Trong tay tôi nắm cuốn truyện tranh Nhật Bản, liên tục cân nhắc, nghĩ đến cậu em nhân vật chính được vẽ trên bìa truyện vừa mạnh như rồng như hổ vừa đáng yêu, nghĩ đến anh chàng đẹp trai tuyệt đối không thua kém truyện tranh ở đằng sau, nghĩ đến cơ bắp rắn chắc, hấp dẫn của anh ta. Tôi chỉ cảm thấy nó tác động vào lòng tôi, làchút lưu manh nổi dậy.
Tôi lắc đầu thật mạnh, muốn vứt mấy thứ đó ra khỏi đầu.
Anh ta đi lên hỏi tôi: “Em uống phải thuốc lắc đầu hay là trên đầu có chấy?”
“Anh mới uống phải thuốc lắc đầu, đầu anh mới có chấy.” Lời phản bác của tôi không có tí hàm lượng kỹ thuật nào.
Anh ta nhìn tôi, vì ánh mặt trời chiếu đến, nên mắt hơi híp lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bị ánh mặt trời làm đỏ lên, trông rất đẹp.
Có điều, quả táo độc cũng không đẹp tí nào; con sói nằm trong chăn của bà ngoại cũng không hề tốt bụng; Từ Hi Thái Hậu thời trẻ cũng xinh đẹp lương thiện. Đều là dụ hoặc, sẽ hại cả đời, còn có thể hại nước hại dân.
Tôi quyết đoán nói: “Đằng sau đồng ngô, có ao, anh đi thẳng từ chỗ này ra, không rẽ bên nào cả.”
Diệp Hải nói: “Này…”
Tôi đẩy anh ta rồi chạy đi, vừa đi vừa nói: “Tôi bảo này, anh tắm rửa mau mau rồi trở về nhóm lửa nấu cơm, nước ở đó rất lạnh, nếu anh tắm lâu thì không tốt đâu.”
Anh ta không nói gì, cầm lấy túi của mình rồi đi về phía đằng sau đồng ngô.
Tôi nhìn anh ta đi xa, ngồi xuống bóng râm của tảng đá lấy cuốn truyện tranh màu vàng ra xem, chẳng ngờ bên trên toàn là mặt của Diệp Hải.
Tôi xem tranh vẽ một lần, lại xem lời thoại một lần, tôi nhìn lại lần nữa cũng hiểu được tình tiết, vậy mà Diệp Hải vẫn chưa về.
Tôi vỗ vỗ mông, quyết định đi tìm anh ta. Không phải tôi quan tâm anh ta bị lạc đường, hay anh ta bị nước lạnh làm cho thế nào, mà điều tôi quan tâm là, tôi không muốn nhóm lửa nấu cơm, muốn anh ta làm.
Phía sau đồng ngô là hồ nước suối, tầng tầng gợn nước xanh trong thấp thoáng, từ vách núi chảy xuống một thác nước nhỏ, dòng nước trắng lóa, tiếng nước chảy ào ào, đánh vào bờ đá, bọt nước bắn tung tóe. Tôi liếm liếm giọt nước suối bắn trên môi, lạnh, lại ngọt lành.
Trong hồ nước xanh biếc sâu kín, xung quanh hồ cũng không có bóng dáng Diệp Hải.
Tôi gọi tên anh ta mấy lần, cũng không ai trả lời.
Cây xanh, hồ nước nhỏ, thác nước trắng, không có tiếng côn trùng kêu vang, không có tiếng ai nói, chỉ có tiếng nước chảy, khiến cho có vẻ vô cùng tĩnh lặng. Tôi ngồi xuống một tảng đá bên hồ, đó là chỗ thoải mái và mát mẻ, tôi tạm nghỉ một lát.
“Rào rào” một tiếng, đột nhiên có người ngoi lên từ trong nước gần chỗ tôi, đi tới trước mặt tôi, nói: “Có quỷ.”
