Tôi thật sự không để tâm sao? Ngay cả khi cô thích một người khác, muốn cùng người đó hẹn hò, hôn môi, kết hôn, đi hết phần đời còn lại, tôi cũng không để tâm?
KHẢI NAM
Nửa đêm, tôi tiếp một cú điện thoại từ thành phố, sau đó lại chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa.
Mắt cứ đăm đắm nhìn màn đêm một lúc lâu, lại vò đầu bứt trán vì tiếng ngáy ồm ồm của Thiên Luân giường bên kia. Lạ thật, trước đây tôi vốn là người rất khó ngủ, thế mà mấy ngày nay lại có thể yên ổn ngủ một giấc ngon lành đến vậy.
Ngẫm lại, đã bao lâu rồi tôi không giật mình vào giữa đêm nhỉ?
Trước đây, có lần tôi đọc được ở đâu đó rằng, sinh vật trên trái đất này đều hợp theo loài, tức những thứ có cá tính giống nhau thường sẽ quy về một khối, cách biệt hoàn toàn với những khối khác về nếp sống, sinh hoạt… Thế nhưng, con người cũng là một loài rất kì diệu. Hầu như chúng ta luôn có khả năng thích nghi với mọi hoàn cảnh, vì thế mấy chữ ‘vật hợp theo loài’ này, chung quy lại không hợp lắm nếu dành cho chúng ta.
Lấy thí dụ như bảy người chúng tôi chẳng hạn. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể sống hòa hợp với những con người nói lôi thôi có lôi thôi, kì quặc có kì quặc như bọn họ. Thế nhưng, mấy ai ngờ được, mới chỉ trải qua hai tháng, tôi đã xem họ như người trong gia đình, thậm chí có lúc còn bị ảnh hưởng một chút cái nhếch nhác của Đường Phi, sự quái gở của Dĩnh Hân nữa kia.
Thì ra, đồng tiền thật sự có sức mạnh vô biên. Ngày đó, tôi vì lóa mắt trước mức lương khổng lồ của ông Dương Thái - ba của Dĩnh Ngôn - nên đã bỏ công việc ổn định để chạy đến đây, rồi lại gặp phải bọn Hi Văn. Không ngờ, công việc này không chỉ cho tôi nguồn thu nhập khá khẩm, mà còn mang đến cho tôi cảm giác thanh bình khó tả, có lẽ được gọi là gia đình.
Tiếng ngáy khò khò vẫn vang lên trong đêm. Trước mắt tôi, chiếc chăn trên người Thiên Luân khẽ ngọ nguậy, nhưng ngay sau đó cậu ta lại chép miệng, đổi một tư thế khác thoải mái hơn. Tôi thở nhẹ, nghĩ cũng không ngủ được nữa, bèn bước xuống nhà bếp tự tìm một cốc nước.
Phòng tôi nằm ở tầng hai, lúc đi ngang qua phòng Dĩnh Hân ở tầng một, đột nhiên lại nghe thấy giọng thều thào gì đó của cô bé. Giữa đêm yên tĩnh, thanh âm này lại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Tay chống nạnh, có đôi chút khó hiểu. Không phải Dĩnh Hân lén chúng tôi thức đêm đấy chứ?
Phòng cô bé chẳng bao giờ đóng cửa, lí do thì ai cũng biết là gì rồi đấy. Tôi bước đến gần hơn, mím môi nhìn gương mặt nhỏ bé kia đang chìm trong yên tĩnh. Dưới ánh đèn vàng, chẳng hiểu sao hàng mi lại khẽ run run.
Tư thế ngủ của Dĩnh Hân mọi khi đã chẳng ngay ngắn gì rồi. Cả người co quắp lại, nghiêng hẳn sang một bên. Người ta thường nói đấy là tư thế ngủ của những người thiếu cảm giác an toàn.
Thế nhưng, với Dĩnh Hân thì không chỉ có thế.
Môi con bé mím chặt, hàng lông mày khẽ cau, cánh tay siết lấy chiếc chăn trong ngực. Chẳng biết sao, nhìn thấy cảnh tượng như thế, tôi lại cảm thấy rất đau lòng.
Có lẽ Dĩnh Hân gặp ác mộng. Dưới ánh đèn vàng vọt, hàng lông mi dài nhẹ như lung lay trước gió. Tôi bước đến gần hơn, định bụng kéo chăn lên cho con bé, nào ngờ cánh tay con bé đã nắm chặt tay tôi.
“Đừng… Cút đi… Đừng…”.
Tuy miệng nói thế, song cô lại bấu chặt lấy tôi hơn. Ngón tay cào mạnh vào da thịt khiến tôi xuýt xoa nhưng lại không nỡ buông tay. Trong mơ, Dĩnh Hân vẫn đang đấu tranh không ngừng, môi lẩm bẩm những lời tôi không sao hiểu được, tất cả đau thương đọng lại trên hàng lông mày, mỏng manh đến mức tôi chẳng dám chạm tới.
