- Tôi chỉ muốn đến xem dáng vẻ khóc lóc của cô thôi, đừng căng thẳng như vậy chứ! Đúng là tôi chỉ đi du lịch thôi, nhưng không ngờ có thể gặp các người ở nơi này, nhìn các người có vẻ rất hạnh phúc đúng không? Nếu như cậu ta biết ngày sau cô sẽ là người con gái của tôi thì cô cho rằng cậu ta sẽ như thế nào?
Lục Thừa Phong hất tay Tuyết Nhi ra, nghiền ngẫm nói.
- Không, không được, rõ ràng là anh đã đồng ý với tôi rồi, hết thảy mọi thứ đều do tôi tự mình giải quyết, không cần sự giúp đỡ của anh, anh không thể nhúng tay vào. Tôi cầu xin anh, chỉ còn ngày nữa thôi, tôi chỉ muốn cùng với anh ấy vui vẻ trong ngày này thôi, tôi không hy vọng có bất cứ điều bất trắc gì xảy ra. Lục Thừa Phong, anh đi đi, đừng xuất hiện ở nơi này nữa, có được không?
Tuyết Nhi gần như tuyệt vọng. Rốt cuộc thì người đàn ông này muốn thế nào đây chứ?
- Đừng khẩn trương như vậy, tôi xuất hiện ở đây chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cô một chút mà thôi, vợ tương lai của tôi không cần khẩn trương thế đâu, tôi đi.
Nói xong, hắn đẩy cửa sãi bước rời đi.
Toàn thân Tuyết Nhi run lẩy bẩy, tuy là hắn không có nói gì thêm nhưng cô cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, nhất định sẽ xảy ra chuyện, cô rất muốn kiềm chế bản thân nhưng mà trong lòng vẫn hết sức run sợ. Tuyết Nhi ôm lấy hai chân, không để cho bản thân sợ hãi, nhưng mà hoảng sợ đã lan tràn toàn thân rồi.
“La Hải, chắc là ngày này em cũng không thể dành cho anh rồi, anh có thể đừng trách em có được hay không? La Hải, xin anh đừng oán trách em.”
Tuyết Nhi nhìn bộ dáng tiều tụy của mình trong gương, người đàn ông kia quả thực rất biết cách giày vò người khác, hắn giống như một con quỷ vậy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể xuất hiện, và cũng có thể lấy đi tính mạng của người khác bất cứ lúc nào, sau đó thì thần không biết quỷ không hay, hết thảy mọi chuyện đều rất thần bí, không một ai biết.
Leng keng, leng keng!
Tiếng chuông cửa vang lên, nghĩ đến La Hải, cô lộ ra nụ cười mê người, vì La Hải, cô nhất định phải cố gắng.
- Tuyết Nhi, chuẩn bị xong chưa?
La Hải mặc cái quần bông, áo hip-hop ba lỗ màu trắng, nói.
Thấy bộ quần áo La Hải đang mặc, lại nhìn qua La Hải lúc này, Tuyết Nhi không nhịn được mà bật cười, sau đó nói:
- Dĩ nhiên là đã chuẩn bị xong, lên đường thôi.
- Tuyết Nhi, bọn họ nói vỏ sò bên kia rất đẹp, chúng ta qua đó xem một chút đi. Nếu như em thích thì đến lúc đó chúng ta sẽ tết thành một cái vòng tay hoặc là sợi dây chuyền gì đó, lúc em kết hôn thì sẽ mang nó vào, thật sự là rất có ý nghĩa đó.
La Hải tưởng tượng đến hôn lễ của bọn họ.
Tuyết Nhi vừa nghe đến hôn lễ thì sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nói:
- Nếu như ... nếu như chúng ta không có kết hôn thì anh sẽ như thế nào?
- Ha ha, cô ngốc này, lúc này mà em vẫn còn đùa giỡn như vậy sao, anh thật sự rất giận đó! Anh và em đã đính hôn rồi, em là người con gái của anh, vì cưới em mà anh đã nổ lực rất nhiều đó! Được rồi, đừng nói đến những thứ linh tinh nữa, nếu không sẽ làm hỏng tâm tình đi du lịch mất.
Nói xong, La Hải kéo Tuyết Nhi đi về hướng cạnh bờ biển.
Tuyết Nhi vẫn luôn đi theo sau La Hải, nhìn dáng vẻ La Hải vui vẻ cô rất muốn khóc, rất muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho La Hải nghe, nhưng mà cô làm không được, không biết phải mở miệng như thế nào.
Lại là hắn, tại sao lúc nào hắn cũng xuất hiện trước mặt cô chứ? Ba ngày đã qua đi một, chỉ còn có hai ngày, tại sao hắn lại dồn ép người khác như vậy chứ?
- Tuyết Nhi, em chờ anh một chút, anh trở lại ngay lập tức.
La Hải ngồi lên một chiếc ca-nô nói, nghe người lái ca-nô nói trên một hòn đảo ở giữa biển có rất nhiều vỏ ốc đẹp cực kỳ, hắn biết Tuyết Nhi không chịu được tốc độ của ca-nô nên tự mình đi.
Tuyết Nhi còn chưa kịp nói gì thì ca-nô đã đi mất.
- Cô nghĩ thử xem, để cho cậu ta cứ như vậy mà biến mất thì có phải cô sẽ không cần phải giải thích gì nữa hay không?
Lục Thừa Phong nhìn theo chiếc ca-nô đang lướt trên mặt biển, bình tĩnh nói, tựa như đang nói chuyện của người khác vậy.