- Tôi đáp ứng anh, tôi đồng ý gả cho anh, tôi sẽ lấy anh. Lục Thừa Phong, tôi sợ anh, tôi đấu không lại anh. Anh đã trở về để gặp tôi thì hết thảy mọi thứ đều đã được chuẩn bị trước, mặc kệ tôi lựa chọn thế nào thì anh đều có cách làm cho tôi phải gả cho anh, bây giờ không gả thì sau này cũng sẽ gả cho anh có đúng hay không? Anh có cách làm cho tôi phải lấy anh, cùng với tất cả những tổn thương phát sinh trước khi lấy anh, không bằng bây giờ lấy anh, Lục Thừa Phong, đây lần đâu tiên có người đối xử tàn nhẫn với tôi như thế.
Tuyết Nhi đau đớn nói, nước mắt không giữ được mà chảy ra.
- Tàn nhẫn đối với cô như vậy là vì có người đối với tôi còn tàn nhẫn hơn, người khác làm tôi đau đớn, làm tôi không sống tốt được, như vậy thì đời đời kiếp kiếp cũng không thể sống tốt hơn, đã như vậy, chúng ta cùng nhau thỏa thuận, sau này cô chính là Lục phu nhân của tôi.
Lục Thừa Phong vuốt ve gò má Tuyết Nhi, cứ như đùa giỡn với một đứa con nít vậy.
- Tàn nhẫn như vậy với tôi, được, được, tôi hiểu, nếu tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh, như vậy thì tôi cũng có điều kiện.
Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, kiên cường nói, ánh mắt này suốt đời Lục Thừa Phong không thể nào quên được.
- Cô cũng có tư cách nói điều kiện sao?Lục Thừa Phong cười châm biếm, đem những hợp đồng kia toàn bộ xe bỏ ném vào trong thùng rác.
- Tôi đương nhiên là có tư cách, tôi là người, tôi đáp ứng yêu cầu của anh, không có nghĩa là tôi sẽ không có quyền lợi nói chuyện. Nếu như anh không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi xin thề, tôi sẽ không gả cho anh, anh muốn đối phó thế nào thù cứ đối phó như vậy, dù sao tôi cũng chỉ có một cái mạng rẻ tiền thôi. Chúng ta đều nợ thượng đế một mạng sống, chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, cho nên không có gì quan trọng. Khi tôi không muốn sống tiếp thì tôi sẽ chết cho anh xem, đến lúc đó thì cả nhà tôi đều chết hết, anh trả thù ai? Chết rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, còn anh thì làm sao báo thù cho baba mama anh được hả?
Tuyết Nhi đứng thẳng lên, cười mỉa mai, lúc hiểu hết thảy mọi chuyện đang xảy ra thì cô không còn có gì phải sợ nữa hết.
- Mắc nợ thượng đế? Không sai, tôi rất thích những lời này, được, cô nói xem, xem xem rốt cuộc cái mạng rẻ tiền sẽ muốn nói điều kiện gì?
Lục Thừa Phong cười nhạt hỏi.
- Có thể gả cho anh thì căn nhà đó mãi mãi đứng tên tôi, cho dù tôi già rồi hay đã chết thì cũng không thể lấy lại, đây là thứ duy nhất mà baba mama đã để lại cho tôi, tôi không thể đưa cho người khác, thứ hai, không được làm tổn thương La Hải, mãi mãi không được.
Tuyết Nhi từng câu từng chữ nói ra.
- Tôi có thể đáp ứng cô, nhưng mà nếu như cô gả cho tôi mà vẫn còn liên lạc với người đàn ông kia, như vậy thì tôi sẽ không bảo đảm được, bởi vì tôi không cho phép người đàn bà của tôi cắm sừng tôi, cô hiểu chưa?
Lục Thừa Phong bóp cằm Tuyết Nhi mà nói, không tệ, có được thứ mà cô gái này quan tâm là tốt rồi, như vậy mới có thể khống chế được.
- Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt hết thảy mọi chuyện, nhưng mà bây giờ tôi không thể nói thẳng mọi chuyện với La Hải được, cho tôi một tuần, tôi sẽ thu xếp hết được mọi chuyện để bắt đầu làm Lục phu nhân của anh.
Tuyết Nhi nói.
- Ba ngày.
Lục Thừa Phong kiên định nói.
- Năm ngày?
Tuyết Nhi cò kè mặc cả.
- Nếu ngày không giải quyết được, tôi sẽ điện thoại đến chỗ này, trong tiếng sẽ có thể làm được ngay.
Nói xong hắn cầm điện thoại di động lên, nhấn số.
- Ba ngày, tôi sẽ sử dụng thật tốt ngày này. Lục Thừa Phong, ba ngày sau tôi sẽ có mặt ở đây, cho nên xin anh hãy cho tôi ngày cuối cùng này, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Chỉ cần ngày này thôi, tôi xin anh.
Nếu như không phải vì tự tôn, Tuyết Nhi cũng đã quỳ gối dưới đất.