Húc Tử đã suýt chết hai lần, vì vậy gã chẳng còn xa lạ gì với cái chết, cũng như thấm thía đạo lý chết còn dễ chịu hơn là đau đớn, thế nên hiện giờ điều gã sợ hãi nhất không phải mất mạng, mà là thể xác bị giày vò gấp bội. Các ngón tay đã bị chặt như vẫn còn nguyên đó, gã thường xuyên ngỡ rằng chúng vẫn có thể cử động theo ý mình, chỉ là có chút chậm chạp. Chỉ khi xác nhận bằng mắt, nhìn rõ vết thương được băng bó qua quýt trên bàn tay, gã mới thấy bất lực tột độ.
Gốc ngón tay bị chặt vẫn đang chảy máu, gã có thể cảm nhận được từng giọt sinh mệnh tí tách chảy đi, điều này khiến gã ít nhiều thấy mừng, bởi cuối cùng gã cũng được giải thoát, vĩnh biệt tình cảnh đói rách lang bạt. Trước vô vàn cửa ải nghìn cân treo sợi tóc, ngoài khao khát cầu sống, sâu trong đáy lòng gã lúc nào cũng xuất hiện ý nghĩ “hay là buông xuôi ở đây”, tiếp đó gã bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa sinh tồn của bản thân, rốt cuộc cuộc đời nát vụn này có còn đáng để sống qua ngày không? Bàn tay lạnh ngắt của ông giáo tựa hồ vẫn luôn áp lên vầng trán ướt đẫm của gã, giúp cơ thể nóng hầm hập vì sốt cao của gã tạm thời bình lặng lại.
Nhưng quyết tâm cầu chết của Húc Tử dường như chẳng hề dao động chút nào. Gã không hồi tưởng lại nửa quãng đời trước, bởi đó đều là những chuyện dĩ vãng chẳng đáng nhớ lại, dù cho có chút gì đó gọi là “tốt đẹp” thì ngoài quãng dịu dàng ngắn ngủi của ông giáo ra, e chỉ còn lòng trung thành đối với Hình Chí Cương. Trong lòng “trung thành” này chứa đựng quá nhiều thứ tình cảm tế nhị, vì vậy gã có phần e sợ Hình Chí Cương, đôi lúc châm lửa cho nhau, kề sát lại gần, gã có thể nhìn rõ vệt râu lún phún trên môi, cùng cái xoáy trắng nhợt trên đỉnh đầu anh ta. Nghĩ đến đây, gã thấy tim mình thắt lại, thở không ra hơi. Vốn dĩ định ung dung chịu chết, nhưng gương mặt Hình Chí Cương vừa hiện lên, bao dũng khí bèn tan thành tro bụi.
Gã muốn biết Hình Chí Cương đang ở đâu, nhưng cũng dự đoán được tình trạng an toàn của ông chủ mình, nếu Tần Á Triết đã tìm ra Hình Chí Cương thì đâu cần tốn thời gian tra khảo gã thế này. Lão đã chặt mất của gã ba ngón tay, tiếp theo, e sẽ đến “ba nhát xiên đùi”, thế nên bắt đầu từ tối qua, gã đã nhẩm tính chờ thời khắc đó.
Kết quả lại là đợi được Tần Á Triết.
Húc Tử tuy bị Tần Á Triết hành hạ đến độ một mực mong được chết, nhưng thực chất gã không hề căm ghét con người này, trái lại còn có phần ngưỡng mộ lão. Cùng đi lên từ đám lưu manh đường phố, có những người sớm chết sớm siêu sinh, có những người giống như gã đến nay vẫn làm chân lon ton chạy việc, lại có những người chính là chỗ bám víu duy nhất để bọn gã kiên cường sống đến giờ này. Nếu như không có sự tồn tại của “bọn Tần Á Triết”, Húc Tử thật sự không biết những tháng ngày nơi đầu sóng ngọn gió còn ngọt bùi gì mà nếm trải, Tần Á Triết chính là cảnh giới bọn gã mong đạt tới, là ước mơ của bọn gã.
Song ước mơ, thực ra là một “vết thương chí mạng”.
Người chăm sóc vết thương cho Húc Tử là một lão già xương xẩu, lưng rất còng, mặt chi chít vệt đồi mồi, nhưng đôi mắt sau cặp kính lại sáng lấp lánh, cử chỉ động tác cũng vô cùng linh hoạt, mang một thứ động lực đi ngược với tuổi tác. Nhờ vậy Húc Tử chỉ cảm giác vết thương hơi nhói đau, hoàn toàn nằm trong giới hạn chịu đựng. Đến khi các ngón tay cụt được xử lý xong xuôi, bản thân bị đẩy tới trước bàn ăn, cơ thể gã đã hết sức nhẹ nhõm.
