Tả Thành Hạo nghĩ rằng mình sẽ ngã trên nền xi măng lạnh cứng, chuẩn bị đón nhận đau đớn, thật ra đối với anh mà nói thì đây cũng chẳng là gì, bất luận là đau đớn thế nào cũng không bằng những đau khổ ở trong lòng của anh.
Nhưng mà sự đau đớn đó cũng không hề truyền đến, thay vào đó là chạm vào một cô gái mềm mại, cùng với mùi hương thơm ngát.
Lúc anh té xuống, vừa đúng lúc đè lên người Quan Xảo Xảo, cảm giác rõ ràng khuôn ngực của cô mềm mại đến nhường nào, sự việc xảy ra bất ngờ, khiến anh nhất thời có chút ngây dại.
Xảo Xảo cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này, nên cũng ngây ngốc, một Tả Thành Hạo sống động đang đè lên người của cô, có sức nặng, cũng không hề nhẹ, đối với cô mà nói, có thể ôm lấy anh là chuyện có bao nhiêu là hạnh phúc, vẫn còn cách một lớp quần áo, nhưng cô có thể cảm nhận được lồng ngực, sự hô hấp cùng với độ ấm của anh.
Cô không hề giãy giụa, mà là xấu hổ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thẹn thùng làm đôi má ửng hồng, ánh mắt của anh thật sâu xa, lại nhìn chăm chú khiến trái tim như nai con của cô khẽ đập loạn.
Cô to gan vươn cánh tay chạm lên khuôn mặt của anh, chậm rãi lướt qua ngũ quan, mày rậm, đôi mắt hai mí xinh đẹp, sóng mũi thẳng đứng, cùng với vành môi sắc sảo.
Vành môi này, từng kề vào đôi môi như cánh hoa của cô, một cái hôn trộm kia đã làm hại cô ngày đêm tương tư, hiện tại, cô muốn được trả lại như vậy mới công bằng, cho nên, cô tự nhiên đặt lên vành môi mềm mại của anh, thơm một cái.
Tựa như chạm phải điện, cả người Tả Thành Hạo chấn động, trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng.
Cô gái này chưa được phép lại dám hôn anh sao?
Hẳn là anh nên nổi trận lôi đình, nhưng không biết vì sao lại không làm như vậy, chỉ có thể cứng người, tuỳ ý để cô gái này dùng đôi môi mềm mại đáng chết của cô ta, hôn lên cái miệng của anh.
“A Hạo —” Một phụ nữ kinh ngạc hô lên, cuối cùng cũng khiến Tả Thành Hạo phục hồi lại tinh thần, giật mình vì sự phóng đãng của mình, anh lại cùng một cô gái xa lạ nằm trên mặt đất, còn để mặc cho cô ta hôn môi.
Anh vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng lại hận anh thân bất do kỷ.
Một người phụ nữ trung niên đi tới, kinh ngạc hô nhỏ: “A Hạo, có chuyện gì vậy? Các người —”Thấy con trai và một cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt của mẹ Tả Thành Hạo vô cùng kinh ngạc.
Quan Xảo Xảo chợt thấy người ngoài, bản thân cũng rất ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy dìu Tả Thành Hạo, giúp người phụ nữ trung niên kia đỡ anh ngồi lại xe lăn.
Lại thấy người phụ nữ này dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, nên cô rất lễ phép khom người chào hỏi.
“Xin chào.” Không biết người phụ nữ này là thế nào của Tả Thành Hạo? Cô nghĩ thầm.
“Xin hỏi cô là . . .” Đối phương lên tiếng hỏi.
“Cháu là Quan Xảo Xảo, là bạn của Tả Thành Hạo, không biết bác gái là . . .”
“Tôi là mẹ của nó.”
Cô nghe xong thì ánh mắt sáng lên, vội vàng cúi đầu chào. “Bác gái khoẻ không ạ, hoa này là tặng A Hạo.” Cô vội vàng đưa bó hoa đến, lại phát hiện vừa rồi khi ngã xuống nên bó hoa bị đè bẹp, lập tức đỏ mặt, “A, thật ngại, vốn hoa này rất tốt, vừa rồi không cẩn thận đè trúng.”
Bác gái Tả hiếu kì đánh giá cô gái xinh đẹp thanh tú ở trước mắt, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt khác thường của con trai, từ sau khi tỉnh lại, thằng nhóc luôn âm trầm như thuỷ triều xuống, hoàn toàn không để ý đến mọi việc xung quang, không ngờ hôm nay lại có phản ứng mà trước đây không hề có, bởi vậy bà rất có hứng thú với cô bé này.
“Thì ra là bạn của A Hạo, còn làm phiền cháu đến thăm A Hạo, thật ngại quá.”
Quan Xảo Xảo vội lắc đầu, “Không có, một chút cũng không phiền, cháu rất vui khi gặp anh ấy.” Cô vô tình nói ra, sau lại phát hiện lời nói của mình quá thẳng thắn, nhịn không được kiền đỏ mặt.
Bác gái Tả dù sao cũng là người từng trải, liếc mắt liền nhìn thấy cô bé này rất thích A Hạo, xem ra ít nhiều gì cô bé cũng quen biết với con trai, nhưng lại chưa từng thấy qua Xảo Xảo, không biết là quen với con trai thế nào, trong lòng rất tò mò, hơn nữa từ khi thằng bé gặp chuyện, trở thành người sống đời thực vật, những cô gái từng mến mộ con trai của bà cũng từ từ biến mất, cho dù con trai đã tỉnh lại, nhưng cũng không hề thấy một cô nào đến thăm nó.
Bác gái Tả hiện ra nụ cười hiền hậu. “Cám ơn cháu, bác tin A Hạo cũng rất vui vẻ, có phải không? A Hạo.”
Tả Thành Hạo liền phản ứng, cũng nghiêng mặt sang một bên, dáng vẻ hờ hợt không hề cảm kích, đã khôi phục lại vẻ mặt âm trầm, vô cùng không nể tình.
Thái độ của Tả Thành Hạo trước sau như hai người khác nhau, tuy rằng Quan Xảo Xảo rất kinh ngạc, nhưng cô nhớ đến những điều báo chí vừa nói, trong đó nhất định là có nguyên nhân, nên Tả Thành Hạo mới không thể nhận ra cô, hơn nữa cá tính cũng trở nên thay đổi, cho dù hiện tại anh hung hăng như muốn giết người, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể hù doạ được cô, rất vất vả mới gặp được anh, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Nhất định cô phải làm cho rõ ràng, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra.
Khi bác gái Tả đẩy xe lăn của con trai trở về phòng bệnh thì Quan Xảo Xảo cũng chủ động ở một bên giúp đỡ, khi lên dốc cũng giúp đẩy xe lăn, sau khi vào toà nhà thì giúp bà đẩy xe vào thang máy, cứ như vậy đi theo vào phòng bệnh của Tả Thành Hạo.
Hì, nét mặt như muốn giết người của anh cũng không thể doạ được cô, bởi vì không có ai hiểu rõ hơn cô, Tả Thành Hạo là một người đàn ông hài hước lại chu đáo như thế nào.
Còn về phần, tại sao hiện tại anh trở nên thế này, rất nhanh cô sẽ tìm ra nguyên nhân hậu quả từ chỗ bác gái Tả, người đã lén nói cho cô biết, thì ra sau khi Thành Hạo bị một chiếc xe taxi đâm phải ở trên đường, trở thành người sống đời trực vật trong tám tháng, mặc dù may mắn tỉnh lại, nhưng thời gian hôn mê suốt tám tháng quá dài, nên đã tạo thành một ít di chứng ở trên người anh.
