước kia khi cải trang xuất cung với hai người này, gặp phải người nhìn trộm hai người này, hắn nếu không “ghen”, hai người này sẽ tức giận, sẽ làm cho hắn một tháng không xuống giường được. Lúc này tiếng gió cũng có, nếu hắn dám nói mình không ghen, hắn cả đời đều đừng nghĩ xuống giường.
Ăn cơm xong, Lam Vận Vanh liền xuất cung. Nhìn theo Lam Vận Vanh đi xa, Bạch Hãn Triệt lúc này mới xoay người trở về tẩm cung.
———
Nếu hỏi Bạch Hãn Triệt có lo lắng Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh thích người khác hay không, hắn sẽ lập tức lắc đầu, chưa bao giờ từng lo lắng. Hai người từ nhỏ đã khóa chặt hắn bên người kia nếu thích người khác, vậy cũng chỉ có thể nói hắn rất vô năng. Huống chi ràng buộc giữa bọn họ quá sâu, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ còn có hai hài tử, chỉ từ dục vọng hai người kia chưa từng hạ thấp đối với hắn, hắn cũng có thể nhìn ra trái tim của hai người kia vẫn ở trên người hắn. Còn những khả năng khác, Bạch Hãn Triệt cũng không để cho mình suy nghĩ nhiều, chỉ cần toàn tâm tín nhiệm hai người kia là đủ rồi.
Đi chỗ cha thỉnh an, quả nhiên Lưu Thiên Tứ lấy hà bao “thần tiên” cho mặt mày cong cong theo người đòi khen ngợi. Bạch Hãn Triệt đương nhiên sẽ không keo kiệt vài câu nói hay, Lưu Thiên Tứ được người đầy phòng khen tiếng cười không dứt. Bạch Hãn Triệt không nhìn kỹ cái hà bao nữ nhân khác đưa cho Lam Vận Vanh kia, nhưng rất hạnh phúc nhìn Lưu Thiên Tứ nâng cái hà bao ấy cười không khép miệng.
Bạch Tang Vận ở một bên nhìn Bạch Hãn Triệt, trong mắt thoáng qua vẻ không vui, trên mặt vẫn cười hỏi: “Hãn Triệt, Vận Vanh gần đây thường không hồi cung?” Hắn sáng nay từ chỗ Trạng Nguyên nghe được chút tiếng gió.
Bạch Hãn Triệt vừa nghe liền hiểu có chuyện gì, lập tức nói: “Hắn mỗi đêm đều trở về, dù cho bận rộn cũng nhiều nhất là về muộn một chút. Tối hôm qua con cũng không biết hắn khi nào trở về, có điều hẳn là rất khuya. Sáng nay không tới thỉnh an phụ thân cũng là bởi vì Vận Vanh vẫn luôn ngủ, con cũng không gọi hắn.”
Lần này Bạch Tang Vận cũng không biết nên nói thế nào, hắn không tin hai nhi tử kia của mình lại thay lòng với Hãn Triệt, nhưng bên ngoài truyền lại giống như có chuyện đó, hắn không thể không lo lắng.
Bạch Hãn Triệt đi đến trước mặt cha ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cha: “Cha, người không cần lo lắng, mặc kệ bên ngoài nói gì, Vận Tranh và Vận Vanh vẫn là Vận Tranh và Vận Vanh.”
Bạch Tang Vận đầu tiên là sửng sốt, rồi mới ôn hòa cười: “Vận Vanh đã nói với con?”
“Hắn chỉ nói con đừng để tâm.” Bạch Hãn Triệt ngược lại trấn an: “Cha, hài nhi tin bọn họ, Vận Tranh và Vận Vanh làm việc có chừng mực. Nếu bọn họ có tâm tư ấy, cũng sẽ không nói với con.”
Bạch Tang Vận yên tâm cười: “Vận Vanh nói với con là được rồi, ta chỉ lo lắng hai đứa chúng nó lại hồ đồ.”
“Sẽ không, cha.” Bạch Hãn Triệt không miễn cưỡng chút nào.
Thấy con như vậy, Bạch Tang Vận cũng không hỏi đến việc này nữa, chỉ phái người đi chỗ Lưu Vận Tranh truyền lời, đừng cho đồn đại tiếp tục truyền xuống, không được làm Bạch Hãn Triệt tổn thương.
———
Kết thúc triều nghị, Lưu Vận Tranh đang định xuất cung đi Vận phường, thái tử Lưu Thao lạnh mặt vào ngự thư phòng, câu nói đầu tiên mở miệng chính là: “Phụ hoàng, phụ vương muốn cưới phi?”