Trên bàn bày một âu lớn cháo kê, một lồng bánh bao hấp, một đĩa dưa muối, cùng món đậu phụ hầm thịt băm. Gã không hề thấy đói, nhưng vẫn máy móc ngồi xuống. Hai tay trái phải đều đã mất đi ngón trỏ, đành dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy một cái thìa bạc. Múc một thìa cháo, ngậm trong miệng thấy ấm nóng, còn chưa nuốt xuống nước mắt đã trào ra. Gã không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là mắt mũi cay sè, không sao kiểu soát nổi.
“Sao lại tha cho tôi?”
“Cậu biết Hoa Lộng Ảnh không?” Tần Á Triết đặt một chiếc nhẫn khảm sứ lên bàn, trên lớp sứ ố vàng là một khuôn mặt tuấn tú của ông giáo, “Nghe nói, cha cô ấy từng có lần cứu mạng cậu?”
Hoa Lộng Ảnh? Cái tên sớm phủ bụi trong lòng gã, chẳng khác nào một món quần áo cũ không biết đã nhét xó nào, từ lâu đã không còn nhớ để mà mặc, lại càng chẳng nhớ đem vứt đi.
Thế nên gã ngơ ngác lắc đầu, rồi lại đổi sang gật đầu. Bởi lờ mờ nhớ ra cô ta là một gái điếm tiếng tăm lẫy lừng, gã từng mấy lần vì cái nhẫn mặt sứ này mà thu tiền giúp cô ta, về sau có một ngày, cô gái điếm đưa ra đề nghị rủ gã cùng cao chạy xa bay. Gã biết ngày hôm sau cô ta sẽ được chuộc thân, gả cho một ông chủ lớn ở đất Thượng Hải, nên chỉ coi đây như chuyện đùa, đáp lại một câu: “Được, sáu giờ sáng mai, tôi đợi cô ở bến cảng.” Ngày hôm sau gã quả có tới bến cảng, nhưng không phải sáu giờ, mà là ba giờ sáng, thương tích đầy mình, lên được trên tàu đã mất toi nửa cái mạng.
“Đó là bà tư nhà ta, giờ đang ở Hàng Châu an dưỡng.” Tần Á Triết nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
Húc Tử cố hết sức nén nỗi kinh ngạc trong lòng: Sao lão biết được chuyện cũ ấy?
“Cậu vừa mở miệng, liền khiến ta nhớ tới cô ấy, khẩu âm rất giống nhau, có điều giọng Thượng Hải của cậu dễ nghe hơn một chút.” Cách lão mỉm cười cũng làm người ta rùng mình, “Bởi vậy ta có ấn tượng không đến nỗi nào về người Quảng Đông các cậu, huống hồ...”
Mỗi lần lão cố ý ngừng lời đều khiến gã căng thẳng.
“Huống hồ, cậu quả thực không biết gì về tung tích Hình Chí Cương.”
“Đây là điều ba ngón tay của tôi cho ông biết ư?” Húc Tử cười não nề, lại húp một ngụm cháo, động tác đã thuần thục hơn trước nhiều, vết sẹo trên mặt cũng nhạt bớt.
“Không, từ lúc bắt cậu ta đã biết rồi.”
Gã rất muốn hỏi vì sao, nhưng lại kiềm chế không mở miệng.
“Sau khi Hình Chí Cương giết chị Yến, hẳn đã tính toán chu đáo đường tháo thân, cậu cũng không thể bất cẩn đến độ còn ở lại vũ trường khoanh tay chờ chết. Chỉ có hai khả năng khiến cậu bị ta tóm được dễ dàng như vậy, một là cậu vốn không hề biết nội tình, nên Hình Chí Cương đã hoàn toàn bỏ rơi cậu; hai là cậu và Hình Chí Cương thông đồng với nhau, cậu đứng ra chịu khổ, sau đó tiết lộ cái gọi là chân tướng hòng đánh lạc hướng ta, để gã thừa cơ trốn khỏi Thượng Hải. Nhưng, tra tấn cậu lâu như vậy rồi vẫn không móc được từ miệng cậu nửa chữ, nếu là đóng kịch, thì cậu đóng có phần thật quá, nên ta vẫn quyết định chọn tin vào khả năng thứ nhất.”
“Vì vậy, ông chủ Tần sẽ tha cho tôi?”
“Đúng.” Tần Á Triết gật đầu, xoay lỗ tai lông lá về phía Húc Tử, “Nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Có người muốn gặp cậu, hỏi cậu một câu hỏi, không liên quan đến Hình Chí Cương, nên mong cậu nhất thiết phải trả lời cậu ta.”
“Nếu không thì sao?”
“Thì chỉ còn cách chết ở đây.”
Húc Tử gục đầu, ngầm tỏ ý chấp thuận, nhưng quan trọng hơn cả là, gã vẫn giữ nguyên tính hiếu kỳ vô tận, muốn thử gặp người đó.
