Lần đầu tiên Tả Uẩn chủ động đến gặp Lâm Tân là ở bệnh viện – Cũng là lần mà Lâm Tân bị tai nạn giao thông.
Tả Uẩn lén đi thăm, ngay cả người đại diện cũng không hay biết, nhưng cũng không để Lâm Tân nhìn thấy Tả Uẩn. Lâm Tân bị thương không nhẹ nhưng Thiên Ảnh không hề bố trí vệ sĩ xung quanh phòng bệnh, điều này làm Tả Uẩn cảm giác được tình thế Thiên Ảnh e là phải thay đổi rồi.
Lâm Tân bị thương không dễ nhìn cho lắm nhưng Tả Uẩn lại không thấy có vấn đề gì cả. Thật ra thì giữa bọn họ cũng không có gì liên quan đến nhau, nhưng từ lần đầu nhìn thấy Lâm Tân ở cô nhi viện, Tả Uẩn thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý đến tình hình của Lâm Tân một chút. Cũng không biết vì sao nhưng có lẽ vì Lâm Tân là trẻ mồ côi cho nên anh mới có chút thông cảm mà thôi. Thế nên lúc Lâm Tân mới vừa xảy ra chuyện thì anh đã biết rồi nhưng vẫn không tỏ thái độ, mãi đến lúc chuyện này bớt hot mới lén đến bệnh viện để quan sát tình trạng của Lâm Tân. Đương nhiên anh sẽ không để Lâm Tân phát hiện ra mình, trong mắt anh, điều này không cần thiết.
Thật ra anh cũng nghe nói sau khi Du Tung có Lâm Tân bên cạnh thì không hề ngủ với nghệ sĩ nào khác, sinh hoạt cá nhân cũng có chừng mực hơn thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tả Uẩn cảm thấy Lâm Tân không có khả năng nắm giữ được trái tim của Du Tung, anh đang chờ xem Du Tung ngựa quen đường cũ. Quả nhiên Du Tung không làm anh “thất vọng”, vô cùng thuần thục phơi bày cái vẻ đểu giả bạc tình.
Viện phí của Lâm Tân không thành vấn đề, phía công ty nhất định đã mua bảo hiểm, tiền bảo hiểm bồi thường cũng đủ cho Lâm Tân tiêu xài. Nhưng tiền sinh hoạt, học phí này nọ của bọn nhóc được Lâm Tân giúp đỡ chắc sẽ làm cậu gặp khó khăn trong thời gian ngắn. Chỉ có điều đây là trách nhiệm của Lâm Tân, anh đâu cần phải quan tâm làm gì.
Sau khi đi thăm Lâm Tân, Tả Uẩn nhờ ba mẹ liên hệ với một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ có uy tín, lại thông qua một vài mối quan hệ giới thiệu bác sĩ này cho chị Như. Tất nhiên chị Như sẽ nói cho Lâm Tân, Lâm Tân cũng đồng ý chọn bác sĩ này theo đúng ý của Tả Uẩn. Có bác sĩ này ở đây, Tả Uẩn thấy mình không cần quan tâm những chuyện sau này nữa.
Cho dù anh chú ý đến Lâm Tân cũng như giúp cậu liên lạc với bác sĩ nhưng trong công việc, Tả Uẩn không hề có ý định lôi kéo Lâm Tân về phía mình. Một mặt, mặc dù anh giúp đỡ cậu một vài chuyện vụn vặt nhưng anh cũng không hiểu biết nhiều về thực lực của Lâm Tân, mặt khác nhân mạch và công việc được giới thiệu cho anh với danh tiếng hiện tại của Lâm Tân thì vẫn chưa đủ để cậu đặt chân vào, trước giờ anh luôn phân biệt rạch ròi việc công và việc tư.
Mà điều khiến anh bất ngờ chính là Trang Duy lại giới thiệu Lâm Tân cho anh.
Lúc Trang Duy còn ở vị trí đối lập với Lâm Tân ở Thiên Ảnh, thái độ của Lâm Tân đối với Trang Duy như thế nào, Tả Uẩn thông qua người đại diện đều cũng đã biết ít nhiều. Trang Duy dựa vào thực lực bản thân tạo một khoảng trời riêng cho mình ở nước ngoài, sau khi rời khỏi Thiên Ảnh lại càng phát triển thuận buồm xuôi gió.
