Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.
Bên ngoài vẫn rất chú ý đến sinh hoạt của cả hai nhưng Cố Diễm và Trang Duy vẫn luôn khiêm tốn như trước, chỉ là thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau xuất hiện trong một vài trường hợp công khai của Cố thị. Nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của Trang Duy cùng với bàn tay của họ luôn nắm chặt với nhau, tin tức bên ngoài đều viết đúng sự thật, tất nhiên đều là chúc phúc cho cuộc hôn nhân này của họ.
Sau khi kết hôn, Trang Duy càng ít nhận đại diện phát ngôn hơn nhưng nếu chỉ cần là Cố thị, 90% sẽ do Trang Duy làm người phát ngôn, bởi thế nên cậu cũng được xem như là người phát ngôn chính của Cố thị.
Trang Duy rất ít khi nhận lời mời từ các thương hiệu nước ngoài, nếu không phải vô cùng thích hợp thì bình thường cậu vẫn chỉ chụp ảnh cho một vài thương hiệu cố định, hợp tác cũng ngày càng thuận lợi.
Kết hôn được ba năm, nhà họ Cố cũng nhắc đến việc con cái của hai người. Thật ra thì cũng không phải là hối thúc mà chỉ nhắc nhở đã đến lúc hai người nên cân nhắc, còn khi nào tính toán xong thì là chuyện của hai người.
Tuy rằng Cố Hủ là người đầu tiên trong nhà họ Cố tìm được nửa kia nhưng Hạ Tử Thần vẫn còn nhỏ cho nên nhà họ Cố cũng không nói với hai người chuyện này, mà Cố Diễm lại là con trai trưởng trong nhà, tuổi cũng không còn nhỏ, làm ba mẹ tất nhiên phải nhắc nhở một chút.
Về phần con cái, Trang Duy và Cố Diễm đều đã thống nhất với nhau, có con nít trong nhà thì sẽ càng ấm áp hơn, cộng với quá trình nuôi lớn con cái cũng có thể gia tăng tình cảm của bọn họ, thế nên hai người đều cùng chọn lựa phương pháp mang thai hộ.
Hai năm sau, con của cả hai đều chào đời, hai đứa sinh ra chỉ cách nhau có một tuần.
Lúc đứa nhỏ còn chưa chào đời thì nhà họ Cố đã mời bảo mẫu xong hết rồi, chuyên gia dinh dưỡng cũng có nốt, luôn chờ sẵn để chăm sóc cho hai đứa cháu trai. Đứa nhỏ vừa sinh xong thì ở lại bệnh viện theo dõi một tuần, sau khi xác định không có vấn đề thì được đón về nhà họ Cố tỉ mỉ chăm sóc.
Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh rất mực yêu thương hai đứa cháu nội này, tuy rằng bà từng hy vọng Cố Diễm có thêm một đứa con gái nữa nhưng lo lắng Trang Duy và Cố Diễm đều là đàn ông mà nuôi một đứa con gái thì cũng không tiện lắm, đành phải từ bỏ ý định này.
Cố Diễm bận rộn nhiều việc, mặc dù có quan tâm đến con trai nhưng không thể lúc nào cũng trông nom được, những lúc Trang Duy rảnh rỗi thì sẽ đến nhà họ Cố nhìn tụi nhóc, nhưng thấy Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh mỗi người bế một đứa thì cậu không có chỗ xen vảo được nữa…
Con trai của Cố Diễm y như khắc ra từ một khuôn với Cố Diễm, mỗi lần Trang Duy thấy nhóc thì không khỏi mềm lòng, nghĩ đến Cố Diễm khi còn bé cũng như vậy, thật sự là thấy cưng quá chừng.
Mà con của cậu càng giống con lai hơn, xinh đẹp đến mức Uông Nguyệt Hoa cả ngày đều ôm thằng bé mà chụp ảnh, Cố Diễm cũng đặc biệt thích bé, trong văn phòng đâu đâu cũng là ảnh chụp của bé con.
