- Tôi muốn đi gặp ba tôi.
Lục Thừa Phong không để ý đến những lời thừa thải kia, lái xe say rượu là người nào thì hắn nhất định chết chắc rồi.
- Được, mời đi theo tôi.
Nói xong, người kia liền dẫn đường.
Tuyết Nhi không biết tại sao cô lại tới đây, cũng không biết bác sĩ và cảnh sát rốt cuộc đã nói gì, đầu óc cô ong ong cứ như một cái xác không hồn vậy. Lúc cô đi vào nơi lạnh như băng này, nhìn thi thể được che bằng miếng vải trắng kia, Tuyết Nhi đi lại gần, cố gắng làm cho mình thật bình tĩnh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:- Không phải là ba mẹ đâu, sẽ không phải, tuyệt đối không phải đâu! Hôm nay là sinh nhật mình, mình muốn cầu nguyện hết thảy những điều này đều là mộng, đều là mộng, cầu nguyện đó, cầu nguyện đó, người đáp ứng con đi, người đáp ứng con đi mà.
Tay Tuyết Nhi từ từ vén miếng vải trắng lên, khi thấy gương mặt tái nhợt của ba mẹ xuất hiện trước mặt cô, trong phút chốc cô biết nguyện vọng ngày sinh nhật đều là giả, cái gì là y thuật cao minh cũng đều là giả, cái gì mà chết rồi sống lại cũng đều là giả,
- Ba, mẹ, hai người tại sao lại ngủ ở chỗ này chứ? Đừng đùa nữa, đứng dậy nhanh lên đi, cứ như vậy sẽ mắc bệnh đó, nhanh lên đi, hai người không mau đứng lên thì Tuyết Nhi sẽ giận hai người đó.
Tuyết Nhi vừa cười vừa nói, nhưng mà ba mẹ cô vẫn không nhúc nhích, khoảnh khắc kia Tuyết Nhi nghe được tiếng lòng cô tan nát.
- Hai người tỉnh lại đi, đừng làm con sợ mà! Ngoại trừ hai người thì cái gì con cũng không có, ba mẹ, cầu xin hai người đấy! Con không muốn bánh sinh nhật nữa, con không cần nữa, con chỉ muốn hai người thôi, con chỉ muốn hai người thôi.
Nói xong, Tuyết Nhi lại lôi tay của bác sĩ, lớn tiếng cầu xin, nói:
- Cầu xin ông, mau cứu ba mẹ cháu đi, ngoài ba mẹ ra thì cháu không còn cái gì nữa hết! Các người mau cứu ba mẹ cháu đi có được hay không? Cháu có tiền, cháu có tiền mà.
Nói xong, cô lấy từ trong quần áo ra mấy tờ một trăm đồng, nhưng mà lúc tờ giấy bạc màu đỏ rơi xuống đất thì Tuyết Nhi giống như trút hết cả sức lực, cô đau đớn ngồi xuống đất khóc òa lên, bác sĩ và cánh sát không khỏi không đau lòng.
Tuyết Nhi cho rằng đây là một cơn ác mộng, loại chuyện xảy ra như vậy quả thực có thể lấy mạng của mình bất cứ lúc nào. Trong lòng cô đau đớn, sợ hãi vô cùng mà không cách nào nói ra được. Đang lúc Tuyết Nhi cực kỳ bi thương đắm chìm trong tang thương thì cô không chút nào cảm giác được ánh mắt hận thù đang nhìn mình.
Lúc Lục Thừa Phong đi tới phòng xác thì tiếng khóc tê tâm liệt phế kia làm cho hắn lại cảm thấy khó thở lần nữa. Ba hắn cũng đang ở trước mặt hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén miếng vải trắng lên thì thấy gương mặt kia không có chút huyết sắc nào, hắn nắm chặt quả đấm, cố gắng kiềm chế để không cho nước mắt của mình chảy xuống, nhưng mà tim hắn thì đang rỉ máu.
Tiếng khóc của Tuyết Nhi làm cho Lục Thừa Phong cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhận thấy Lục Thừa Phong bực bội, cảnh sát nhẹ giọng nói:
- Chính mà ba mẹ cô ấy đã say rượu nên vượt đèn đỏ.
Lúc câu nói này của cảnh sát vừa ra khỏi miệng, Lục Thừa Phong vốn đã ngấm ngầm chịu đựng rất lâu bỗng trở nên điên cuồng, trực tiếp tóm lấy cô gái Tuyết Nhi gầy nhỏ kia, đè sát cô trên vách tường, gầm nhẹ:
- Cô câm miệng cho tôi, hung thủ giết người chính là ba mẹ của cô, người bị hại là ba mẹ của tôi, bởi vì sai lầm của các người mà ba của tôi nằm ở chỗ này, mẹ của tôi phải nằm ở trong phòng cấp cứu, cả nhà cô đều đáng chết.
- Không, không phải vậy, ba tôi không phải cố ý. Hôm nay là sinh nhật tôi, ba tôi muốn quay về sớm nên mới có chuyện như vậy, ba mẹ tôi cũng đã qua đời rồi, bọn họ cũng là người bị hại, cho nên đừng … đừng nói ba mẹ tôi như vậy.
Tuyết Nhi che tai lại, cô không muốn nghe đến tai nạn ô tô nữa, đây hết thảy đều là những chuyện cô không muốn nghe đến. Vì ba cô vượt đèn đỏ cũng là do vô, nguyên nhân vì sinh nhật của cô mà đã hại chết ba mẹ mình và cũng đã phá hủy gia đình một người khác, cô thật sự là người có lỗi.