Khi Hạ Băng cười hì hì bước vào, Húc Tử nhận ngay ra anh. Tuy hôm đó trong nhà ánh sáng tù mù, nhưng đây chắc chắn là tên lập dị gã từng đụng độ trong nhà Jenny, và có lẽ cũng chính là kẻ đã đẩy gã xuống căn hầm dưới lòng đất.
“Sao hôm đó lại đẩy tôi xuống hầm?”
“Gì cơ?” Hạ Băng lộ vẻ hoang mang, Húc Tử nhìn ra anh không hề đóng kịch.
“Thôi rồi, cậu muốn biết điều gì?”
“Tôi chỉ muốn biết, hôm đó hình như anh đã tìm được một món đồ trong đống sách của Jenny, đó là thứ gì?”
Húc Tử rốt cuộc đã xác nhận được, người mưu hại gã đêm hôm đó không phải Hạ Băng, không hiểu sao bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, tức thì cười đáp: “Là một tờ giấy kiểu biên lai vay nợ.”
Hạ Băng nhướng lông mày, cười nói: “Để tôi đưa anh ra ngoài, gọi giúp anh chiếc xe kéo.”
Trong lòng hai người đồng thời dâng lên một niềm khoan khoái hiếm có.
Ra khỏi dinh thự nhà họ Tần, việc đầu tiên Húc Tử làm là vỗ khắp túi trên túi dưới. Đỗ Xuân Hiểu cuống quýt vẫy tay với họ, trong tay còn đang nắm chặt bao thuốc lá hiệu Hoàng Tuệ Như.
“Chắc anh hiểu ý tứ của Tần Á Triết khi thả anh đi chứ?” Đỗ Xuân Hiểu gặp được “bạn thuốc”, giọng điệu thân thiết hết sức.
“Ừm.” Húc Tử gãi mũi bằng lớp gạc băng trên bàn tay tàn tật, nhả ra một làn khói thuốc, “Lão muốn Hình Chí Cương cho rằng tôi đã là người của lão, diễn biến về sau sẽ rất thú vị.”
“Không thú vị đâu, anh rất có thể sẽ bị Hình Chí Cương khử luôn đấy.”
“Giờ ông chủ đến an nguy chính mình còn khó đảm bảo, làm sao khử được tôi?”
“Một người có thể bắt cóc Tất Tiểu Thanh, có khử anh bằng cách nào cũng chẳng đáng lấy làm lạ.” Đỗ Xuân Hiểu vứt đầu mẩu thuốc xuống đất rồi di chân lên, không khí lạnh lập tức thay thế làn khói ấm xộc vào khoang mũi.
“Tôi vẫn cho rằng ông chủ chẳng có lý do gì gây khó dễ cho tôi.”
Gã khăng khăng cố chấp, đồng thời cũng cố quanh co bào chữa cho Hình Chí Cương. Đỗ Xuân Hiểu thoắt cái đã nhìn thấu nội tình, lòng còn dâng lên đôi chút xót xa. Bởi đàn ông có khuynh hướng giới tính đặc biệt kiểu này, ở thời đại hiện nay đa phần đều không có kết cục tốt đẹp, cô nghĩ vậy rồi nói: “Chắc anh biết minh tinh mới nổi Kỳ Vân có chút dính líu tới ông chủ Hình chứ?”
Húc Tử tựa hồ không nghe thấy gì, đã đi thẳng tới một chiếc xe kéo, bóng lưng mảnh dẻ hệt như con gái.
Hình Chí Cương trước nay không hề bận tâm đến sự sống chết của người khác, ví dụ như chị Yến, ví dụ như Húc Tử, đây là bản tính được nuôi dưỡng từ nhỏ của một tay công tử ăn chơi trác táng, chẳng buồn giấu diếm thói ích kỷ. Vì vậy Kỳ Vân nhận được tập kịch bản Hoa lục bình này, giống như một sự an bài. Kịch bản này hay ở chỗ, vì tình tiết đa phần đều diễn ra trên biển, nên phải lên thuyền đi chọn cảnh khắp một dải Tùng Giang, Tân Hải. Vốn dĩ mấy cảnh này kiếm một hồ nước quay cũng được, nhưng Kỳ Vân kiên quyết đòi ra biển, nói quay ngoài biển sẽ càng chân thực hơn. Huống hồ bộ phim này nếu đem so với Hương tuyết hải, nhất quyết không thể thua kém. Về quyết định này, đạo diễn Phùng Cương vốn là người hợp tác lâu năm với Kỳ Vân đương nhiên nhiệt liệt tán thành, chỉ có những người còn lại trong đoàn làm phim là oán thán, trời đã đầu đông, thò một ngón tay ra ngoài cũng đủ lạnh cóng rồi, còn đi biển đón sóng hóng gió, chẳng khác nào bị điên. Có điều mọi người cũng muốn xem bản lĩnh của Kỳ Vân đến đâu, bình thường cô ta ỏn ẻn õng ẹo là thế, thật khó mà tin nổi lại có thể chịu được nỗi khổ quay phim trên biển, vì vậy ai nấy nghe xong quyết định này đều không phản đối gì, chỉ lẳng lặng làm theo.