Lưu Vận Tranh nhíu mày: “Con nghe ai nói?”
“Ngoài cung đều truyền khắp, trong cung cũng đang truyền.”
“Con tin?”
“Không có lửa làm sao có khói.”
Sắc mặt Lưu Thao rất có xu thế nổi lên mưa gió.
Lưu Vận Tranh nghiền ngẫm hỏi: “Nếu phụ vương con có ý nghĩ đó thì sao?”
Lưu Thao lập tức lạnh lùng nói: “Vậy phụ vương cũng đừng trách nhi thần bất hiếu, hắn coi trọng ai, người đó phải chết.” Chủ nhân của hậu cung này chỉ có thể là hoàng gia gia và cha!
“Ha hả…” Lưu Vận Tranh cười, đông lạnh trên mặt Lưu Thao biến thành dò hỏi.
Lưu Vận Tranh đứng lên: “Đi thôi, theo phụ hoàng xuất cung, có con rất tốt. Trước đừng hỏi, đến lúc đó để phụ vương con giải thích với con, đi đổi thân xiêm y.”
Lưu Thao ngăn phụ hoàng lại: “Cha biết không?”
Lưu Vận Tranh ôm vai thái tử, xoay người bé đẩy ra ngoài: “Cha con còn hiểu hơn con. Đi, thay quần áo đi, phụ hoàng muốn cải trang xuất cung.”
Lưu Thao nhếch miệng, không hỏi nữa.
———
Vận phường, trong đình nghỉ mát, Quan phu nhân lão bản nương của Ngọc Tú ngồi trước mặt Lam Vận Vanh nhã nhặn lịch sự pha trà. Hương trà sâu kín theo động tác của nàng bay ra, làm người ta say mê. Màn này gần đây thường thường phát sinh trong Vận phường, mà Quan phu nhân cũng tựa như lão bản nương của Vận phường, ra vào tự do, ở trong Vận viên càng tùy tiện như ở nhà mình.
Xa xa, Văn Trạng Nguyên và các huynh đệ thủ hạ núp sau núi giả vẻ mặt lo lắng nhìn lén, nghĩ thầm vương gia sẽ không thực sự hợp ý vị quả phụ này chứ?
“Vương gia tối hôm qua uống rượu, trà gạo này sẽ khiến cho vương gia thoải mái một chút. Vương gia mời.” Tay ngọc nõn nà bưng chén trà nhỏ sứ lam lên đưa tới.
“Đa tạ.” Lam Vận Vanh cũng không khách khí, sau khi nhận lấy liền uống, không nhìn con ngươi chứa đầy nước đối diện.
“Vương gia tối hôm qua có nhận được hà bao thiếp thân đưa ngài không?”
Rõ ràng đã được báo là nhận, nhưng không nhìn thấy Lam Vận Vanh đeo, Quan phu nhân quanh co hỏi.
Lam Vận Vanh giương mắt: “Nhận được, đa tạ. Ấu đệ thích nhất hà bao, bản vương liền tặng hắn, hắn rất thích.”
Nụ cười trên mặt Quan phu nhân cứng ngắc trong nháy mắt, nàng mượn tư thế pha trà cúi đầu che giấu vẻ mất mát. Đợi lúc nàng lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười hoàn mỹ, ôn nhã mà điềm tĩnh.
“Vương gia đêm qua đã khuya mới hồi cung, thiếp thân tưởng rằng vương gia hôm nay sẽ không tới Vận phường, không ngờ thiếp thân hôm nay tới còn rất đúng dịp.”
Lam Vận Vanh nhếch cười, nói: “Vốn là không định đến đây, nhưng bản vương đã đáp ứng mấy ngày mang hầu gia xuất kinh, sẽ không nhàn hạ, miễn cho đến lúc đó mất hứng.”
Đây là lần đầu tiên từ khi Lam Vận Vanh quen biết với Quan phu nhân nhắc tới Bạch Hãn Triệt. Trước mặt người ngoài, hai người Lưu Lam cực ít nhắc tới Bạch Hãn Triệt, gặp phải lúc không thể không nhắc tới, hai người đều xưng “hầu gia”, tuyệt không nhắc đến tên. Ở trong lòng hai người, tên “Bạch Hãn Triệt” không phải người nào cũng có thể tùy tiện nghe.
