Lâm Kiệt Vũ bỏ rèm cửa xuống, chiếc xe màu đen đỗ ở cổng vừa rời đi. Và cô gái đó cũng không còn ở Lâm gia nữa.
Trong mắt anh, Băng Vân là một cô gái xinh đẹp và thông minh. Anh nghĩ rằng, cô phù hợp với vị trí bên cạnh mình bởi đôi mắt cô như có thể thấu được mọi thứ, và ở cô, có một điểm khiến anh ưa thích, đó là chưa tìm được lý do thực sự thì cứ từ từ đó.
Bỗng, anh chợt cười. Cười thực tâm chứ không phải gượng ép. Anh nhìn lại mình, nhận ra từ khi Lâm gia xuất hiện cái tên Băng Vân, anh đã cười nhiều hơn.
Một sự thay đổi lớn đối với ông trùm xã hội đen.
“Không được. Phải tiến tới cái mục tiêu đó. Công tư phân minh!” Anh nhủ thầm, vạch ra một kế hoạch trong đầu.
… Căn phòng bên cạnh, rèm cửa cũng vừa được buông xuống.
Phụ nữ thì thích gì nhỉ? Hoa hồng, trang sức, đồ hàng hiệu…? Nhưng đó là những người phụ nữ tầm thường, còn Băng Vân, cô khác họ. Thế nên bó hoa hồng rực rỡ vừa tới tay cô đã bị phi ngay vào sọt rác.
- Chơi ác quá. Tôi bị dị ứng hoa hồng mà. Cô Tiêu, phiền cô sau này đừng mua hoa hồng nhé.
- Tiểu thư, đó là người ta gửi cho cô.
- Ai? Băng Vân cô mà biết sẽ nguyền rủa kẻ đó trăm vạn lần.
- Có thiệp đây ạ. Cô Tiêu “moi” tấm thiệp ra từ bó hoa.
“Lâm Kiệt Vũ? Trò gì vậy nè.”
Lần tấn công đầu tiên. Thất bại thảm hại!
- Băng Vân, tối mai cô có rảnh không?
- Có chuyện gì?
- Mời cô đi ăn cơm.
- Tôi không quen cơm nhà hàng.
- Tôi có chuyện muốn nói.
- Nói qua điện thoại luôn đi.
- Thế không tiện lắm.
- Tôi tối mai không rảnh.
- Băng Vân. Chất giọng gần như là rên rỉ.
- Được.
- Vậy 7h nhà hàng Mystery. Tôi đến đón cô.
Băng Vân cúp máy bằng một lực mạnh khiến cho cô người hầu đang lau sàn bên cạnh giật bắn mình, trượt ngã một cái “rầm”, và còn chiếc điện thoại đáng thương vẫn đang trong cơn hấp hối.
Cô nàng này ngày càng nóng tính rồi. Mà cũng phải thôi, Lâm Kiệt Vũ giống như kẻ đi quấy rối. Anh ta ngày nào cũng gửi tặng hoa hồng khiến cô dị ứng khắp người, rồi nào là trang sức, quần áo… Gớm, mẹ cô vừa tậu cho cô cả trăm bộ vất đầy trên phòng kia kìa. Tiêu xài quá hoang phí, và khiến cho cô nóng máu muốn đánh người.
“Cứ đợi đấy, tối nay anh biết tay tôi.”
Ở Lâm gia, Lâm Kiệt Vũ không tránh khỏi rùng mình một cái.
Bên cạnh chiếc BMW màu bạc, một bóng người anh tuấn đang tựa vào cửa xe. Bóng tối bao phủ quanh anh, tạo nên sự bí ẩn khó cưỡng. Mấy chị giúp việc đi ngang qua không thể không liếc nhìn, ngay cả mấy anh vệ sĩ cũng phải ngoái lại. Băng Vân từ trong đi ra thầm cảm thán “sức hấp dẫn không thể chối từ, dụ hoặc cả nam lẫn nữ” ấy.
- Chào anh.