Mặt tôi không hề thay đổi nhìn anh ta: “Ôi, tôi sợ quá!”
Anh ta ngượng ngùng lên bờ: “Thần kinh của em chắc là có kích thước dày lắm.”
Tôi nói vừa rồi tôi không thấy gì cả, hóa ra anh ta giấu ba lô và quần áo dưới tảng đá, tôi nói: “Này, sao vừa nãy anh lặn lâu thế? Làm tôi chờ phát sợ?”
Trên người anh ta chỉ có một chiếc quần bơi nhỏ, đứng ngay ngắn trước mặt tôi: “Có phải em muốn nhìn anh thay quần áo không? An Phi.”
Tôi ngoài miệng thì nói anh ta đáng ghét, mà mặt lại không thể không chuyển qua hướng khác, trong lòng thì đang tiếc nuối.
Không biết từ lúc nào anh ta đã nhanh chân nhanh tay mặc xong quần áo, đứng rất gần phía sau tôi, dùng giọng trêu đùa nói: “Em có muốn xuống tắm một chút không?”
Tôi quay đầu, vì khoảng cách quá gần, chúng tôi chỉ nhìn được ánh mắt của nhau.
“Anh nhìn giúp em.” Diệp Hải nói.
Tôi còn muốn nói: nhìn ai hả, nơi này chỉ có hai người chúng ta, anh mới là người đáng sợ nhất. Câu nói đó còn đảo lộn trong đầu, Diệp Hải đã từ từ tiến lên, tôi lui dần về phía sau, bị trượt chân, “diu”, tôi đã ngã xuống nước.
Người tôi còn mặc bộ quần áo thể thao, bị ngã xuống hồ nước, không duỗi người ra được, tí nữa thì chìm xuống, lúc bị anh ta túm lên, tôi run lập cập nói: “Hai ta trở về tìm hai cái quần cộc đỏ trắng, lại mặc nó vào.”
Anh ta đưa khăn mặt cho tôi, áy náy nói: “Đi thôi. Xin lỗi nhé. Vừa rồi anh chỉ muốn đùa em một chút. Với lại, em, sao em lại chậm chạp thế?”
Tôi chậm chạp thì thế nào? Cả ngày hôm qua tôi không ngủ, hôm nay thể lực cạn kiệt, lúc này còn bị anh ta trêu cợt.
Tôi tức giận đến nhe răng trợn mắt, dùng khăn mặt của anh ta lau tóc: “Mau trở về thôi, tôi thay quần áo, anh nhóm lửa. Chớ có chậm chạp giờ ăn cơm của đội.”
Trước khi thuyền trở về, tôi và Diệp Hải đã nhóm lửa, hâm nóng món chính, giữa lúc đó, tôi cảm thấy rất không thoải mái, bả vai nhói buốt, đầu cũng hơi đau. Nhưng không thể để anh ta làm việc một mình, tôi tận chức tận trách xiên thịt dê, thịt bò, hành, cánh gà, bánh bao, vừa định vào lều nghỉ ngơi một chút, thì thuyền của chúng tôi và thuyền của Thanh Hoa đã trở lại, họ còn phải buộc lều trại, nhóm thêm lửa, chúng tôi nướng thị
Thầy nói hai người chúng tôi làm không tệ, nói hay là sau này, để chúng tôi phụ trách việc hậu cần, tôi nói: “Hồ Mĩ Lệ, thầy thật quá đáng.”
Diệp Hải nói: “Ai tên là Hồ Mĩ Lệ?”
Thầy nói: “Tôi.”
Diệp Hải nói: “Tại sao?”
Thầy thực rối rắm nói: “Bởi vì tôi tên Hồ Binh, cũng là Hồ Mĩ Lệ.”
Tôi nói với Diệp Hải: “Anh biết không, tổ của chúng ta còn có Chiến Đẩu Khôn đấy.”