Nụ cười trên mặt Quan phu nhân lại mất tự nhiên, nàng đổ lá trà trong ấm tử sa (1) ra, lại bỏ thêm lá trà mới vào, rót nước nóng, sau khi rửa trà lại lần nữa rót đầy trà cho Lam Vận Vanh.
Khi Lam Vận Vanh đang uống trà, nàng mở miệng: “Thiếp thân đến kinh thành gần một năm, còn chưa có may mắn nhìn thấy hầu gia, hầu gia ngày thường có tới Vận phường không?”
Lam Vận Vanh nói: “Có khi bản vương sẽ dẫn hắn lại đây, nhưng hắn thích y thuật, lúc rảnh rỗi sẽ xem bệnh cho dân chúng trong tiệm thuốc của hắn ngày trước, gần đây trong cung nhiều chuyện, hắn không có thời gian đi ra.”
Lông mi Quan phu nhân khẽ run, tựa hồ còn có lời muốn hỏi, cân nhắc mở miệng thế nào. Lúc này Văn Trạng nguyên đã đi tới sắc mặt không được tốt nói thẳng: “Vương gia, hoàng thượng cùng thái tử điện hạ tới.”
“A? Bọn họ sao lại đến?” Lam Vận Vanh có vẻ rất giật mình, thân thể Quan phu nhân chấn động, đứng lên. Lam Vận Vanh không đứng dậy, vẫn lười biếng phẩm trà.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Vận Tranh cùng thái tử Lưu Thao lạnh mặt đi tới, Quan phu nhân vừa thấy vị bộ dáng rất giống Lam Vận Vanh và cả thiếu niên khí thế át người, nàng lập tức quỳ xuống: “Thiếp thân khấu kiến hoàng thượng cùng thái tử điện hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi.” Thái độ Lưu Vận Tranh không rõ lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lam Vận Vanh. Lưu Thao đứng, rất vô lễ nhìn chằm chằm Quan phu nhân, nhìn đến mức đối phương toát mồ hôi lạnh.
“Thao nhi, con nhìn người ta như vậy làm gì? Lại đây ngồi xuống.” Lưu Vận Tranh mở miệng.
Lưu Thao lại không động đậy, mà là nhìn về phía phụ vương hỏi thẳng: “Phụ vương, gần đây kinh thành đều đang truyền người với một vị quả phụ đi lại rất gần, rất có ỵ́ nạp thiếp, đây là thế nào?”
Màu máu trên mặt Quan phu nhân nháy mắt thối lui, đột nhiên ngẩng đầu lên, hoảng sợ muốn giải thích vừa giả bộ trấn định nhìn về phía Lam Vận Vanh. Nàng không thể mở miệng, mở miệng liền làm rõ nàng chính là vị quả phụ đó, đây là vạn vạn không thể.
Lông mày Lam Vận Vanh nhếch lên, tựa như không vui với sự vô lễ và chất vấn của nhi tử, nói: “Thực sự là hoang đường. Con nghe từ đâu?”
“Trong kinh thành đều đang truyền.” Sắc mặt Lưu Thao không lành liếc mắt nhìn Quan phu nhân lại cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Nghe nói phụ vương suốt ngày uống trà trong Vận viên với vị quả phụ này, người nọ không chỉ có vô cùng quan tâm phụ vương, còn tặng phụ vương một cái hà bao đính ước. Không có lửa làm sao có khói, phụ vương làm thế nào mà có những tin đồn này? Lời nhi thần có lẽ khó nghe, nhưng nhi thần hôm nay sẽ làm rõ, trừ phi phụ hoàng phế đi vị trí thái tử của nhi thần, nếu không phụ hoàng và phụ vương nạp ai, người đó phải chết.”
Mặt Quan phu nhân tái nhợt dị thường, thân thể khẽ run, thái tử điện hạ thoạt nhìn còn không có lớn bằng nhi tử của mình, nhưng lời nói ra, khí thế trên người lại khiến nàng ức chế không được mà phát run. Lúc này nàng mới đột nhiên phát giác thân phận giữa mình và nam nhân ngồi ở đó chênh lệch biết bao. Nàng chỉ có thể không biết làm gì đứng đó, nàng là người bình thường, lại là một quả phụ, nơi này căn bản không có phần để nàng nói!
Lưu Vận Tranh không lên tiếng, Lam Vận Vanh tựa hồ bị lời của thái tử làm cho tức, y nặng nề buông chén trà, ánh mắt tối lại, khí thế như vậy khiến Quan phu nhân co rúm lại, cắn chặt môi, nhưng an lòng một chút. Lưu Thao không e ngại nhìn chằm chằm phụ vương, cặp con ngươi đầy lửa giận có bóng dáng của Bạch Hãn Triệt.