- Chào em. (T/g: Cách xưng hô thay đổi rồi. Anh Vũ từ giờ sẽ cưa cẩm chị Vân nè :3 )
Anh mở cửa xe cho cô và lái xe vào trung tâm thành phố.
Tối, gió mát, ánh đèn vàng mê hoặc phủ khắp không gian. Tâm tình cô dễ chịu, chẳng thèm tính sổ với anh chàng bên cạnh. Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cô cố quên và anh thì cố nhắc lại.
- Hoa đẹp chứ?
- …
“Đẹp cái khỉ mốc.”
- Anh đã chọn rất kĩ.
- …
“Rất cảm ơn đã chuyên cần lựa chọn.”
- Em có thích không? Chắc chắn là thích rồi, bởi em là người đầu tiên được nhân hoa của Lâm Kiệt Vũ.
“…” Tâm trạng rất ba chấm, cô muốn đá gã này ra ngoài đường, và trước khi đó phải tẩn cho một trận sống không bằng chết, lê lết cầu xin tha mạng.
- Băng Vân, em đang ngại sao?
“Anh ta ăn nhầm cái gì vậy hả trời?” Cô kiềm chế lửa giận ngùn ngụt đang bốc lên.
- Anh…
- Im miệng! Miệng anh bị ghẻ rồi sao? Toàn phát ngôn những câu… Hừ, để tôi nói cho anh biết, tôi dị ứng hoa hồng nên bó nào cũng trong sọt rác hết. Mấy thứ trang sức và quần áo, ban nãy cũng đã sai người gói lại trả về Lâm gia rồi. Ok? Stop here please. Máu nóng ngược lên não, xì khói đầu, cô nói một hơi dài.
Lâm Kiệt Vũ chìm trong lửa giận. Anh chưa cưa gái bao giờ nên mới đọc cuốn “Những cách tán gái khiến đối phương đổ ngay tức khắc” (*Cuốn này bịa đấy*). Kiềm chế không chửi tục, cuốn sách ấy nói sai hoàn toàn rồi. Thôi xong, bữa tối tiếp theo lại chìm trong hoa hồng…
Thấy anh im lìm, chết lặng, Băng Vân lại thấy mình hơi quá. Dù sao cũng do anh đích thân lựa chọn, thành ý tốt mỗi tội không phù hợp vì cô không bình thường như cô gái khác thôi.
- Này, anh tự kỉ à?
- …
- Thôi, bỏ qua cái này đi, sắp tới nhà hàng anh nói chưa?
- …
- Lâm Kiệt Vũ, tức rồi đấy nhé.
- Hả?
Vẻ mặt anh ngơ ngác trông rất… dễ thương mới chết chứ. Cô nhìn anh, bất giác đỏ mặt, vội quay sang bên cửa kính nhìn phong cảnh bên ngoài.
- Tôi thích âm nhạc, tại sao không tặng đĩa CD chứ? Còn sách nữa, tôi thích đọc sách.
- Vậy sau này anh sẽ tặng cho em. – Anh cười, sự tinh ranh đã nhìn thấu tia ngượng ngùng trong đôi mắt trong veo. – Em thật trẻ con.
Sáng chủ nhật, Băng Vân có hẹn với Lâm Kiệt Vũ. Giữa cô và anh hiện tại có thể dùng hai từ thân thiết để miêu tả. Cô ăn sáng qua loa, đi bộ ra công viên. Kiệt Vũ đã chờ cô bên cạnh chiếc xe đạp.
- Anh lại đổi gió à? Tự dưng đi xe đạp.
Kiệt Vũ cười, anh vừa học thêm được vài chiêu tán gái trên mạng và muốn áp dụng. Anh tự tin rằng lần này sẽ không thất bại.
Tia nắng sớm mai vờn nhẹ khắp không gian, bao phủ một lớp màu vàng nhạt lên hai người. Họ giống như một đôi tình nhân thực thụ, và lôi cuốn những ánh mắt ngưỡng mộ của người đi đường.
