Sự việc luôn luôn có một chừng mực thong thả và cấp bách, có một chấm tròn tuyến diện, có một vui đùa vui vẻ a, có một mở đầu cùng kết thúc.
Về sau Bình An vẫn là theo Nhâm Thủ trở về nhà, đem đồ đạc ban đầu của hắn cũng đều dời qua, kể cả đống phế phẩm không ai muốn cầm cố ở chỗ bạn của Nhâm Thủ, toàn bộ dọn vào phòng của Nhâm Thủ, hai người lại bắt đầu cuộc sống gia đình an ổn, cùng một chỗ cãi nhau, ấm áp, náo nhiệt.
Bình An: “Nột Tả là gì của anh?”
Nhâm Thủ: “Ghen?”
Bình An: “P! Ca ăn P cũng không ăn giấm!”
Nhâm Thủ: “Con gái của bạn ba anh thôi.”
Bình An: “… Quan hệ này.”
Nhâm Thủ: “Đừng ghen.”
Bình An: “… Không nói chuyện này, Nhân Thú, hai ta phải đặt ba điều quy ước.”
Nhâm Thủ: “Nói.”
Bình An: “Một, đi làm phải đi tàu điện, anh có xe em không xe, em rất không thoải mái.”
Nhâm Thủ: “Ừ.”
Bình An: “Hai, sau này không được ăn đồ đông lạnh, anh làm cơm.”
Nhâm Thủ: “Vậy em làm cái gì?”
Bình An: “Em chờ anh làm cơm.”
Nhâm Thủ cười khẽ không nói.
Bình An: “Ba, lần này đem em kéo xuống nước đục, anh bất nhân, đừng trách em bất nghĩa, sở dĩ ca sau này đều phải ở phía trên!”
Nhâm Thủ: “Bình An, buổi tối vào phòng anh.”
Bình An: “… Để làm chi?”
Nhâm Thủ: “Ngay bây giờ vào phòng anh.”
Bình An: “Anh không thể chơi cưỡng ép!”
Nhâm Thủ đứng lên, kéo Bình An trực tiếp ném đến trên giường trong phòng.
Bình An: “Anh đây là bạo lực gia đình!”
Nhâm Thủ một tay trực tiếp chặn hai tay Bình An lại, tay kia từ vặt áo sơmi sờ soạng tới.
Bình An: “Dừng một chút! Còn có một chuyện này em chưa nói ni!”
Nhâm Thủ dừng lại: “Nói đi.”
Bình An nuốt nước bọt: “Cái kia... Kỳ thực hai ta có thể đổi một công việc, làm người phát ngôn cho công ty bảo hiểm nhân thọ Bình An? … Tê… Buông tay buông tay, em nói đùa thôi…”
…
Còn có một số việc ni, thì là chuyện của người khác, thế nhưng cũng đặc sắc như nhau.
Nói về Mặc Oa Tử, từ khi thôi việc ở hộp đêm, lần đầu tiên bắt đầu mỗi ngày nghiên cứu thú y học, phát huy trọn vẹn tiềm lực quái nhân khoa học, một ngày một đêm, hơn nữa cư nhiên cũng không lắm điều, nói cũng không nhiều, không ai biết là cái gì đã thay đổi Mặc Oa Tử, có thể đây cũng nói từ đêm lễ Giáng Sinh bắt đầu.
Nói về Trần Phi Phi, tên này với Bình An biết nhau không lâu lắm, thế nhưng hai người ngoài ý muốn đã thành quan hệ tốt nhanh đến bất ngờ, Trần Phi Phi tự nhiên dưới lời nói tốt của Bình An, thành công giữ chức, lại khôi phục thành kẻ mỗi ngày nhắc tới mỹ nữ, phút chốc gái không đẹp phút chốc không ngừng nghỉ, Tiểu Nguyên trong lòng hắn trước đây không lâu cùng người khác đính hôn, như thế như vậy cái này cái kia, Trần Phi Phi lại bước lên con đường tìm kiếm mỹ nữ trong lòng.
Nói về Lý Phát và Phương Chấn, chuyện của Phương Chấn chuyện xảy ra Nhâm Thủ và Bình An hai người đứng giữa, bắt đầu tích góp từ nhiều năm rồi, cũng bị mẹ hắn gọi về quê nhà ở phía nam, nói là để hắn trở lại cuộc sống yên ổn, ấm áp. Lý Phát a, kỳ thực lăn qua lăn lại rồi lăn tới lăn lui cũng cảm thấy mệt mỏi, đón tàu trở về Hà Bắc, muốn ở nhà cùng cha mẹ ngây ngô hai ngày sau đó lại đến Tây An định cư.