Khi ấy Tả Uẩn muốn mời Trang Duy tham gia điện ảnh, thứ nhất là vì hình tượng của Trang Duy phù hợp, thứ hai là muốn giúp Trang Duy khai thác phương hướng phát triển mới. Nhưng Trang Duy lại có suy nghĩ và nguyên tắc của riêng mình, thậm chí còn bất ngờ đề cử Lâm Tân với anh. Hơn nữa ngay khi Trang Duy nhắc đến thì Lâm Tân cũng trùng hợp đi vào nhà hàng hai người đang ngồi ăn, lễ phép bước đến chào hỏi.
Vừa nhìn thấy Lâm Tân, Tả Uẩn cảm giác Lâm Tân thay đổi rất nhiều. Nếu trước kia anh cảm thấy Lâm Tân là một đứa nhóc thì Lâm Tân hiện tại đã ra dáng một người đàn ông rồi – Trưởng thành rất khắc nghiệt, nhưng cũng chính là lễ vật trời ban.
Tả Uẩn cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Tân lại vô cùng thích hợp với vai diễn mà anh định giới thiệu cho Trang Duy. Đúng lúc chị Như là người đại diện của Lâm Tân còn đang chờ cậu ở ngoài, Trang Duy dứt khoát kêu cô ấy vào, quyết định tham gia casting – Những diễn viên có địa vị như Tả Uẩn lại có ý định lui về hậu trường, thực lực và năng lực của anh ra sao, đạo diễn và nhà sản xuất đều rất tin tưởng, đương nhiên anh cũng có quyền lên tiếng trong đoàn làm phim.
Trang Duy còn bận việc nên đi về trước.
Tả Uẩn hỏi Lâm Tân “Lát nữa cậu có bận gì không?”
“Không có” Lâm Tân lắc đầu.
Nghe Tả Uẩn hỏi vậy, chị Như biết ngay Tả Uẩn muốn tán gẫu với Lâm Tân một lúc. Trong giới Tả Uẩn được khen ngợi rất nhiều, đây là điều rất khó có được, cho nên để Lâm Tân ở lại một mình với anh, cô cũng không có chút lo lắng nào.
“Lâm Tân lâu lắm rồi không đóng phim, nếu anh Tả có thời gian chỉ dẫn thêm thì đây chính là vinh hạnh cho cậu ấy” Chị Như cười nói.
“Cũng không phải là chỉ dẫn gì, tối nay đạo diễn và phó đạo diễn có thời gian rảnh hẹn tôi cùng ăn một bữa, Lâm Tân có thời gian thì đi với tôi một lúc đi” Tả Uẩn nói.
“Như vậy… Có phải không tiện cho lắm?” Lâm Tân do dự hỏi lại, với tình hình hiện nay của cậu, khi không lại đi chung với Tả Uẩn nói không chừng sẽ làm bầu không khí mất tự nhiên, dù sao cậu vẫn chưa tham gia casting, đi cũng không tiện lắm.
“Không sao” Tả Uẩn cười nói “Chỉ là lén tụ tập thôi, không bàn chuyện công việc. Bọn họ đều đi với người nhà hoặc bạn bè, tôi đi một mình cũng buồn lắm”
Nghe anh nói như thế Lâm Tân mới gật đầu, Tả Uẩn đề cử cậu, cậu đi cùng với Tả Uẩn đến một buổi tiệc kín cũng không sao.
Chị Như mượn cớ có việc bận nên đi về trước.
Tả Uẩn về YC lấy xe sau đó sẽ quay lại đón Lâm Tân. Thật ra hai người cũng không tiện đi ra đường, không phải là sợ bị chụp ảnh mà là sợ phải đối phó với phóng viên, bầu không khí vốn thảnh thơi cũng sẽ vì thế mà biến mất sạch sành sanh.
Lâm Tân rất yên tĩnh, nếu Tả Uẩn không nói chuyện thì cậu cũng không chủ động gợi chuyện. Tả Uẩn không biết là cậu vốn đã như thế hay là sau khi xảy ra tai nạn mới trở nên như vậy. Tả Uẩn cũng không cảm thấy như vậy có gì là không tốt, có đôi khi không nói lời nào lại có phần náo nhiệt.
Bởi vì vẫn còn sớm, Tả Uẩn không đưa Lâm Tân đến nhà hàng đã đặt trước mà lái xe đưa cậu đi hóng gió. Thật ra ở thành phố N có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, trời lại lạnh nên cũng không có mấy ai, chỉ có vài hàng quán xung quanh vẫn còn mở cửa nhưng vẫn luôn tìm được chỗ ăn ngon.
