tiếng sau, Tuyết Nhi rúc vào trong lòng La Hải. Cô thật hy vọng thời gian có thể ngưng lại, có thể vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này. La Hải ơi La Hải, nếu như ngày sau anh biết được sự lựa chọn của em, anh có thể tiếp tục vui vẻ sống tiếp được hay không? Có thể tha thứ cho hết thảy mọi quyết định của em được hay không? La Hải, xin lỗi anh, lần đầu tiên cũng không phải dành cho anh, sau khi đính hôn lại rời khỏi anh, cả đời này đã định trước là có lỗi với anh, nếu như có thể, em sẽ trả, nhất định sẽ trả.
- Tuyết Nhi, anh luôn cảm thấy em có tâm sự gì đó?
La Hải sờ đầu Tuyết Nhi, nhẹ giọng hỏi.
- Không có, chỉ là rất lâu rồi không có đi du lịch cùng với anh, cho nên rất muốn đi, hơn nữa chẳng phải chúng ta vừa mới đính hôn hay sao? Vì vậy em rất muốn đi chơi một chút, La Hải, anh đừng hỏi cái gì nữa hết, cái gì cũng đừng hoài nghi nữa nha, chỉ cần vui chơi thật vui vẻ với em là đủ rồi. La Hải, em không quan tâm đến thiên trường địa cửu gì cả, chỉ cần quan tâm đến những thứ mình đang có, quan tâm đến những người tốt với mình là đủ rồi.
Tuyết Nhi từ từ nhắm mắt lại, lúc này cái gì cô cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn hỏi, chỉ muốn hạnh phúc thôi, dù chỉ phút cũng được.
La Hải không nói gì chỉ nhẹ nhàng vuốt v đầu Tuyết Nhi, cũng không hỏi thêm gì.
- Tuyết Nhi, đã đến giờ rồi, chúng lên máy bay đi.
La Hải vừa cười vừa nói.
- Thời gian mau thật, lên máy bay đi, chúng ta bắt đầu đi du lịch.
Nói xong, cả hai bắt đầu bước vào cổng an kiểm.
Sau khi ngồi lên máy bay, Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy là còn chưa cất cánh nhưng nhìn thấy người đến người đi, cô chợt có chút xúc động. Trên thế giới có nhiều người như vậy, tại sao số mệnh của cô lại như vậy chứ? Có thể thay đổi chút nào hay không?
La Hải nắm tay Tuyết Nhi, Tuyết Nhi mỉm cười nhìn La Hải, hai người nhìn nhau cười, cuộc đời lúc này thật là hạnh phúc.
Một người đàn ông ngồi ở khoang hạng ngất, thời thời khắc khắc chờ đợi thời cơ, trò chơi này càng ngày càng thú vị.
tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay.
Hải Nam không giống với bất cứ nơi nào khác, mùi vị gió biển thổi qua cũng không hề giống nhau. Lúc gió thổi tới, Tuyết Nhi cảm thấy toàn thân rất thoải mái.
- La Hải, chúng ta đi dạo biển một chút đi.
Tuyết Nhi sau khi bỏ hành lý xuống thì nhìn ra bờ biển ngoài cửa sổ nói. Biển rộng mênh mông bát ngát, từng đợt sóng xô vỗ vào bờ cứ như một bản nhạc thú vị làm cho tâm tình cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
- Được, anh đi với em.
La Hải nắm tay Tuyết Nhi đi về hướng bờ biển.
Sắc trời đã từ từ chuyển sang tối, chân trời cũng không còn nhiều người, Tuyết Nhi và La Hải ngồi trên bờ cát, dựa vào nhau, nhưng lúc này lại truyền tới một thanh âm chói tai.
- Phong, cho em đi, cho em.
Tiếng một phụ nữ cầu dục truyền tới.
Tuyết Nhi nhíu mày, bây giờ lại còn có một cô gái như vậy sao? Nơi này là bãi biển, rất nhiều người lui tới nơi này, tuy cô biết có rất nhiều người phương Tây thích xxoo trên bờ biển, nhưng mà đảo Hải Nam là ở Trung Quốc, vẫn là nên thận trọng một chút chứ.
Vẻ mặt La Hải cũng thay đổi, trước tình huống này thì phải làm thế nào đây chứ?
Theo sau là thanh âm chói tai của người phụ nữ kia vang lên, đó là tiếng thõa mãn dc vọng làm cho Tuyết Nhi và La Hải lại đỏ mặt.
Tuyết Nhi đứng lên, đỏ mặt đi tới trước mặt hai người đang triền miên, ho khan một tiếng, nhưng mà hai người đang triền miên kia căn bản là không để ý đến sự có mặt của cô, thanh âm kia vang lên càng thêm phần kịch liệt.
- Tuyết Nhi quên đi, không nên quấy rầy người khác.
La Hải đi tới cạnh Tuyết Nhi, nói.
Tuyết Nhi gật đầu, lúc muốn rời đi bống nhiên thấy đôi mắt màu đen của người đàn ông kia, người cô run lẩy bẩy, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
- Làm sao vậy Tuyết Nhi?
La Hải khẩn trương hỏi.
- Không có, không có gì, em ... em đói đụng rồi nên chân hơi run một chút thôi, đi .. đi ăn chút gì đi.
Tuyết Nhi vội vàng giải thích, nhưng mà ánh mắt lại không rời khỏi mặt của người đàn ông kia.