Cô gái trước mặt này, thật sự là Kẹo Chanh sao?
Tôi nhớ nụ cười tinh nghịch của cô ban chiều, nhớ cái bĩu môi giận dỗi mỗi khi cô giận tôi. Có lẽ, tiếp xúc quá nhiều với một Kẹo Chanh như thế khiến tôi buông lỏng đề phòng, cũng dường như quên mất dáng vẻ thật sự của cô.
Phát hiện này khiến tôi có đôi chút hoảng hốt.
Nếu Dĩnh Hân thật sự không bị mất trí thì sẽ thế nào? Sẽ ra sao nếu một Kẹo Chanh luôn tươi cười niềm nở đột nhiên biến mất?
Thật ra mà nói, trí nhớ của cô gái này chính là điều mà tất cả chúng tôi luôn tìm kiếm. Thế nhưng một khi bức màn được hé mở, kết cuộc phía sau nó, bản thân tôi cũng không dám tưởng tượng.
Ngón tay không bị nắm của tôi vô thức chạm nhẹ lên hàng lông mày đang nhíu chặt kia. Hơi thở dồn dập khiến tôi phút chốc hoang mang.
Giả sử tất cả chữ ‘nếu’ đó đột nhiên trở thành sự thật, thế cuộc hiện nay chắc chắn sẽ vô cùng khó lường. Mà đến lúc đó, tôi biết phải làm thế nào với cô gái mỏng manh này đây?
Còn em? Khi đó có phải em vẫn sẽ đối xử với tôi như hiện nay, hay sẽ hận tôi, ghét bỏ tôi, thậm chí là… xem tôi như một người xa lạ.
Cứ thế, trong nhịp thở hỗn loạn, tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Đến khi trời hửng sáng, đến khi những tia nắng đầu tiên trong ngày le lói tưới qua màn cửa sổ, nhuộm một mảng màu nhàn nhạt trên tóc em.
Rõ ràng là mặt trời vừa lên, nhưng sao không có tia nắng nào soi sáng trái tim tôi?
---oo0oo---
Những ngày sau đó, tâm trạng Kẹo Chanh vẫn khi tốt khi xấu. Thi thoảng tôi vẫn đi dạo với cô bé, dĩ nhiên là không dám đưa cô bé ra biển nữa, dù cho cô có năn nỉ, thề thốt thế nào chăng nữa. Những lúc ấy, cô bé sẽ nổi cơn lôi đình rồi giận tôi suốt mấy ngày, song cũng đành chịu. Có một số thứ đã trải qua một lần, tôi không dám mạo hiểm vì sự tùy hứng nhất thời của mình nữa.
Hi Văn và Đường Phi vẫn hục hặc nhau như trước. Thế nhưng, gần đây, bọn họ hầu như cũng rất ít gặp mặt nên mâu thuẫn không có cơ hội xảy ra. Hoặc giả nói chính xác hơn là, tôi cảm thấy Đường Phi đang bận rộn chuyện gì đó. Cậu ta không còn để tâm chuyện hơn thua với Hi Văn nữa.
Trái với suy nghĩ của tôi, Phi càng lúc càng thân thiết với Luân một cách đáng ngạc nhiên. Trước đây tôi luôn nghĩ hai người bọn họ hầu như chẳng có điểm tương đồng. Ấy vậy mà…
Tháng thứ ba trong lịch trình trôi đi chầm chậm. Bên dưới ánh nắng hiu hắt của ông mặt trời vẫn còn ngái ngủ, Chí Bân vừa ngáp dài vừa đặt một quân cờ lên bàn lúc này đã chi chít xanh đỏ.
Mới sáng ra, Bân và Kẹo Chanh đã đánh cờ ca- rô với nhau, dĩ nhiên Kẹo Chanh chẳng phải là đối thủ của cậu chàng. Lúc hạ ván cờ, Kẹo Chanh bí quá hóa liều, giật giọng đòi đi lại một nước, song cô nàng nghiền ngẫm mãi cũng không ra được một vị trí nào có thể thoát khỏi thế thua, thế nên ván cờ vẫn bị kéo dài đến tận giờ.
Cách họ khoảng mấy bước chân, Hi Văn vẫn đang dán mắt vào tờ báo sáng. Cạnh bàn cậu ta là tách cà phê đang bốc khói.
Văn có thể xem là thằng nhóc có thói quen công tử nhất trong đám bọn tôi. Sáng nào cậu ta cũng phải làm một tách cà phê, mà còn phải là Latte nhập khẩu từ Ý. Cũng may cậu ta cũng là đứa biết người biết ta. Cậu pha chế Latte khá ổn và thường tự mình làm chứ không nhờ vả đến tôi.
