Thượng Quan Giác Nhi lần đầu nếm trải mùi vị suy sụp là khi quay Người đẹp phong lưu. Trong phim nàng đóng vai một gái điếm, vì đem lòng yêu một cậu ấm nhà giàu mà có ý định vùng thoát khỏi gông cùm số mệnh, tìm kiếm hạnh phúc đích thực; chẳng ngờ số phận trêu ngươi, cậu ấm nhà giàu kia bị ép lấy một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, chàng không chịu thì bị cha viện cớ bệnh nặng bức ép, không còn cách nào đành cùng nàng tự tử vì tình. Thượng Quan Giác Nhi chỉ đọc kịch bản điện ảnh này có một lần đã khóc như mưa, nên chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức nhận ngay. Nhưng quay đến nửa chừng, vụ bê bối Thi Phùng Đức bao nuôi nàng bắt đầu lan truyền với tốc độ chóng mặt, phóng viên các tờ lá cải ngày đêm chầu chực ở nhà nàng, trong cơn quẫn bách nàng còn phải dọn ra khách sạn ở mấy ngày, cuối cùng vẫn bị bọn họ tìm thấy. Tin đưa trên báo thành thử lại càng khó nghe hơn, nói nàng cùng người tình bí mật thuê phòng khách sạn ngày đêm chìm đắm trong lạc thú, làm nàng tức đến độ suýt chút nữa ngất xỉu.
Nói theo lời Đường Huy thì là: "Em đã làm cái nghề này nên chuẩn bị tâm lý vững vàng, đừng để tâm người ta nói này nói nọ, cốt yếu là bản thân mình có hành động đường hoàng chính đáng hay không..."
Bốn chữ "đường hoàng chính đáng" vừa thốt ra khỏi miệng, anh ta liền hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi. Nàng quả nhiên túm ngay lấy câu này, quay lại cười nói: "Anh thấy đối với em, hành động thế nào là đường hoàng chính đáng?"
Anh ta không trả lời được, chỉ cảm thấy linh hồn Bươm Bướm Nhỏ - hay có thể gọi là Kim Ngọc Tiên đang gục xuống phả hơi thở trên vai mình, anh ta hoảng hốt nhận ra cô vẫn còn sống, trốn trong góc tối, theo dõi nhất cử nhất động của mình, bao gồm cả mối tình si anh ta dành cho Thượng Quân Giác Nhi. Tình cảm mãnh liệt ấy, anh ta từng dành cho linh hồn quá cố kia, và một người phụ nữ khác...
Suốt mấy ngày nay, Thượng Quan Giác Nhi biết mình không thể về nhà, bèn cùng Đường Huy tiệc tùng ở vũ trường Bách Lạc Môn. Khăn choàng lông cáo của nàng hôm sau to hơn hôm trước, đã có thể che lấp cả nửa khuôn mặt, nàng còn không chịu cởi ra, đến tận khi được Đường Huy mời ra sàn nhảy, mới vắt nó trên khuỷu tay.
"Sao không bỏ hẳn ra? Tôi giúp em đưa cho tay phục vụ?" Đường Huy nắm lấy hai bàn tay đeo găng đăng ten dài của nàng.
"Thôi khỏi, em hơi lạnh." Lớp phấn mắt sẫm màu cơ hồ vùi cặp mắt nàng vào làn khói mờ mịt, không đoán định nổi tâm trạng vui buồn.
Anh ta nắm tay nàng, cảm giác hơi lạnh giá từ cơ thể nàng đã thấm qua lớp vải lụa đăng ten truyền sang mình.
Khách sạn Ngự Hoa Viên không giống khách sạn mà vẫn lưu giữ phong cách của hậu hoa viên hoàng cung. Đây là lần đầu Đường Huy tới nơi này, Thượng Quan Giác Nhi dẫn anh ta đi xuyên qua mảnh sân trống đầy tường vi xơ xác và cây thường xanh viền vàng, bước vào một căn phòng hiện đại mang phong cách châu Âu.
Căn phòng Thượng Quan Giác Nhi thuê được gọi là "Buồng đỏ". Rèm cửa sổ bằng nhung đỏ, thảm hoa Ba Tư nền đỏ, đến cái chụp đèn cạnh giường cũng xa hoa lộng lẫy, người đứng trong phòng giống như lọt giữa một cái âm đ*o ấm áp ẩm ướp. Đường Huy thoáng đờ ra, mãi đến tận khi bờ môi của Thượng Quan Giác Nhi kề tới, bao bọc anh ta trong cơn khao khát còn hun hút hơn.
Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ thân thể lõa lồ được ánh sáng phủ một lớp phấn mờ của nàng, thì ra có những bộ phận không hề giống như anh ta tưởng tượng. Xung quanh nụ hoa màu nâu nhạt có một quầng hồng đào, bụng dưới trắng đến lóa mắt, hôn dọc theo đường vân hơi gồ lên từ đó có thể hôn tới một nốt ruồi nhỏ xíu bên trái. Động tác của nàng có phần sốt sắng, giống như cưỡng bức nhét anh ta vào cơ thể mình, chỗ đó vẫn khô khốc, vậy nên khi anh ta tiến vào nàng không kìm được hét lên một tiếng, anh ta hơi chần chừ, song lại thấy nàng cắn răng tì trán vào ngực mình, như thể muốn túm lấy niềm sung sướng đã rời xa từ nhiều năm nay. Anh ta không kìm được lại tiến vào, muốn dùng tình yêu vỗ về nàng thay vì chiếm đoạt, nàng tựa hồ phát điên, không ngừng siết chặt, anh ta chưa từng do dự như lúc này, nhưng cũng lại muốn sở hữu nàng hoàn toàn, không để mất nữa...