Theo như kế hoạch của Kỳ Vân và Hình Chí Cương, thuyền quay phim chỉ cần tới Tùng Giang, tại khu vực gần vùng biển quốc tế sẽ có thuyền vượt biên do Kỳ Vân liên hệ từ trước tiếp ứng, đưa gã sang Nhật Bản. Kế hoạch đơn giản, nhưng rất thực tế. Hơn nữa sẽ chẳng có ai nghi ngờ Kỳ Vân, cô ta đương nhiên an toàn, cũng có nghĩa Hình Chí Cương an toàn.
“Nhưng, lỡ lúc thuyền tới, em lại đang đóng phim, không đưa được anh sang đó thì làm thế nào?” Bệnh đa nghi của gã trước giờ vẫn rất nặng, nặng đến mức khiến người ta vừa yêu vừa hận.
“Thế nên tốt nhất vẫn cần một người hỗ trợ, có điều em cũng không nghĩ ra là phải nhờ ai, có vẻ chẳng ai đáng tin cả.”
“Vậy thì làm thế nào?” Gã đẩy hết mọi chuyện cho cô ta, như thể không phải đang lên kế hoạch giữ tính mạng cho mình vậy.
“Làm thế nào thì phải hỏi ông chủ Hình nhà anh chứ, bên cạnh anh chẳng có ai đáng tin cả.” Cô ta nói lẫy một câu, thấy gã không phản bác, lại mủi lòng an ủi, “Thực ra cách thì có, tay Húc Tử chỗ anh được thả rồi đấy.”
“Sao em biết?”
“Anh ta tới tìm em, hỏi thăm về anh.”
“Vậy thì không tin được đâu, chưa biết chừng hắn ta bị mua chuộc rồi cũng nên.” Gã đằng đằng sát khí, nghiến răng nói, “Bao giờ thì bọn em bắt đầu quay cảnh trên biển? Phải nhanh lên!”
“Ngay ngày kia thôi.” Cô ta nhìn gã, thấy căm ghét bản thân vì yêu nhầm người. Nhưng tình cảm vỗn dĩ không do lý trí dẫn lỗi, nên đành thuận theo vậy. Lý trí chỉ có thể đem đến cuộc đời buồn tẻ vô vị, tình cảm mới là cội nguồn hạnh phúc của con người, “Nếu anh ta thực sự bán đứng anh cho Tần Á Triết, thì e rằng người bị chặt mất mấy ngón tay lúc này phải là em mới đúng, người ta đâu thể ung dung ở đây nói chuyện với anh như hiện giờ được?”
Gã cúi đầu, lùa hai tay vào tóc, như thể đang đấu tranh với bản thân, hồi lâu sau mới ngước mắt lên nói: “Nhỡ hắn không đáng tin thì sao?”
“Nếu không đáng tin, thì ông chủ có thể giết tôi ngay bây giờ.”
Húc Tử chậm rãi bước ra khỏi nhà tắm, mặc tấm áo choàng tắm màu trắng sữa, lồng ngực đỏ ửng, ánh mắt sáng long lanh.
“Húc Tử, cậu không sao là tốt rồi!” Hình Chí Cương đứng bật dậy, vẻ mặt kích động ôm chầm lấy Húc Tử. Húc Tử ngửi thấy mùi giả tạo toát ra từ người gã, thậm chí còn nhìn thấy vành mắt gã đỏ ửng.
“Ông chủ Hình không sao mới là tốt nhất.”
“Húc Tử, trước khi hành động, tốt nhất cậu giúp tôi khử đi hai người.” Vẻ thâm tình Hình Chí Cương bày ra giống như một kịch bản giới hạn thời gian, diễn xong là xong, nhanh chóng chuyển sang màn khác.
“Ai?”
“Giúp tôi khử Chu Viên Viên và Mễ Lộ Lộ.”
“Vì sao?”
“Vì ngoài chị Yến ra, chỉ có hai bọn họ biết Kỳ Vân từng làm gái ở Bách Lạc Môn.” Hình Chí Cương túm lấy vai Húc Tử, tựa hồ nắm chặt một ám khí nguy hiểm.
Ba ngày sau, Mễ Lộ Lộ và Chu Viên Viên biến mất khỏi vũ trường nơi mỗi người đang làm việc, không còn thấy xuất hiện nữa.