Dĩ nhiên, có nhờ cũng chẳng được, vì tôi là đứa pha chế vô cùng vô cùng tệ. Trước đây thầy dạy nấu ăn cho tôi cũng phải chào thua cơ mà. Ban đầu ông ấy còn bắt tôi phải học, cho đến khi tôi tự đưa mình vào bệnh viện vì dị ứng cà phê thì ông mới lắc đầu chịu thua.
“Thiên Luân!”.
Giọng Dĩnh Ngôn cùng với tiếng giậm chân thuỳnh thuỳnh vang vọng xuống hai tầng lầu, góp phần khiến Chí Bân và Dĩnh Hân đang ngồi lì trước tivi phải bịt tai lại, trong khi Hi Văn dùng tay vịn chiếc bàn lại cho bớt rung rinh.
Đấy, ‘nữ hoàng’ của chúng tôi lại đến rồi đấy.
“Khổ cho Thiên Luân”. Chí Bân lẩm bẩm để chỉ mình Dĩnh Hân nghe thấy. “Không hiểu Dĩnh Ngôn vặn ba cái báo thức làm gì để mà sáng nào cũng dậy trễ?!”.
Như đã biết trước, Thiên Luân chạy từ cổng hoa viên vào, hớt hải thét đáp lại: “Tôi đã chuẩn bị xe cả rồi, chỉ đợi cô thôi”.
Chỉ vài mươi giây sau, Dĩnh Ngôn bước chân đùng đùng xuống cầu thang.
Có một điều tôi phải thừa nhận, Dĩnh Ngôn có vẻ cẩu thả thật đấy, thế nhưng vẻ ngoài của cô luôn hoàn hảo một cách đáng ngạc nhiên. Tôi không nhớ đã bao giờ trông thấy cô ấy quên chải đầu hoặc mặc áo nhăn nhúm khi ra khỏi cửa hay chưa, và đừng bao giờ nhắc đến việc lỗi mốt hay gì gì ấy trước mặt cô ấy. Chạy theo thời trang đối với Dĩnh Ngôn thật sự là cả một lí tưởng sống.
Lúc này, như nhận thấy được ánh mắt đầy ẩn ý của tôi, cô liếc xéo cả đám chúng tôi rồi đi một mạch ra cửa. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, tiếng lộc cộc của gót giày chạm phải sàn nhà chợt ngừng hẳn, cô quay lại hỏi: “Phi đâu?”.
Mãi đến lúc ấy, chúng tôi mới kịp nhận ra sự vắng mặt của Đường Phi, con người mà sự gương mẫu về giờ giấc có lẽ chỉ xếp sau Hi Văn một tẹo. Tôi nhướng mày nhìn Chí Bân đầy ngụ ý.
“Đừng nhìn mình như thế. Sáng nay mình bị Kẹo Chanh lôi dậy từ sớm. Lúc mình dậy thì Phi vẫn còn đang ngáy khò khò đấy”. Cậu ta đáp, dường như hết sức tự hào khoe khoang rằng mình nghiêm túc hơn Phi rất nhiều.
“Còn không mau lên xem cậu ta thế nào rồi đi? Cậu muốn cảnh máu chảy thành sông mới vừa lòng sao?”.
Quả thật tôi đã không nói đùa. Dĩnh Ngôn đang ở vào trạng thái như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Phi. Đồng hồ lúc này là bảy giờ ba mươi, coi như cô ấy lại chắc chắn đi trễ một ngày nữa. Mà hôm qua Phi mới bảo tôi là tháng trước cô ấy đã trễ mười lăm trên tổng số hai mươi hai ngày rồi.
“Đợi cậu ấy thì chắc là không kịp rồi”. Tôi nói với Văn. “Hay là cậu đi với Dĩnh Ngôn đi, lâu lâu đổi ca một lần cũng không sao đâu”.
Hi Văn dường như bất ngờ khi nghe tôi nhắc đến tên mình. Rất nhanh, tôi thoáng thấy cậu ấy đưa mắt nhìn Kẹo Chanh, nhưng ngay sau đó lại ra vẻ như không có chuyện gì.
Có lần Chí Bân rỉ tai tôi, cậu ấy cho rằng Hi Văn và Kẹo Chanh có tư tình. Chuyện này cũng bắt nguồn từ việc Dĩnh Hân hỏi cậu ta mấy câu linh tinh về chuyện tình cảm. Khi đó tôi nghĩ với thần trí của Dĩnh Hân, cô bé thực tế không thể phân định rạch ròi thích nghĩa là gì, thế nên tôi cũng không mấy để tâm lắm. Nhưng thái độ gần đây của Hi Văn khiến tôi có đôi chút chột dạ.