Còn có vị lão bản ôn nhu của Bình An, cố sự gì cũng phải có một nhân vật thần bí, cho nên lão bản vĩnh viễn là một nhân vật thần bí, phía sau cố sự suy đoán vô hạn…
…
Bình An vẫn có một nghi hoặc không nhỏ, mình tại sao lại cùng tên cầm thú Nhâm Thủ này.
Về sau nhớ lại suy nghĩ một chút các loại sự tình khi cùng và Nhâm Thủ ở chung với nhau, bao gồm đoạn tỏ tình không tính là tỏ tình trên tàu điện ngầm, có thể không có lý do gì đặc biệt, cũng không tình cảm yêu thích gì khắc sâu a, chính là hai người ở cùng nhau thoải mái, thư thái, có thể sống vui vẻ như thế này, như vậy là đủ rồi.
Vì sao không ghét bị Nhâm Thủ tính toán?.
“Bình An, ăn.”
Bình An quay đầu lại nhìn Nhâm Thủ ăn mặc tạp dề một bộ hoàn toàn là chủ phu gia đình, mắt đều cười theo.
Có một nam nhân nguyện ý nấu cơm cho ngươi như, còn suy nghĩ cái khác làm chi? Hắc hắc, chuyện sau này để sau này hãy nói đi.
Xen vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chính văn đã kết thúc ~!
(Đoạn sau này có thể coi là phiên ngoại) …
Mẹ Bình An đã từng nói một câu kinh điển: Thời đại học nếu như không nói yêu đương, cũng chỉ có thể chờ sau khi đi làm.
Thân cận, sau đó xem một bộ phim, ăn một bữa cơm rồi kết hôn.
Sau đó Bình An rất phản đối đưa một suy luận khác: Chuối mua về treo lên mới dễ bảo quản, bởi vì chuối tiêu cho là mình còn chưa bị từ trên cây hái xuống.
Kết quả chính là mẹ Bình An trực tiếp đem Bình An đuổi ra khỏi nhà, ý tứ một bộ rất rõ mày lại nói sạo, nếu không mang về một người bạn gái, cửa nhà này cũng đừng đạp!
__________________________________________________________
HOÀN
Sự việc luôn luôn có một chừng mực thong thả và cấp bách, có một chấm tròn tuyến diện, có một vui đùa vui vẻ a, có một mở đầu cùng kết thúc.
Về sau Bình An vẫn là theo Nhâm Thủ trở về nhà, đem đồ đạc ban đầu của hắn cũng đều dời qua, kể cả đống phế phẩm không ai muốn cầm cố ở chỗ bạn của Nhâm Thủ, toàn bộ dọn vào phòng của Nhâm Thủ, hai người lại bắt đầu cuộc sống gia đình an ổn, cùng một chỗ cãi nhau, ấm áp, náo nhiệt.
Bình An: “Nột Tả là gì của anh?”
Nhâm Thủ: “Ghen?”
Bình An: “P! Ca ăn P cũng không ăn giấm!”
Nhâm Thủ: “Con gái của bạn ba anh thôi.”
Bình An: “… Quan hệ này.”
Nhâm Thủ: “Đừng ghen.”
Bình An: “… Không nói chuyện này, Nhân Thú, hai ta phải đặt ba điều quy ước.”
Nhâm Thủ: “Nói.”
Bình An: “Một, đi làm phải đi tàu điện, anh có xe em không xe, em rất không thoải mái.”
Nhâm Thủ: “Ừ.”
Bình An: “Hai, sau này không được ăn đồ đông lạnh, anh làm cơm.”
Nhâm Thủ: “Vậy em làm cái gì?”
Bình An: “Em chờ anh làm cơm.”
Nhâm Thủ cười khẽ không nói.
Bình An: “Ba, lần này đem em kéo xuống nước đục, anh bất nhân, đừng trách em bất nghĩa, sở dĩ ca sau này đều phải ở phía trên!”
Nhâm Thủ: “Bình An, buổi tối vào phòng anh.”
Bình An: “… Để làm chi?”
Nhâm Thủ: “Ngay bây giờ vào phòng anh.”
Bình An: “Anh không thể chơi cưỡng ép!”
Nhâm Thủ đứng lên, kéo Bình An trực tiếp ném đến trên giường trong phòng.
Bình An: “Anh đây là bạo lực gia đình!”
Nhâm Thủ một tay trực tiếp chặn hai tay Bình An lại, tay kia từ vặt áo sơmi sờ soạng tới.