“Khả năng vận động của nó có vấn đề, lời nói cũng khó khăn, tám tháng hôn mê đã làm cho tay chân bị thoái hoá, cho nên phải ngồi xe lăn, mỗi ngày đều phải tập vật lý trị liệu.”
Hai người cùng ngồi trên băng ghế ở ngoài phòng bệnh, Bác gái Tả thở dài, trầm giọng nói tiếp: “Một người khoẻ mạnh lại trở thành như thế này, cũng khó tránh mà tinh thần của thằng bé trở nên sa sút, vốn dĩ nó có một vị hôn thê đã đính hôn, nhưng trong tám tháng này đã tái giá với người khác.”
Bác gái Tả lau đi dòng lệ nơi khoé mắt, mỗi lần nghĩ đến đứa con trai bảo bối duy nhất này liền đau lòng muôn phần, “Chuyện vị hôn thê tái giá đã làm nó đau lòng rất nhiều, hơn nữa bây giờ lại bị liệt nửa người như vậy, không biết sau này có phục hồi được hay không, tất cả những điều này đã trở thành một đả kích rất lớn với nó, cho nên thằng bé mới thờ ơ với mọi điều như vậy — kìa?” Bác gái Tả vừa mới ngẩng mặt lên liền ngây dại, bởi vì bà không ngờ lại nhìn thấy có người còn khóc đến thương tâm hơn bà.
Nước mắt sớm đã thấm ướt gương mặt của Quan Xảo Xảo, dòng nước mắt kia chẳng khác gì vòi nước bị rỉ, không ngừng nhỏ giọt, giống như người gặp phải bất hạnh chính là cô.
Thật bi thảm! So với việc bị phụ tình của Thành Hạo thì cảm giác thất tình của cô chẳng là gì? Ít nhất cô còn có tay có chân, thân thể cô lại khoẻ mạnh, nhưng còn Tả Thành Hạo, chẳng những mất đi người phụ nữ yêu thương mà còn mất đi sức khoẻ.
Nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt, như dòng nước vỡ bờ.
“Thực xin lỗi, cháu, cháu nhịn không được —” Cô vừa lau đi nước mắt, vừa áy náy giải thích với bác gái.
Trong lòng bác gái Tả ấm áp, không kìm được liền ôm nàng vào lòng.
“Con bé ngốc, khóc cái gì, chúng ta phải vui mừng vì A Hạo còn sống, nếu so với nhưng người còn đang sống đời thực vật, A Hạo đã rất may mắn.”
Bác gái Tả thấy được an ủi rất nhiều, không ngờ cô bé này lại thương tâm vì con trai bà như thế, con bé thật sự rất quan tâm đến A Hạo.
Quan Xảo Xảo vốn định an ủi người khác, nhưng bản thân lại khóc đến sụt sùi như vậy, Thành Hạo đã trải qua chuyện buồn khổ như vậy, mà còn giúp cô vượt qua những đả kích của thất tình, an ủi tâm hồn cô.
Sẽ không ai tin đoạn duyên phận kì diệu giữa cô và Thành Hạo, rõ ràng, ngay đến Thành Hạo cũng không nhớ rõ, nhưng không sao chỉ cần cô nhớ rõ mọi chuyện.
Vận mệnh đã đưa hai người đến gần nhau, nhất định là có dụng ý, lần trước Thành Hạo giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, giúp cô tỉnh lại, bây giờ đến lượt cô hồi đáp.
Cô hạ quyết tâm, mặc kệ Thành Hạo có đồng ý hay không, trước khi anh hoàn toàn bình phục, cô sẽ không rời khỏi anh, lần này là đến phiên cô báo ơn thần tình yêu.
Cô từ trong ngực bác gái ngẩng đầu dậy, vẻ mặt kiên quyết, nói: “Bác gái, để cháu giúp một tay có được không?”
“Sao cơ?”
“Cháu muốn chăm sóc Thành Hạo, một mình bác chăm nom cho Thành Hạo nhất định là rất mệt mỏi đúng không, cháu sẽ giúp gánh vác một phần, được không bác gái? Hãy cho cháu chăm sóc anh ấy.”
Vẻ mặt của bác gái Tả kinh ngạc cùng cảm động. “Cháu nói thật chứ?”
“Cháu rất nghiêm túc, hy vọng có thể giúp anh ấy hồi phục lại.”
“Không được.”
“Tại sao?”
Bác gái Tả yêu thương vuốt lên gò má của cô, còn vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: “Tấm lòng của cháu làm bác rất cảm động, nhưng bác không thể đồng ý với cháu. Con à, quá trình vật lý trị liệu rất lâu dài, là một loại tra tấn không chỉ với người bệnh mà còn cả với người chăm nom, cháu sẽ không chịu nổi điều này, nếu bác đồng ý để cháu chăm sóc cho A Hạo, lỡ như một ngày kia cháu thấy mệt mỏi, rời đi, thì cháu cũng biết, việc đó có bao nhiều là tàn nhẫn với A Hạo? Cháu không nghĩ tới việc này sao?”
“Không có.” Cô trả lời không chút do dự: “Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy, trừ phi cháu chết, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Thành Hạo.”
Câu trả lời kiên quyết dứt khoát này đã làm cảm động mẹ của Tả Thành Hạo, bà không ngờ cô gái gọi là Xảo Xảo này lại kiên quyết và nhất định như thế, chẳng những không hề rút lui mà còn thuyết phục bà.
“Bác gái, người nghĩ thử xem, hiện tại A Hạo rất cần ngườiủng hộ, chỉ cần là việc giúp ích được cho anh ấy, cũng không thể từ bỏ, cháukhông dám cam đoan bản thân có thể mang đến bao nhiêu trợ giúp, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng không nên xem thường, có phải không? Cháu còn chưa thử, sao bác lại biết cháu không thể kiên trì tới cùng? Có thêm nhiều người ủng hộ anh ấy, không phải sẽ tốt hơn sao? Chuyện hiện tại còn không nghĩ đến, vậy thì suy nghĩ đến tương lai làm gì?”
Thái độ Quan Xảo Xảo kiên định, quả nhiên đã làm dao động bác gái Tả, con bé này nói đúng, chỉ cần có một tia hy vọng cũng không thể bỏ qua, đứa trẻ này hình như không giống với những cô gái khác, nhớ đến phản ứng bất thường của con trai lúc sáng nay, đột nhiên bà có cảm giác, nói không chừng Xảo Xảo có thể thay đổi được tình trạng hiện tại của A Hạo.
Cuối cùng, bà cũng đồng ý.
“Được rồi, nếu cháu đã kiên quyết, bác không đồng ý cũng không được.”
“Đa tạ bác gái, cháu nhất định sẽ kiên trì tới cùng, tin tưởng cháu.” Cô vui vẻ tựa đầu vào vòng tay ôm ấp của bác gái, bác gái nhận lời, làm cô nín khóc mà mỉm cười, nghĩ đây là mẹ của A Hạo, cô cũng không kìm được mà làm nũng với bác gái.
Cứ chờ xem, Quan Xảo Xảo này nhất định sẽ giúp Tả Thành Hạo hồi phục, hơn nữa còn làm cho anh nhớ lại chuyện của bọn họ.
Tả Thành Hạo nằm ở trên giường, hiện tại thời gian đối với anh chẳng còn ý nghĩa gì.