Tôi thật sự không để tâm sao?
Ngay cả khi cô bé thích một người khác, muốn cùng người đó hẹn hò, hôn môi, kết hôn, đi hết phần đời còn lại, tôi cũng không để tâm? Nếu thật sự như thế, tại sao chỉ nghĩ thôi cũng khiến quả tim tôi đau nhói đến thế?
Dĩnh Hân ngồi đối diện Chí Bân, vẫn chống cằm, nhìn chăm chăm vào bàn cờ trước mặt, như thể tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều không liên quan gì đến cô bé.
Không hiểu sao việc này lại khiến tôi vững tâm hơn một chút.
“Được thôi”.
Hi Văn miễn cưỡng nói rồi đứng dậy, Thiên Luân vẫn đang chờ ngoài cửa. Tôi tự hỏi trừ tôi ra, có ai trong ngôi nhà này thật sự biết mối quan hệ giữa Hi Văn và Dĩnh Ngôn? Rồi có bao nhiêu người tinh ý nhận ra tôi đang cố gắng tác hợp cho bọn họ?
Tôi chẳng phải thánh nhân, cũng không dư thời gian quản chuyện của người khác, thế nhưng trong chuyện này tôi thừa nhận mình có lòng riêng.
Chỉ hi vọng, vị trí của Dĩnh Ngôn trong lòng Hi Văn quan trọng như tôi vẫn nghĩ là tốt rồi.
“Không xong rồi”. Bóng Chí Bân thấp thoáng trên cầu thang cẩm thạch. Vừa thò đầu xuống, cậu ấy đã hớt hải gọi chúng tôi. “Phi bị sốt rồi. Tôi nghĩ cậu ấy có triệu chứng sốt xuất huyết”.
“Cái gì?”. Hi Văn thốt lên, cậu ấy đã mang giày vào, đang chuẩn bị bước ra cửa. Cả Dĩnh Ngôn cũng dừng lại nhìn chúng tôi chăm chú.
“Cậu chắc không?”. Tôi hỏi lại lần nữa.
“Chắc chứ, mình vừa xem qua. Cậu ấy nổi hạch khắp người, thân nhiệt lại nóng đến ba mươi chín độ. Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay”.
Cái tin này thật sự gây sốc với chúng tôi, hẳn cũng gần bằng với việc một vận động viên thể hình nào đó bị phát hiện suy dinh dưỡng.
“Giờ phải làm thế nào?”. Thấy chúng tôi vẫn đứng như trời trồng ở đó, Chí Bân đành phải hỏi lại.
“Đưa cậu ấy đến bệnh viện chứ sao”. Vẫn là Hi Văn lên tiếng trước. “Bệnh viện gần nhất cách đây đến ba mươi ki-lô-mét. Bân, cậu thu xếp cho cậu ấy vài bộ đồ, chắc chắn phải nhập viện rồi. Luân, cậu chuẩn bị chiếc xe còn lại trong ga- ra đi. Nam, cậu dìu Phi xuống đây”.
Chẳng suy nghĩ, chúng tôi làm theo chỉ thị của cậu ấy ngay tắp lự. Trong lúc chạy lên tôi nghe tiếng Dĩnh Ngôn đằng hắng. Hi Văn đáp lại miễn cưỡng.
“Được rồi, tôi sẽ chở cô đi ngay bây giờ. Không trễ đâu mà lo”.
Lúc tôi đưa Phi trở xuống thì cả Hi Văn lẫn Dĩnh Ngôn đều đã đi rồi.
Đường Phi nặng như cái bao tải khổng lồ, cả tôi và Thiên Luân hợp lại với nhau khiêng mới lôi được cậu ấy vào xe. Nói thật chứ nhìn vẻ xanh xao của cậu ta lúc này lại trông đến tức cười.
“Được rồi”. Tôi nói, nén tiếng thở hồng hộc. “Bân ở lại trông Dĩnh Hân nhé. Có gì tôi sẽ gọi về báo”.
Không có tiếng trả lời, thay vào đó, Dĩnh Hân từ băng ghế trên quay xuống nhìn tôi. Tôi thấy Chí Bân nhún vai.
“Cô ấy đòi đi theo. Mình cũng chẳng có cách nào từ chối. Dù sao dẫn cô ấy theo cũng an tâm hơn là để cô ấy ở nhà với mình, đúng không?”.
Dĩnh Hân gật gật đầu liên tục. Nụ cười như hoa nở của cô khiến lòng tôi chùn xuống. Tôi thở dài xoa đầu cô, rồi lại nhìn sang Đường Phi như chiếc lò lửa kế bên.
Thôi thì, tới đâu hay tới đó vậy.