Băng Vân ngồi sau xe, mái tóc bay theo chiều gió. Đôi mắt cô quan sát bờ vai rộng, cùng cái lưng dài của anh. Tĩnh Nhi từng nói với cô rằng, lưng của đàn ông rất quyễn rũ, cô đã từng không tin, nhưng hiện tại, bản thân phải thừa nhận mình nhầm rồi.
Kiệt Vũ đáng là một người để dựa vào, ngoại trừ tính cách lạnh lùng do hoàn cảnh tác động thì ở anh có chút gì ấm áp, dịu dàng.
Dường như, tâm tư Băng Vân đang chao đảo tựa một chú én nhỏ mất phương hướng.
Lâm Kiệt Phong lạnh lùng. Lâm Kiệt Vũ ấm áp. Đem ra so sánh chẳng khác gì băng và lửa cả.
“Ôi trời, mình rỗi hơi quá, không đâu đem so sánh họ làm gì?”
Cô cố tình lấp liếm, thực sự trong lòng đã nhận thấy sự thay đổi dù mơ hồ. Có chút thích Kiệt Vũ, nhưng khác cái cảm giác đối mặt với đôi mắt tím kia lắm.
Rốt cuộc… trái tim của thiên nữ hướng về ai?
Con đường chìm trong sắc xanh của những tán cây sải dài. Đây là con đường dành riêng cho những cặp đôi tới hẹn hò.
Kiệt Vũ và cô vừa từ thư viện ra, cô một cuốn tự truyện, anh một cuốn sách về chính trị. Họ cùng bước sóng vai, và dừng chân dưới cây bằng lăng tím đang nở rộ.
- Ngồi đây nhé? Anh đề nghị.
- Được thôi.
Băng Vân chuyên tâm vào những tình huống truyện đặc sắc, anh chìm đắm trong mớ luận chính trị khó hiểu mà thực chất là đang tìm cách bày tỏ với cô.
“Tại sao không gian không lãng mạng thêm chút nhỉ?” Anh nghĩ, như vậy sẽ giúp anh can đảm hơn.
Thật đáng cười thối mũi nha~ Ai dè ông trùm tài chính Lâm Kiệt Vũ lăn lộn thương trường và còn làm chủ giới hắc bang lại cần tiếp thêm can đảm kia chứ. Sống trên đời hai mươi mấy năm, anh chưa bao giờ thấy chính mình bất lực như vậy.
Thật là~ tỏ tình đúng là công việc khó chơi và khó khăn hơn cả bàn lược việc của gia tộc mà.
- E hèm… Băng Vân… anh có chuyện muốn nói với em.
- Ưm, chuyện gì? Cô vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách như muốn nuốt chửng toàn bộ chữ viết.
- Nhìn vào mắt anh có được không?
- Nhìn vào mắt anh làm gì chứ? Anh chả nhẽ lại định tỏ tình với em.
- … Vâng, anh hoàn toàn bất động. Có cô gái nào như Băng Vân không chứ? Ôi~Cái cảm giác bị nói trúng tim đen thật là không biết nên miêu tả bằng từ gì.
- Em nói đùa mà thành thật hả? Một lúc lâu thấy anh không nói gì, cô ngẩng mặt lên hỏi.
- … “Hóa ra cô ấy không biết thật, chỉ là đoán. Vì sao lại không đoán trật lất đi?????”
- Anh Kiệt Vũ.
- Đúng vậy. Anh đây là muốn tỏ tình với em. Sốc lại tinh thần, đã mất hình tượng thì cho sụp đổ thêm một chút nữa. Anh trưng ra bộ mặt đại ca đểu cáng, giả bộ chặn đường con gái nhà lành, hất hàm nói với cô.
Băng Vân nhịn cười. Anh là người trong thế giới ngầm nhưng khuôn mặt trông rất thánh thiện, rất khiến người khác muốn hại mình. Mà nôm na, ngắn gọn chính là “cáo già đội lốt nai tơ”.
Quả thật, anh không hợp với bộ dạng đầu đường xó chợ chút nào đâu.