Ngủ, tỉnh lại, ăn cơm, chỉ để duy trì mạng sống mà thôi, hai chân của anh không thể cử động tự do, hai tay cũng không nghe theo sự điều khiển, nói chuyện lại khó khăn, việc tay chân bị thoái hoá làm anh phải trông cậy vào xe lăn.
Trí nhớ của anh dừng lại ở tám tháng trước, khi đó anh rất phong độ, làm việc ở một công ty thuộc về khoa học công nghệ, công việc có lương cao làm người khác ngưỡng mộ, hơn nữa còn tuấn tú lịch lãm, vì vậy luôn có duyên với phụ nữ, ngay cả con gái của giám đốc công ty cũng thích anh.
Mễ Tuyết là người bạn gái xinh đẹp rung động lòng người của anh, khi anh và Mễ Tuyết kết thân, không biết đã giết chết niềm hy vọng của biết bao người, nhưng anh yêu Mễ Tuyết không phải bởi vì cô ấy là con gái của ông chủ, mà là anh tin Mễ Tuyết cũng yêu anh.
Sau khi hai người đính hôn thì anh cảm thấy mình đúng là một người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này, nhưng lại không ngờ một lần tai nạn đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của anh.
Trí nhớ bị trống rỗng trong suốt tám tháng, đột nhiên tỉnh lại, thế giới thay đổi, nhưng với anh mà nói, dường như chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh mất đi công việc, mất đi người phụ nữ yêu thương, mất đi danh dự.
Sự đả kích nghiêm trọng này, làm cho anh sau khi tỉnh lại thì đều như thuỷ triều rút nước, mùi vị từ trên Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục thật đau đớn, đau đớn đến nỗi cả người anh như mất đi cảm giác.
Nếu có thể chết đi thì thật tốt, nhưng vì cha mẹ, anh không thể làm như vậy, đành phải tiếp tục sống như một cái xác không hồn. . .
“Chào buổi sáng.”
Âm thanh trong trẻo từ ngoài cửa truyền tới, khiến anh ngây ngốc khựng lại, trơ mắt nhìn một mái đầu hiện ra ở ngoài cửa, đang toét miệng cười ngọt ngào.
Quan Xảo Xảo bước tới, kéo ghế dựa ở bên giường của anh, ngồi xuống, sau đó tiếp tục mỉm cười ngây ngô với anh.
Tả Thành Hạo vô cùng kinh ngạc, cô gái này sao lại còn xuất hiện? Ngày hôm qua đã mặt dày mày dạn đi theo về phòng bệnh của anh, hôm nay lại tới, rốt cuộc là cô ta muốn gì? Lại còn mỉm cười với anh.
Chỉ một lát sau, cha và mẹ cũng vào tới, nhìn thấy Quan Xảo Xảo, chẳng những không kinh ngạc, mà hình như đã sớm biết như vậy.
“Cháu đã đến rồi ư, sớm như vậy!”
“Chào bác gái, bác trai.” Tiếng chào hỏi rất có sinh lực, Quan Xảo Xảo thấy bác trai bác gái, liền kéo ghế dựa đưa đến, thân mật mời hai người ngồi, mình là thân hậu bối, đứng là được rồi.
“Cô ta . . .đến làm gì?”
“A? Anh còn có thể nói chuyện.” Xảo Xảo vui mừng phát hiện, hôm qua khi bác gái nói với cô trong quá trình trị liệu của A Hạo còn cần phải phục hồi khả năng ngôn ngữ.
“A Hạo có thể nói chuyện, chỉ là không thể nói được trôi chảy, đây là di chứng sao khi tỉnh lại.”
“Không sao, cháu sẽ giúp anh ấy phục hồi, theo suốt cả quá trình.”
Cái gì?
Tả Thành Hạo thực kinh ngạc, cô gái này muốn giúp anh làm vật lý trị liệu sao? Vì cái gì? Anh vốn không biết cô ta! Tuy rằng anh biến thành người sống đời thực vật, hôn mê trong tám tháng, nhưng cũng không mất trí nhớ, anh nhớ rất rõ chuyện của tám tháng trước, giữa những người bạn gái của mình, không hề có người này.
“A Hạo, Xảo Xảo tự nguyện muốn cùng con làm vật lý trị liệu.” Bác gái nói.
“Không . . . Cần.”
“Anh nói là cần nha, thật tốt quá.”
Tả Thành Hạo trợn mắt nhìn cô, rõ ràng là anh nói không cần, chẳng qua bởi vì khả năng ngôn ngữ của anh bị hạn chế, chữ “Cần” thoát ra chậm, vậy mà cô dám giễu cợt anh?
Quan Xảo Xảo đã sớm chuẩn bị tâm lý rất tốt, biết rằng A Hạo sẽ không cho cô một nét mặt hoà nhã, thật không ngờ mà, một thần tình yêu hài hước mà lòng tự trọng lại mạnh như vậy, tính tình thì nóng nảy.
Bác trai Tả đến bên cạnh con trai, nắm lấy tay anh: “Không phải Xảo Xảo là bạn tốt của con sao? Có con bé giúp đỡ, con sẽ có niềm tin để điều trị hơn.”
“Con . . .không . . .quen . . . cô ta.”
Hai ông bà nghe xong đều sửng sốt, con trai không biết cô bé? Nhưng Quan Xảo Xào nói bọn họ là bạn tốt nha.
Ánh mắt của hai ông bà hồ nghi nhìn cô nhưng cô lại phản bác không chút hoang mang: “Sao lại không biết, chúng ta rất thân nha, món anh thích ăn nhất là Tam bôi kê (1), nữ minh tinh yêu thích là Ny Khả Cơ Mạn, vào trung học thì tham gia đội bóng rỗ, lên đại học thì theo ngành điện cơ, nụ hôn đầu tiên là vào năm thứ ba, những điều này đều do anh nói cho em biết nha.”
Cô nói một hơi mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, bởi vì những điều cô nói cũng không có sai, trong gần ba tháng ở chung, mỗi ngày cô và A Hạo đều nói chuyện phiếm. Uhm, khi đó, anh còn bảo đó là “Kiếp trước” sau khi trở thành thần tình yêu, vì vậy đã nói với cô rất nhiều chuyện của anh, không thể ngờ hôm nay cũng có tác dụng, đối với những chuyện riêng tư của A Hạo, cô rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên những lời nói này đã khiến Tả Thành Hạo kinh ngạc không thôi, ha ha, có lẽ anh rất kinh ngạc khi cô biết về chuyện nụ hôn đầu tiên của anh, có một buổi tối cô vì tò mò nên ép hỏi.
Thấy con trai không phản bác, bác trai và bác gái Tả hiển nhiên là tin tưởng.
“Này A Hạo, có phải con đã quên chuyện gì không?”
Phải không? Anh đã quên sao? Anh và cô . . . thật là bạn tốt?
Thật tốt quá, đã vượt qua bài kiểm tra, Quan Xảo Xảo biết rằng không thể tiếp tục xoay quanh đề tài này, cho nên liền ngắt lời: “Bác gái, chúng ta bắt đầu việc điều trị đi, bác đã nói muốn dạy con matxa và kéo cơ cho hai chân của A Hạo mà, phải không?”
Lời nhắc của cô, làm hai ông bà liền nhớ đến chuyện trị liệu cho con trai, quả nhiên lập tức thay đổi lực chú ý, chuyện phục hồi của con trai là vô cùng quan trọng, điều trị càng tốt thì con trai càng sớm hồi phục.
Quan Xảo Xảo xắn tay áo lên, hai tay đặt trên đùi Tả Thành Hạo, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn.