Diệp Hải hỏi ai, đồng thời cầm lọ hạt tiêu hỏi đàn anh bên cạnh thích cay ít hay cay nhiều, đàn anh ấy cầm cánh gà hát: “Không sao cả, ai sẽ yêu thương ai; không sao cả, cay tìm không thấy miệng…”
Tôi cười ha ha nói: “Hỏi rất chuẩn, đúng là bệ hạ.”
Chỉ cần có người ăn uống vui đùa, tôi sẽ không mất hứng. Cơm ăn lửng dạ, rượu quá ba lần, màn đêm cũng kéo tới, lúc mọi người vây quanh lửa trại nói chuyện phiếm pha trò là thú vị nhất, bên trường Thanh Hoa cũng bê thùng bia đặt mông ngồi cạnh tôi, ôm bả vai tôi nói: “Cô lui xuống tuyến hai, tôi cũng thấy nhớ cô.”
Bạn trai cô ta nói: “An Phi, không biết than tốt hay thịt ngon, sao em nướng thịt ngon vậy?”
Tôi nói: “Quan trọng nhất là đầu bếp giỏi.”
Đàn em đưa tôi một cái cánh gà, cười tủm tỉm.
Tôi nhận lấy, chờ cậu ta mở miệng hỏi.
“Em đặt một quyển sách trong túi ngủ, chị có thấy không?”
“Sách gì?”
“Truyện tranh.”
Khưu A Minh nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn đọc truyện tranh? Truyện gì thế?”
“Conan.”
Bia trong miệng tôi lập tức phụt ra
Đàn em đưa khăn tay cho tôi lau miệng, tôi nói: “Lúc nào cậu cũng xem Conan, có thương tổn thân thể không?”
“…”
“Lúc nào về tôi đưa cho cậu.”
Cậu ta ấm ức đi chỗ khác. Tôi nhìn theo bóng dáng béo mập của cậu ta, thầm nói: không có cậu nam sinh nào thật thà cả.
Một nam một nữ của Thanh Hoa hát bài Thiên lý chi ngoại, Khưu A Minh và bạn trai lại biểu diễn một điệu múa dân tộc khiến mọi người nổi cả da gà, Hồ Mĩ Lệ kể một câu chuyện: Đầu thế kỷ trước ở Ý có một đôi tình nhân đam mê lặn tay không, cô gái chết khi 26 tuổi, cô lặn xuống 154m, đã là kỷ lục của lúc ấy, thế nhưng, cô không kịp bơi lên, nước tràn vào phổi, lúc chết, sắc mặt vẫn rất đẹp, người con trai vì thương tiếc cô, cũng lặn tay không xuống nước, muốn lập một kỷ lục mới —— mọi người có biết anh ấy muốn lập kỷ lục gì không? Anh ấy mang theo di thể của cô gái lặn xuống nước —— qua 180m, người bên trên muốn anh ấy lên; qua 190m, mọi người bắt đầu hiểu anh ấy đang tự sát, có điều lúc đó anh ấy vẫn có liên hệ với bên trên; mọi người xuống biển nghĩ cách cứu viện, muốn ngăn cản anh ấy tự sát, kết quả ——
Hồ Mĩ Lệ càng nói càng chậm, thầy ấy kể chuyện lúc nào cũng thích thừa nước đục thả câu.
Tôi sốt ruột muốn biết chuyện sau đó, liền hỏi: “Rốt cuộc thế nào? Thầy.
“Người cứu viện xuống dưới, không thấy—— người còn trai và di thể của cô gái.”
“Bị nước biển cuốn đi nơi khác?” Có người hỏi.
“Mọi người tìm kiếm khắp vùng biển, vẫn không tìm thấy.” Hồ Mĩ Lệ nói.
Một khắc đó, những người trẻ tuổi trong đoàn ngồi vây quanh đều rất im lặng, chỉ có tiếng sóng biển và tiếng tí tách của lửa trại. Đang lúc tôi nghĩ câu chuyện đã chấm dứt ở đây, Hồ Mĩ Lệ lại uống một ngụm bia nói: “Chuyện kỳ lạ ở phía sau, ngày đó có người thấy cá heo nhảy trên mặt biển —— mà —— mà Địa Trung Hải vốn không có cá heo.”