Đường Huy không hề lạ lẫm với những màn ướt át nóng bỏng, nhưng việc gần gũi Thượng Quan Giác Nhi lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ, anh ta biết con tim nàng không đặt ở đây mà đã cùng ra đi với khao khát tình dục và phần thân dưới khô cằn, đến cơn đau đứt ruột cũng không hề khiến nàng lấy lại cảm giác. Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi tức giận, tôn nghiêm của người đàn ông khiến anh ta bất giác muốn gạt phăng đi tình yêu thương dành cho nàng, dù nàng có nhìn anh ta bằng ánh mắt bất lực như lúc này.
Và rồi, mỗi người họ đều tự mình chìm trong dải "biển đỏ" ấy.
Cuối cùng anh ta đứng dậy, đi vào phòng tắm tráng người, nàng vẫn nằm trong lớp chăn êm ái, không hề có ý định động đậy. Anh ta khoác áo ngủ bước ra, trông thấy nàng ngủ trong tư thế rất đáng thương, bèn muốn gọi nàng dậy an ủi vài câu. Thế nhưng không hiểu sao, anh ta lại nén ý định ấy xuống, ngồi trở lại ghế, ngắm nhìn gương mặt nàng bị rèm cửa nhuộm đỏ. Sắc đỏ đó giả dối là vậy, anh ta suýt nữa muốn hôn lên lớp ngụy trang của nàng, song lại chỉ nhấc người đi thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nàng vẫn im lìm, ngủ say như đứa trẻ, tựa hồ anh ta đi hay ở đều không mảy may liên quan đến nàng, thế nên khoảnh khắc cài cửa lại, anh ta hết sức khẽ khàng, chỉ sợ phát ra một tiếng động nhỏ, giấc mộng này sẽ vỡ tan.
Là giấc mộng của ai? Anh ta còn chưa kịp nghĩ. Chỉ biết rằng, lần này bước chân đi, bản thân không bao giờ có thể quay lại nữa.
Tiết trời cuối thu như kiếm sắc đâm thủng thân thể Thượng Quan Giác Nhi, nàng ngồi trên xe kéo chỉ cảm thấy có ngàn vạn con dao đang xử lăng trì mình. Vốn cho rằng, tình yêu có thể nới lỏng, khiến nó tê liệt, nhưng không ngờ sự đau đớn ấy lại càng rõ rệt hơn, tựa hồ muốn lấy mạng nàng. Đã là rạng sáng, lúc này kể cả đám phóng viên báo lá cải cũng không còn bám theo nàng nữa, chỉ vào tầm giờ này, nàng mới tự do, đi ngang qua cửa kính trưng bày của hiệu buôn Tây còn có thể ngó nghiêng vào trong, xem có kiểu trang phục nào mình thích không. Nàng không phải trốn chui trốn lủi nữa, đàn ông và danh lợi, vào giờ khắc này đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần hưởng thụ giây lát khong khí se lạnh thanh tĩnh này là đủ.
"Cô muốn đi đâu?" Phu xe hỏi.
Nàng buột miệng nói ra một địa chỉ, rồi ngay lập tức hối hận định sửa lời, ai ngờ tay phu xe đã kéo xe chạy được quãng xa, như thể quyết định này của nàng một khi đưa ra là không bao giờ có thể rút lại. Nàng đành cứ ngồi vậy, mặc cho số mệnh kéo nàng theo hướng đó.
Giờ đây, ngoài nơi đó ra, nàng cũng không nghĩ ra nơi nào khác có thể đi.
Đó là "tổ ấm" Thi Phùng Đức mua cho nàng, đám dây leo từ lâu đã khô quắt queo, không còn bám nổi trên căn nhà hai tầng kiểu Tây, chỉ sót lại mấy sợi héo rũ lưa thưa vắt trên giàn tre, hoa mào gà ở góc sân co rúm thành một nắm giấy xám xịt trong đêm, đến là tàn tạ, nhưng cửa sổ lại vẫn còn sáng đèn, ngọn đèn tràn trề hy vọng.
"Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?" Nàng đẩy cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
"Không biết bao giờ con về nên ngày nào mẹ cũng đợi đến khuya, hôm nay rốt cuộc đợi được rồi." Mẹ nàng từ trong phòng bếp đi ra, tay lót giẻ bưng một âu sứ đựng cháo.
Nàng gượng cười, nhưng lòng thầm rơm rớm: "Hay quá, đang lúc con đói chết đi được, cháo này là mặn hay ngọt?"
"Cháo mật hoa quế, ngọt đấy, giờ có đun cháo mặn ăn cũng không vừa miệng." Mẹ mau mắn mở nắp, một luồng khói trắng nghi ngút bốc lên.
Nàng vội ghé sát mặt vào làn hơi nóng ấy, chóp mũi tức thì ửng đỏ, vành mắt cũng theo đó ấm lên. Nàng mau tay múc cho mình một bát, đem lên tầng trên.