Thật sự là quá tốt, cô có thể lộ liễu chạm vào anh, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, không ai biết rằng, có thể được ở bên cạnh người đàn ông yêu thương, đối với cô là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Cô nỗ lực tiếp thu lời dạy của bác trai và bác gái để giúp A Hạo matxa, kéo cơ, trong lòng thầm thề, cô nhất định phải cố gắng giúp anh phục hồi, dù cho anh không thể phục hồi, cô cũng sẽ ở bên anh cả đời.
Có quyết tâm, cô matxa càng thêm chăm chỉ.
Tả Thành Hạo không thể cự tuyệt cô, từ trước đến này đều do ba mẹ đến bệnh viện giúp anh làm vật lý trị liệu, sự xuất hiện của Quan Xảo Xảo làm anh không biết nên làm thế nào.
Anh vẫn làm ra gương mặt âm trầm như cũ, nghĩ đến những cô gái đã từng thích anh, hiện tại không có một người nào, không có một ai ở bên cạnh anh, ngay đến Mễ Tuyết đã từng cùng anh thề non hẹn biển, cũng đã tái giá cho người khác trong thời gian tám tháng kia.
Anh không tin sẽ có một người phụ nữ nào nguyện ý ở bên cạnh một người đàn ông bị liệt như anh, lại càng không tin Quan Xảo Xảo có thể duy trỉ được lâu, đợi khi cô ta mệt mỏi, không còn kiên nhẫn thì việc rời đi cũng là chuyện không sớm thì muộn, cho nên anh cũng không cần phải biết ơn cô.
Hừ, sự cảm thông nhàm chán! Cô ta muốn làm người tốt thối tha thì mặc cô, đừng nghĩ anh sẽ cho cô sắc mặt hoà nhã.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Quan Xảo Xảo đều đến phòng hộ lý của bệnh viện để báo danh, ban ngày bác trai phải đi làm, cho nên bình thường đều do bác gái chăm sóc con trai, đến tối bác trai sẽ đến thay ca, hiện tại lại có thêm một cô gái thiện lương Quan Xảo Xảo, chẳng những đỡ đần rất nhiều sức lực với hai người, mà còn đem đến niềm an ủi và sự ủng hộ.
Đúng như những gì Xảo Xảo đã hứa hẹn, mỗi ngày đều cố gắng đến bệnh viện đúng giờ, mỗi lần xuất hiện, cô đều cho anh một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Chào buổi sáng, A Hạo.” Đương nhiên, cô cũng gọi anh là A Hạo như bác trai và bác gái, cũng hiển nhiên, anh luôn cho cô một nét mặt lạnh nhạt.
Hôm ngay ngoại trừ cái túi to trên vai của cô, thì trên tay còn có thêm một cái cập lồng ba tầng bằng inox, cô đi đến bên giường bệnh, đem túi xách cùng cập lồng đặt lên bàn.
Mùi thơm thức ăn nhẹ nhàng lan toả khắp phòng, cũng bay vào cánh mũi của anh, Quan Xảo Xảo biết anh đang chú ý tới cập lồng mà cô mang đến, nhưng cô lại vờ như không thấy gì, vẫn đến giúp đỡ như thường ngày, có khác một điều là hôm nay chỉ có một mình cô.
Đầu tiên cô giúp anh chườm nóng hai chân của anh trong mười phút, đẩy mạnh sự tuần hoàn máu.
Trong lúc cô muốn cởi quần dài của anh thì cuối cùng Tả Thành Hạo không nhịn không được mà lên tiếng: “Mẹ . . .tôi . . .đâu?”
“Hôm nay bác gái có việc, đến giữa trưa mới tới.”
Anh ngơ ngác kinh ngạc, điều này không phải là có nghĩa, cả buổi sáng chỉ có hai người, anh và cô?
Trước đây chườm nóng đều do mẹ của anh làm, hiện tại lại do cô gái này tiếp nhận, đột nhiên nhận ra có một cô gái xa lạ muốn cởi quần dài của anh, anh thấy không quen mà cũng không muốn.
Mắt thấy cô gái này đang đưa tay tới lưng quần của anh, bộ dạng muốn cởi quần dài của anh giống như cởi tã cho con nít, anh lập tức lớn tiếng kháng cự.
“Không được! Cô . . .không được phép . . .cởi . . .”
“Như vậy không được? Không cởi quần thì sao chườm nóng nha!”
“Tôi không cho phép, không cho phép . . .”
Cô nhìn anh khó hiểu, không rõ vì sao anh lại trở nên kích động, nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên của anh thì cô chợt hiểu ra, thì ra là anh đang thẹn thùng nha, điều này thật là tốt, vốn dĩ cô còn lo lắng A Hạo không hề có cảm giác với cô, không ngờ anh cũng rất để ý đến cô.
Thật tốt quá, ngượng ngùng tức là anh để ý, người này vẫn còn chưa tuyệt vọng đến nỗi không để ý đến bất kì chuyện gì.
Khoé miệng của cô chậm rãi cong thành ánh trăng khuyết, hai mắt sáng rỡ, híp mắt mỉm cười thân mật, khiến Tả Thành Hạo không kìm được có chút sợ hãi.
“Có quan trọng gì, em không để ý thì anh cần gì phải để ý, anh có thể để em làm bạn gái của anh, nếu là bạn gái của mình, cũng không có gì là xấu hổ.”
Anh trừng lớn mắt, bạn gái? Cô ta còn nói muốn anh đem cô trở thành bạn gái?
Mặc kệ sự giãy giụa và cự tuyệt của anh, cô vẫn cứng rắn cởi quần dài của anh, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không có khả năng chống cự, leo lên giưởng, đem chiếc quần dài được may bằng chất liệu mềm mại cởi ra, lộ ra một đôi chân đàn ông thon dài mà tái nhợt.
Chết tiệt! Thậm chí cô ta không hề để ý đến sự chống đối của anh, cởi quần dài của anh, còn làm ngơ với những lời mắng chửi của anh, luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, đem túi nóng chườm lên hai chân của anh.
Căn bản Tả Thành Hạo không có khả năng gây khó dễ với cô, quần dài cũng đã cởi, anh còn có thể làm gì? Đáng hận nhất chính là cô gái này vốn không sợ vẻ hung hăn của anh, còn luôn mỉm cười nói chuyện phiếm với anh.
“Luôn ăn cơm ở bệnh viện, hẳn là anh rất ngán đúng không? Hôm nay cho anh thay đổi khẩu vị, em chuẩn bị cho anh một bữa sáng dinh dưỡng đó, chờ sau khi chườm nóng và matxa xong, anh có thể nếm thử bữa sáng do em làm.”
“Không ăn!”
“Sao lại lãng phí thức ăn như vậy, là bạn gái tự tay làm cho anh nha.”
“Cô không phải . . .bạn gái . . . của tôi!”
“Ai nha, vậy là không được, anh đã từng hôn em, không thể vô trách nhiệm như vậy.”
Anh trừng mắt nhìn cô ?. “Tôi . . .không có? Là cô . . . tự mình hôn tôi . . .”
“Không phải em đang nói đến cái lần của mấy ngày hôm trước, mà là trước kia, anh đã từng hôn em.” Cô ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nghiêm túc nói: “Anh không chỉ hôn môi em, còn vào phòng của em, ngủ qua giường của em, mỗi một câu em nói đều là sự thật, nếu em lừa anh, ra đường sẽ bị xe đụng, trở thành người sống đời thực vật.”
