Hắn nhanh chóng lấy bút ra ký tên lên tờ hợp đồng, sau đó ném một cái rồi sãi bước rời đi, Tuyết Nhi vội vàng nhặt hợp đồng lên rồi ký tên mình lên đó. Rốt cuộc thì căn nhà đó cũng thuộc về cô, cha mẹ, rốt cuộc thì con cũng bảo vệ thật tốt căn nhà của chúng ta, cuối cùng cũng bảo vệ được rồi.
- Đi đâu?
Tuyết Nhi còn chưa kịp cất hợp đồng xong thì cô đã bị ném vào trong xe.
- Đưa cô về nhà, cô cho rằng cô còn có thể đi về sao?
Lục Thừa Phong nói.
- Khi nào kết hôn?
Tuyết Nhi hỏi thẳng hắn, mọi chuyện cũng đã làm xong, kế tiếp chính là phải kết hôn.
- Ngày mai!
Lục Thừa Phong nói.
- Ngày mai? Làm sao có thể chứ? Tại sao lại nhanh như vậy?
Tuyết Nhi không hiểu hỏi lại. Cô còn chưa có bất cứ sự chuẩn bị nào cả, vậy mà hắn lại nói ngày mai, thật sự là không thể tin được.
- Thế nào? Cô còn có chuyện gì khác sao?
Lục Thừa Phong nhíu mày hỏi.
- Không, không có, chỉ là tôi cảm thấy có thể không nhanh như vậy được không? Dù sao thì chúng ta vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Tuyết Nhi trả lời.
- Chuẩn bị? Cô cho rằng là tôi yêu cô nên mới lấy cô sao? Hay là bởi vì cô yêu tôi nên mới lấy tôi sao? Hôn lễ như vậy mà còn phải chuẩn bị sao?
Lục Thừa Phong châm chọc nói.
Nghe được lời nói của hắn, cô cười châm chọc bản thân, sau đó nói:
- Xin lỗi, là tôi nghĩ quá nhiều, tôi biết rồi!
- Nhớ kỹ, hôm nay không được gây họa, nếu không thì ngày mai sẽ rất đau khổ.
Lúc nói xong câu đó, vừa đúng lúc xe dừng lại dưới nhà Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không hiểu quay qua nhìn Lục Thừa Phong, đây là hắn có ý gì?
Tuyết Nhi không nói gì, chẳng qua chỉ nhíu mày một cái rồi sau đó bước xuống xe, nhìn xe rời đi, từ từ mất hẳn, cô liền chạy lên trên nhà, nhưng mà chưa đi được vài bước thì đã nghe một giọng nói quen thuộc.
- Tuyết Nhi!
La Hải xuất hiện trước mặt cô.
Tuyết Nhi quay người, thấy La Hải trước mặt mình, cô vui mừng, vừa định chạy về phía hắn thì chợt nhớ đến lời nói của Lục Thừa Phong, hẳn là hắn đã thấy La Hải cho nên mới nhắc nhở cô, ngày mai phải kết hôn rồi, hôm nay không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không thì La Hải sẽ bị tổn thương, nghĩ tới đây Tuyết Nhi liền làm ra vẻ không vui, nói:
- Làm sao vậy?
- Tuyết Nhi, anh không quên được em, mấy ngày nay anh đều lao đầu vào công việc, liều mạng uống say thì tưởng rằng như vậy có thể quên được em, nhưng mà anh lại làm không được. Tuyết Nhi, dù cho em thay đổi thế nào đi nữa thì anh cũng không thể quên được em, anh yêu em, anh thật sự không thể không có em. Tuyết Nhi, em đừng rời khỏi anh có được không? Anh sẽ kiếm rất nhiều tiền, anh sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất, em đừng đi cùng với người con trai đó nữa có được không? Hắn có thể cho em thì anh cũng có thể cho em, em cho anh năm đi, anh chỉ cần năm thôi, năm sau anh có thể cho em được tất cả mọi thứ, chỉ xin em đừng bỏ anh. Một người đàn ông như anh phải bỏ cả tự trọng đến cầu xin em, xin em đồng ý với anh đi.
La Hải ôm Tuyết Nhi vào lòng, đau đớn nói, hắn không quên được người con gái này, dù đã phản bội hắn thì hắn vẫn không thể nào quên được.
- La Hải, anh đi đi, chúng ta không hợp nhau đâu, chúng ta nhất định phải chia tay, thứ tôi muốn anh vĩnh viễn không thể thỏa mãn được tôi, nếu như ... nếu như anh thật sự yêu tôi như lời anh nói thì anh buông tôi ra đi, lập tức rời khỏi đây đi, biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi, như vậy thì chúng ta mới có thể hạnh phúc được.
Tuyết Nhi cầu xin.
La Hải, anh đi nhanh đi, nếu không thì em sẽ nói hết thảy mọi thứ cho anh biết, đến lúc đó thì chúng ta sẽ không thể nào sống tiếp được đâu.
- Không, anh không muốn rời khỏi em, anh yêu em, anh yêu em.
Nói xong, hắn điên cuồng cắn tìm đôi môi đỏ mọng của Tuyết Nhi, điên cuồng hôn.