"Con lên tầng ăn rồi ngủ luôn." Nàng bước đi, giấu tiếng nghẹn ngào trong cổ họng. Bấy giờ nàng mới nhận ra, mình là một kẻ mang mệnh sao chổi, bằng không, tại sao tất cả những chuyện tốt lành đến với nàng cuối cùng đều biến thành chuyện xấu? Chắc hẳn duyên phận của nàng với cuộc đời này quá mỏng, nên mới bị ruồng rẫy đến vậy.
Nghĩ đến đây, nàng mềm nhũn cả chân, đành phải vịn vào cầu thang, đứng thần người ra đó.
"Sao thế?"
Mẹ từ dưới tầng gọi với lên hỏi, kêu nàng ra khỏi mớ cảm xúc bi thương.
"Không... không sao ạ." Bàn tay cầm bát cháo run lẩy bẩy, nàng rốt cuộc cũng nhấc được chân, bước thẳng về phòng mình.
Vào phòng rồi nàng mới thấy lạnh hơn mình nghĩ, bật đèn lên cho sáng để kiểm tra thì phát hiện ra cánh cửa kính mở ra ban công không hề được đóng, gió từ đó tự tiện xộc vào. Nàng vội bước tới đóng cửa lại, ngăn tiếng gió rít ngoài cửa.
Nàng đờ đẫn ngồi trước gương trang điểm, bưng bát cháo ăn một thìa, thơm ngon ngọt lịm, đến ấm cả dạ dày, nàng lại ăn thêm thìa nữa, rồi thìa nữa...
Dưới tầng, mẹ đã đem âu cháo cất vào nồi giữ nhiệt, rửa xong tay định đi ngủ thì nghe trên tầng vang lên tiếng bước chân cót két.
"Sao lại xuống đây?"
"Con xuống rửa bát." Nàng nhẹ nhàng trả lời, mẹ nàng nghe thế thì rùng cả mình.
"Không cần rửa luôn đâu, cứ để đấy đến sáng mẹ rửa." Bà bước lên đón lấy cái bát từ tay con gái, phát hiện bàn tay ấy nóng ấm lạ thường, bèn kéo lại ấp vào tay mình, cười nói, "Tay con nóng thế."
Chẳng ngờ con gái lại rụt phắt tay về, ôm mũi ho khù khụ, hồi lâu vẫn không dứt.
"Có cần uống trà không?" Mẹ đi giặt khăn mặt, lấy thêm một ly trà nóng đem lại bàn, nhưng nàng chẳng màng đón lấy.
Mẹ nàng cuống lên, tới vỗ lưng con gái, vừa vỗ một cái đã thấy con gái theo đó ngã lăn xuống đất, bàn tay vẫn bịt chặt mũi miệng, máu liên tục rỉ ra qua các kẽ tay.
"Con ơi, con làm sao thế? Làm sao thế này? Nghiêm trọng lắm không?" Mẹ nàng cuống lên không biết làm thế nào, tay nắm chặt cái khăn mặt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng dốc ngược dòng máu đỏ chảy ra từ lỗ mũi con gái trở lại, tựa hồ làm vậy có thể cứu vãn được sinh mệnh đang ồng ộc tuôn ra của nàng.
"Mẹ ơi, cứu con! Cứu con..."
Thượng Quan Giác Nhi cuối cùng cũng buông hai tay ra, để lộ khuôn mặt be bét máu, nàng ra sức cào vào không khí, mái tóc uốn lọn xoăn dày công tạo kiểu đã khô xác, bết lại với máu và mồ hôi, dính trên hai thái dương.
Thượng Quan Giác Nhi lần đầu nếm trải mùi vị suy sụp là khi quay Người đẹp phong lưu. Trong phim nàng đóng vai một gái điếm, vì đem lòng yêu một cậu ấm nhà giàu mà có ý định vùng thoát khỏi gông cùm số mệnh, tìm kiếm hạnh phúc đích thực; chẳng ngờ số phận trêu ngươi, cậu ấm nhà giàu kia bị ép lấy một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, chàng không chịu thì bị cha viện cớ bệnh nặng bức ép, không còn cách nào đành cùng nàng tự tử vì tình. Thượng Quan Giác Nhi chỉ đọc kịch bản điện ảnh này có một lần đã khóc như mưa, nên chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức nhận ngay. Nhưng quay đến nửa chừng, vụ bê bối Thi Phùng Đức bao nuôi nàng bắt đầu lan truyền với tốc độ chóng mặt, phóng viên các tờ lá cải ngày đêm chầu chực ở nhà nàng, trong cơn quẫn bách nàng còn phải dọn ra khách sạn ở mấy ngày, cuối cùng vẫn bị bọn họ tìm thấy. Tin đưa trên báo thành thử lại càng khó nghe hơn, nói nàng cùng người tình bí mật thuê phòng khách sạn ngày đêm chìm đắm trong lạc thú, làm nàng tức đến độ suýt chút nữa ngất xỉu.
Nói theo lời Đường Huy thì là: "Em đã làm cái nghề này nên chuẩn bị tâm lý vững vàng, đừng để tâm người ta nói này nói nọ, cốt yếu là bản thân mình có hành động đường hoàng chính đáng hay không..."