“Không có lửa làm sao có khói cái gì, nạp thiếp cái gì, con là thái tử, không học tập luyện võ cho tốt toàn nghe mấy chuyện vu vơ. Mở miệng quả phụ, ngậm miệng quả phụ, hoàng gia gia con bình thường dạy con như thế à? Lời nói thô tục như vậy! Người khác lung tung nói chuyện thì thôi, con là thái tử, cũng nói xằng nói bậy ở đây là muốn cho cha con khó chịu sao?”
Y thốt ra lời này xong, Quan phu nhân đang cúi đầu trong nháy mắt trợn to hai mắt, trong ánh mắt là không tin.
“Nàng kia là ai?” Một ngón tay Lưu Thao chỉ về phía Quan phu nhân.
Lam Vận Vanh nói: “Nàng là lão bản nương của ‘Ngọc Tú’, Vận phường đang bàn chuyện làm ăn với ‘Ngọc Tú’, chỗ nàng phụ vương không tiện tiến đến, bởi vậy mỗi lần đàm luận đều là đặt ở Vận phường.”
“Đã như vậy, phụ vương đâu cần phải tự mình gặp nàng? Những người khác chẳng lẽ không thể bàn sao?” Thái tử hiển nhiên không thôi.
Mày Lam Vận Vanh nhíu lại, Lưu Vận Tranh mở miệng: “Thao nhi, ngồi xuống, không được vô lễ với phụ vương.”
Lưu Thao nặng nề ngồi xuống, nhếch miệng, bộ dáng vô cùng tức giận.
Lưu Vận Tranh nhìn nhìn bộ đồ trà trên bàn, thản nhiên nói: “Vận Vanh, rốt cuộc là sao vậy? Ta đương nhiên hiểu rõ ngươi sẽ không có tâm tư ấy, nhưng nếu truyền đến tai ‘hắn’, ‘hắn’ lại suy nghĩ lung tung.”
Lưu Vận Tranh không có nói rõ, nhưng Quan phu nhân nghe ra “hắn” mà gã chỉ là ai.
Lam Vận Vanh không vui nói: “Còn có thể là sao! Người khác đều tránh né, không muốn bàn chuyện làm ăn này, chỉ có ta ra mặt. Có điều bây giờ xem ra, dù cho ta ra mặt cũng không ngăn được lời nói lung tung.” Sau đó, y nói với Quan phu nhân: “Ngươi ngồi xuống. Xảy ra chuyện như vậy vẫn là sớm giải quyết, bằng không cũng không tốt cho thanh danh của ngươi, đây là sơ sót của bản vương.” Rõ ràng chính là y cố ý mà làm!
Quan phu nhân không ngồi xuống, mà là quỳ xuống nói: “Xin hoàng thượng, vương gia, thái tử điện hạ thứ tội. Thiếp thân thật sự không biết sẽ mang đến cho vương gia phiền phức lớn như thế. Thiếp thân cùng vương gia… quả thật chỉ là bàn chuyện làm ăn.” Nói tới đây, Quan phu nhân đã nghẹn ngào, không biết tủi thân hay là tan nát cõi lòng.
Lưu Vận Tranh mở miệng: “Đứng lên đi, chuyện của ngươi và Vanh vương trẫm vừa nghe cũng biết là có người cố ý bịa đặt sinh sự. Nếu tư sắc ngươi bình thường, phu quân khoẻ mạnh, có lẽ cũng sẽ không có lời đồn như vậy. ‘Trước nhà quả phụ lắm chuyện thị phi’, ngươi phải chăm sóc con nhỏ, hầu hạ mẹ chồng, còn phải xử lý việc làm ăn của nhà chồng, tự sẽ khó xử không ít hơn người khác.”
Quan phu nhân chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, tủi thân nói: “Nếu không phải phu quân bạc mệnh, cũng không cần ta một người phụ nữ ra làm những việc ấy. Chỉ là làm liên lụy tới vương gia, thiếp thân cho dù chết cũng khó tiêu tan lỗi lầm này.”