Tôi thật sự không để tâm sao? Ngay cả khi cô thích một người khác, muốn cùng người đó hẹn hò, hôn môi, kết hôn, đi hết phần đời còn lại, tôi cũng không để tâm?
KHẢI NAM
Nửa đêm, tôi tiếp một cú điện thoại từ thành phố, sau đó lại chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa.
Mắt cứ đăm đắm nhìn màn đêm một lúc lâu, lại vò đầu bứt trán vì tiếng ngáy ồm ồm của Thiên Luân giường bên kia. Lạ thật, trước đây tôi vốn là người rất khó ngủ, thế mà mấy ngày nay lại có thể yên ổn ngủ một giấc ngon lành đến vậy.
Ngẫm lại, đã bao lâu rồi tôi không giật mình vào giữa đêm nhỉ?
Trước đây, có lần tôi đọc được ở đâu đó rằng, sinh vật trên trái đất này đều hợp theo loài, tức những thứ có cá tính giống nhau thường sẽ quy về một khối, cách biệt hoàn toàn với những khối khác về nếp sống, sinh hoạt… Thế nhưng, con người cũng là một loài rất kì diệu. Hầu như chúng ta luôn có khả năng thích nghi với mọi hoàn cảnh, vì thế mấy chữ ‘vật hợp theo loài’ này, chung quy lại không hợp lắm nếu dành cho chúng ta.
Lấy thí dụ như bảy người chúng tôi chẳng hạn. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể sống hòa hợp với những con người nói lôi thôi có lôi thôi, kì quặc có kì quặc như bọn họ. Thế nhưng, mấy ai ngờ được, mới chỉ trải qua hai tháng, tôi đã xem họ như người trong gia đình, thậm chí có lúc còn bị ảnh hưởng một chút cái nhếch nhác của Đường Phi, sự quái gở của Dĩnh Hân nữa kia.
Thì ra, đồng tiền thật sự có sức mạnh vô biên. Ngày đó, tôi vì lóa mắt trước mức lương khổng lồ của ông Dương Thái - ba của Dĩnh Ngôn - nên đã bỏ công việc ổn định để chạy đến đây, rồi lại gặp phải bọn Hi Văn. Không ngờ, công việc này không chỉ cho tôi nguồn thu nhập khá khẩm, mà còn mang đến cho tôi cảm giác thanh bình khó tả, có lẽ được gọi là gia đình.
Tiếng ngáy khò khò vẫn vang lên trong đêm. Trước mắt tôi, chiếc chăn trên người Thiên Luân khẽ ngọ nguậy, nhưng ngay sau đó cậu ta lại chép miệng, đổi một tư thế khác thoải mái hơn. Tôi thở nhẹ, nghĩ cũng không ngủ được nữa, bèn bước xuống nhà bếp tự tìm một cốc nước.
Phòng tôi nằm ở tầng hai, lúc đi ngang qua phòng Dĩnh Hân ở tầng một, đột nhiên lại nghe thấy giọng thều thào gì đó của cô bé. Giữa đêm yên tĩnh, thanh âm này lại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Tay chống nạnh, có đôi chút khó hiểu. Không phải Dĩnh Hân lén chúng tôi thức đêm đấy chứ?
Phòng cô bé chẳng bao giờ đóng cửa, lí do thì ai cũng biết là gì rồi đấy. Tôi bước đến gần hơn, mím môi nhìn gương mặt nhỏ bé kia đang chìm trong yên tĩnh. Dưới ánh đèn vàng, chẳng hiểu sao hàng mi lại khẽ run run.
Tư thế ngủ của Dĩnh Hân mọi khi đã chẳng ngay ngắn gì rồi. Cả người co quắp lại, nghiêng hẳn sang một bên. Người ta thường nói đấy là tư thế ngủ của những người thiếu cảm giác an toàn.
Thế nhưng, với Dĩnh Hân thì không chỉ có thế.
Môi con bé mím chặt, hàng lông mày khẽ cau, cánh tay siết lấy chiếc chăn trong ngực. Chẳng biết sao, nhìn thấy cảnh tượng như thế, tôi lại cảm thấy rất đau lòng.
Có lẽ Dĩnh Hân gặp ác mộng. Dưới ánh đèn vàng vọt, hàng lông mi dài nhẹ như lung lay trước gió. Tôi bước đến gần hơn, định bụng kéo chăn lên cho con bé, nào ngờ cánh tay con bé đã nắm chặt tay tôi.
“Đừng… Cút đi… Đừng…”.
Tuy miệng nói thế, song cô lại bấu chặt lấy tôi hơn. Ngón tay cào mạnh vào da thịt khiến tôi xuýt xoa nhưng lại không nỡ buông tay. Trong mơ, Dĩnh Hân vẫn đang đấu tranh không ngừng, môi lẩm bẩm những lời tôi không sao hiểu được, tất cả đau thương đọng lại trên hàng lông mày, mỏng manh đến mức tôi chẳng dám chạm tới.