Húc Tử đã suýt chết hai lần, vì vậy gã chẳng còn xa lạ gì với cái chết, cũng như thấm thía đạo lý chết còn dễ chịu hơn là đau đớn, thế nên hiện giờ điều gã sợ hãi nhất không phải mất mạng, mà là thể xác bị giày vò gấp bội. Các ngón tay đã bị chặt như vẫn còn nguyên đó, gã thường xuyên ngỡ rằng chúng vẫn có thể cử động theo ý mình, chỉ là có chút chậm chạp. Chỉ khi xác nhận bằng mắt, nhìn rõ vết thương được băng bó qua quýt trên bàn tay, gã mới thấy bất lực tột độ.
Gốc ngón tay bị chặt vẫn đang chảy máu, gã có thể cảm nhận được từng giọt sinh mệnh tí tách chảy đi, điều này khiến gã ít nhiều thấy mừng, bởi cuối cùng gã cũng được giải thoát, vĩnh biệt tình cảnh đói rách lang bạt. Trước vô vàn cửa ải nghìn cân treo sợi tóc, ngoài khao khát cầu sống, sâu trong đáy lòng gã lúc nào cũng xuất hiện ý nghĩ “hay là buông xuôi ở đây”, tiếp đó gã bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa sinh tồn của bản thân, rốt cuộc cuộc đời nát vụn này có còn đáng để sống qua ngày không? Bàn tay lạnh ngắt của ông giáo tựa hồ vẫn luôn áp lên vầng trán ướt đẫm của gã, giúp cơ thể nóng hầm hập vì sốt cao của gã tạm thời bình lặng lại.
Nhưng quyết tâm cầu chết của Húc Tử dường như chẳng hề dao động chút nào. Gã không hồi tưởng lại nửa quãng đời trước, bởi đó đều là những chuyện dĩ vãng chẳng đáng nhớ lại, dù cho có chút gì đó gọi là “tốt đẹp” thì ngoài quãng dịu dàng ngắn ngủi của ông giáo ra, e chỉ còn lòng trung thành đối với Hình Chí Cương. Trong lòng “trung thành” này chứa đựng quá nhiều thứ tình cảm tế nhị, vì vậy gã có phần e sợ Hình Chí Cương, đôi lúc châm lửa cho nhau, kề sát lại gần, gã có thể nhìn rõ vệt râu lún phún trên môi, cùng cái xoáy trắng nhợt trên đỉnh đầu anh ta. Nghĩ đến đây, gã thấy tim mình thắt lại, thở không ra hơi. Vốn dĩ định ung dung chịu chết, nhưng gương mặt Hình Chí Cương vừa hiện lên, bao dũng khí bèn tan thành tro bụi.
Gã muốn biết Hình Chí Cương đang ở đâu, nhưng cũng dự đoán được tình trạng an toàn của ông chủ mình, nếu Tần Á Triết đã tìm ra Hình Chí Cương thì đâu cần tốn thời gian tra khảo gã thế này. Lão đã chặt mất của gã ba ngón tay, tiếp theo, e sẽ đến “ba nhát xiên đùi”, thế nên bắt đầu từ tối qua, gã đã nhẩm tính chờ thời khắc đó.
Kết quả lại là đợi được Tần Á Triết.
Húc Tử tuy bị Tần Á Triết hành hạ đến độ một mực mong được chết, nhưng thực chất gã không hề căm ghét con người này, trái lại còn có phần ngưỡng mộ lão. Cùng đi lên từ đám lưu manh đường phố, có những người sớm chết sớm siêu sinh, có những người giống như gã đến nay vẫn làm chân lon ton chạy việc, lại có những người chính là chỗ bám víu duy nhất để bọn gã kiên cường sống đến giờ này. Nếu như không có sự tồn tại của “bọn Tần Á Triết”, Húc Tử thật sự không biết những tháng ngày nơi đầu sóng ngọn gió còn ngọt bùi gì mà nếm trải, Tần Á Triết chính là cảnh giới bọn gã mong đạt tới, là ước mơ của bọn gã.
Song ước mơ, thực ra là một “vết thương chí mạng”.
Người chăm sóc vết thương cho Húc Tử là một lão già xương xẩu, lưng rất còng, mặt chi chít vệt đồi mồi, nhưng đôi mắt sau cặp kính lại sáng lấp lánh, cử chỉ động tác cũng vô cùng linh hoạt, mang một thứ động lực đi ngược với tuổi tác. Nhờ vậy Húc Tử chỉ cảm giác vết thương hơi nhói đau, hoàn toàn nằm trong giới hạn chịu đựng. Đến khi các ngón tay cụt được xử lý xong xuôi, bản thân bị đẩy tới trước bàn ăn, cơ thể gã đã hết sức nhẹ nhõm.