Lam Vận Vanh mở miệng: “Thân chính không sợ bóng tà, bản vương là lão bản của Vận phường, ngươi là lão bản của Ngọc Tú, bản vương bàn chuyện làm ăn với ngươi không thể không chính hơn. Bản vương sớm thành thân có con, không ngờ còn có người chưa từ bỏ ý định muốn nhìn trong nhà bản vương sinh biến, đây không liên quan tới ngươi. Bản vương một ngày là lão bản của Vận phường, loại đồn đại này sẽ một ngày không ít. Bản vương không quan tâm người khác nói cái gì, chỉ cần hầu gia tin tưởng bản vương là được.”
“Cha đương nhiên tin tưởng phụ vương.” Lưu Thao không cam lòng nói, “Phụ hoàng cùng phụ vương cho dù thực sự có ý nghĩ nạp thiếp, cha cũng sẽ không tức giận.”
“Sai.” Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đồng thời lên tiếng, Lam Vận Vanh nói: “Nếu phụ hoàng và phụ vương muốn nạp thiếp, cha con sẽ không tức giận, hắn sẽ rời khỏi phụ hoàng và phụ vương, sau đó cả đời cũng sẽ không để cho phụ hoàng và phụ vương tìm được.”
“Vì thế phụ hoàng và phụ vương sẽ không nạp thiếp.” Lưu Vận Tranh nói tiếp.
Lam Vận Vanh lập tức nghiêm khắc nói: “Phụ vương là chủ tử của Vận phường, sẽ thường xuyên qua lại với người khác nhau, cũng sẽ đến nơi trăng hoa, phụ vương là vương gia, tự nhiên sẽ có người lấy phụ vương nói chuyện. Con là thái tử, không thể vừa nghe gió đã nghĩ là mưa. Phụ hoàng, phụ vương và cha con cùng nhau hai mươi mấy năm chẳng lẽ là giả sao? Con lớn như thế, lúc nào thấy phụ hoàng và phụ vương có ý nghĩ đó? Nếu phụ hoàng và phụ vương có tâm tư này, trong cung những cung nữ có diện mạo đẹp đã sớm là quý nhân, quý phi rồi.”
Lưu Thao đứng lên cung kính hành đại lễ với phụ vương, nói: “Nhi thần lỗ mãng, nhi thần không nên nghe người ta nói cái gì chính là cái đó, xin phụ vương trách phạt.”
Lam Vận Vanh thản nhiên nói: “Thôi, con còn nhỏ, lo cho cha con cũng là bình thường, nhớ kỹ không cho phép có lần sau.”
“Nhi thần nhớ kỹ.”
Quan phu nhân lúc này đứng lên, cúi đầu nói: “Thiếp thân mang đến phiền toái cho vương gia, thiếp thân xấu hổ vô cùng. Chuyện làm ăn của Ngọc Tú cùng Vận phường thiếp thân sẽ phái người khác đến bàn với vương gia, thiếp thân không tiện ở lại lâu hơn, xin hoàng thượng, vương gia, thái tử điện hạ cho phép thiếp thân rời đi, để tránh lại mang đến phiền toái cho vương gia.”
Mặt Lưu Vận Tranh không chút thay đổi nói: “Cũng tốt, ngươi trở về đi. Việc này trong lòng trẫm hiểu rõ, sẽ không trách tội ngươi, nhưng lão nhân gia trong cung yêu thương hầu gia, nghe được tiếng gió khó tránh khỏi không vui.”
“Dạ, thiếp thân sau này nhất định chú ý, thiếp thân cáo lui.” Cúi đầu khom người lui ra, một mực thối lui tới ngoài đình nghỉ mát, Quan phu nhân vội vã rời đi trước khi nước mắt rơi xuống.
Nàng vừa đi, sắc mặt Lưu Vận Tranh liền thay đổi, thực sự phiền chán nói: “Ta ghét nhất chính là người tự cho là có mấy phần tư sắc lại cảm thấy người khác nhất định có thể coi trọng mình, nhất là nữ nhân.”
Lam Vận Vanh đẩy bộ đồ trà miền nam Quan phu nhân đặc biệt mang đến ra, thản nhiên nói: “Sau chuyện ngày hôm nay tất sẽ không lại có nữ nhân không biết lượng sức tới phiền ta.” Bộ đồ trà của nàng có *** xảo đi nữa, cũng không có ngon như trà người nọ pha.
“Phụ hoàng, phụ vương, các người nói thẳng người thích nhất là phụ thân, sẽ không lại nạp thiếp không phải được rồi sao?” Thái tử vẫn còn nhỏ không hiểu hỏi.