Cô gái trước mặt này, thật sự là Kẹo Chanh sao?
Tôi nhớ nụ cười tinh nghịch của cô ban chiều, nhớ cái bĩu môi giận dỗi mỗi khi cô giận tôi. Có lẽ, tiếp xúc quá nhiều với một Kẹo Chanh như thế khiến tôi buông lỏng đề phòng, cũng dường như quên mất dáng vẻ thật sự của cô.
Phát hiện này khiến tôi có đôi chút hoảng hốt.
Nếu Dĩnh Hân thật sự không bị mất trí thì sẽ thế nào? Sẽ ra sao nếu một Kẹo Chanh luôn tươi cười niềm nở đột nhiên biến mất?
Thật ra mà nói, trí nhớ của cô gái này chính là điều mà tất cả chúng tôi luôn tìm kiếm. Thế nhưng một khi bức màn được hé mở, kết cuộc phía sau nó, bản thân tôi cũng không dám tưởng tượng.
Ngón tay không bị nắm của tôi vô thức chạm nhẹ lên hàng lông mày đang nhíu chặt kia. Hơi thở dồn dập khiến tôi phút chốc hoang mang.
Giả sử tất cả chữ ‘nếu’ đó đột nhiên trở thành sự thật, thế cuộc hiện nay chắc chắn sẽ vô cùng khó lường. Mà đến lúc đó, tôi biết phải làm thế nào với cô gái mỏng manh này đây?
Còn em? Khi đó có phải em vẫn sẽ đối xử với tôi như hiện nay, hay sẽ hận tôi, ghét bỏ tôi, thậm chí là… xem tôi như một người xa lạ.
Cứ thế, trong nhịp thở hỗn loạn, tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Đến khi trời hửng sáng, đến khi những tia nắng đầu tiên trong ngày le lói tưới qua màn cửa sổ, nhuộm một mảng màu nhàn nhạt trên tóc em.
Rõ ràng là mặt trời vừa lên, nhưng sao không có tia nắng nào soi sáng trái tim tôi?
---oooo---
Những ngày sau đó, tâm trạng Kẹo Chanh vẫn khi tốt khi xấu. Thi thoảng tôi vẫn đi dạo với cô bé, dĩ nhiên là không dám đưa cô bé ra biển nữa, dù cho cô có năn nỉ, thề thốt thế nào chăng nữa. Những lúc ấy, cô bé sẽ nổi cơn lôi đình rồi giận tôi suốt mấy ngày, song cũng đành chịu. Có một số thứ đã trải qua một lần, tôi không dám mạo hiểm vì sự tùy hứng nhất thời của mình nữa.
Hi Văn và Đường Phi vẫn hục hặc nhau như trước. Thế nhưng, gần đây, bọn họ hầu như cũng rất ít gặp mặt nên mâu thuẫn không có cơ hội xảy ra. Hoặc giả nói chính xác hơn là, tôi cảm thấy Đường Phi đang bận rộn chuyện gì đó. Cậu ta không còn để tâm chuyện hơn thua với Hi Văn nữa.
Trái với suy nghĩ của tôi, Phi càng lúc càng thân thiết với Luân một cách đáng ngạc nhiên. Trước đây tôi luôn nghĩ hai người bọn họ hầu như chẳng có điểm tương đồng. Ấy vậy mà…
Tháng thứ ba trong lịch trình trôi đi chầm chậm. Bên dưới ánh nắng hiu hắt của ông mặt trời vẫn còn ngái ngủ, Chí Bân vừa ngáp dài vừa đặt một quân cờ lên bàn lúc này đã chi chít xanh đỏ.
Mới sáng ra, Bân và Kẹo Chanh đã đánh cờ ca- rô với nhau, dĩ nhiên Kẹo Chanh chẳng phải là đối thủ của cậu chàng. Lúc hạ ván cờ, Kẹo Chanh bí quá hóa liều, giật giọng đòi đi lại một nước, song cô nàng nghiền ngẫm mãi cũng không ra được một vị trí nào có thể thoát khỏi thế thua, thế nên ván cờ vẫn bị kéo dài đến tận giờ.
Cách họ khoảng mấy bước chân, Hi Văn vẫn đang dán mắt vào tờ báo sáng. Cạnh bàn cậu ta là tách cà phê đang bốc khói.
Văn có thể xem là thằng nhóc có thói quen công tử nhất trong đám bọn tôi. Sáng nào cậu ta cũng phải làm một tách cà phê, mà còn phải là Latte nhập khẩu từ Ý. Cũng may cậu ta cũng là đứa biết người biết ta. Cậu pha chế Latte khá ổn và thường tự mình làm chứ không nhờ vả đến tôi.