Sau khi Tả Uẩn ngụy trang kín kẽ mới xuống xe mua đồ ăn cho Lâm Tân, dù sao thì mùa này đội mũ đeo khăn quàng kín cổ che gần nửa khuôn mặt cũng không hiếm lạ, cho nên cũng không có ai chú ý đến anh.
Lâm Tân nhìn mấy món ăn vặt đầy ắp trên tay, khó hiểu nhìn Tả Uẩn.
Tả Uẩn dừng xe ở một chỗ phong cảnh khá đẹp “Ăn trước một chút, tối nay không chừng thời gian tán gẫu dài hơn thời gian ăn uống, đâu thể nào để cho cậu đi chơi với tôi rồi mang bụng đói về nhà”
“Ừm, cám ơn” Tả Uẩn suy nghĩ rất chu đáo, Lâm Tân cũng không từ chối. Cậu vẫn phải chú ý ăn uống, mấy món bình thường béo quá cậu sẽ không đụng vào.
Tả Uẩn cũng không để tâm, những món Lâm Tân không ăn thì anh đều giải quyết hết, dù sao anh cũng không ăn uống kén chọn gì, thỉnh thoảng vội quá cả ngày đều không muốn ăn cơm, cho nên trước giờ anh chưa từng quan tâm đến cân nặng của mình.
Hai người không hề nói chuyện với nhau, cảm giác giống như đến đây chỉ để ngắm cảnh mà thôi, tuy bầu không khí có hơi im ắng nhưng lại tạo cảm giác rất thoải mái.
Thấy cũng sắp đến giờ, Tả Uẩn mới đưa Lâm Tân đến chỗ hẹn. Sự xuất hiện của Lâm Tân khiến mọi người hết sức ngạc nhiên – Tả Uẩn rất ít khi dẫn người tham gia tụ hội. Có buổi gặp mặt yêu cầu phải mang theo người nhà thì Tả Uẩn cũng kéo người đại diện đến cho đủ mặt, không ngờ lần này anh lại đưa Lâm Tân đến.
Nhưng cho dù có bất ngờ thì mọi người cũng không có biểu hiện ra ngoài, trong ai cũng thầm đoán – Xem ra Tả Uẩn là muốn nâng đỡ Lâm Tân.
Hợp tác với Tả Uẩn có một điểm tốt, đó chính là anh giới thiệu thì giới thiệu, sau cùng có dùng hay không thì phải xem thực lực. Nếu thật sự không thích hợp hoặc là còn thiếu sót mặt nào đó, Tả Uẩn cũng sẽ không ép nhét người vào đoàn phim. Tiến cử có mức độ như thế, đây cũng là một trong những nguyên nhân rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất thích hợp tác với anh. Dù sao nếu chỉ dựa vào danh tiếng và sức ảnh hưởng của mình mà thêm vào người không thích hợp thì đạo diễn và phía nhà sản xuất cũng không vui vẻ gì.
Mọi người cũng không lạnh nhạt Lâm Tân, người nào ngồi đây cũng đều biết chuyện của cậu cho nên không có ai nhắc lại chuyện cậu bị thương, chỉ tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh để Lâm Tân không bị lạc lõng cũng không chạm vào vết thương lòng của cậu. Còn sau này có làm việc chung với Lâm Tân hay không thì còn phải chờ casting.
Tả Uẩn đưa Lâm Tân đến đây thật ra cũng là muốn cho cậu làm quen với những người ở đây, cho dù không thích hợp, nếu lần sau có cơ hội thì ít nhiều gì những người này cũng có thể cân nhắc đến Lâm Tân.
Ăn xong một bữa cơm, bầu không khí rất vui vẻ. Thời gian casting cũng được quyết định, đạo diễn lần này là một đạo diễn quốc tế nổi tiếng, căn bản sẽ không bị Thiên Ảnh chi phối, cho nên Lâm Tân có nhận được vai diễn này hay không hoàn toàn dựa vào thực lực, sẽ không vì Du Tung mà bị ảnh hưởng. Tả Uẩn thích hợp tác với những đạo diễn có tính cách độc lập mạnh mẽ, như vậy thì mới có thể quay được những bộ phim mà mỗi một bộ đều có thể phô diễn ra hết toàn bộ hiệu quả vốn có, thậm chí còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng.