Bốn chữ "đường hoàng chính đáng" vừa thốt ra khỏi miệng, anh ta liền hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi. Nàng quả nhiên túm ngay lấy câu này, quay lại cười nói: "Anh thấy đối với em, hành động thế nào là đường hoàng chính đáng?"
Anh ta không trả lời được, chỉ cảm thấy linh hồn Bươm Bướm Nhỏ - hay có thể gọi là Kim Ngọc Tiên đang gục xuống phả hơi thở trên vai mình, anh ta hoảng hốt nhận ra cô vẫn còn sống, trốn trong góc tối, theo dõi nhất cử nhất động của mình, bao gồm cả mối tình si anh ta dành cho Thượng Quân Giác Nhi. Tình cảm mãnh liệt ấy, anh ta từng dành cho linh hồn quá cố kia, và một người phụ nữ khác...
Suốt mấy ngày nay, Thượng Quan Giác Nhi biết mình không thể về nhà, bèn cùng Đường Huy tiệc tùng ở vũ trường Bách Lạc Môn. Khăn choàng lông cáo của nàng hôm sau to hơn hôm trước, đã có thể che lấp cả nửa khuôn mặt, nàng còn không chịu cởi ra, đến tận khi được Đường Huy mời ra sàn nhảy, mới vắt nó trên khuỷu tay.
"Sao không bỏ hẳn ra? Tôi giúp em đưa cho tay phục vụ?" Đường Huy nắm lấy hai bàn tay đeo găng đăng ten dài của nàng.
"Thôi khỏi, em hơi lạnh." Lớp phấn mắt sẫm màu cơ hồ vùi cặp mắt nàng vào làn khói mờ mịt, không đoán định nổi tâm trạng vui buồn.
Anh ta nắm tay nàng, cảm giác hơi lạnh giá từ cơ thể nàng đã thấm qua lớp vải lụa đăng ten truyền sang mình.
Khách sạn Ngự Hoa Viên không giống khách sạn mà vẫn lưu giữ phong cách của hậu hoa viên hoàng cung. Đây là lần đầu Đường Huy tới nơi này, Thượng Quan Giác Nhi dẫn anh ta đi xuyên qua mảnh sân trống đầy tường vi xơ xác và cây thường xanh viền vàng, bước vào một căn phòng hiện đại mang phong cách châu Âu.
Căn phòng Thượng Quan Giác Nhi thuê được gọi là "Buồng đỏ". Rèm cửa sổ bằng nhung đỏ, thảm hoa Ba Tư nền đỏ, đến cái chụp đèn cạnh giường cũng xa hoa lộng lẫy, người đứng trong phòng giống như lọt giữa một cái âm đo ấm áp ẩm ướp. Đường Huy thoáng đờ ra, mãi đến tận khi bờ môi của Thượng Quan Giác Nhi kề tới, bao bọc anh ta trong cơn khao khát còn hun hút hơn.
Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ thân thể lõa lồ được ánh sáng phủ một lớp phấn mờ của nàng, thì ra có những bộ phận không hề giống như anh ta tưởng tượng. Xung quanh nụ hoa màu nâu nhạt có một quầng hồng đào, bụng dưới trắng đến lóa mắt, hôn dọc theo đường vân hơi gồ lên từ đó có thể hôn tới một nốt ruồi nhỏ xíu bên trái. Động tác của nàng có phần sốt sắng, giống như cưỡng bức nhét anh ta vào cơ thể mình, chỗ đó vẫn khô khốc, vậy nên khi anh ta tiến vào nàng không kìm được hét lên một tiếng, anh ta hơi chần chừ, song lại thấy nàng cắn răng tì trán vào ngực mình, như thể muốn túm lấy niềm sung sướng đã rời xa từ nhiều năm nay. Anh ta không kìm được lại tiến vào, muốn dùng tình yêu vỗ về nàng thay vì chiếm đoạt, nàng tựa hồ phát điên, không ngừng siết chặt, anh ta chưa từng do dự như lúc này, nhưng cũng lại muốn sở hữu nàng hoàn toàn, không để mất nữa...
Đường Huy không hề lạ lẫm với những màn ướt át nóng bỏng, nhưng việc gần gũi Thượng Quan Giác Nhi lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ, anh ta biết con tim nàng không đặt ở đây mà đã cùng ra đi với khao khát tình dục và phần thân dưới khô cằn, đến cơn đau đứt ruột cũng không hề khiến nàng lấy lại cảm giác. Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi tức giận, tôn nghiêm của người đàn ông khiến anh ta bất giác muốn gạt phăng đi tình yêu thương dành cho nàng, dù nàng có nhìn anh ta bằng ánh mắt bất lực như lúc này.
Và rồi, mỗi người họ đều tự mình chìm trong dải "biển đỏ" ấy.
Cuối cùng anh ta đứng dậy, đi vào phòng tắm tráng người, nàng vẫn nằm trong lớp chăn êm ái, không hề có ý định động đậy. Anh ta khoác áo ngủ bước ra, trông thấy nàng ngủ trong tư thế rất đáng thương, bèn muốn gọi nàng dậy an ủi vài câu. Thế nhưng không hiểu sao, anh ta lại nén ý định ấy xuống, ngồi trở lại ghế, ngắm nhìn gương mặt nàng bị rèm cửa nhuộm đỏ. Sắc đỏ đó giả dối là vậy, anh ta suýt nữa muốn hôn lên lớp ngụy trang của nàng, song lại chỉ nhấc người đi thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nàng vẫn im lìm, ngủ say như đứa trẻ, tựa hồ anh ta đi hay ở đều không mảy may liên quan đến nàng, thế nên khoảnh khắc cài cửa lại, anh ta hết sức khẽ khàng, chỉ sợ phát ra một tiếng động nhỏ, giấc mộng này sẽ vỡ tan.