Cô thậm chí đã thề độc với anh ư?! Điều này thật sự khiến anh ngây ngốc, không dám tin nhìn vào ánh mắt chân thật bạo dạn của cô.
Anh từng hôn cô? Cùng ngủ trên giường của cô? Anh và cô . . .từng có loại quan hệ này sao?
“Anh nha, khi đó mỗi ngày đều đến tìm em, muốn đuổi cũng đuổi không được, vậy mà đợi đến khi em thích anh thì anh lại muốn đem em vứt bỏ, anh có lương tâm không vậy? Sao lại có thể quên đi sạch sẽ như thế.”
Có sao?
Anh á khẩu không nói gì, miệng mở rộng cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cả người ngây dại, ngay đến vẻ mặt hung hăng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì cô đã thề độc, nên làm anh không thể nào hoài nghi, nhưng mà . . . thực sự anh không hề có ấn tượng, chẳng lẽ anh đã quên?
Quan Xảo Xảo cũng không lừa anh, cô chỉ cố tình nói mờ ám, biết rằng anh đang nghĩ theo một hướng khác, nhưng cô cũng không nói gì, ngược lại cô còn nương theo đó.
Lời này quả nhiên rất hữu hiệu, nhìn xem, anh đã quên vùng vẫy, vì vậy mà cô có thể thuận lợi chườm nóng cho anh, vừa lại mat xa hai chân của anh, cuối cùng cũng hoàn thành xong bước điều trị đầu tiên trong ngày.
Cô mở chiếc cập lồng ở trên bàn ra, lập tức mùi hương lan toả bốn phía, sau đó hiền dịu bê đến trước mặt anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào chết người.
“Nào, ăn cơm thôi.”
Anh vẫn trừng mắt như cũ, nhưng đã không còn dáng vẻ hung hăng, mà là có chút không biết phải làm thế nào.
“Tôi tự . . .ăn.”
“Anh nha, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, điều trị thật tốt, nhanh nhanh hồi phục, bởi vì em còn chờ được gả cho anh nha.”
Câu nói sau cùng, tựa như một viên đạn được bắn ra, làm anh trố mắt đứng hình, miệng mở rộng cả nửa ngày cũng không nói ra lời, cô liền lợi dụng cơ hội đưa cơm vào trong miệng anh.
“Ngoan, ăn cơm nào.”
——————
Tam bôi kê là món ăn nổi tiếng và truyền thống của Giang Tây, bởi vì khi nấu không dùng nước sôi, chỉ dùng một ly rượu gạo, một chén mỡ heo, một chén xì dầu, nên được gọi là Tam Bôi Kê.
Edit: Bạch Liên
Ngồi trước bàn làm việc, Quan Xảo Xảo thẩn thờ nhìn vào màn hình máy tính hồi lâu, cảm giác trống rỗng như không thể tìm thấy một vật gì để lấp vào.
Một nụ hôn từ biệt, mặc dù không thể chạm vào, nhưng lại khắc sâu trong tâm trí của cô, cảm nhận được nó rất chân thật.
Có phải là cô quá chậm hiểu hay không? Tả Thành Hạo nói cô ngốc, cô không phục, nhưng bây giờ, thật sự cô cảm thấy mình rất ngốc.
Ngốc đến nỗi không hề phát hiện bản thân đã yêu Tả Thành Hạo, ở cùng với anh luôn vui vẻ như vậy, cô cũng không cần phải lo lắng cách cư xử của mình có tốt hay không, có làm sai chuyện gì không, ở trước mặt anh, cô thoả thích làm chính mình, không phải giả vờ như nhu mì, tất cả đều chân thật.
Trong lúc không chú ý, lòng của cô sớm đã ở trên người anh, nhưng lại ngốc đến nỗi không nhận ra từ khi nào thì thích anh, thích nghe anh nói, cho dù là lảm nhảm không thôi, nhưng hiện tại mỗi khi nhớ đến đều mang theo sự ngọt ngào.
Nghĩ đến anh, cô thật sự rất nhớ, rất muốn gặp anh, đã qua ba ngày, nhưng Tả Thành Hạo vẫn không tiếp tục xuất hiện, có đôi khi, cô nghi ngờ đây chỉ là một trò đùa của anh, thật ra anh không hề rời đi, chỉ là cố ý trêu cô mà thôi, sau đó đợi đến khi cô tuyệt vọng thì đột nhiên chạy đến doạ cô.
Cô hy vọng như thế, chỉ cần anh lại xuất hiện, cô liền muốn nói cho anh biết, cô yêu anh.
Trời ạ, mình yêu anh ấy!
Hai tay che lấy mặt, bản thân cảm thấy hối hận, cô như vậy, không xứng có được tình yêu của Lý Minh Thịnh, anh là người tốt, cô không thể lừa gạt anh.
Từng vì tình yêu mà bi thương, nên cô hiểu được cái đau đớn này, nếu cô không thể cho Lý Minh Thịnh một trái tim toàn vẹn, cũng không thể để anh có niềm hy vọng, vì thế cô âm thầm hạ quyết tâm.
Sau giờ tan ca, cô lấy dũng khí chủ động hẹn với Lý Minh Thịnh, tìm đến một quán cà phê yên tĩnh.
Quán cà phê này chính là nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy Tả Thành Hạo, là một nơi có thể cho cô dũng khí, cho nên cô quyết định bù đắp cho sai lầm của mình ở đây.
Hai người gọi hai phần thức ăn, hai tách cà phê, trong lúc nói chuyện, cô vẫn luôn tìm một cơ hội thích hợp để nói với Lý Minh Thịnh.
Đối mặt với nụ cười ôn hoà của Lý Minh Thịnh, cô quyết tâm lấy dũng khí lên tiếng.
“Minh Thịnh, em . . . có việc muốn nói với anh.”
Lý Minh Thịnh dừng lại, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt của cô gấp gáp, mang theo sự khẩn trương rõ ràng, thực sự, kể từ lúc cô chủ động lên tiếng mời anh thì anh cũng đã cảm nhận được sự khẩn trương của cô, không cần hỏi, anh cũng có thể nhìn ra vẻ áy náy ở trong đôi mắt ấy.
Anh vẫn mỉm cười. “Nói đi, anh đang nghe.”
Ôi, ông trời ơi, đừng dịu dàng như thế, cô không đáng để được anh đối xử như vậy, nếu anh nghe thấy chuyện cô sắp nói ra, còn có thể mỉm cười như vậy với cô không?
Nghĩ đến việc sẽ tổn thương đến một người tốt như vậy, cô cắn chặt răng, bất cứ giá nào cũng —
“Chúng ta làm bạn tốt được không?”
Cuối cùng cũng khó khăn nói ra, sự khẩn trương của cô đã đạt đến đỉnh điểm, chờ đợi sự kinh ngạc, chỉ trích cùng phẫn nộ của anh, nếu anh ấy tức giận đến nỗi đem chén dĩa hất về phía cô, cô cũng chịu.
Nhưng mà, Lý Minh Thịnh không giận tím mặt nhưng cô đã nghĩ, ngược lại vẫn bình tĩnh, chẳng qua là sau một hồi trầm mặc mới chậm rãi lên tiếng với cô.
“Mặc dù chúng ta đang tìm hiểu, nhưng anh cảm nhận được tâm tư của em không đặt trên người anh, cũng cảm giác một ngày nào đó em sẽ lựa chọn cách rời đi, cho nên anh vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, chỉ là không thể ngờ lại đến nhanh như vậy.”