Cuối tuần, Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa phải tham gia một buổi tiệc, cả ngày đều không ở nhà. Đúng lúc Cố Diễm không có việc gì nên cùng Trang Duy đến nhà họ Cố trông chừng đám nhóc.
Đi vào phòng của hai đứa nhỏ, tụi nhóc cũng vừa thức giấc, bảo mẫu đang cho hai đứa bú sữa, hai đứa nhóc ôm bình sữa mút chụt chụt.
Cố Diễm nhìn tụi nhóc “Đợi đến lúc tụi nhỏ biết chạy biết chơi, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn”
“Tới lúc đó chắc sẽ loạn lắm” Trang Duy cười nói.
“Không sao, ở đây đủ rộng cho tụi nhỏ chạy mà” Cố Diễm không định đón tụi nhóc về nhà của hai người, ngôi nhà đó là thế giới riêng của anh và Trang Duy, không muốn bị bọn nhỏ quấy rầy.
“Ừm” Trang Duy sờ sờ đầu hai đứa, hai đứa nhỏ để ở nhà họ Cố không cần cậu phải lo lắng nhưng cậu vẫn sẽ dùng hết khả năng cho hai đứa con những điều tốt đẹp nhất, để tụi nhóc được vui vẻ hạnh phúc trải qua thời thơ ấu và niên thiếu.
“Nhưng mà trên cả hai đứa nhóc, anh lại càng để tâm đến em hơn” Cố Diễm kề sát tai cậu “Bọn nó sẽ có cuộc sống của riêng mình, nhưng cuộc sống của chúng ta chính là ở bên nhau”
“Ừ” Trang Duy khẽ cong khóe môi, nắm lấy bàn tay Cố Diễm.
Đúng vậy, hai đứa nhóc này sau khi lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ phải rời khỏi vòng tay của người lớn, tạo dựng vùng trời của riêng mình. Mà cậu và Cố Diễm vẫn sẽ tiếp tục nắm tay nhau, tiếp tục bước đi trên đường đời của chính mình – Mặc dù bình thường, nhưng lại hạnh phúc.
Bên ngoài vẫn rất chú ý đến sinh hoạt của cả hai nhưng Cố Diễm và Trang Duy vẫn luôn khiêm tốn như trước, chỉ là thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau xuất hiện trong một vài trường hợp công khai của Cố thị. Nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của Trang Duy cùng với bàn tay của họ luôn nắm chặt với nhau, tin tức bên ngoài đều viết đúng sự thật, tất nhiên đều là chúc phúc cho cuộc hôn nhân này của họ.
Sau khi kết hôn, Trang Duy càng ít nhận đại diện phát ngôn hơn nhưng nếu chỉ cần là Cố thị, 90% sẽ do Trang Duy làm người phát ngôn, bởi thế nên cậu cũng được xem như là người phát ngôn chính của Cố thị.
Trang Duy rất ít khi nhận lời mời từ các thương hiệu nước ngoài, nếu không phải vô cùng thích hợp thì bình thường cậu vẫn chỉ chụp ảnh cho một vài thương hiệu cố định, hợp tác cũng ngày càng thuận lợi.
Kết hôn được ba năm, nhà họ Cố cũng nhắc đến việc con cái của hai người. Thật ra thì cũng không phải là hối thúc mà chỉ nhắc nhở đã đến lúc hai người nên cân nhắc, còn khi nào tính toán xong thì là chuyện của hai người.
Tuy rằng Cố Hủ là người đầu tiên trong nhà họ Cố tìm được nửa kia nhưng Hạ Tử Thần vẫn còn nhỏ cho nên nhà họ Cố cũng không nói với hai người chuyện này, mà Cố Diễm lại là con trai trưởng trong nhà, tuổi cũng không còn nhỏ, làm ba mẹ tất nhiên phải nhắc nhở một chút.
Về phần con cái, Trang Duy và Cố Diễm đều đã thống nhất với nhau, có con nít trong nhà thì sẽ càng ấm áp hơn, cộng với quá trình nuôi lớn con cái cũng có thể gia tăng tình cảm của bọn họ, thế nên hai người đều cùng chọn lựa phương pháp mang thai hộ.