Là giấc mộng của ai? Anh ta còn chưa kịp nghĩ. Chỉ biết rằng, lần này bước chân đi, bản thân không bao giờ có thể quay lại nữa.
Tiết trời cuối thu như kiếm sắc đâm thủng thân thể Thượng Quan Giác Nhi, nàng ngồi trên xe kéo chỉ cảm thấy có ngàn vạn con dao đang xử lăng trì mình. Vốn cho rằng, tình yêu có thể nới lỏng, khiến nó tê liệt, nhưng không ngờ sự đau đớn ấy lại càng rõ rệt hơn, tựa hồ muốn lấy mạng nàng. Đã là rạng sáng, lúc này kể cả đám phóng viên báo lá cải cũng không còn bám theo nàng nữa, chỉ vào tầm giờ này, nàng mới tự do, đi ngang qua cửa kính trưng bày của hiệu buôn Tây còn có thể ngó nghiêng vào trong, xem có kiểu trang phục nào mình thích không. Nàng không phải trốn chui trốn lủi nữa, đàn ông và danh lợi, vào giờ khắc này đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần hưởng thụ giây lát khong khí se lạnh thanh tĩnh này là đủ.
"Cô muốn đi đâu?" Phu xe hỏi.
Nàng buột miệng nói ra một địa chỉ, rồi ngay lập tức hối hận định sửa lời, ai ngờ tay phu xe đã kéo xe chạy được quãng xa, như thể quyết định này của nàng một khi đưa ra là không bao giờ có thể rút lại. Nàng đành cứ ngồi vậy, mặc cho số mệnh kéo nàng theo hướng đó.
Giờ đây, ngoài nơi đó ra, nàng cũng không nghĩ ra nơi nào khác có thể đi.
Đó là "tổ ấm" Thi Phùng Đức mua cho nàng, đám dây leo từ lâu đã khô quắt queo, không còn bám nổi trên căn nhà hai tầng kiểu Tây, chỉ sót lại mấy sợi héo rũ lưa thưa vắt trên giàn tre, hoa mào gà ở góc sân co rúm thành một nắm giấy xám xịt trong đêm, đến là tàn tạ, nhưng cửa sổ lại vẫn còn sáng đèn, ngọn đèn tràn trề hy vọng.
"Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?" Nàng đẩy cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
"Không biết bao giờ con về nên ngày nào mẹ cũng đợi đến khuya, hôm nay rốt cuộc đợi được rồi." Mẹ nàng từ trong phòng bếp đi ra, tay lót giẻ bưng một âu sứ đựng cháo.
Nàng gượng cười, nhưng lòng thầm rơm rớm: "Hay quá, đang lúc con đói chết đi được, cháo này là mặn hay ngọt?"
"Cháo mật hoa quế, ngọt đấy, giờ có đun cháo mặn ăn cũng không vừa miệng." Mẹ mau mắn mở nắp, một luồng khói trắng nghi ngút bốc lên.
Nàng vội ghé sát mặt vào làn hơi nóng ấy, chóp mũi tức thì ửng đỏ, vành mắt cũng theo đó ấm lên. Nàng mau tay múc cho mình một bát, đem lên tầng trên.
"Con lên tầng ăn rồi ngủ luôn." Nàng bước đi, giấu tiếng nghẹn ngào trong cổ họng. Bấy giờ nàng mới nhận ra, mình là một kẻ mang mệnh sao chổi, bằng không, tại sao tất cả những chuyện tốt lành đến với nàng cuối cùng đều biến thành chuyện xấu? Chắc hẳn duyên phận của nàng với cuộc đời này quá mỏng, nên mới bị ruồng rẫy đến vậy.
Nghĩ đến đây, nàng mềm nhũn cả chân, đành phải vịn vào cầu thang, đứng thần người ra đó.
"Sao thế?"
Mẹ từ dưới tầng gọi với lên hỏi, kêu nàng ra khỏi mớ cảm xúc bi thương.
"Không... không sao ạ." Bàn tay cầm bát cháo run lẩy bẩy, nàng rốt cuộc cũng nhấc được chân, bước thẳng về phòng mình.
Vào phòng rồi nàng mới thấy lạnh hơn mình nghĩ, bật đèn lên cho sáng để kiểm tra thì phát hiện ra cánh cửa kính mở ra ban công không hề được đóng, gió từ đó tự tiện xộc vào. Nàng vội bước tới đóng cửa lại, ngăn tiếng gió rít ngoài cửa.
Nàng đờ đẫn ngồi trước gương trang điểm, bưng bát cháo ăn một thìa, thơm ngon ngọt lịm, đến ấm cả dạ dày, nàng lại ăn thêm thìa nữa, rồi thìa nữa...
Dưới tầng, mẹ đã đem âu cháo cất vào nồi giữ nhiệt, rửa xong tay định đi ngủ thì nghe trên tầng vang lên tiếng bước chân cót két.
"Sao lại xuống đây?"