Tả Uẩn lén đi thăm, ngay cả người đại diện cũng không hay biết, nhưng cũng không để Lâm Tân nhìn thấy Tả Uẩn. Lâm Tân bị thương không nhẹ nhưng Thiên Ảnh không hề bố trí vệ sĩ xung quanh phòng bệnh, điều này làm Tả Uẩn cảm giác được tình thế Thiên Ảnh e là phải thay đổi rồi.
Lâm Tân bị thương không dễ nhìn cho lắm nhưng Tả Uẩn lại không thấy có vấn đề gì cả. Thật ra thì giữa bọn họ cũng không có gì liên quan đến nhau, nhưng từ lần đầu nhìn thấy Lâm Tân ở cô nhi viện, Tả Uẩn thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý đến tình hình của Lâm Tân một chút. Cũng không biết vì sao nhưng có lẽ vì Lâm Tân là trẻ mồ côi cho nên anh mới có chút thông cảm mà thôi. Thế nên lúc Lâm Tân mới vừa xảy ra chuyện thì anh đã biết rồi nhưng vẫn không tỏ thái độ, mãi đến lúc chuyện này bớt hot mới lén đến bệnh viện để quan sát tình trạng của Lâm Tân. Đương nhiên anh sẽ không để Lâm Tân phát hiện ra mình, trong mắt anh, điều này không cần thiết.
Thật ra anh cũng nghe nói sau khi Du Tung có Lâm Tân bên cạnh thì không hề ngủ với nghệ sĩ nào khác, sinh hoạt cá nhân cũng có chừng mực hơn thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tả Uẩn cảm thấy Lâm Tân không có khả năng nắm giữ được trái tim của Du Tung, anh đang chờ xem Du Tung ngựa quen đường cũ. Quả nhiên Du Tung không làm anh “thất vọng”, vô cùng thuần thục phơi bày cái vẻ đểu giả bạc tình.
Viện phí của Lâm Tân không thành vấn đề, phía công ty nhất định đã mua bảo hiểm, tiền bảo hiểm bồi thường cũng đủ cho Lâm Tân tiêu xài. Nhưng tiền sinh hoạt, học phí này nọ của bọn nhóc được Lâm Tân giúp đỡ chắc sẽ làm cậu gặp khó khăn trong thời gian ngắn. Chỉ có điều đây là trách nhiệm của Lâm Tân, anh đâu cần phải quan tâm làm gì.
Sau khi đi thăm Lâm Tân, Tả Uẩn nhờ ba mẹ liên hệ với một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ có uy tín, lại thông qua một vài mối quan hệ giới thiệu bác sĩ này cho chị Như. Tất nhiên chị Như sẽ nói cho Lâm Tân, Lâm Tân cũng đồng ý chọn bác sĩ này theo đúng ý của Tả Uẩn. Có bác sĩ này ở đây, Tả Uẩn thấy mình không cần quan tâm những chuyện sau này nữa.
Cho dù anh chú ý đến Lâm Tân cũng như giúp cậu liên lạc với bác sĩ nhưng trong công việc, Tả Uẩn không hề có ý định lôi kéo Lâm Tân về phía mình. Một mặt, mặc dù anh giúp đỡ cậu một vài chuyện vụn vặt nhưng anh cũng không hiểu biết nhiều về thực lực của Lâm Tân, mặt khác nhân mạch và công việc được giới thiệu cho anh với danh tiếng hiện tại của Lâm Tân thì vẫn chưa đủ để cậu đặt chân vào, trước giờ anh luôn phân biệt rạch ròi việc công và việc tư.
Mà điều khiến anh bất ngờ chính là Trang Duy lại giới thiệu Lâm Tân cho anh.
Lúc Trang Duy còn ở vị trí đối lập với Lâm Tân ở Thiên Ảnh, thái độ của Lâm Tân đối với Trang Duy như thế nào, Tả Uẩn thông qua người đại diện đều cũng đã biết ít nhiều. Trang Duy dựa vào thực lực bản thân tạo một khoảng trời riêng cho mình ở nước ngoài, sau khi rời khỏi Thiên Ảnh lại càng phát triển thuận buồm xuôi gió.
