Cho rằng Tuyết Nhi ngây ngô nên hắn chủ động hơn, bàn tay vòng ra sau lưng ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, đôi môi cũng từ bị động trở thành chủ động, cùng với Tuyết Nhi tìm kiếm lẫn nhau.
Lúc hai người cùng nhau ngã xuống giường thì Tuyết Nhi chợt bừng tĩnh, trong lòng bỗng nhiên có chút khẩn trương, cô đã không còn là xử nữ, liệu La Hải có để bụng chuyện này hay không? Rốt cuộc thì cô phải giải thích thế nào đây chứ? Hai lần phản bội như vậy liệu anh ta có chịu đựng được hay không?
Ánh mắt mở to nhìn lên trần nhà, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, đang lúc "nhắm mắt xuôi tay" thì thấy Lục Thừa Phong đang đứng ngoài cửa sổ thủy tinh mỉm cười nhìn cô.
Ác quỷ! Lại là hắn! Tuyết Nhi giống như phát điên mà đẩy La Hải ra, La Hải nhất thời đứng chết trân càng làm cô hoảng sợ.
- Xin lỗi ... xin lỗi La Hải, em rất mệt, em muốn nghỉ ngơi.
Nói xong, Tuyết Nhi trực tiếp đẩy La Hải ra khỏi cửa.
- Tuyết Nhi, xin lỗi, anh ... anh không kiềm chế được bản thân, đối với em anh không thể nào kiềm chế được cả, nếu như em cho rằng anh tùy tiện thì anh xin lỗi, bởi vì anh quá yêu em mà thôi. Em ... em nghỉ ngơi sớm một chút đi nha!
Nói xong La Hải cũng quay người rời đi.
Tuyết Nhi chủ động thực sự làm hắn sợ hết hồn, rõ ràng là Tuyết Nhi chủ động nhưng kết quả lại thành ra như thế này, hắn cảm thấy tôn nghiêm của một người con trai cũng không có, nhưng vì không muốn làm tổn thương Tuyết Nhi nên hắn cũng chỉ có thể nói xin lỗi, bây giờ cả người đều là dục vọng nên chỉ có thể đi tắm nước lạnh, thật sự là không biết phải nói thế nào.
- Tại sao không tiếp tục dây dưa với nhau? Tôi cũng muốn nhìn thử một chút xem bản lĩnh trên giường của cô như thế nào?
Lục Thừa Phong mở cửa bước vào, nhìn Tuyết Nhi nói.
Người con gái không biết xấu hổ chính là loại không biết xấu hổ, vậy mà lại chủ động như thế, xem ra cô phóng đãng miết rồi thành thói quen, phụ nữ phóng đãng như vậy thì hắn cũng có cách để chỉnh đốn.
- Không ngờ anh còn có sở thích như vậy? Muốn rình coi cuộc sống của tôi hay sao? Rốt cuộc thì anh muốn thế nào? Rõ ràng là một người đàn ông nhưng tại sao nói lại không giữ lời, rõ ràng là ngày nhưng mà lúc này anh cũng có thể xuất hiện, anh nói không giữ lời, không đáng tin.
Tuyết Nhi cắn răng nghiến lợi nói, nghĩ đến hành động của người đàn ông này, cô cảm thấy hắn không giống đàn ông.
- Ha ha, đàn ông? Phải giống như bộ dáng vừa rồi của cậu ta sao? Nhào tới cô, sau đó hung hăng ăn thịt cô, như vậy mới là đàn ông sao? Đối với một người con gái phóng đãng như cô thì tôi không hề có hứng thú! Đúng, là tôi không giữ lời, ba ngày thì quá dài rồi, đêm nay tôi muốn cô phải nói rõ ràng.
Lục Thừa Phong ngồi xuống giường, từng chữ từng câu nói ra, vẻ mặt không hề có chút thay đổi làm cho Tuyết Nhi cảm thấy tai mình lùng bùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của người đàn ông kia cô chỉ cười khẩy.
- Tôi làm không được, tôi đã làm theo ý tứ của anh, cái này là do anh lật lọng, tôi không cần phải phối hợp với anh, mời anh đi ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện, tối hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi.
Nói xong, cô tiến về phía trước mở cửa ra để cho Lục Thừa Phong đi ra ngoài, không muốn nhìn thấy người đàn ông này thêm phút giây nào nữa hết.
- Tôi đã nói rồi, các người luôn luôn không có tư cách từ chối bất luận câu nói nào của tôi.
Lục Thừa Phong không có bất kỳ động tác nào, tiếp tục đi về phía cô.
Tuyết Nhi thực sự đã tức giận tới cực điểm, tay cầm lên một ly trà, hướng về người Lục Thừa Phòng hất lên.
Lục Thừa Phong trừng to mắt nhìn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không tự chủ được lùi về phía sau. Người đàn ông này muốn giết cô, cô nhắm mắt lại, đến đây đi, muốn giày vò thế nào thì tới đây đi.
Nhưng mà người đàn ông này cũng không có nói gì, chẳng qua chỉ nhếch miệng một cái, đi đến cạnh Tuyết Nhi, vừa cười vừa nói:
- Chờ chút nữa sẽ có chuyện cực kỳ hấp dẫn xảy ra!
Nói xong hắn cũng đi vào phòng vệ sinh. Nữ nhân chết tiệt, lần đầu tiên có người dám đối với hắn như thế, hắn cũng không thích tính toán với phụ nữ nhưng mà với Tuyết Nhi thì nhất định phải tính toán, bởi vì cô chính là kẻ thù của hắn.