- Cô gái, tại sao cô lại khẩn trương như vậy chứ? Dường như đây là lần đầu tiên?
Thừa Phong châm chọc nói.
Đối với loại phụ nữ như vậy còn có thể là lần đầu tiên sao? Buồn cười, thật là buồn cười, nhưng mà động tác của cô gái này rõ ràng giống như là lần đầu tiên. Nhưng mà mới vừa rồi cô đã ôm hắn lại, không để cho hắn đi, hành động đó tại sao lại không giống lần đầu tiên chứ? Người con gái ở trên giường này, có phải biểu hiện không giống như vậy hay không? Nói cho cùng thì cái này là trò lạt mềm buộc chặt hay dùng với đàn ông hay sao? Nghĩ đến việc cô gái này cũng từng bị người đàn ông khác hưởng thụ qua làm cho hắn đột nhiên có chút không vui. Tại sao hắn lại không gặp cô gái này sớm một chút chứ?
- Tôi, tôi ...
Tuyết Nhi không biết người con trai kia nói gì, cô mơ mơ màng màng nghe không hiểu, cũng không biết gì nhưng mà thật khó chịu, thật không thoải mái, cô không thích cảm giác như vậy. Tuyết Nhi uốn éo người, nhưng uốn éo một cái thì người người con trai kia lại đi theo cô, căn bản cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Một đêm ân ái kéo dài.
Đêm rất tối, rất yên lặng. Sau khi ân ái đi qua chỉ còn lại đêm đen lạnh lùng. Mới vừa nhiệt tình như lửa, cuối cùng chỉ còn lại nhạt phai. Ước gì cứ mãi êm ái như bây giờ, cứ tiếp tục bình thản giống như vậy …
- Ồn ào quá, cô nghe điện thoại cho tôi.
Lục Thừa Phong gầm nhẹ một tiếng. Hắn ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc hắn đang nghỉ ngơi.
Tuyết Nhi mơ mơ màng màng, nghe được tiếng chuông điện thoại di động của mình, vừa định đi lấy điện thoại di động thì đột nhiên cảm thấy cơ thể thật là đau, nhất là nửa mình dưới, đau nhức như vậy làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo.
Tuyết Nhi nhìn cảnh vật chung quanh, cái này ... đây là quán bar, tại sao cô lại ở trong quán bar chứ? Hôm qua cô cùng Vũ Tâm uống rượu, sau khi uống say thì tìm một căn phòng, sau đó thì ngủ … Vũ Tâm.
Tuyết Nhi cho rằng người ngủ cạnh mình chính là một cô gái, nhưng mà lúc đảo mắt qua bên cạnh thì mới phát hiện người nằm ở cạnh mình lại là một người đàn ông.