Cô nghe xong, đầu tiên là sửng sờ, sau lại áy náy cúi đầu nói khẽ.
“Em xin lỗi.” Đã nói là sẽ không khóc, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể kiềm được nước mắt.
“Đồ ngốc, anh cũng không trách em.” Anh cầm lấy khăn tay, ngồi đến bên cạnh cô, giúp cô lau đi nước mắt, chẳng những không trách cô mà còn an ủi, “Nhất định em đã kìm nén rất lâu rồi đúng không, đấu tranh mãi mới có dũng khí nói cho anh biết.”
“Thật sự em không muốn làm tổn thương đến anh, thật sự không muốn . . .”
“Anh biết, em là một cô gái tốt, nhìn thấy em thế này, anh liền nghĩ, trong lòng em vẫn còn yêu anh ta phải không?”
Vẫn chưa nâng lên ánh mắt đầy lệ, ngẩn ngơ. “Ai cơ?”
“Bạn trai trước của em, em còn yêu anh ta, phải không?”
Quan Xảo Xảo nhíu mày, bạn trai trước, Lưu Tuấn Sinh sao? Cô sớm đã đem ký ức về anh ta ném ra bên ngoài vũ trụ rồi, ngay cả nghĩ đến cũng không còn, thì ra Lý Minh Thịnh nghĩ rằng cô còn yêu Lưu Tuấn Sinh.
Cô lắc đầu nghiêm mặt nói: “Không có liên quan đến anh ta, duyên phận giữa em và anh ta đã hết, đã không nghĩ tới tám trăm năm rồi.”
“Vậy sao? Thế nguyên nhân là gì?”
Nhắc đến chuyện đau lòng, cô lại rớt nước mắt. “Anh nói đúng một nửa, em . . em đã yêu người khác, nhưng đừng hiểu lầm, em không có bắt cá hai tay, mấy ngày nay em mới nhận ra mình yêu anh ấy.” Cô cam đoan nhìn anh, mình không phải là loại phụ nữ tam tâm lưỡng ý dễ thay lòng đổi dạ, nếu như từ đầu đã hiểu ra bản thân muốn cái gì, nhất định cô sẽ không để mình sa vào cái vòng lẩn quẩn này, bởi vì thà rằng cô tự đả thương chính mình, cũng không muốn gây tổn thương cho người khác.
“Người này anh có biết không?”
Cô lắc đầu, chóp mũi cùng đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc.
Lý Minh Thịnh thấy cô đau lòng như thế, lại áy náy thở dài, dịu dàng khuyên nhủ cô, “Em nhất định là rất yêu anh ta, có phải không?”
Cô gật đầu. “Em xin lỗi, đều tại em không tốt, tất cả là lỗi của em.”
“Đồ ngốc, yêu một người không phải là cái tội, em cũng cần cảm thấy có lỗi với anh.”
”Vì sao? Vì sao anh lại có thể dịu dàng với em như thế? Anh phải tức giận mới đúng chứ.”
“Có lẽ anh sẽ khổ sở, nhưng nhất định sẽ không giận dữ với em, em thẳng thắn với anh như vậy, cho thấy em cũng không muốn làm anh tổn thương, còn tại sao anh không giận dữ với em là bởi vì anh thích em.”
“Nhưng mà . . .nhưng mà em không thể đáp lại anh . . . “
“Tình yêu thật sự, là không cần đáp lại, cũng không cần điều kiện. Anh thích em, đó là lựa chọn của anh, nếu bởi vì em không thể yêu anh, anh liền không thích em, chán ghét em, như vậy tình cảm của anh chỉ là giả dối, nếu thẳng thắn mà nói thì đó là vì yêu bản thân mình nên mới thích em, hy vọng có được lợi ích từ em.” Anh lắc đầu. “Đây không phải là điều anh muốn, cái anh cần chính là người anh yêu được hạnh phúc, chứ không phải đem cô ấy trói ở bên người anh, để rồi mỗi ngày đều nhìn thấy cô ấy đau thương buồn bã, nếu anh không thể khiến em hạnh phúc, vậy anh thà để em ở bên cạnh người có thể làm em vui vẻ.”
Cô nhìn vào Lý Minh Thịnh, lời nói của anh làm cô vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, kìm không được lại oa oa một tiếng, rốt cuộc vẫn không nén được sự ưu thương.
Bởi vì khóc quá lớn tiếng, làm những người khách khác liên tiếp tò mò nhìn hai người bọn họ, Lý Minh Thịnh đành phải mỉm cười xin lỗi với những người đó, lại giống như một người anh trai ôm lấy cô em đang đau lòng này, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, để cô có thể mặc sức oà khóc trong lồng ngực của mình.
“Nếu em có thể yêu anh thì thật tốt.” Cô nỉ non nói.
“Không thể là người yêu, cũng có thể làm bạn, chỉ cần em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ.”
Lý Minh Thịnh là người có lòng dạ khoan dung, tình yêu của anh không hề vụ lợi cũng không cần hồi đáp, đó không khác gì là một phương thuốc giúp xoa dịu tâm hồn đang thương tâm của cô, tuy rằng cô mất đi một người yêu tốt, nhưng lại có được một người tri kỉ.
Đúng vậy, yêu một người, không phải chính là hy vọng người ấy được hạnh phúc hay sao? Một đạo lý rất giản đơn.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng sự gặp gỡ bất ngờ với thần tình yêu đã trở thành sự kì điệu nhất trong cuộc đời của cô, cũng là hồi ức tốt đẹp nhất mà cô không thể tưởng tượng nổi, nếu thời gian có thể xoay chuyển một lần nữa, cô vẫn sẽ cùng thần tình yêu xây nên một hồi ký ức như vậy.
Cô đau khổ như vậy, cho thấy cô đã rất hạnh phúc.
Đây là lời nói mà thần tình yêu cho cô, đúng vậy, thì ra những ngày cô và Thành Hạo cùng ở bên nhau lại hạnh phúc như vậy, cô chân thành cảm tạ trời xanh đã cho cô gặp được thần tình yêu, đem một hồi ký ức ngắn ngủi mà xinh đẹp khắc sâu ở trong lòng, đời này cũng sẽ không quên anh.
Ngày hôm nay khóc xong, ngày mai cô sẽ lau khô nước mắt, đều phải trân trọng mỗi một ngày quý giá.
Mỗi ngày, mặt trời lại mọc lên rồi lặng xuống, những thiên thể xoay quanh nó với quỹ đạo hàng trăm triệu năm.
Cuộc đời của con người, khi so với những thiên thể trên vũ trụ kia chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua.
Quan Xảo Xảo mở to mắt, trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu, cô nằm ở trên giường và tự hỏi hôm nay phải làm gì.
Ngày lễ của mẹ đã sắp đến, cô cần phải bàn bạc với ba, nên để mẹ có một ngày lễ thế nào, cũng phải nhắc nhở em trai và em gái không được quên chuẩn bị quà tặng.
Cô từ chức không phải vì muốn tránh mặt Lý Minh Thịnh, cô và Lý Minh Thịnh đã trở thành bạn tốt, nhưng vì muốn thay đổi tâm tình nên cô mới xin thôi việc, không còn thuê nhà, quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút rồi tính sau.
Mấy ngày nay cô đều ăn ngon ngũ kĩ, hết ngũ rồi lại ăn, ngoài trứ phụ giúp việc nhà thì phần lớn thời gian đều ngẩn người.