Dĩ nhiên, có nhờ cũng chẳng được, vì tôi là đứa pha chế vô cùng vô cùng tệ. Trước đây thầy dạy nấu ăn cho tôi cũng phải chào thua cơ mà. Ban đầu ông ấy còn bắt tôi phải học, cho đến khi tôi tự đưa mình vào bệnh viện vì dị ứng cà phê thì ông mới lắc đầu chịu thua.
“Thiên Luân!”.
Giọng Dĩnh Ngôn cùng với tiếng giậm chân thuỳnh thuỳnh vang vọng xuống hai tầng lầu, góp phần khiến Chí Bân và Dĩnh Hân đang ngồi lì trước tivi phải bịt tai lại, trong khi Hi Văn dùng tay vịn chiếc bàn lại cho bớt rung rinh.
Đấy, ‘nữ hoàng’ của chúng tôi lại đến rồi đấy.
“Khổ cho Thiên Luân”. Chí Bân lẩm bẩm để chỉ mình Dĩnh Hân nghe thấy. “Không hiểu Dĩnh Ngôn vặn ba cái báo thức làm gì để mà sáng nào cũng dậy trễ?!”.
Như đã biết trước, Thiên Luân chạy từ cổng hoa viên vào, hớt hải thét đáp lại: “Tôi đã chuẩn bị xe cả rồi, chỉ đợi cô thôi”.
Chỉ vài mươi giây sau, Dĩnh Ngôn bước chân đùng đùng xuống cầu thang.
Có một điều tôi phải thừa nhận, Dĩnh Ngôn có vẻ cẩu thả thật đấy, thế nhưng vẻ ngoài của cô luôn hoàn hảo một cách đáng ngạc nhiên. Tôi không nhớ đã bao giờ trông thấy cô ấy quên chải đầu hoặc mặc áo nhăn nhúm khi ra khỏi cửa hay chưa, và đừng bao giờ nhắc đến việc lỗi mốt hay gì gì ấy trước mặt cô ấy. Chạy theo thời trang đối với Dĩnh Ngôn thật sự là cả một lí tưởng sống.
Lúc này, như nhận thấy được ánh mắt đầy ẩn ý của tôi, cô liếc xéo cả đám chúng tôi rồi đi một mạch ra cửa. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, tiếng lộc cộc của gót giày chạm phải sàn nhà chợt ngừng hẳn, cô quay lại hỏi: “Phi đâu?”.
Mãi đến lúc ấy, chúng tôi mới kịp nhận ra sự vắng mặt của Đường Phi, con người mà sự gương mẫu về giờ giấc có lẽ chỉ xếp sau Hi Văn một tẹo. Tôi nhướng mày nhìn Chí Bân đầy ngụ ý.
“Đừng nhìn mình như thế. Sáng nay mình bị Kẹo Chanh lôi dậy từ sớm. Lúc mình dậy thì Phi vẫn còn đang ngáy khò khò đấy”. Cậu ta đáp, dường như hết sức tự hào khoe khoang rằng mình nghiêm túc hơn Phi rất nhiều.
“Còn không mau lên xem cậu ta thế nào rồi đi? Cậu muốn cảnh máu chảy thành sông mới vừa lòng sao?”.
Quả thật tôi đã không nói đùa. Dĩnh Ngôn đang ở vào trạng thái như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Phi. Đồng hồ lúc này là bảy giờ ba mươi, coi như cô ấy lại chắc chắn đi trễ một ngày nữa. Mà hôm qua Phi mới bảo tôi là tháng trước cô ấy đã trễ mười lăm trên tổng số hai mươi hai ngày rồi.
“Đợi cậu ấy thì chắc là không kịp rồi”. Tôi nói với Văn. “Hay là cậu đi với Dĩnh Ngôn đi, lâu lâu đổi ca một lần cũng không sao đâu”.
Hi Văn dường như bất ngờ khi nghe tôi nhắc đến tên mình. Rất nhanh, tôi thoáng thấy cậu ấy đưa mắt nhìn Kẹo Chanh, nhưng ngay sau đó lại ra vẻ như không có chuyện gì.
Có lần Chí Bân rỉ tai tôi, cậu ấy cho rằng Hi Văn và Kẹo Chanh có tư tình. Chuyện này cũng bắt nguồn từ việc Dĩnh Hân hỏi cậu ta mấy câu linh tinh về chuyện tình cảm. Khi đó tôi nghĩ với thần trí của Dĩnh Hân, cô bé thực tế không thể phân định rạch ròi thích nghĩa là gì, thế nên tôi cũng không mấy để tâm lắm. Nhưng thái độ gần đây của Hi Văn khiến tôi có đôi chút chột dạ.