Bình An: “Dừng một chút! Còn có một chuyện này em chưa nói ni!”
Nhâm Thủ dừng lại: “Nói đi.”
Bình An nuốt nước bọt: “Cái kia... Kỳ thực hai ta có thể đổi một công việc, làm người phát ngôn cho công ty bảo hiểm nhân thọ Bình An? … Tê… Buông tay buông tay, em nói đùa thôi…”
…
Còn có một số việc ni, thì là chuyện của người khác, thế nhưng cũng đặc sắc như nhau.
Nói về Mặc Oa Tử, từ khi thôi việc ở hộp đêm, lần đầu tiên bắt đầu mỗi ngày nghiên cứu thú y học, phát huy trọn vẹn tiềm lực quái nhân khoa học, một ngày một đêm, hơn nữa cư nhiên cũng không lắm điều, nói cũng không nhiều, không ai biết là cái gì đã thay đổi Mặc Oa Tử, có thể đây cũng nói từ đêm lễ Giáng Sinh bắt đầu.
Nói về Trần Phi Phi, tên này với Bình An biết nhau không lâu lắm, thế nhưng hai người ngoài ý muốn đã thành quan hệ tốt nhanh đến bất ngờ, Trần Phi Phi tự nhiên dưới lời nói tốt của Bình An, thành công giữ chức, lại khôi phục thành kẻ mỗi ngày nhắc tới mỹ nữ, phút chốc gái không đẹp phút chốc không ngừng nghỉ, Tiểu Nguyên trong lòng hắn trước đây không lâu cùng người khác đính hôn, như thế như vậy cái này cái kia, Trần Phi Phi lại bước lên con đường tìm kiếm mỹ nữ trong lòng.
Nói về Lý Phát và Phương Chấn, chuyện của Phương Chấn chuyện xảy ra Nhâm Thủ và Bình An hai người đứng giữa, bắt đầu tích góp từ nhiều năm rồi, cũng bị mẹ hắn gọi về quê nhà ở phía nam, nói là để hắn trở lại cuộc sống yên ổn, ấm áp. Lý Phát a, kỳ thực lăn qua lăn lại rồi lăn tới lăn lui cũng cảm thấy mệt mỏi, đón tàu trở về Hà Bắc, muốn ở nhà cùng cha mẹ ngây ngô hai ngày sau đó lại đến Tây An định cư.
Còn có vị lão bản ôn nhu của Bình An, cố sự gì cũng phải có một nhân vật thần bí, cho nên lão bản vĩnh viễn là một nhân vật thần bí, phía sau cố sự suy đoán vô hạn…
…
Bình An vẫn có một nghi hoặc không nhỏ, mình tại sao lại cùng tên cầm thú Nhâm Thủ này.
Về sau nhớ lại suy nghĩ một chút các loại sự tình khi cùng và Nhâm Thủ ở chung với nhau, bao gồm đoạn tỏ tình không tính là tỏ tình trên tàu điện ngầm, có thể không có lý do gì đặc biệt, cũng không tình cảm yêu thích gì khắc sâu a, chính là hai người ở cùng nhau thoải mái, thư thái, có thể sống vui vẻ như thế này, như vậy là đủ rồi.
Vì sao không ghét bị Nhâm Thủ tính toán?.
“Bình An, ăn.”
Bình An quay đầu lại nhìn Nhâm Thủ ăn mặc tạp dề một bộ hoàn toàn là chủ phu gia đình, mắt đều cười theo.
Có một nam nhân nguyện ý nấu cơm cho ngươi như, còn suy nghĩ cái khác làm chi? Hắc hắc, chuyện sau này để sau này hãy nói đi.
Xen vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chính văn đã kết thúc ~!
(Đoạn sau này có thể coi là phiên ngoại) …
Mẹ Bình An đã từng nói một câu kinh điển: Thời đại học nếu như không nói yêu đương, cũng chỉ có thể chờ sau khi đi làm.
Thân cận, sau đó xem một bộ phim, ăn một bữa cơm rồi kết hôn.
Sau đó Bình An rất phản đối đưa một suy luận khác: Chuối mua về treo lên mới dễ bảo quản, bởi vì chuối tiêu cho là mình còn chưa bị từ trên cây hái xuống.
Kết quả chính là mẹ Bình An trực tiếp đem Bình An đuổi ra khỏi nhà, ý tứ một bộ rất rõ mày lại nói sạo, nếu không mang về một người bạn gái, cửa nhà này cũng đừng đạp!
__________________________________________________________
HOÀN