Lưu Vận Tranh cười, nói: “Người trên đời này không phải đã lòng có người mà biết khó mà lui như con nói. Phụ hoàng là hoàng thượng, phụ vương con là vương gia, rất nhiều người muốn leo lên giường của phụ hoàng và phụ vương con, ảo tưởng có thể giành được trái tim của phụ hoàng và phụ vương, từ đó vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận.”
Lưu Thao cười nhạo.
Lam Vận Vanh nhân cơ hội dạy: “Thao nhi, con còn nhỏ, sau này con trưởng thành cũng sẽ gặp phải người như vậy. Có vài người là bất kể con nói thế nào cũng vô dụng, lúc này sẽ phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ, khiến cho bọn họ hiểu bất luận làm cái gì cũng uổng công, sau này sẽ không có người tới phiền.”
Lưu Thao được dạy bảo gật gật đầu, cũng hiểu được phụ hoàng trước khi đến vì sao để bé nói chuyện như thế. Có điều Lưu Thao sau khi trưởng thành cũng không gặp phải việc này, những người đó sợ hắn còn không kịp, làm sao còn dám muốn chết đi trêu chọc hắn.
Lưu Vận Tranh nói: “Vị Quan phu nhân kia sẽ không lại có ý đồ gì, chuyện ngày hôm nay lập tức sẽ truyền khắp kinh thành, nếu có người còn chưa từ bỏ ý định cũng phải suy nghĩ cân nhắc.”
Lam Vận Vanh lạnh lùng nhìn về phía Lưu Vận Tranh nói: “Ta phát hiện ta thật sự rất chán ghét cái loại nữ nhân lợi dụng tư sắc và một chút thông minh của mình, liền cho rằng có thể được tất cả nam nhân thích đó, ta ngay từ đầu đã biết nàng có chủ ý gì, thời gian này làm ăn của Ngọc Tú không tệ, cho dù có thể leo lên giường của ta, bắc quan hệ với ta hay không, Ngọc Tú cũng có thể đứng vững gót chân ở kinh thành. Vận Tranh, suy nghĩ một chút, nếu ngươi ta không có Hãn Triệt, ở bên cạnh ta và ngươi đều là loại người tràn đầy tính kế này, ấy quả thực là quá đáng sợ.”
“Nhưng ta ngươi có Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh cười cười, “Những khả năng ấy sẽ không có. Hồi cung đi, giải thích rõ với cha, cha rất lo lắng.”
“Được.”
Hai người đứng lên, Lưu Thao đứng dậy nói: “Phụ hoàng, phụ vương, nhi thần sẽ không theo các người hồi cung, nhi thần đi dạo trên đường.”
“Đi đi, đừng hồi cung quá muộn, buổi tối phải dùng bữa với hoàng gia gia của con.”
“Nhi thần đã biết.”
Yên tâm bỏ nhi tử lại, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh trở về cung.
———
Một canh giờ sau, chuyện Vanh thân vương ngay trước mặt hoàng thượng và thái tử “nghiêm khắc cự tuyệt” Quan phu nhân đã mọc cánh bay đến mỗi xó xỉnh của kinh thành. Quan phu nhân cực kỳ mất thể diện, ba tháng liền không ra khỏi phủ, buôn bán với Vận phường cũng phái người khác đến.
Chuyện này Bạch Hãn Triệt một câu cũng không hỏi, nếu nói là hắn từng lo lắng hai người này sẽ thích người khác, vậy bây giờ hắn sớm đã tin vào lời thề hai người kia hứa hẹn với hắn. Hai người này sẽ yêu hắn cả đời giống phụ hoàng và phụ vương đối với phụ thân.
Trải qua chuyện Quan phu nhân, bên người Lam Vận Vanh yên lặng không ít, những nam nữ còn vọng tưởng trở thành người bên gối y cũng thu hồi tâm tư. Không thu lại có thể thế nào, Vanh thân vương rõ ràng là lấy chuyện Quan phu nhân để cảnh cáo bọn họ. Ngay cả bên người Lưu Vận Tranh cũng yên lặng không ít, những người vẫn muốn gả nữ nhi vào trong cung cũng bắt đầu tìm nhà chồng cho nữ nhi.
Hai năm sau, Quan phu nhân gả cho một vị quản sự của Quan gia, đồng thời giao chuyện làm ăn của Quan gia cho nhi tử. Nàng chưa từng nói với bất cứ ai, nàng là sau khi nhìn thấy hầu gia xem bệnh cho dân chúng hoàn toàn chết tâm.
Phiên ngoại hoàn
Chú thích
(1) tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen chủ yếu dùng làm bộ đồ trà ↑