"Con xuống rửa bát." Nàng nhẹ nhàng trả lời, mẹ nàng nghe thế thì rùng cả mình.
"Không cần rửa luôn đâu, cứ để đấy đến sáng mẹ rửa." Bà bước lên đón lấy cái bát từ tay con gái, phát hiện bàn tay ấy nóng ấm lạ thường, bèn kéo lại ấp vào tay mình, cười nói, "Tay con nóng thế."
Chẳng ngờ con gái lại rụt phắt tay về, ôm mũi ho khù khụ, hồi lâu vẫn không dứt.
"Có cần uống trà không?" Mẹ đi giặt khăn mặt, lấy thêm một ly trà nóng đem lại bàn, nhưng nàng chẳng màng đón lấy.
Mẹ nàng cuống lên, tới vỗ lưng con gái, vừa vỗ một cái đã thấy con gái theo đó ngã lăn xuống đất, bàn tay vẫn bịt chặt mũi miệng, máu liên tục rỉ ra qua các kẽ tay.
"Con ơi, con làm sao thế? Làm sao thế này? Nghiêm trọng lắm không?" Mẹ nàng cuống lên không biết làm thế nào, tay nắm chặt cái khăn mặt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng dốc ngược dòng máu đỏ chảy ra từ lỗ mũi con gái trở lại, tựa hồ làm vậy có thể cứu vãn được sinh mệnh đang ồng ộc tuôn ra của nàng.
"Mẹ ơi, cứu con! Cứu con..."
Thượng Quan Giác Nhi cuối cùng cũng buông hai tay ra, để lộ khuôn mặt be bét máu, nàng ra sức cào vào không khí, mái tóc uốn lọn xoăn dày công tạo kiểu đã khô xác, bết lại với máu và mồ hôi, dính trên hai thái dương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thượng Quan Giác Nhi lần đầu nếm trải mùi vị suy sụp là khi quay Người đẹp phong lưu. Trong phim nàng đóng vai một gái điếm, vì đem lòng yêu một cậu ấm nhà giàu mà có ý định vùng thoát khỏi gông cùm số mệnh, tìm kiếm hạnh phúc đích thực; chẳng ngờ số phận trêu ngươi, cậu ấm nhà giàu kia bị ép lấy một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, chàng không chịu thì bị cha viện cớ bệnh nặng bức ép, không còn cách nào đành cùng nàng tự tử vì tình. Thượng Quan Giác Nhi chỉ đọc kịch bản điện ảnh này có một lần đã khóc như mưa, nên chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức nhận ngay. Nhưng quay đến nửa chừng, vụ bê bối Thi Phùng Đức bao nuôi nàng bắt đầu lan truyền với tốc độ chóng mặt, phóng viên các tờ lá cải ngày đêm chầu chực ở nhà nàng, trong cơn quẫn bách nàng còn phải dọn ra khách sạn ở mấy ngày, cuối cùng vẫn bị bọn họ tìm thấy. Tin đưa trên báo thành thử lại càng khó nghe hơn, nói nàng cùng người tình bí mật thuê phòng khách sạn ngày đêm chìm đắm trong lạc thú, làm nàng tức đến độ suýt chút nữa ngất xỉu.
Nói theo lời Đường Huy thì là: "Em đã làm cái nghề này nên chuẩn bị tâm lý vững vàng, đừng để tâm người ta nói này nói nọ, cốt yếu là bản thân mình có hành động đường hoàng chính đáng hay không..."
Bốn chữ "đường hoàng chính đáng" vừa thốt ra khỏi miệng, anh ta liền hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi. Nàng quả nhiên túm ngay lấy câu này, quay lại cười nói: "Anh thấy đối với em, hành động thế nào là đường hoàng chính đáng?"
Anh ta không trả lời được, chỉ cảm thấy linh hồn Bươm Bướm Nhỏ - hay có thể gọi là Kim Ngọc Tiên đang gục xuống phả hơi thở trên vai mình, anh ta hoảng hốt nhận ra cô vẫn còn sống, trốn trong góc tối, theo dõi nhất cử nhất động của mình, bao gồm cả mối tình si anh ta dành cho Thượng Quân Giác Nhi. Tình cảm mãnh liệt ấy, anh ta từng dành cho linh hồn quá cố kia, và một người phụ nữ khác...
Suốt mấy ngày nay, Thượng Quan Giác Nhi biết mình không thể về nhà, bèn cùng Đường Huy tiệc tùng ở vũ trường Bách Lạc Môn. Khăn choàng lông cáo của nàng hôm sau to hơn hôm trước, đã có thể che lấp cả nửa khuôn mặt, nàng còn không chịu cởi ra, đến tận khi được Đường Huy mời ra sàn nhảy, mới vắt nó trên khuỷu tay.
"Sao không bỏ hẳn ra? Tôi giúp em đưa cho tay phục vụ?" Đường Huy nắm lấy hai bàn tay đeo găng đăng ten dài của nàng.
"Thôi khỏi, em hơi lạnh." Lớp phấn mắt sẫm màu cơ hồ vùi cặp mắt nàng vào làn khói mờ mịt, không đoán định nổi tâm trạng vui buồn.
Anh ta nắm tay nàng, cảm giác hơi lạnh giá từ cơ thể nàng đã thấm qua lớp vải lụa đăng ten truyền sang mình.