…
Hai giây sau Khưu A Minh nói: “Thầy, đây không phải bản “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài” của biển sao? Em còn tưởng thật sự có chuyện này.”
Mọi người xôn xao một chút, cảm thấy thầy đang đùa chúng tôi, hầu hết đều cho rằng Khưu A Minh nói rất đúng.
Tôi nghe thấy Diệp Hải nói: “Là chuyện thật.”
Tiếng của anh ta không n, nhưng ngữ khí khẳng định đó lại làm cho tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn anh ta chằm chằm, tôi cũng nhìn anh ta, gương mặt tuổi trẻ đẹp đẽ, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh lửa, có một sức hấp dẫn kỳ dị. Anh ta còn nói: “Là chuyện thật.”
Thầy giáo rất cảm kích, chờ cậu bạn mới nhập đội này giúp mình tiếp tục giải thích tính chân thật của câu chuyện.
Sau câu ấy của Diệp Hải, rất nhiều người đứng lên đi tiểu, rồi quay về lều trại.
Anh ta nói: “Có một số người biến đổi từ cá heo, tựa như có một số người biến đổi từ bướm vậy.”
Vô cùng nghiêm túc, vô cùng kiên định.
Ngay cả thầy giáo và mọi người trước khi đi ngủ đều hỏi tôi: “Buổi sáng em nói cậu ấy học ngành gì?”
“… Thầy, cậu ấy học dân tục học.”
“Ồ, chả trách.”
Tôi cảm thấy thật xấu hổ, người là tôi mang đến, ăn nói như điên như khùng trước mặt cả đám người, còn làm bộ thần bí. Tôi cố cười cười giải thích: “Ôi, thầy, thầy đừng để ý. Bọn họ học cái này đều mê tín cả, không giống chúng ta, chúng ta là người làm khoa học.
Hồ Mĩ Lệ cũng cố cười cười giải thích: “Truyện tôi vừa kể và tôi hỏi cậu ta là hai truyện khác nhau, tôi nói là thật sự.”
“Thầy, em tin.” Tôi mở to hai mắt nhìn, chỉ em thầy không tin tôi tin tưởng thầy, “Em thật sự tin. Thầy, thầy xem ngày mai em có thể xuống nước không? …”
“Nói cái gì thế? An Phi, đương nhiên em phải xuống nước. Tôi còn chờ em mang vinh quang về đấy.”
Tôi rất cao hứng trở về cái lều trại nhỏ của mình đi ngủ, thấy Diệp Hải dọn dẹp hộp cơm và giấy vụn của chúng tôi, có cái bình nhựa cuốn đi rất xa theo sóng biển, anh ta chạy đi bắt lấy nó.
Tôi lại gần: “Này, Diệp Hải.”
Anh ta nhìn tôi, để hết mọi thứ trên tay vào một túi to: “Em muốn nói gì với anh? Nhà khoa học.”
“Tôi muốn nói với anh, ngày mai xuống nước, anh hãy đi theo tôi. Đi ngủ sớm một chút, chuẩn bị sẵn sàng.”
Tôi ngủ thẳng đến nửa đêm, cả người lạnh run, răng đánh cầm cập vào nhau, để quần áo, ba lô lên trên túi ngủ, vẫn thấy lạnh. Tôi biết mình bị ốm rồi, nhưng lại không mang theo viên thuốc nào, Diệp Hải bảo tôi không cẩn thận cũng không phải không có lý. Tôi mặc thêm áo thể thao đi ra ngoài, muốn hỏi ai đó xem có mang thuốc, nhưng mọi người đều ngủ cả rồi, biết gọi ai bây giờ?
Trên bãi biển, đống lửa vẫn chưa tắt hết, đốm lửa đỏ nhấp nháy, tôi cảm thấy ở đó có thể ấm áp một chút, liền mang chân tay co cóng lại sưởi ấm.