Nghỉ ngơi là việc duy nhất cô có thể làm, cô cần tự suy ngẫm về tương lai, một lần nữa sắp xếp lại tâm tình, tìm lấy sự cân bằng giữa cái được và cái mất của cuộc đời.
Cô chưa bao giờ cầu nguyện, nhưng hiện tại cô lại rất muốn, vì thế cô lặng lẽ quỳ ở trên giường, đối mặt với cửa sổ, bằng tấm lòng chân thành thì thầm lời cầu nguyện.
“Thần tình yêu, tôi rất muốn gặp anh, anh ra đi quá vội vàng, hại tôi còn chưa kịp thổ lộ với anh, hiện tại tôi không có bạn trai, lần yêu đương này lại không thành công, cho nên không tính nha, nhiệm vụ của anh vẫn còn chưa xong, ân tình mà anh thiếu tôi còn chưa trả hết, như vậy là xấu lắm, có biết không? Anh đã nói sẽ phụ trách việc đem tôi gả đi mà, nhanh đến đây gặp tôi —”
“Phụt . . .”
“Xuỵt, đừng cười . . .”
Bất chợt, một tiếng cười cắt ngang lời cầu nguyện của cô, Quan Xảo Xảo quay đầu lại, không khỏi cứng đờ, ngoài cửa có bốn con mắt đang nhìn lén cô, không cần nói cô cũng biết đó là hai đứa em bướng bỉnh.
Mặt của cô thoáng chốc liền ửng đỏ như thuỷ triều lên, không nhịn được liền thét lên. “Này —Ai cho mấy đứa nhìn lén, không lễ phép!”
“Chị hai đang cầu thần tình yêu, ha ha!”
“Chị muốn kết hôn đến phát điên rồi, ha ha —”
“Dám trêu chị bây à! Muốn chết!” Cô nhảy xuống từ trên giường, vung nắm tay lên, dáng vẻ như muốn đuổi giết kẻ thù, hai đứa em trai em gái vừa nhìn thấy nét mặt nổi đoá của chị, liền lập tức xoay người bỏ chạy.
Sáng sớm ngày cuối tuần, liền được mở màn bởi cuộc truy đuổi tưng bừng của ba chị em, ngươi đuổi ta chạy.
Ba Quan đang ngồi trên salon ở phòng khách đọc báo, mặc dù hiện tại đã có mạng internet, nhưng ông vẫn duy trì thói quen trong mấy chục năm, một ly trà nóng, một cặp kính lão, cùng một tờ báo.
“Ba, cứu mạng, chị hai điên rồi!”
“Ừ.”
“Ba, bọn chúng mới điên, xâm phạm đến sự riêng tư của con!”
“Ừ.”
Ba đứa trẻ chạy đông trốn tây khắp căn phòng, thoáng nhảy lên sô pha, rồi lại nhảy qua bàn trà, Ba Quan vững vàng như núi Thái Sơn ngồi giữa salon, ông vẫn lật báo như cũ, nhàn nhã uống trà Thiết Quan Âm.
Mẹ Quan mang quần áo từ ngoài ban công vào phòng khách, liền tức giận mắng: “Ôi ông trời của tôi! Không được nhảy loạn ở trên ghế salon, sẽ hư hết! Không được đứng trên bàn, mấy đứa ồn áo chết được —”
Âm thanh huyên náo của bọn trẻ, hơn nữa còn có tiếng mắng chửi của mẹ Quan, gần như muốn thổi tung trần nhà.
Mẹ Quan đem quần áo để xuống bên cạnh, gia nhập vào trận chiến, dáng vẻ muốn đánh người đến nơi. Ở trong Quan gia, mẹ Quan có địa vị tối cao, ai mà chọc vào bà sẽ xui xẻo, ngay đến Quan Xảo Xảo cũng không dám, bởi vì cô cũng là người mang dép lê trực tiếp giẫm lên bàn trà và salon ở phòng khách, đương nhiên cũng phải nhanh trốn đi, mẹ mà nhéo lỗ tai thì rất đau.
Cô vội vàng bỏ trốn, bởi vì gấp gáp nên không cẩn thận vấp phải chiếc thảm trải sàn trong phòng khách, đúng lúc quỳ xuống trước mặt ba, may là mẹ đã chuyển mục tiêu sang em trai, nên cô mới có thể lấy hơi, tầm mắt đưa lên, vừa vặn chạm vào trang thông báo trong tay ba, đập vào mắt là một bức ảnh chụp.
Ơ?
Cô dán mắt vào tấm hình kia, mặt chàng trai này nhìn rất quen, làm cô không thể dời đi ánh mắt.
Diện mạo, đường nét, còn có biểu cảm kia, sao lại giống thần tình yêu như vậy?
Ánh mắt chuyển qua tin tức bên dưới bức hình, bên trên đặt một tiều đề rất lớn — Kì tích, người hôn mê suốt tám tháng, sống đời thực vật đã tỉnh lại! Lại nhìn tiếp nội dung bên dưới, ba chữ Tả Thành Hạo rung động rơi vào mắt.
Cô kích động đoạt lấy tờ báo, không dám tin đọc qua nội dung, Ba Quan vốn đang bất động như núi cuối cùng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con gái lớn, trong nhà này, chưa từng có người cướp báo của ông, hơn nữa còn là cô con gái nhu thuận hiểu biết này.
“Ôi trời ơi . . .” Quan Xảo Xảo thì thào nói, sự chấn động trong lúc này thật sự không thể hình dung được, tim cô đang đập rất nhanh, hơi thở phập phồng dữ dội: “Tả Thành Hạo . . .Tả Thành Hạo . . . tên của anh ta cũng là Tả Thành Hạo . . .”
“Con muốn xem sao, nhưng có thể chỉ lấy một tờ không, nhưng cái khác trả lại cho ba.” Ba Quan nói.
Quan Xảo Xảo không có ý kiến, ngoài trừ phần thông báo, những tờ khác đều trả lại cho ba, sau đó lao về phòng ngủ của mình.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt đánh răng, mặc một chiếc áo sơ mi nhẹ nhàng cùng quần jean, đem tờ báo cất cẩn thận vào trong túi, quyết định ra ngoài.
“Ơ? Con muốn đi đâu?” Mẹ Quan kinh ngạc hỏi.
“Con có việc phải ra ngoài.”
“Ăn sáng đi đã!”
“Mẹ, con không ăn.” Sau đó để mặc cho mẹ than vãn ở phía sau, cô cấp tốc ra cửa, mục tiên chính là khoa vật lý trị liệu của bệnh viện Bác Ái được nói đến trong báo.
Tả Thành Hạo, hai mươi tám tuổi, tám tháng trước đang trên đường đi làm thì bị xe taxi đụng phải, phát hiện ở trên phố bốn mươi bốn, sau khi đưa đến bệnh viện thì hôn mê bất tỉnh, trở thành người sống đời thực vật, người thân gần như đã không còn hy vọng, cho rằng kiếp này anh cũng không thể tỉnh lại, nhưng đến đầu tháng này đã tỉnh lại như kì tích, hiện đang thực hiện phục hồi chức năng ở bệnh viện.
Đầu tháng, không phải là lúc thần tình yêu rời khỏi cô hay sao?
Quan Xảo Xảo ngồi trên taxi, cô lại nhìn vào ảnh chụp cùng thông tin trên mặt báo, hưng phấn và khẩn trương đến không nói nên lời.
Có thể sao? Đây là anh sao?
Cùng một gương mặt, cùng tên, tỷ lệ trùng khớp là bao nhiêu?