Trên bàn bày một âu lớn cháo kê, một lồng bánh bao hấp, một đĩa dưa muối, cùng món đậu phụ hầm thịt băm. Gã không hề thấy đói, nhưng vẫn máy móc ngồi xuống. Hai tay trái phải đều đã mất đi ngón trỏ, đành dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy một cái thìa bạc. Múc một thìa cháo, ngậm trong miệng thấy ấm nóng, còn chưa nuốt xuống nước mắt đã trào ra. Gã không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là mắt mũi cay sè, không sao kiểu soát nổi.
“Sao lại tha cho tôi?”
“Cậu biết Hoa Lộng Ảnh không?” Tần Á Triết đặt một chiếc nhẫn khảm sứ lên bàn, trên lớp sứ ố vàng là một khuôn mặt tuấn tú của ông giáo, “Nghe nói, cha cô ấy từng có lần cứu mạng cậu?”
Hoa Lộng Ảnh? Cái tên sớm phủ bụi trong lòng gã, chẳng khác nào một món quần áo cũ không biết đã nhét xó nào, từ lâu đã không còn nhớ để mà mặc, lại càng chẳng nhớ đem vứt đi.
Thế nên gã ngơ ngác lắc đầu, rồi lại đổi sang gật đầu. Bởi lờ mờ nhớ ra cô ta là một gái điếm tiếng tăm lẫy lừng, gã từng mấy lần vì cái nhẫn mặt sứ này mà thu tiền giúp cô ta, về sau có một ngày, cô gái điếm đưa ra đề nghị rủ gã cùng cao chạy xa bay. Gã biết ngày hôm sau cô ta sẽ được chuộc thân, gả cho một ông chủ lớn ở đất Thượng Hải, nên chỉ coi đây như chuyện đùa, đáp lại một câu: “Được, sáu giờ sáng mai, tôi đợi cô ở bến cảng.” Ngày hôm sau gã quả có tới bến cảng, nhưng không phải sáu giờ, mà là ba giờ sáng, thương tích đầy mình, lên được trên tàu đã mất toi nửa cái mạng.
“Đó là bà tư nhà ta, giờ đang ở Hàng Châu an dưỡng.” Tần Á Triết nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
Húc Tử cố hết sức nén nỗi kinh ngạc trong lòng: Sao lão biết được chuyện cũ ấy?
“Cậu vừa mở miệng, liền khiến ta nhớ tới cô ấy, khẩu âm rất giống nhau, có điều giọng Thượng Hải của cậu dễ nghe hơn một chút.” Cách lão mỉm cười cũng làm người ta rùng mình, “Bởi vậy ta có ấn tượng không đến nỗi nào về người Quảng Đông các cậu, huống hồ...”
Mỗi lần lão cố ý ngừng lời đều khiến gã căng thẳng.
“Huống hồ, cậu quả thực không biết gì về tung tích Hình Chí Cương.”
“Đây là điều ba ngón tay của tôi cho ông biết ư?” Húc Tử cười não nề, lại húp một ngụm cháo, động tác đã thuần thục hơn trước nhiều, vết sẹo trên mặt cũng nhạt bớt.
“Không, từ lúc bắt cậu ta đã biết rồi.”
Gã rất muốn hỏi vì sao, nhưng lại kiềm chế không mở miệng.
“Sau khi Hình Chí Cương giết chị Yến, hẳn đã tính toán chu đáo đường tháo thân, cậu cũng không thể bất cẩn đến độ còn ở lại vũ trường khoanh tay chờ chết. Chỉ có hai khả năng khiến cậu bị ta tóm được dễ dàng như vậy, một là cậu vốn không hề biết nội tình, nên Hình Chí Cương đã hoàn toàn bỏ rơi cậu; hai là cậu và Hình Chí Cương thông đồng với nhau, cậu đứng ra chịu khổ, sau đó tiết lộ cái gọi là chân tướng hòng đánh lạc hướng ta, để gã thừa cơ trốn khỏi Thượng Hải. Nhưng, tra tấn cậu lâu như vậy rồi vẫn không móc được từ miệng cậu nửa chữ, nếu là đóng kịch, thì cậu đóng có phần thật quá, nên ta vẫn quyết định chọn tin vào khả năng thứ nhất.”
“Vì vậy, ông chủ Tần sẽ tha cho tôi?”
“Đúng.” Tần Á Triết gật đầu, xoay lỗ tai lông lá về phía Húc Tử, “Nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Có người muốn gặp cậu, hỏi cậu một câu hỏi, không liên quan đến Hình Chí Cương, nên mong cậu nhất thiết phải trả lời cậu ta.”
“Nếu không thì sao?”
“Thì chỉ còn cách chết ở đây.”
Húc Tử gục đầu, ngầm tỏ ý chấp thuận, nhưng quan trọng hơn cả là, gã vẫn giữ nguyên tính hiếu kỳ vô tận, muốn thử gặp người đó.
