- Cô nghĩ thử xem, để cho hắn cứ như vậy mà biến mất thì có phải cô sẽ không cần phải giải thích gì với hắn hay không hả?
Lục Thừa Phong nhìn chiếc ca-nô đang lướt ngoài biển, bình tĩnh nói, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.
- Anh nói cái gì? Có phải là anh hay không? Người lái ca-nô có phải là người của anh hay không? Có phải anh đã sớm sắp xếp hết mọi thứ rồi đúng hay không? Anh đem chiếc ca-nô về đây cho rôi, anh đem về đây cho tôi, Lục Thừa Phong, anh là một con ác quỷ, nếu như La Hải xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Tuyết Nhi kích động lôi kéo chiếc áo ba lỗ của Lục Thừa Phong mà hét lên, nhưng mà trong lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ cần người đàn ông này muốn bất cứ thứ gì thì sẽ không có gì mà hắn không làm được!
La Hải, anh mau trở lại đi, anh quay về đi, nếu như anh cứ như vậy mà biến mất thì thật sự là em sống không nổi đâu!
- Đường đi là do cậu ta chọn, nhưng mà tôi có quyền quyết định mạng sống của cậu ta.
Lục Thừa Phong vừa cười vừa nói.
Tuyết Nhi xin thề với lòng rằng cô chưa bao giờ hận người nào đến như vậy, cô hận người đàn ông này đến thấu xương. Lục Thừa Phong, anh nói anh hận tôi, hận tôi đến tận xương tủy, vậy thì tôi cũng có thể nói cho anh biết, lúc này tôi cũng giống như anh, tôi rất hận anh, hận anh đến tận xương máu.
- Anh đi đâu vậy? Anh đừng đi, anh gọi điện cho người lái ca-nô kia đi, đừng làm tổn thương La Hải, đừng mà!
Thấy Lục Thừa Phong tự nhiên quay người rời đi, cô vội vàng nắm lấy tay hắn cầu xin.
Lục Thừa Phong một câu cũng không nói, chỉ dùng sức hất tay Tuyết Nhi ra, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng một mạch.
Tuyết Nhi vừa đị đuổi theo hắn thì giọng nói của La Hải liền truyền đến:
- Tuyết Nhi, em xem nè, anh nhặt được cho em rất là nhiều vỏ óc đẹp.
Tuyết Nhi cũng không nói gì, chỉ dùng sức ôm La Hải thật chặc, tim cô đã ngừng đập trong chốc lát giờ cũng đã bình thường trở lại.
La Hải luôn cảm thấy Tuyết Nhi có gì đó không bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì lại không nói ra được, hắn chỉ có thể tự nói với mình là hắn đã nghĩ quá nhiều, có vẻ vì mới đính hôn cho nên có loại tâm tình này, nhưng mà trong lòng luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
- La Hải, anh đừng đi đâu nữa, tối nay ở cùng với em có được không?
Lúc La Hải muốn rời đi thì Tuyết Nhi ôm chằm lấy La Hải từ phía sau, nói.
- Tuyết Nhi, em làm sao vậy?
La Hải không hiểu mà hỏi. Tuyết nhi thật sự rất kỳ lạ, thực sự rất khác thường.
- Không có sao hết, em chỉ muốn ở cùng với anh thôi, em đồng ý cho anh hết thảy mọi thứ.
Tuyết Nhi nói rất chân thành, tuy không phải là lần đầu tiên nhưng mà cô luôn cảm thấy chỉ có dùng cách này mới có thể chứng minh được cô yêu La Hải nhiều đến thế nào, chứng minh được cô ở dưới tình huống bất đắc dĩ thế nào mới phải rời khỏi cậu ta, chỉ có thể để lại cho cậu ta điều này mà thôi.
- Tuyết Nhi, em có biết em đang nói cái gì hay không?
La Hải có chút ngạc nhiên mà nói, cho hắn hết thảy mọi thứ, hắn ngây ngẩn cả người, Tuyết Nhi xinh đẹp như vậy thì làm sao hắn không muốn chứ? Nhưng mà Tuyết Nhi vẫn khăng khăng giữ đến sau khi kết hôn nên hắn vẫn yên lặng chờ đợi, dù cho là lúc [email protected] muốn đến cao trào thì hắn cũng chưa từng ép buộc Tuyết Nhi, nhưng hôm nay Tuyết Nhi lại nói bằng lòng đem hết thảy mọi thứ cho hắn, thật sự làm cho hắn bất ngờ.
- Em biết, La Hải, em biết rất rõ ràng bây giờ em đang nói cái gì! Em nói em đồng ý đem hết thảy cho anh, anh không có nghe lầm, em cũng không có nói sai, em bằng lòng.
Tuyết Nhi ôm lấy La Hải mà nói, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Cảm thấy La Hải không có một chút phản ứng nào, không biết là do lo lắng hay là La Hải không có cảm giác với mình, Tuyết Nhi chủ động hôn lên môi La Hải.
Lúc nhận thấy Tuyết Nhi chủ động, La Hải sửng sốt, hắn khát khao đôi môi đỏ mọng của cô từ lâu lắm rồi, đôi môi có bị như mật đường vậy, hắn làm sao có thể khống chế được bản thân đây chứ? Hắn chưa bao giờ cho mình là Liễu Hạ Huệ, đối với Tuyết Nhu lại càng không thể khống chế được, nếu Tuyết Nhi đã sẵn lòng, nếu cô đã chủ động thì hắn cũng muốn chứng minh hắn yêu Tuyết Nhi như thế nào!