Khi ấy Tả Uẩn muốn mời Trang Duy tham gia điện ảnh, thứ nhất là vì hình tượng của Trang Duy phù hợp, thứ hai là muốn giúp Trang Duy khai thác phương hướng phát triển mới. Nhưng Trang Duy lại có suy nghĩ và nguyên tắc của riêng mình, thậm chí còn bất ngờ đề cử Lâm Tân với anh. Hơn nữa ngay khi Trang Duy nhắc đến thì Lâm Tân cũng trùng hợp đi vào nhà hàng hai người đang ngồi ăn, lễ phép bước đến chào hỏi.
Vừa nhìn thấy Lâm Tân, Tả Uẩn cảm giác Lâm Tân thay đổi rất nhiều. Nếu trước kia anh cảm thấy Lâm Tân là một đứa nhóc thì Lâm Tân hiện tại đã ra dáng một người đàn ông rồi – Trưởng thành rất khắc nghiệt, nhưng cũng chính là lễ vật trời ban.
Tả Uẩn cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Tân lại vô cùng thích hợp với vai diễn mà anh định giới thiệu cho Trang Duy. Đúng lúc chị Như là người đại diện của Lâm Tân còn đang chờ cậu ở ngoài, Trang Duy dứt khoát kêu cô ấy vào, quyết định tham gia casting – Những diễn viên có địa vị như Tả Uẩn lại có ý định lui về hậu trường, thực lực và năng lực của anh ra sao, đạo diễn và nhà sản xuất đều rất tin tưởng, đương nhiên anh cũng có quyền lên tiếng trong đoàn làm phim.
Trang Duy còn bận việc nên đi về trước.
Tả Uẩn hỏi Lâm Tân “Lát nữa cậu có bận gì không?”
“Không có” Lâm Tân lắc đầu.
Nghe Tả Uẩn hỏi vậy, chị Như biết ngay Tả Uẩn muốn tán gẫu với Lâm Tân một lúc. Trong giới Tả Uẩn được khen ngợi rất nhiều, đây là điều rất khó có được, cho nên để Lâm Tân ở lại một mình với anh, cô cũng không có chút lo lắng nào.
“Lâm Tân lâu lắm rồi không đóng phim, nếu anh Tả có thời gian chỉ dẫn thêm thì đây chính là vinh hạnh cho cậu ấy” Chị Như cười nói.
“Cũng không phải là chỉ dẫn gì, tối nay đạo diễn và phó đạo diễn có thời gian rảnh hẹn tôi cùng ăn một bữa, Lâm Tân có thời gian thì đi với tôi một lúc đi” Tả Uẩn nói.
“Như vậy… Có phải không tiện cho lắm?” Lâm Tân do dự hỏi lại, với tình hình hiện nay của cậu, khi không lại đi chung với Tả Uẩn nói không chừng sẽ làm bầu không khí mất tự nhiên, dù sao cậu vẫn chưa tham gia casting, đi cũng không tiện lắm.
“Không sao” Tả Uẩn cười nói “Chỉ là lén tụ tập thôi, không bàn chuyện công việc. Bọn họ đều đi với người nhà hoặc bạn bè, tôi đi một mình cũng buồn lắm”
Nghe anh nói như thế Lâm Tân mới gật đầu, Tả Uẩn đề cử cậu, cậu đi cùng với Tả Uẩn đến một buổi tiệc kín cũng không sao.
Chị Như mượn cớ có việc bận nên đi về trước.
Tả Uẩn về YC lấy xe sau đó sẽ quay lại đón Lâm Tân. Thật ra hai người cũng không tiện đi ra đường, không phải là sợ bị chụp ảnh mà là sợ phải đối phó với phóng viên, bầu không khí vốn thảnh thơi cũng sẽ vì thế mà biến mất sạch sành sanh.
Lâm Tân rất yên tĩnh, nếu Tả Uẩn không nói chuyện thì cậu cũng không chủ động gợi chuyện. Tả Uẩn không biết là cậu vốn đã như thế hay là sau khi xảy ra tai nạn mới trở nên như vậy. Tả Uẩn cũng không cảm thấy như vậy có gì là không tốt, có đôi khi không nói lời nào lại có phần náo nhiệt.
Bởi vì vẫn còn sớm, Tả Uẩn không đưa Lâm Tân đến nhà hàng đã đặt trước mà lái xe đưa cậu đi hóng gió. Thật ra ở thành phố N có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, trời lại lạnh nên cũng không có mấy ai, chỉ có vài hàng quán xung quanh vẫn còn mở cửa nhưng vẫn luôn tìm được chỗ ăn ngon.