Khi Hạ Băng cười hì hì bước vào, Húc Tử nhận ngay ra anh. Tuy hôm đó trong nhà ánh sáng tù mù, nhưng đây chắc chắn là tên lập dị gã từng đụng độ trong nhà Jenny, và có lẽ cũng chính là kẻ đã đẩy gã xuống căn hầm dưới lòng đất.
“Sao hôm đó lại đẩy tôi xuống hầm?”
“Gì cơ?” Hạ Băng lộ vẻ hoang mang, Húc Tử nhìn ra anh không hề đóng kịch.
“Thôi rồi, cậu muốn biết điều gì?”
“Tôi chỉ muốn biết, hôm đó hình như anh đã tìm được một món đồ trong đống sách của Jenny, đó là thứ gì?”
Húc Tử rốt cuộc đã xác nhận được, người mưu hại gã đêm hôm đó không phải Hạ Băng, không hiểu sao bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, tức thì cười đáp: “Là một tờ giấy kiểu biên lai vay nợ.”
Hạ Băng nhướng lông mày, cười nói: “Để tôi đưa anh ra ngoài, gọi giúp anh chiếc xe kéo.”
Trong lòng hai người đồng thời dâng lên một niềm khoan khoái hiếm có.
Ra khỏi dinh thự nhà họ Tần, việc đầu tiên Húc Tử làm là vỗ khắp túi trên túi dưới. Đỗ Xuân Hiểu cuống quýt vẫy tay với họ, trong tay còn đang nắm chặt bao thuốc lá hiệu Hoàng Tuệ Như.
“Chắc anh hiểu ý tứ của Tần Á Triết khi thả anh đi chứ?” Đỗ Xuân Hiểu gặp được “bạn thuốc”, giọng điệu thân thiết hết sức.
“Ừm.” Húc Tử gãi mũi bằng lớp gạc băng trên bàn tay tàn tật, nhả ra một làn khói thuốc, “Lão muốn Hình Chí Cương cho rằng tôi đã là người của lão, diễn biến về sau sẽ rất thú vị.”
“Không thú vị đâu, anh rất có thể sẽ bị Hình Chí Cương khử luôn đấy.”
“Giờ ông chủ đến an nguy chính mình còn khó đảm bảo, làm sao khử được tôi?”
“Một người có thể bắt cóc Tất Tiểu Thanh, có khử anh bằng cách nào cũng chẳng đáng lấy làm lạ.” Đỗ Xuân Hiểu vứt đầu mẩu thuốc xuống đất rồi di chân lên, không khí lạnh lập tức thay thế làn khói ấm xộc vào khoang mũi.
“Tôi vẫn cho rằng ông chủ chẳng có lý do gì gây khó dễ cho tôi.”
Gã khăng khăng cố chấp, đồng thời cũng cố quanh co bào chữa cho Hình Chí Cương. Đỗ Xuân Hiểu thoắt cái đã nhìn thấu nội tình, lòng còn dâng lên đôi chút xót xa. Bởi đàn ông có khuynh hướng giới tính đặc biệt kiểu này, ở thời đại hiện nay đa phần đều không có kết cục tốt đẹp, cô nghĩ vậy rồi nói: “Chắc anh biết minh tinh mới nổi Kỳ Vân có chút dính líu tới ông chủ Hình chứ?”
Húc Tử tựa hồ không nghe thấy gì, đã đi thẳng tới một chiếc xe kéo, bóng lưng mảnh dẻ hệt như con gái.
Hình Chí Cương trước nay không hề bận tâm đến sự sống chết của người khác, ví dụ như chị Yến, ví dụ như Húc Tử, đây là bản tính được nuôi dưỡng từ nhỏ của một tay công tử ăn chơi trác táng, chẳng buồn giấu diếm thói ích kỷ. Vì vậy Kỳ Vân nhận được tập kịch bản Hoa lục bình này, giống như một sự an bài. Kịch bản này hay ở chỗ, vì tình tiết đa phần đều diễn ra trên biển, nên phải lên thuyền đi chọn cảnh khắp một dải Tùng Giang, Tân Hải. Vốn dĩ mấy cảnh này kiếm một hồ nước quay cũng được, nhưng Kỳ Vân kiên quyết đòi ra biển, nói quay ngoài biển sẽ càng chân thực hơn. Huống hồ bộ phim này nếu đem so với Hương tuyết hải, nhất quyết không thể thua kém. Về quyết định này, đạo diễn Phùng Cương vốn là người hợp tác lâu năm với Kỳ Vân đương nhiên nhiệt liệt tán thành, chỉ có những người còn lại trong đoàn làm phim là oán thán, trời đã đầu đông, thò một ngón tay ra ngoài cũng đủ lạnh cóng rồi, còn đi biển đón sóng hóng gió, chẳng khác nào bị điên. Có điều mọi người cũng muốn xem bản lĩnh của Kỳ Vân đến đâu, bình thường cô ta ỏn ẻn õng ẹo là thế, thật khó mà tin nổi lại có thể chịu được nỗi khổ quay phim trên biển, vì vậy ai nấy nghe xong quyết định này đều không phản đối gì, chỉ lẳng lặng làm theo.