- Ôi đại ca à. Em bái anh, nghiêm túc đi. Bộ mặt cá chết này cực kì mất hình tượng thư sinh.
Khóe miệng anh giật giật. Cô vẫn đang bụm miệng cười.
- Sao chứ? Đại ca thích em đấy. Có muốn làm bạn gái anh không? Thẹn quá hóa giận, anh tỏ tình ngay và luôn, bỏ qua những gì lãng-xờ-mạng với chả lãng xẹt.
Băng Vân thôi cười: “Anh nghiêm túc?”
- Phải. Tay anh vô thức đưa lên vén tóc giúp cô. Sau những lần tiếp xúc với cô, anh đã dần thích cô hơn.
Mặc kệ những mối hận thù hay những toan tính, anh nguyện từ giờ sẽ toàn tâm toàn ý thương yêu cô. Mẹ anh là do cha cô hại, chứ không phải cô. Sự thật chính là thế, cô là cô, là một cá thể độc lập và khiến anh yêu thích.
Đằng xa, cũng dưới một tán bằng lăng, một chiếc LaFerrari màu đỏ nổi bật đang đậu lại. Sau lớp cửa kính, một khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc. Đôi mắt tím băng bị khói thuốc bao phủ.
Hắn đi theo họ từ công viên đến tận nơi này… và đương nhiên, chứng kiến tất cả.
Tâm trạng tồi tệ mà không hiểu lý do. Hắn ghét cái cách cậu em trai đối xử với cô, và cũng ghét nụ cười cô đáp lại. Tim, bỗng không còn nghe theo lý trí. Nhói, thứ cảm xúc không nên xuất hiện.
Chết tiệt! Hoàn cảnh của hắn là thế quái nào vậy? Hắn chẳng lẽ cũng vướng vào Băng Vân như Lâm Kiệt Vũ?
Quay trở lại hai người ấy. Lời tỏ tình của Vũ, vẫn chưa và không biết khi nào mới có câu trả lời.
Lâm Kiệt Vũ bỏ rèm cửa xuống, chiếc xe màu đen đỗ ở cổng vừa rời đi. Và cô gái đó cũng không còn ở Lâm gia nữa.
Trong mắt anh, Băng Vân là một cô gái xinh đẹp và thông minh. Anh nghĩ rằng, cô phù hợp với vị trí bên cạnh mình bởi đôi mắt cô như có thể thấu được mọi thứ, và ở cô, có một điểm khiến anh ưa thích, đó là chưa tìm được lý do thực sự thì cứ từ từ đó.
Bỗng, anh chợt cười. Cười thực tâm chứ không phải gượng ép. Anh nhìn lại mình, nhận ra từ khi Lâm gia xuất hiện cái tên Băng Vân, anh đã cười nhiều hơn.
Một sự thay đổi lớn đối với ông trùm xã hội đen.
“Không được. Phải tiến tới cái mục tiêu đó. Công tư phân minh!” Anh nhủ thầm, vạch ra một kế hoạch trong đầu.
… Căn phòng bên cạnh, rèm cửa cũng vừa được buông xuống.
Phụ nữ thì thích gì nhỉ? Hoa hồng, trang sức, đồ hàng hiệu…? Nhưng đó là những người phụ nữ tầm thường, còn Băng Vân, cô khác họ. Thế nên bó hoa hồng rực rỡ vừa tới tay cô đã bị phi ngay vào sọt rác.
- Chơi ác quá. Tôi bị dị ứng hoa hồng mà. Cô Tiêu, phiền cô sau này đừng mua hoa hồng nhé.
- Tiểu thư, đó là người ta gửi cho cô.
- Ai? Băng Vân cô mà biết sẽ nguyền rủa kẻ đó trăm vạn lần.
- Có thiệp đây ạ. Cô Tiêu “moi” tấm thiệp ra từ bó hoa.
“Lâm Kiệt Vũ? Trò gì vậy nè.”
Lần tấn công đầu tiên. Thất bại thảm hại!