Hai năm sau, con của cả hai đều chào đời, hai đứa sinh ra chỉ cách nhau có một tuần.
Lúc đứa nhỏ còn chưa chào đời thì nhà họ Cố đã mời bảo mẫu xong hết rồi, chuyên gia dinh dưỡng cũng có nốt, luôn chờ sẵn để chăm sóc cho hai đứa cháu trai. Đứa nhỏ vừa sinh xong thì ở lại bệnh viện theo dõi một tuần, sau khi xác định không có vấn đề thì được đón về nhà họ Cố tỉ mỉ chăm sóc.
Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh rất mực yêu thương hai đứa cháu nội này, tuy rằng bà từng hy vọng Cố Diễm có thêm một đứa con gái nữa nhưng lo lắng Trang Duy và Cố Diễm đều là đàn ông mà nuôi một đứa con gái thì cũng không tiện lắm, đành phải từ bỏ ý định này.
Cố Diễm bận rộn nhiều việc, mặc dù có quan tâm đến con trai nhưng không thể lúc nào cũng trông nom được, những lúc Trang Duy rảnh rỗi thì sẽ đến nhà họ Cố nhìn tụi nhóc, nhưng thấy Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh mỗi người bế một đứa thì cậu không có chỗ xen vảo được nữa…
Con trai của Cố Diễm y như khắc ra từ một khuôn với Cố Diễm, mỗi lần Trang Duy thấy nhóc thì không khỏi mềm lòng, nghĩ đến Cố Diễm khi còn bé cũng như vậy, thật sự là thấy cưng quá chừng.
Mà con của cậu càng giống con lai hơn, xinh đẹp đến mức Uông Nguyệt Hoa cả ngày đều ôm thằng bé mà chụp ảnh, Cố Diễm cũng đặc biệt thích bé, trong văn phòng đâu đâu cũng là ảnh chụp của bé con.
Cuối tuần, Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa phải tham gia một buổi tiệc, cả ngày đều không ở nhà. Đúng lúc Cố Diễm không có việc gì nên cùng Trang Duy đến nhà họ Cố trông chừng đám nhóc.
Đi vào phòng của hai đứa nhỏ, tụi nhóc cũng vừa thức giấc, bảo mẫu đang cho hai đứa bú sữa, hai đứa nhóc ôm bình sữa mút chụt chụt.
Cố Diễm nhìn tụi nhóc “Đợi đến lúc tụi nhỏ biết chạy biết chơi, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn”
“Tới lúc đó chắc sẽ loạn lắm” Trang Duy cười nói.
“Không sao, ở đây đủ rộng cho tụi nhỏ chạy mà” Cố Diễm không định đón tụi nhóc về nhà của hai người, ngôi nhà đó là thế giới riêng của anh và Trang Duy, không muốn bị bọn nhỏ quấy rầy.
“Ừm” Trang Duy sờ sờ đầu hai đứa, hai đứa nhỏ để ở nhà họ Cố không cần cậu phải lo lắng nhưng cậu vẫn sẽ dùng hết khả năng cho hai đứa con những điều tốt đẹp nhất, để tụi nhóc được vui vẻ hạnh phúc trải qua thời thơ ấu và niên thiếu.
“Nhưng mà trên cả hai đứa nhóc, anh lại càng để tâm đến em hơn” Cố Diễm kề sát tai cậu “Bọn nó sẽ có cuộc sống của riêng mình, nhưng cuộc sống của chúng ta chính là ở bên nhau”
“Ừ” Trang Duy khẽ cong khóe môi, nắm lấy bàn tay Cố Diễm.
Đúng vậy, hai đứa nhóc này sau khi lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ phải rời khỏi vòng tay của người lớn, tạo dựng vùng trời của riêng mình. Mà cậu và Cố Diễm vẫn sẽ tiếp tục nắm tay nhau, tiếp tục bước đi trên đường đời của chính mình – Mặc dù bình thường, nhưng lại hạnh phúc.