Con người không thể tỉnh lại nhất là vào nửa đêm, người cô đơn không nên tỉnh lại vào nửa đêm nhất. Nhớ tới những chuyện buồn. Không có người nghe. Trong lòng càng ngày càng lạnh.
Tôi ngồi ở đó, trước mắt là tàn lửa mơ hồ, tôi giụi giụi mắt, thấy rõ ràng, lại mơ hồ, tôi dùng sức giụi mắt, lại trở nên rõ ràng. Trên mặt ẩm ướt.
Phía sau có người.
Tôi quay đầu, là Diệp Hải, tôi ngồi xổm, nhìn anh ta từ bên dưới, sau lưng anh ta là ánh trăng rất lớn.
Anh ta nói: “Tinh Tinh cô nương, cô cũng ở đây sao.”
Tôi quay đầu lại, lau lau mắt: “Tôi lạnh.”
Tay anh ta đặt lên trán tôi: “Hơi nóng.”
Tôi không nói chuyện, lại gần đống lửa một chút. Gió biển đột nhiên thổi đang dần tắt bỗng bùng lên một ngọn lửa nhỏ, anh ta kéo tôi: “Em muốn đốt chính mình à.”
Diệp Hải kéo tôi đứng lên, kéo về hướng lều trại. Tôi giãy giụa nói “Tôi muốn sưởi ấm”, lại bị anh ta thuần thục nhét vào túi ngủ, bên trên đắp chiếc áo thể thao của anh ta.
Tôi không ngừng rùng mình, run run cắn răng. Cọ cọ mặt vào cổ áo của anh ta, bên trên có mùi hương của anh ta.
Diệp Hải là người cao to, mà đây là cái lều đơn nhỏ, anh ta không thể duỗi người, chỉ đành khom lưng nhìn tôi, nhìn tôi ngày càng lạnh đến thảm hại.
Tôi xoay người sang chỗ khác, tôi không muốn anh ta nhìn thấy tôi như vậy.
Có tiếng sột soạt.
Tôi còn chưa biết xảy ra chuyện gì, anh ta đã chui vào túi ngủ của tôi, một cánh tay đặt sau gáy tôi, nhẹ nhàng kéo lại, ôm tôi vào ngực.
Thật ấm áp, anh ta thật ấm áp. Da thịt trần trụi, có mùi mứt mơ, vừa thơm ngọt ngào vừa ấm áp.
Tôi nói: “Anh đi ra ngoài.”
Thật không í sức nào.
Anh ta hôn lên tai tôi: “Ngoan một chút.”
Trong đầu tôi mơ hồ nghĩ như vậy không tốt, tôi và anh ta không là gì cả, vậy mà bây giờ da thịt thân cận, thân mật như thế này; nhưng tôi sợ cô độc, tôi lưu luyến hơi thở và sự ấm áp trên người anh ta. Nghĩ muốn từ chối, lại không nỡ. Tôi dần dần dịch người, đầu và chân muốn cố gắng rời xa anh ta một ít.
Anh ta chậm rãi nói: “An Phi, em phải cẩn thận, em đang làm gì?”
Tôi phản ứng kịp, ngốc nghếch xoay đến xoay đi, trước mắt tôi và Diệp Hải đang trong tình thế nguy hiểm, tạo thành hình chữ “K”. Tôi không dám xoay dịch nữa, tiếp tục điều chỉnh tư thế của mình trong cái túi ngủ, dần dần tạo khoảng cách với anh ta, vừa thành hình số “11” có vẻ an toàn, lại bị Diệp Hải kéo về, hai người dán thành một, tạo thành số “1” thô béo.
Anh ta xoa tóc tôi nói: “Em yên lặng một chút là tốt nhất, còn như vậy, anh liền…”
Đầu tôi xác định phương hướng rồi đỉnh lên, ngăn chặn cái miệng của anh ta, anh ta ngửa đầu ra sau cười rộ lên, càng ôm tôi chặt hơn, hai tay vòng qua eo tôi, giữ lấy cánh tay tôi.