Theo như kế hoạch của Kỳ Vân và Hình Chí Cương, thuyền quay phim chỉ cần tới Tùng Giang, tại khu vực gần vùng biển quốc tế sẽ có thuyền vượt biên do Kỳ Vân liên hệ từ trước tiếp ứng, đưa gã sang Nhật Bản. Kế hoạch đơn giản, nhưng rất thực tế. Hơn nữa sẽ chẳng có ai nghi ngờ Kỳ Vân, cô ta đương nhiên an toàn, cũng có nghĩa Hình Chí Cương an toàn.
“Nhưng, lỡ lúc thuyền tới, em lại đang đóng phim, không đưa được anh sang đó thì làm thế nào?” Bệnh đa nghi của gã trước giờ vẫn rất nặng, nặng đến mức khiến người ta vừa yêu vừa hận.
“Thế nên tốt nhất vẫn cần một người hỗ trợ, có điều em cũng không nghĩ ra là phải nhờ ai, có vẻ chẳng ai đáng tin cả.”
“Vậy thì làm thế nào?” Gã đẩy hết mọi chuyện cho cô ta, như thể không phải đang lên kế hoạch giữ tính mạng cho mình vậy.
“Làm thế nào thì phải hỏi ông chủ Hình nhà anh chứ, bên cạnh anh chẳng có ai đáng tin cả.” Cô ta nói lẫy một câu, thấy gã không phản bác, lại mủi lòng an ủi, “Thực ra cách thì có, tay Húc Tử chỗ anh được thả rồi đấy.”
“Sao em biết?”
“Anh ta tới tìm em, hỏi thăm về anh.”
“Vậy thì không tin được đâu, chưa biết chừng hắn ta bị mua chuộc rồi cũng nên.” Gã đằng đằng sát khí, nghiến răng nói, “Bao giờ thì bọn em bắt đầu quay cảnh trên biển? Phải nhanh lên!”
“Ngay ngày kia thôi.” Cô ta nhìn gã, thấy căm ghét bản thân vì yêu nhầm người. Nhưng tình cảm vỗn dĩ không do lý trí dẫn lỗi, nên đành thuận theo vậy. Lý trí chỉ có thể đem đến cuộc đời buồn tẻ vô vị, tình cảm mới là cội nguồn hạnh phúc của con người, “Nếu anh ta thực sự bán đứng anh cho Tần Á Triết, thì e rằng người bị chặt mất mấy ngón tay lúc này phải là em mới đúng, người ta đâu thể ung dung ở đây nói chuyện với anh như hiện giờ được?”
Gã cúi đầu, lùa hai tay vào tóc, như thể đang đấu tranh với bản thân, hồi lâu sau mới ngước mắt lên nói: “Nhỡ hắn không đáng tin thì sao?”
“Nếu không đáng tin, thì ông chủ có thể giết tôi ngay bây giờ.”
Húc Tử chậm rãi bước ra khỏi nhà tắm, mặc tấm áo choàng tắm màu trắng sữa, lồng ngực đỏ ửng, ánh mắt sáng long lanh.
“Húc Tử, cậu không sao là tốt rồi!” Hình Chí Cương đứng bật dậy, vẻ mặt kích động ôm chầm lấy Húc Tử. Húc Tử ngửi thấy mùi giả tạo toát ra từ người gã, thậm chí còn nhìn thấy vành mắt gã đỏ ửng.
“Ông chủ Hình không sao mới là tốt nhất.”
“Húc Tử, trước khi hành động, tốt nhất cậu giúp tôi khử đi hai người.” Vẻ thâm tình Hình Chí Cương bày ra giống như một kịch bản giới hạn thời gian, diễn xong là xong, nhanh chóng chuyển sang màn khác.
“Ai?”
“Giúp tôi khử Chu Viên Viên và Mễ Lộ Lộ.”
“Vì sao?”
“Vì ngoài chị Yến ra, chỉ có hai bọn họ biết Kỳ Vân từng làm gái ở Bách Lạc Môn.” Hình Chí Cương túm lấy vai Húc Tử, tựa hồ nắm chặt một ám khí nguy hiểm.
Ba ngày sau, Mễ Lộ Lộ và Chu Viên Viên biến mất khỏi vũ trường nơi mỗi người đang làm việc, không còn thấy xuất hiện nữa.