- Băng Vân, tối mai cô có rảnh không?
- Có chuyện gì?
- Mời cô đi ăn cơm.
- Tôi không quen cơm nhà hàng.
- Tôi có chuyện muốn nói.
- Nói qua điện thoại luôn đi.
- Thế không tiện lắm.
- Tôi tối mai không rảnh.
- Băng Vân. Chất giọng gần như là rên rỉ.
- Được.
- Vậy h nhà hàng Mystery. Tôi đến đón cô.
Băng Vân cúp máy bằng một lực mạnh khiến cho cô người hầu đang lau sàn bên cạnh giật bắn mình, trượt ngã một cái “rầm”, và còn chiếc điện thoại đáng thương vẫn đang trong cơn hấp hối.
Cô nàng này ngày càng nóng tính rồi. Mà cũng phải thôi, Lâm Kiệt Vũ giống như kẻ đi quấy rối. Anh ta ngày nào cũng gửi tặng hoa hồng khiến cô dị ứng khắp người, rồi nào là trang sức, quần áo… Gớm, mẹ cô vừa tậu cho cô cả trăm bộ vất đầy trên phòng kia kìa. Tiêu xài quá hoang phí, và khiến cho cô nóng máu muốn đánh người.
“Cứ đợi đấy, tối nay anh biết tay tôi.”
Ở Lâm gia, Lâm Kiệt Vũ không tránh khỏi rùng mình một cái.
Bên cạnh chiếc BMW màu bạc, một bóng người anh tuấn đang tựa vào cửa xe. Bóng tối bao phủ quanh anh, tạo nên sự bí ẩn khó cưỡng. Mấy chị giúp việc đi ngang qua không thể không liếc nhìn, ngay cả mấy anh vệ sĩ cũng phải ngoái lại. Băng Vân từ trong đi ra thầm cảm thán “sức hấp dẫn không thể chối từ, dụ hoặc cả nam lẫn nữ” ấy.
- Chào anh.
- Chào em. (T/g: Cách xưng hô thay đổi rồi. Anh Vũ từ giờ sẽ cưa cẩm chị Vân nè : )
Anh mở cửa xe cho cô và lái xe vào trung tâm thành phố.
Tối, gió mát, ánh đèn vàng mê hoặc phủ khắp không gian. Tâm tình cô dễ chịu, chẳng thèm tính sổ với anh chàng bên cạnh. Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cô cố quên và anh thì cố nhắc lại.
- Hoa đẹp chứ?
- …
“Đẹp cái khỉ mốc.”
- Anh đã chọn rất kĩ.
- …
“Rất cảm ơn đã chuyên cần lựa chọn.”
- Em có thích không? Chắc chắn là thích rồi, bởi em là người đầu tiên được nhân hoa của Lâm Kiệt Vũ.
“…” Tâm trạng rất ba chấm, cô muốn đá gã này ra ngoài đường, và trước khi đó phải tẩn cho một trận sống không bằng chết, lê lết cầu xin tha mạng.
- Băng Vân, em đang ngại sao?
“Anh ta ăn nhầm cái gì vậy hả trời?” Cô kiềm chế lửa giận ngùn ngụt đang bốc lên.
- Anh…
- Im miệng! Miệng anh bị ghẻ rồi sao? Toàn phát ngôn những câu… Hừ, để tôi nói cho anh biết, tôi dị ứng hoa hồng nên bó nào cũng trong sọt rác hết. Mấy thứ trang sức và quần áo, ban nãy cũng đã sai người gói lại trả về Lâm gia rồi. Ok? Stop here please. Máu nóng ngược lên não, xì khói đầu, cô nói một hơi dài.
Lâm Kiệt Vũ chìm trong lửa giận. Anh chưa cưa gái bao giờ nên mới đọc cuốn “Những cách tán gái khiến đối phương đổ ngay tức khắc” (Cuốn này bịa đấy). Kiềm chế không chửi tục, cuốn sách ấy nói sai hoàn toàn rồi. Thôi xong, bữa tối tiếp theo lại chìm trong hoa hồng…
Thấy anh im lìm, chết lặng, Băng Vân lại thấy mình hơi quá. Dù sao cũng do anh đích thân lựa chọn, thành ý tốt mỗi tội không phù hợp vì cô không bình thường như cô gái khác thôi.
- Này, anh tự kỉ à?
- …
- Thôi, bỏ qua cái này đi, sắp tới nhà hàng anh nói chưa?
- …
- Lâm Kiệt Vũ, tức rồi đấy nhé.
- Hả?
Vẻ mặt anh ngơ ngác trông rất… dễ thương mới chết chứ. Cô nhìn anh, bất giác đỏ mặt, vội quay sang bên cửa kính nhìn phong cảnh bên ngoài.
- Tôi thích âm nhạc, tại sao không tặng đĩa CD chứ? Còn sách nữa, tôi thích đọc sách.
- Vậy sau này anh sẽ tặng cho em. – Anh cười, sự tinh ranh đã nhìn thấu tia ngượng ngùng trong đôi mắt trong veo. – Em thật trẻ con.
Sáng chủ nhật, Băng Vân có hẹn với Lâm Kiệt Vũ. Giữa cô và anh hiện tại có thể dùng hai từ thân thiết để miêu tả. Cô ăn sáng qua loa, đi bộ ra công viên. Kiệt Vũ đã chờ cô bên cạnh chiếc xe đạp.
- Anh lại đổi gió à? Tự dưng đi xe đạp.
Kiệt Vũ cười, anh vừa học thêm được vài chiêu tán gái trên mạng và muốn áp dụng. Anh tự tin rằng lần này sẽ không thất bại.
Tia nắng sớm mai vờn nhẹ khắp không gian, bao phủ một lớp màu vàng nhạt lên hai người. Họ giống như một đôi tình nhân thực thụ, và lôi cuốn những ánh mắt ngưỡng mộ của người đi đường.
Băng Vân ngồi sau xe, mái tóc bay theo chiều gió. Đôi mắt cô quan sát bờ vai rộng, cùng cái lưng dài của anh. Tĩnh Nhi từng nói với cô rằng, lưng của đàn ông rất quyễn rũ, cô đã từng không tin, nhưng hiện tại, bản thân phải thừa nhận mình nhầm rồi.
Kiệt Vũ đáng là một người để dựa vào, ngoại trừ tính cách lạnh lùng do hoàn cảnh tác động thì ở anh có chút gì ấm áp, dịu dàng.
Dường như, tâm tư Băng Vân đang chao đảo tựa một chú én nhỏ mất phương hướng.
Lâm Kiệt Phong lạnh lùng. Lâm Kiệt Vũ ấm áp. Đem ra so sánh chẳng khác gì băng và lửa cả.
“Ôi trời, mình rỗi hơi quá, không đâu đem so sánh họ làm gì?”
Cô cố tình lấp liếm, thực sự trong lòng đã nhận thấy sự thay đổi dù mơ hồ. Có chút thích Kiệt Vũ, nhưng khác cái cảm giác đối mặt với đôi mắt tím kia lắm.
Rốt cuộc… trái tim của thiên nữ hướng về ai?
Con đường chìm trong sắc xanh của những tán cây sải dài. Đây là con đường dành riêng cho những cặp đôi tới hẹn hò.
Kiệt Vũ và cô vừa từ thư viện ra, cô một cuốn tự truyện, anh một cuốn sách về chính trị. Họ cùng bước sóng vai, và dừng chân dưới cây bằng lăng tím đang nở rộ.
- Ngồi đây nhé? Anh đề nghị.
- Được thôi.
Băng Vân chuyên tâm vào những tình huống truyện đặc sắc, anh chìm đắm trong mớ luận chính trị khó hiểu mà thực chất là đang tìm cách bày tỏ với cô.
“Tại sao không gian không lãng mạng thêm chút nhỉ?” Anh nghĩ, như vậy sẽ giúp anh can đảm hơn.
Thật đáng cười thối mũi nha~ Ai dè ông trùm tài chính Lâm Kiệt Vũ lăn lộn thương trường và còn làm chủ giới hắc bang lại cần tiếp thêm can đảm kia chứ. Sống trên đời hai mươi mấy năm, anh chưa bao giờ thấy chính mình bất lực như vậy.
Thật là~ tỏ tình đúng là công việc khó chơi và khó khăn hơn cả bàn lược việc của gia tộc mà.
- E hèm… Băng Vân… anh có chuyện muốn nói với em.
- Ưm, chuyện gì? Cô vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách như muốn nuốt chửng toàn bộ chữ viết.
- Nhìn vào mắt anh có được không?
- Nhìn vào mắt anh làm gì chứ? Anh chả nhẽ lại định tỏ tình với em.
- … Vâng, anh hoàn toàn bất động. Có cô gái nào như Băng Vân không chứ? Ôi~Cái cảm giác bị nói trúng tim đen thật là không biết nên miêu tả bằng từ gì.
- Em nói đùa mà thành thật hả? Một lúc lâu thấy anh không nói gì, cô ngẩng mặt lên hỏi.
- … “Hóa ra cô ấy không biết thật, chỉ là đoán. Vì sao lại không đoán trật lất đi?????”
- Anh Kiệt Vũ.
- Đúng vậy. Anh đây là muốn tỏ tình với em. Sốc lại tinh thần, đã mất hình tượng thì cho sụp đổ thêm một chút nữa. Anh trưng ra bộ mặt đại ca đểu cáng, giả bộ chặn đường con gái nhà lành, hất hàm nói với cô.
Băng Vân nhịn cười. Anh là người trong thế giới ngầm nhưng khuôn mặt trông rất thánh thiện, rất khiến người khác muốn hại mình. Mà nôm na, ngắn gọn chính là “cáo già đội lốt nai tơ”.
Quả thật, anh không hợp với bộ dạng đầu đường xó chợ chút nào đâu.
- Ôi đại ca à. Em bái anh, nghiêm túc đi. Bộ mặt cá chết này cực kì mất hình tượng thư sinh.
Khóe miệng anh giật giật. Cô vẫn đang bụm miệng cười.
- Sao chứ? Đại ca thích em đấy. Có muốn làm bạn gái anh không? Thẹn quá hóa giận, anh tỏ tình ngay và luôn, bỏ qua những gì lãng-xờ-mạng với chả lãng xẹt.
Băng Vân thôi cười: “Anh nghiêm túc?”
- Phải. Tay anh vô thức đưa lên vén tóc giúp cô. Sau những lần tiếp xúc với cô, anh đã dần thích cô hơn.
Mặc kệ những mối hận thù hay những toan tính, anh nguyện từ giờ sẽ toàn tâm toàn ý thương yêu cô. Mẹ anh là do cha cô hại, chứ không phải cô. Sự thật chính là thế, cô là cô, là một cá thể độc lập và khiến anh yêu thích.
Đằng xa, cũng dưới một tán bằng lăng, một chiếc LaFerrari màu đỏ nổi bật đang đậu lại. Sau lớp cửa kính, một khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc. Đôi mắt tím băng bị khói thuốc bao phủ.
Hắn đi theo họ từ công viên đến tận nơi này… và đương nhiên, chứng kiến tất cả.
Tâm trạng tồi tệ mà không hiểu lý do. Hắn ghét cái cách cậu em trai đối xử với cô, và cũng ghét nụ cười cô đáp lại. Tim, bỗng không còn nghe theo lý trí. Nhói, thứ cảm xúc không nên xuất hiện.
Chết tiệt! Hoàn cảnh của hắn là thế quái nào vậy? Hắn chẳng lẽ cũng vướng vào Băng Vân như Lâm Kiệt Vũ?
Quay trở lại hai người ấy. Lời tỏ tình của Vũ, vẫn chưa và không biết khi nào mới có câu trả lời.