Khách sạn Ngự Hoa Viên không giống khách sạn mà vẫn lưu giữ phong cách của hậu hoa viên hoàng cung. Đây là lần đầu Đường Huy tới nơi này, Thượng Quan Giác Nhi dẫn anh ta đi xuyên qua mảnh sân trống đầy tường vi xơ xác và cây thường xanh viền vàng, bước vào một căn phòng hiện đại mang phong cách châu Âu.
Căn phòng Thượng Quan Giác Nhi thuê được gọi là "Buồng đỏ". Rèm cửa sổ bằng nhung đỏ, thảm hoa Ba Tư nền đỏ, đến cái chụp đèn cạnh giường cũng xa hoa lộng lẫy, người đứng trong phòng giống như lọt giữa một cái âm đ*o ấm áp ẩm ướp. Đường Huy thoáng đờ ra, mãi đến tận khi bờ môi của Thượng Quan Giác Nhi kề tới, bao bọc anh ta trong cơn khao khát còn hun hút hơn.
Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ thân thể lõa lồ được ánh sáng phủ một lớp phấn mờ của nàng, thì ra có những bộ phận không hề giống như anh ta tưởng tượng. Xung quanh nụ hoa màu nâu nhạt có một quầng hồng đào, bụng dưới trắng đến lóa mắt, hôn dọc theo đường vân hơi gồ lên từ đó có thể hôn tới một nốt ruồi nhỏ xíu bên trái. Động tác của nàng có phần sốt sắng, giống như cưỡng bức nhét anh ta vào cơ thể mình, chỗ đó vẫn khô khốc, vậy nên khi anh ta tiến vào nàng không kìm được hét lên một tiếng, anh ta hơi chần chừ, song lại thấy nàng cắn răng tì trán vào ngực mình, như thể muốn túm lấy niềm sung sướng đã rời xa từ nhiều năm nay. Anh ta không kìm được lại tiến vào, muốn dùng tình yêu vỗ về nàng thay vì chiếm đoạt, nàng tựa hồ phát điên, không ngừng siết chặt, anh ta chưa từng do dự như lúc này, nhưng cũng lại muốn sở hữu nàng hoàn toàn, không để mất nữa...
Đường Huy không hề lạ lẫm với những màn ướt át nóng bỏng, nhưng việc gần gũi Thượng Quan Giác Nhi lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ, anh ta biết con tim nàng không đặt ở đây mà đã cùng ra đi với khao khát tình dục và phần thân dưới khô cằn, đến cơn đau đứt ruột cũng không hề khiến nàng lấy lại cảm giác. Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi tức giận, tôn nghiêm của người đàn ông khiến anh ta bất giác muốn gạt phăng đi tình yêu thương dành cho nàng, dù nàng có nhìn anh ta bằng ánh mắt bất lực như lúc này.
Và rồi, mỗi người họ đều tự mình chìm trong dải "biển đỏ" ấy.
Cuối cùng anh ta đứng dậy, đi vào phòng tắm tráng người, nàng vẫn nằm trong lớp chăn êm ái, không hề có ý định động đậy. Anh ta khoác áo ngủ bước ra, trông thấy nàng ngủ trong tư thế rất đáng thương, bèn muốn gọi nàng dậy an ủi vài câu. Thế nhưng không hiểu sao, anh ta lại nén ý định ấy xuống, ngồi trở lại ghế, ngắm nhìn gương mặt nàng bị rèm cửa nhuộm đỏ. Sắc đỏ đó giả dối là vậy, anh ta suýt nữa muốn hôn lên lớp ngụy trang của nàng, song lại chỉ nhấc người đi thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nàng vẫn im lìm, ngủ say như đứa trẻ, tựa hồ anh ta đi hay ở đều không mảy may liên quan đến nàng, thế nên khoảnh khắc cài cửa lại, anh ta hết sức khẽ khàng, chỉ sợ phát ra một tiếng động nhỏ, giấc mộng này sẽ vỡ tan.
Là giấc mộng của ai? Anh ta còn chưa kịp nghĩ. Chỉ biết rằng, lần này bước chân đi, bản thân không bao giờ có thể quay lại nữa.
Tiết trời cuối thu như kiếm sắc đâm thủng thân thể Thượng Quan Giác Nhi, nàng ngồi trên xe kéo chỉ cảm thấy có ngàn vạn con dao đang xử lăng trì mình. Vốn cho rằng, tình yêu có thể nới lỏng, khiến nó tê liệt, nhưng không ngờ sự đau đớn ấy lại càng rõ rệt hơn, tựa hồ muốn lấy mạng nàng. Đã là rạng sáng, lúc này kể cả đám phóng viên báo lá cải cũng không còn bám theo nàng nữa, chỉ vào tầm giờ này, nàng mới tự do, đi ngang qua cửa kính trưng bày của hiệu buôn Tây còn có thể ngó nghiêng vào trong, xem có kiểu trang phục nào mình thích không. Nàng không phải trốn chui trốn lủi nữa, đàn ông và danh lợi, vào giờ khắc này đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần hưởng thụ giây lát khong khí se lạnh thanh tĩnh này là đủ.
"Cô muốn đi đâu?" Phu xe hỏi.