Tôi thật sự không để tâm sao?
Ngay cả khi cô bé thích một người khác, muốn cùng người đó hẹn hò, hôn môi, kết hôn, đi hết phần đời còn lại, tôi cũng không để tâm? Nếu thật sự như thế, tại sao chỉ nghĩ thôi cũng khiến quả tim tôi đau nhói đến thế?
Dĩnh Hân ngồi đối diện Chí Bân, vẫn chống cằm, nhìn chăm chăm vào bàn cờ trước mặt, như thể tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều không liên quan gì đến cô bé.
Không hiểu sao việc này lại khiến tôi vững tâm hơn một chút.
“Được thôi”.
Hi Văn miễn cưỡng nói rồi đứng dậy, Thiên Luân vẫn đang chờ ngoài cửa. Tôi tự hỏi trừ tôi ra, có ai trong ngôi nhà này thật sự biết mối quan hệ giữa Hi Văn và Dĩnh Ngôn? Rồi có bao nhiêu người tinh ý nhận ra tôi đang cố gắng tác hợp cho bọn họ?
Tôi chẳng phải thánh nhân, cũng không dư thời gian quản chuyện của người khác, thế nhưng trong chuyện này tôi thừa nhận mình có lòng riêng.
Chỉ hi vọng, vị trí của Dĩnh Ngôn trong lòng Hi Văn quan trọng như tôi vẫn nghĩ là tốt rồi.
“Không xong rồi”. Bóng Chí Bân thấp thoáng trên cầu thang cẩm thạch. Vừa thò đầu xuống, cậu ấy đã hớt hải gọi chúng tôi. “Phi bị sốt rồi. Tôi nghĩ cậu ấy có triệu chứng sốt xuất huyết”.
“Cái gì?”. Hi Văn thốt lên, cậu ấy đã mang giày vào, đang chuẩn bị bước ra cửa. Cả Dĩnh Ngôn cũng dừng lại nhìn chúng tôi chăm chú.
“Cậu chắc không?”. Tôi hỏi lại lần nữa.
“Chắc chứ, mình vừa xem qua. Cậu ấy nổi hạch khắp người, thân nhiệt lại nóng đến ba mươi chín độ. Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay”.
Cái tin này thật sự gây sốc với chúng tôi, hẳn cũng gần bằng với việc một vận động viên thể hình nào đó bị phát hiện suy dinh dưỡng.
“Giờ phải làm thế nào?”. Thấy chúng tôi vẫn đứng như trời trồng ở đó, Chí Bân đành phải hỏi lại.
“Đưa cậu ấy đến bệnh viện chứ sao”. Vẫn là Hi Văn lên tiếng trước. “Bệnh viện gần nhất cách đây đến ba mươi ki-lô-mét. Bân, cậu thu xếp cho cậu ấy vài bộ đồ, chắc chắn phải nhập viện rồi. Luân, cậu chuẩn bị chiếc xe còn lại trong ga- ra đi. Nam, cậu dìu Phi xuống đây”.
Chẳng suy nghĩ, chúng tôi làm theo chỉ thị của cậu ấy ngay tắp lự. Trong lúc chạy lên tôi nghe tiếng Dĩnh Ngôn đằng hắng. Hi Văn đáp lại miễn cưỡng.
“Được rồi, tôi sẽ chở cô đi ngay bây giờ. Không trễ đâu mà lo”.
Lúc tôi đưa Phi trở xuống thì cả Hi Văn lẫn Dĩnh Ngôn đều đã đi rồi.
Đường Phi nặng như cái bao tải khổng lồ, cả tôi và Thiên Luân hợp lại với nhau khiêng mới lôi được cậu ấy vào xe. Nói thật chứ nhìn vẻ xanh xao của cậu ta lúc này lại trông đến tức cười.
“Được rồi”. Tôi nói, nén tiếng thở hồng hộc. “Bân ở lại trông Dĩnh Hân nhé. Có gì tôi sẽ gọi về báo”.
Không có tiếng trả lời, thay vào đó, Dĩnh Hân từ băng ghế trên quay xuống nhìn tôi. Tôi thấy Chí Bân nhún vai.
“Cô ấy đòi đi theo. Mình cũng chẳng có cách nào từ chối. Dù sao dẫn cô ấy theo cũng an tâm hơn là để cô ấy ở nhà với mình, đúng không?”.
Dĩnh Hân gật gật đầu liên tục. Nụ cười như hoa nở của cô khiến lòng tôi chùn xuống. Tôi thở dài xoa đầu cô, rồi lại nhìn sang Đường Phi như chiếc lò lửa kế bên.
Thôi thì, tới đâu hay tới đó vậy.