Dù có ngốc đến mấy hay có phát sốt tôi cũng biết anh ta thích tôi. Đối diện với người thích mình chúng ta luôn tự tin và nắm chắc như vậy, từ từ ngẩng đầu, gối lên cánh tay anh ta đối mặt với anh ta, nhìn trong đêm tối ánh mắt anh ta tỏa sáng, chỉ cần chúng tôi nói, cánh môi cũng có thể đụng chạm vào nh
“Hãy nói một chút về bạn gái trước đây của anh.” Tôi nói.
“… Nói cái gì?”
“Tại sao cô ấy rời khỏi anh?”
“Em… đoán xem.”
~“Bởi vì anh trăng hoa.” Tôi thốt ra.
“…”
“Là thật?”
“Ừ. Ở cùng một chỗ với cô gái khác, bị cô ấy phát hiện, cô ấy bỏ chạy.” Anh ta nói rất đơn giản, rất thẳng thắn.
“Tôi vừa thấy anh đã biết rồi.” Tôi nằm thẳng lại nói, đầu còn đau, nhưng rất có hứng thú, “Bộ dạng anh cũng tạm được, nhà anh rất có tiền đúng không?”
“… Coi như vậy.
“Cho nên anh ưu việt, anh làm loạn. Anh…”
“Em muốn nói, anh trở thành lợn giống.”
Giờ phút này khoảng cách giữa tôi và Diệp Hải là rất gần, hơi thở tràn đầy mùi hương dễ ngửi mà ấp áp của anh ta, bên tai có tiếng thở của anh ta và tiếng sóng biển. Tôi nghĩ đến cuốn truyện tranh của cậu em nọ, trong tình cảnh này, tâm lý lưu manh đã bình ổn lúc ban ngày lại nhao nhao nổi lên.
Diệp Hải vẫn ôm tôi, ánh mắt nhìn tôi.
Tôi nói: “Anh không phải là xử nam đúng không?”
“… Ừm.”
“Cho tôi xem một chút được không?”
“Cái gì?”
“…”
Tôi trầm mặc, anh ta suy đoán, thân thể lại có biến hóa. Tôi nhìn xuống phía dưới, quần lót của anh ta nổi lên một cái lều nhỏ mê người. Cột chính đóng rất chắc chắn
Tôi lập tức cũng thấy căng thẳng.
Anh ta không nói, cũng không hỏi lại tôi xem tôi có khẳng định không, đưa tay động vài cái, liền cởi quần lót trước mặt tôi.
Tôi thân bất do kỷ nhìn xuống dưới, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy cái màu hồng nhạt, sáng bóng, lộ ra trước đám lông rậm rạp, trông dáng dấp tràn đầy sức sống.
Đây là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn thấy, cậu em nhỏ.
Không thô lỗ thô bạo như trong tưởng tượng, mà ngược lại, đó là một cây nấm ẩm ướt sau cơn mưa, bộ dáng thật đáng yêu.
Tôi nhìn một lúc lâu rồi nói: “Xin chào, em trai.”
Anh ta nói: “Em xem xong chưa? Anh muốn thu lại.”
Tôi nói: “Tôi cầm điện thoại chụp một cái được không?”
Anh ta thẳng thắn nói: “Được thôi.” Anh ta mặc quần lót, “Em cũng cởi hết cho anh chụp
Tôi xoay người sang hướng khác chuẩn bị ngủ, anh ta ôm tôi lại, sức nặng đè lên lưng tôi, ôm tôi từ phía sau, nói: “An Phi, anh thích em, em biết, đúng không?”
Đầu tôi mơ mơ màng màng, nhưng lời nói vẫn rất nghiêm túc: “Trước hết anh vẫn nên tìm bạn gái của mình đi.”
Đá thiên hà, không có lương tâm.