Sau khi Tả Uẩn ngụy trang kín kẽ mới xuống xe mua đồ ăn cho Lâm Tân, dù sao thì mùa này đội mũ đeo khăn quàng kín cổ che gần nửa khuôn mặt cũng không hiếm lạ, cho nên cũng không có ai chú ý đến anh.
Lâm Tân nhìn mấy món ăn vặt đầy ắp trên tay, khó hiểu nhìn Tả Uẩn.
Tả Uẩn dừng xe ở một chỗ phong cảnh khá đẹp “Ăn trước một chút, tối nay không chừng thời gian tán gẫu dài hơn thời gian ăn uống, đâu thể nào để cho cậu đi chơi với tôi rồi mang bụng đói về nhà”
“Ừm, cám ơn” Tả Uẩn suy nghĩ rất chu đáo, Lâm Tân cũng không từ chối. Cậu vẫn phải chú ý ăn uống, mấy món bình thường béo quá cậu sẽ không đụng vào.
Tả Uẩn cũng không để tâm, những món Lâm Tân không ăn thì anh đều giải quyết hết, dù sao anh cũng không ăn uống kén chọn gì, thỉnh thoảng vội quá cả ngày đều không muốn ăn cơm, cho nên trước giờ anh chưa từng quan tâm đến cân nặng của mình.
Hai người không hề nói chuyện với nhau, cảm giác giống như đến đây chỉ để ngắm cảnh mà thôi, tuy bầu không khí có hơi im ắng nhưng lại tạo cảm giác rất thoải mái.
Thấy cũng sắp đến giờ, Tả Uẩn mới đưa Lâm Tân đến chỗ hẹn. Sự xuất hiện của Lâm Tân khiến mọi người hết sức ngạc nhiên – Tả Uẩn rất ít khi dẫn người tham gia tụ hội. Có buổi gặp mặt yêu cầu phải mang theo người nhà thì Tả Uẩn cũng kéo người đại diện đến cho đủ mặt, không ngờ lần này anh lại đưa Lâm Tân đến.
Nhưng cho dù có bất ngờ thì mọi người cũng không có biểu hiện ra ngoài, trong ai cũng thầm đoán – Xem ra Tả Uẩn là muốn nâng đỡ Lâm Tân.
Hợp tác với Tả Uẩn có một điểm tốt, đó chính là anh giới thiệu thì giới thiệu, sau cùng có dùng hay không thì phải xem thực lực. Nếu thật sự không thích hợp hoặc là còn thiếu sót mặt nào đó, Tả Uẩn cũng sẽ không ép nhét người vào đoàn phim. Tiến cử có mức độ như thế, đây cũng là một trong những nguyên nhân rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất thích hợp tác với anh. Dù sao nếu chỉ dựa vào danh tiếng và sức ảnh hưởng của mình mà thêm vào người không thích hợp thì đạo diễn và phía nhà sản xuất cũng không vui vẻ gì.
Mọi người cũng không lạnh nhạt Lâm Tân, người nào ngồi đây cũng đều biết chuyện của cậu cho nên không có ai nhắc lại chuyện cậu bị thương, chỉ tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh để Lâm Tân không bị lạc lõng cũng không chạm vào vết thương lòng của cậu. Còn sau này có làm việc chung với Lâm Tân hay không thì còn phải chờ casting.
Tả Uẩn đưa Lâm Tân đến đây thật ra cũng là muốn cho cậu làm quen với những người ở đây, cho dù không thích hợp, nếu lần sau có cơ hội thì ít nhiều gì những người này cũng có thể cân nhắc đến Lâm Tân.
Ăn xong một bữa cơm, bầu không khí rất vui vẻ. Thời gian casting cũng được quyết định, đạo diễn lần này là một đạo diễn quốc tế nổi tiếng, căn bản sẽ không bị Thiên Ảnh chi phối, cho nên Lâm Tân có nhận được vai diễn này hay không hoàn toàn dựa vào thực lực, sẽ không vì Du Tung mà bị ảnh hưởng. Tả Uẩn thích hợp tác với những đạo diễn có tính cách độc lập mạnh mẽ, như vậy thì mới có thể quay được những bộ phim mà mỗi một bộ đều có thể phô diễn ra hết toàn bộ hiệu quả vốn có, thậm chí còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng.