- Vũ. Anh nghĩ lại rồi, anh muốn chú dừng ngay việc lời dụng Băng Vân.
- Gì cơ?
- Anh không nhắc lại lần hai.
- Chuyện của em anh không cần quản. Vũ nhát gừng, anh không muốn bất kì ai can thiệp vào chuyện riêng tư.
- Nhưng Băng Vân không đáng bị tổn thương.
- Anh dựa vào đâu mà nói điều ấy? Anh biết em sẽ thương tổn Băng Vân ư?
- … Phải, hắn dựa vào đâu mà ngăn cản, Kiệt Vũ là em trai nhưng đã qua lứa tuổi phụ thuộc vào hắn rồi.
Xem ra, cuộc đàm phán này vô vọng.
- Nếu muốn, chú cứ tiếp tục. Anh không đứng ngoài nhìn nữa. Chúng ta cạnh tranh công bằng.
- Ý anh là?
- Cùng nhau theo đuổi Băng Vân.
Lâm Kiệt Vũ nhìn anh trai chằm chằm bởi không thể tiêu hóa hết thông tin vừa rồi.
Tĩnh Nhi đứng ngoài cửa vô tình nghe được cuộc đối thoại cũng đang đứng hình. Cái tảng băng lạnh lẽo tan chảy rồi?
Ôi mẹ ơi…
Bên ngoài, gió thổi, những khúc nhạc mở đầu cho bản tình ca.
Để “tiện cho việc theo đuổi”, Kiệt Vũ đã mời Băng Vân tới Lâm gia nhiều hơn, và những lần đó anh với cô dính nhau như hình với bóng. Mà nói trắng ra chính là Vũ bám dai như đỉa vì anh học theo lời cha ông: “Nhất cự li, nhì tốc độ”, cô nhìn anh nhiều sẽ quen, khi không gặp ắt hẳn sẽ nhớ.
Nhưng Kiệt Phong cũng “khí thế bừng bừng, xách khiên ra trận”. Hoàn toàn thay đổi từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài.
Hắn học cách cười, nói chuyện nhiều hơn và bớt khô khan. Chí ít là trước mặt Băng Vân không trưng ra cái vẻ “mắt sắc như dao, mặt lạnh như tiền”.
Nghiễm nhiên, điều này là tin động trời, và đã truyền khắp Lâm gia dù ngoài miệng im lìm coi như không có. Còn đối với Băng Vân thì sao?
“Lâm Kiệt Phong bị điên. Anh ta bị điên, thần kinh, dở hơi, hâm hấp, bất bình thường… Tự dưng… cười làm gì chứ?” Khóe miệng hắn chỉ là nhếch nhẹ một cái cũng khiến cô tim đập chân run, nói chi tới việc cười ngoác cả miệng ra như thế. -
- Chúng ta bị bao vây rồi. Vũ lên tiếng, ngăn cản Phong “tác oai tác quái”.
Xung quanh là thế trận bao vây hay xuất hiện trong các bộ phim hành động. Những chiếc ô tô nối đuôi nhau xếp thành vòng tròn, và xem kẽ hai lớp khiến ngay cả con ruồi cũng khó thoát, huống chi là con người.
Đứng trước mỗi xe là những thân hình cao lớn, mặt mũi bặm chợt như Diêm Vương đến từ địa ngục.
Ý nhầm, Diêm Vương… duy mĩ thế kia mà. Bất giác lại liếc anh chàng đứng bên cạnh một cái.
“Băng Vân, mày quả nhiên bị đầu độc tiểu thuyết, mê giai đẹp giống Tĩnh Nhi rồi.”
- Khoảng 500 người. Vũ sau khi liếc một lượt tổng kết.
- Khả năng của chúng?
- Vệ sĩ cao cấp chiếm 70%. 30% còn lại dễ xơi.
- Cậu bao nhiêu?
- Chia đôi đi.
- Băng Vân, ngồi vào trong xe và nhắm mắt lại. Hai người lần thứ ba đồng thanh, đều là vì cô.
- Tại sao phải làm thế?
- Rất bạo lực nên không được nhìn.
“Nghĩ ta là nữ nhân nhát gan sao? No no, sai rồi!”
- Em lại nghĩ mình nên tham gia đấy. Khóe miệng giống như một người nhếch lên thật khinh bỉ, đôi mắt quyến rũ đánh giá từng người.
- Em học võ? Vũ hỏi.
“Trước đây còn từng học làm phép và kiếm thuật.” Không nói, chỉ nghĩ trong lòng.
-Chúng có âm mưu và có người điểu khiển. – Băng Vân lên tiếng. – Chính vì vậy mà ta chưa hành động chúng cũng chẳng thèm động thủ.
- Đúng vậy. Phong kết luận lần nữa.
- Vụ này có thể là ai đứng sau? Vũ hỏi cô.
- Canny. Em chắc chắn. Từ khi nghe tiếng “ồ” của bà ta cô đã ngờ ngợ, không ngờ đúng thật.
- Muốn vui thì cùng vui thôi. Băng Vân, cô có thể tham gia nhưng phải biết bảo vệ bản thân.
- Không được. – Phong đồng ý còn Vũ thì không. Anh lo lắng cô bị thương. – Anh nghĩ gì mà để cô ấy làm thế?
- Anh đảm bảo cô ấy an toàn. Giờ thì chú đồng ý được chưa?
- Thôi nào. Đừng cãi nhau. Hai anh hai bên trái phải. Em ở giữa. Em hứa không làm vướng chân hai người và an toàn đến phút cuối.
Canny à, không phải bà chơi họ mà là họ chơi bà!
Băng Vân như một chú sóc nhỏ nhanh chóng nhập cuộc. Chiếc quạt Mẫu Đơn bất ly thân phát huy tác dụng mạnh mẽ. Dưới tay cô, không chết vì đòn hiểm cũng chết vì tội si mê khuôn mặt cô.
Còn Kiệt Phong, cái nét lạnh lùng cố hữu đóng băng tất cả. Trong lòng những kẻ đối diện sợ sệt tột độ, xông lên thì chỉ chỉ có con đường xuống âm phủ, bởi hắn giống như là người đến từ địa ngục, đi đòi mạng bọn chúng vậy.
Và Vũ, như tên của mình. Tấn công chớp nhoáng, nhanh và mạnh như vũ bão.
Tập trung chiến đấu, nhưng hiểu rằng, ánh mắt hai người vẫn hướng về một bóng hồng kia.
Gục xuống, từng tên một. Khi chỉ còn khoảng hơn một trăm tên, cả ba người đột ngột dừng tay. Với họ, vậy là đủ rồi, giờ nên đi gặp Canny thôi.
Nhưng nếu như mọi việc đều diễn ra theo ý nghĩ thì không còn gì gọi là bất ngờ.
- Đoàng! Lại là tiếng súng phá tan sự yên tĩnh. Viên đạn xé rách không khí, lao nhanh về phía Băng Vân. Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng gọi của hai người đàn ông và hình ảnh cuối cùng trong mắt chính là tên mặt đầy sẹo cô gặp lần đầu tiên khi xuống trần. Phải, chính xác là tên đại ca cô xử ngày ấy! (Xem lại chương 7)
- Vũ. Anh nghĩ lại rồi, anh muốn chú dừng ngay việc lời dụng Băng Vân.
- Gì cơ?
- Anh không nhắc lại lần hai.
- Chuyện của em anh không cần quản. Vũ nhát gừng, anh không muốn bất kì ai can thiệp vào chuyện riêng tư.
- Nhưng Băng Vân không đáng bị tổn thương.
- Anh dựa vào đâu mà nói điều ấy? Anh biết em sẽ thương tổn Băng Vân ư?
- … Phải, hắn dựa vào đâu mà ngăn cản, Kiệt Vũ là em trai nhưng đã qua lứa tuổi phụ thuộc vào hắn rồi.
Xem ra, cuộc đàm phán này vô vọng.
- Nếu muốn, chú cứ tiếp tục. Anh không đứng ngoài nhìn nữa. Chúng ta cạnh tranh công bằng.
- Ý anh là?
- Cùng nhau theo đuổi Băng Vân.
Lâm Kiệt Vũ nhìn anh trai chằm chằm bởi không thể tiêu hóa hết thông tin vừa rồi.
Tĩnh Nhi đứng ngoài cửa vô tình nghe được cuộc đối thoại cũng đang đứng hình. Cái tảng băng lạnh lẽo tan chảy rồi?
Ôi mẹ ơi…
Bên ngoài, gió thổi, những khúc nhạc mở đầu cho bản tình ca.
Để “tiện cho việc theo đuổi”, Kiệt Vũ đã mời Băng Vân tới Lâm gia nhiều hơn, và những lần đó anh với cô dính nhau như hình với bóng. Mà nói trắng ra chính là Vũ bám dai như đỉa vì anh học theo lời cha ông: “Nhất cự li, nhì tốc độ”, cô nhìn anh nhiều sẽ quen, khi không gặp ắt hẳn sẽ nhớ.
Nhưng Kiệt Phong cũng “khí thế bừng bừng, xách khiên ra trận”. Hoàn toàn thay đổi từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài.
Hắn học cách cười, nói chuyện nhiều hơn và bớt khô khan. Chí ít là trước mặt Băng Vân không trưng ra cái vẻ “mắt sắc như dao, mặt lạnh như tiền”.
Nghiễm nhiên, điều này là tin động trời, và đã truyền khắp Lâm gia dù ngoài miệng im lìm coi như không có. Còn đối với Băng Vân thì sao?
“Lâm Kiệt Phong bị điên. Anh ta bị điên, thần kinh, dở hơi, hâm hấp, bất bình thường… Tự dưng… cười làm gì chứ?” Khóe miệng hắn chỉ là nhếch nhẹ một cái cũng khiến cô tim đập chân run, nói chi tới việc cười ngoác cả miệng ra như thế. -
- Chúng ta bị bao vây rồi. Vũ lên tiếng, ngăn cản Phong “tác oai tác quái”.
Xung quanh là thế trận bao vây hay xuất hiện trong các bộ phim hành động. Những chiếc ô tô nối đuôi nhau xếp thành vòng tròn, và xem kẽ hai lớp khiến ngay cả con ruồi cũng khó thoát, huống chi là con người.
Đứng trước mỗi xe là những thân hình cao lớn, mặt mũi bặm chợt như Diêm Vương đến từ địa ngục.
Ý nhầm, Diêm Vương… duy mĩ thế kia mà. Bất giác lại liếc anh chàng đứng bên cạnh một cái.
“Băng Vân, mày quả nhiên bị đầu độc tiểu thuyết, mê giai đẹp giống Tĩnh Nhi rồi.”
- Khoảng người. Vũ sau khi liếc một lượt tổng kết.
- Khả năng của chúng?
- Vệ sĩ cao cấp chiếm %. % còn lại dễ xơi.
- Cậu bao nhiêu?
- Chia đôi đi.
- Băng Vân, ngồi vào trong xe và nhắm mắt lại. Hai người lần thứ ba đồng thanh, đều là vì cô.
- Tại sao phải làm thế?
- Rất bạo lực nên không được nhìn.
“Nghĩ ta là nữ nhân nhát gan sao? No no, sai rồi!”
- Em lại nghĩ mình nên tham gia đấy. Khóe miệng giống như một người nhếch lên thật khinh bỉ, đôi mắt quyến rũ đánh giá từng người.
- Em học võ? Vũ hỏi.
“Trước đây còn từng học làm phép và kiếm thuật.” Không nói, chỉ nghĩ trong lòng.
-Chúng có âm mưu và có người điểu khiển. – Băng Vân lên tiếng. – Chính vì vậy mà ta chưa hành động chúng cũng chẳng thèm động thủ.
- Đúng vậy. Phong kết luận lần nữa.
- Vụ này có thể là ai đứng sau? Vũ hỏi cô.
- Canny. Em chắc chắn. Từ khi nghe tiếng “ồ” của bà ta cô đã ngờ ngợ, không ngờ đúng thật.
- Muốn vui thì cùng vui thôi. Băng Vân, cô có thể tham gia nhưng phải biết bảo vệ bản thân.
- Không được. – Phong đồng ý còn Vũ thì không. Anh lo lắng cô bị thương. – Anh nghĩ gì mà để cô ấy làm thế?
- Anh đảm bảo cô ấy an toàn. Giờ thì chú đồng ý được chưa?
- Thôi nào. Đừng cãi nhau. Hai anh hai bên trái phải. Em ở giữa. Em hứa không làm vướng chân hai người và an toàn đến phút cuối.
Canny à, không phải bà chơi họ mà là họ chơi bà!
Băng Vân như một chú sóc nhỏ nhanh chóng nhập cuộc. Chiếc quạt Mẫu Đơn bất ly thân phát huy tác dụng mạnh mẽ. Dưới tay cô, không chết vì đòn hiểm cũng chết vì tội si mê khuôn mặt cô.
Còn Kiệt Phong, cái nét lạnh lùng cố hữu đóng băng tất cả. Trong lòng những kẻ đối diện sợ sệt tột độ, xông lên thì chỉ chỉ có con đường xuống âm phủ, bởi hắn giống như là người đến từ địa ngục, đi đòi mạng bọn chúng vậy.
Và Vũ, như tên của mình. Tấn công chớp nhoáng, nhanh và mạnh như vũ bão.
Tập trung chiến đấu, nhưng hiểu rằng, ánh mắt hai người vẫn hướng về một bóng hồng kia.
Gục xuống, từng tên một. Khi chỉ còn khoảng hơn một trăm tên, cả ba người đột ngột dừng tay. Với họ, vậy là đủ rồi, giờ nên đi gặp Canny thôi.
Nhưng nếu như mọi việc đều diễn ra theo ý nghĩ thì không còn gì gọi là bất ngờ.
- Đoàng! Lại là tiếng súng phá tan sự yên tĩnh. Viên đạn xé rách không khí, lao nhanh về phía Băng Vân. Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng gọi của hai người đàn ông và hình ảnh cuối cùng trong mắt chính là tên mặt đầy sẹo cô gặp lần đầu tiên khi xuống trần. Phải, chính xác là tên đại ca cô xử ngày ấy! (Xem lại chương )