Nàng buột miệng nói ra một địa chỉ, rồi ngay lập tức hối hận định sửa lời, ai ngờ tay phu xe đã kéo xe chạy được quãng xa, như thể quyết định này của nàng một khi đưa ra là không bao giờ có thể rút lại. Nàng đành cứ ngồi vậy, mặc cho số mệnh kéo nàng theo hướng đó.
Giờ đây, ngoài nơi đó ra, nàng cũng không nghĩ ra nơi nào khác có thể đi.
Đó là "tổ ấm" Thi Phùng Đức mua cho nàng, đám dây leo từ lâu đã khô quắt queo, không còn bám nổi trên căn nhà hai tầng kiểu Tây, chỉ sót lại mấy sợi héo rũ lưa thưa vắt trên giàn tre, hoa mào gà ở góc sân co rúm thành một nắm giấy xám xịt trong đêm, đến là tàn tạ, nhưng cửa sổ lại vẫn còn sáng đèn, ngọn đèn tràn trề hy vọng.
"Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?" Nàng đẩy cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
"Không biết bao giờ con về nên ngày nào mẹ cũng đợi đến khuya, hôm nay rốt cuộc đợi được rồi." Mẹ nàng từ trong phòng bếp đi ra, tay lót giẻ bưng một âu sứ đựng cháo.
Nàng gượng cười, nhưng lòng thầm rơm rớm: "Hay quá, đang lúc con đói chết đi được, cháo này là mặn hay ngọt?"
"Cháo mật hoa quế, ngọt đấy, giờ có đun cháo mặn ăn cũng không vừa miệng." Mẹ mau mắn mở nắp, một luồng khói trắng nghi ngút bốc lên.
Nàng vội ghé sát mặt vào làn hơi nóng ấy, chóp mũi tức thì ửng đỏ, vành mắt cũng theo đó ấm lên. Nàng mau tay múc cho mình một bát, đem lên tầng trên.
"Con lên tầng ăn rồi ngủ luôn." Nàng bước đi, giấu tiếng nghẹn ngào trong cổ họng. Bấy giờ nàng mới nhận ra, mình là một kẻ mang mệnh sao chổi, bằng không, tại sao tất cả những chuyện tốt lành đến với nàng cuối cùng đều biến thành chuyện xấu? Chắc hẳn duyên phận của nàng với cuộc đời này quá mỏng, nên mới bị ruồng rẫy đến vậy.
Nghĩ đến đây, nàng mềm nhũn cả chân, đành phải vịn vào cầu thang, đứng thần người ra đó.
"Sao thế?"
Mẹ từ dưới tầng gọi với lên hỏi, kêu nàng ra khỏi mớ cảm xúc bi thương.
"Không... không sao ạ." Bàn tay cầm bát cháo run lẩy bẩy, nàng rốt cuộc cũng nhấc được chân, bước thẳng về phòng mình.
Vào phòng rồi nàng mới thấy lạnh hơn mình nghĩ, bật đèn lên cho sáng để kiểm tra thì phát hiện ra cánh cửa kính mở ra ban công không hề được đóng, gió từ đó tự tiện xộc vào. Nàng vội bước tới đóng cửa lại, ngăn tiếng gió rít ngoài cửa.
Nàng đờ đẫn ngồi trước gương trang điểm, bưng bát cháo ăn một thìa, thơm ngon ngọt lịm, đến ấm cả dạ dày, nàng lại ăn thêm thìa nữa, rồi thìa nữa...
Dưới tầng, mẹ đã đem âu cháo cất vào nồi giữ nhiệt, rửa xong tay định đi ngủ thì nghe trên tầng vang lên tiếng bước chân cót két.
"Sao lại xuống đây?"
"Con xuống rửa bát." Nàng nhẹ nhàng trả lời, mẹ nàng nghe thế thì rùng cả mình.
"Không cần rửa luôn đâu, cứ để đấy đến sáng mẹ rửa." Bà bước lên đón lấy cái bát từ tay con gái, phát hiện bàn tay ấy nóng ấm lạ thường, bèn kéo lại ấp vào tay mình, cười nói, "Tay con nóng thế."
Chẳng ngờ con gái lại rụt phắt tay về, ôm mũi ho khù khụ, hồi lâu vẫn không dứt.
"Có cần uống trà không?" Mẹ đi giặt khăn mặt, lấy thêm một ly trà nóng đem lại bàn, nhưng nàng chẳng màng đón lấy.
Mẹ nàng cuống lên, tới vỗ lưng con gái, vừa vỗ một cái đã thấy con gái theo đó ngã lăn xuống đất, bàn tay vẫn bịt chặt mũi miệng, máu liên tục rỉ ra qua các kẽ tay.
"Con ơi, con làm sao thế? Làm sao thế này? Nghiêm trọng lắm không?" Mẹ nàng cuống lên không biết làm thế nào, tay nắm chặt cái khăn mặt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng dốc ngược dòng máu đỏ chảy ra từ lỗ mũi con gái trở lại, tựa hồ làm vậy có thể cứu vãn được sinh mệnh đang ồng ộc tuôn ra của nàng.
"Mẹ ơi, cứu con! Cứu con..."
Thượng Quan Giác Nhi cuối cùng cũng buông hai tay ra, để lộ khuôn mặt be bét máu, nàng ra sức cào vào không khí, mái tóc uốn lọn xoăn dày công tạo kiểu đã khô xác, bết lại với máu và mồ hôi, dính trên hai thái dương.