Đợi một chút, nếu người này thật sự là anh, vậy anh cũng không phải là thần tình yêu nha, là chuyện gì thế này? Hôn mê tám tháng . . . Trong lòng cô hoảng hốt, có thể là…………..trời ạ!
Sự phỏng đoán ở trong lòng làm cô giật mình, mặc dù trái với tự nhiên, nhưng lại cảm thấy cũng không phải là không có khả năng.
Cuối cùng thì taxi cũng đến cửa bệnh viện Bác Ái, cô trả tiền, xuống xe, vừa đúng lúc nhìn thấy người bán hoa, vội rút ví tiền mua một bó, trong lòng mang theo nghi vấn cùng hy vọng bước vào bệnh viện, đi đến toà nhà khoa vật lý trị liệu.
“Xin lỗi cô, cho tôi hỏi, Tả Thành Hạo tiên sinh nằm ở phòng nào vậy?”
Cô y tá ngồi ở sảnh ngước mặt lên, tò mò đánh giá, “Xin hỏi cô có quan hệ thế nào với Tả tiên sinh?”
“Tôi là bạn anh ấy, đặc biệt đến thăm.”
“Nhưng hiện tại Tả tiên sinh không muốn khách đến thăm!”
“Ơ . . .có thật không?”
“Rất xin lỗi, người nhà đã dặn dò, không được phép nên chúng tôi không thế báo số phòng với cô.”
Cô khó nén được sự thất vọng, nếu không thăm dò được từ đây, đành phải tự tìm biện pháp.
Nếu không đem sự tình làm cho rõ ràng, cô vẫn còn hy vọng, vì thế cô cầm bó hoa, quyết định tự tìm phòng bệnh, lén đi dò hỏi, gặp phải ai cũng hỏi, nói không chừng sẽ may mắn có người biết phòng bệnh của Tả Thành Hạo.
Ông trời đúng là không phụ lòng người, cho cô gặp đúng người.
“A, Tả Thành Hạo, cái cậu đẹp trai phải không?” Một bà lão khoẻ mạnh đầy sức sống đáp lại, mặc dù tuổi của bà cụ đã lớn, nhưng vẫn còn mười phần khí lực, giọng nói vang vang có lực.
Quan Xảo Xảo vội gật đầu. “Đúng, đúng . . . cao khoảng thế này, dáng vẻ rất tuấn tú, người lại hài hước dí dỏm.”
Vẻ mặt bà lão nghi ngờ. “Hài hước dí dỏm? Không thể nào, thằng bé ấy rất âm trầm, không để ý tới ai, hung hăng lại còn không biết cười.”
“Ơ? Thật vậy sao?”
“Cháu muốn tìm cậu ta phải không, cậu ấy ở phòng , nhưng mà lúc này cậu ấy thường ở trong công viên của toà nhà, bây giờ cháu đến đó nói không chừng có thể gặp được cậu ta.”
Quan Xảo Xảo phấn khởi cúi mình cảm ơn bà lão, rốt cuộc cũng tìm được tin tức của Tả Thành Hạo, sau khi từ biệt với bà lão, cô nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó dựa theo chỉ dẫn của bà lão mà tìm đến công viên bên dưới của khu vật lý trị liệu, cố gắng tìm ra bóng dáng của Tả Thành Hạo.
Bỗng dưng, cô dừng lại.
Dưới một gốc cây to, một thanh niên lặng lẽ ngồi trên xe lăn, mặc dù đang đưa lưng về phía cô, nhưng trực giác của Quan Xảo Xảo nói rằng chính là anh, là Tả Thành Hạo.
Bất giác cô nắm chặt bó hoa trước ngực, trái tim đập liên hồi, cô cũng không tiến lên ngay lập tức, mà cẩn thận bước từng bước, chậm rãi vòng qua anh, nhìn từ sau lưng cho đến nghiêng một bên mặt của anh, sau đó lại trốn ở phía sau một thân cây khác, lén nhìn khuôn mặt chính diện của anh.
Xem ra nét mặt có chút tái nhợt, cũng có chút tiều tuỵ, sắc mặt âm u, ánh mắt không có ánh sáng, khuôn mặt nghiêm túc, không có một nụ cười, chỉ có vẻ âm trầm khiến người khác không dám tới gần, nhưng đó thật sự là anh, là Tả Thành Hạo, tướng mạo giống y như đúc, một Tả Thành Hạo không biết cười.
Gió thổi qua ngọn cây, vài chiếc lá bị thổi rơi lên người anh, nhưng anh làm như không hề thấy, chỉ lẳng lặng nhìn về phương xa, biểu cảm âm trầm kia, khoé môi lạnh nhạt, cùng với ánh mắt thờ ơ, cũng đủ làm cho người khác không dám đến gần, mà thật sự anh cũng không muốn bất kì người nào tới gần.
Từ sau tai nạn ô tô kia, hết thảy đều thay đổi, tám tháng hôn mê, sau khi tỉnh lại, chờ đợi anh chính là sự phản bội vô tình.
Anh đóng chặt chính mình, nếu có thể lựa chọn, thà rằng anh có thể chết đi trong lần tai nạn đó, dù sao cũng sẽ dễ chịu hơi tình trạng liệt nửa người thế này.
Tám tháng trống rỗng, sau khi tỉnh lại, cảnh vật vẫn như trước, nhưng sự đời thì đổi khác, anh nhìn về phương xa, hy vọng mình cứ như vậy mà biến mất trong không khí.
Anh đau đớn nhắm chặt mắt, cảm thấy có một bóng ma thoáng bao phủ trên đầu, còn cảm thấy có người lấy tay chạm vào ngực của anh, khi anh mở to mắt thì phát hiện có một cô gái đang đứng trước mặt mình, đôi mắt sống chết dõi theo anh, còn bàn tay đang chạm vào ngực anh chính là của cô.
Là thực thể.
Quả thực Quan Xảo Xảo không dám tin vào cảm giác trên tay mình, không thể ngờ nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật, trước mặt cô không còn là một Tả Thành Hạo mờ mịt hư không, mà sờ được chạm được.
Cô có thể sờ đến lồng ngực của anh, có thể chạm vào bờ vai anh, cánh tay, còn có cả tóc, ôi . . .Cô gần như cảm động đến rơi nước mắt.
Cô gái này đang làm gì vậy?
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương, chẳng biết cô gái thiếu suy nghĩ này ở đâu ra? Giữa ban ngày ban mặt lại dám động tay động chân với anh như vậy?
Cô đang trêu anh sao?
Anh tức giận dùng sức lắc đầu chống cự, muốn hất tay của cô ra khỏi đầu anh, cô gái kì lạ này sao lại đứng trước mặt anh, anh vốn không quen cô ta.
Vẻ mặt kinh ngạc chuyển sang lạnh lùng, đôi mắt trừng lớn, cảnh cáo cô không nên chọc vào anh.
“Thành Hạo?”
Anh sửng sốt, không hiểu tại sao đối phương lại biết tên của anh.
“Em là Xảo Xảo, có nhớ không?” Trái tim Quan Xảo Xảo đập nhanh.
Xảo Xảo? Anh không biết, cũng không nhớ rõ, hiện tại anh chỉ muốn yên lặng ở một mình, căn bản không muốn gặp người khác, vì thế thờ ơ nghiêng mặt, không để ý đến cô.
Quan Xảo Xảo không khỏi ngẩn ngơ, không ngờ Tả Thành Hạo lại có thái độ lạnh nhạt như vậy.
Không, cô không tin, cô biết Tả Thành Hạo không phải là người như vậy, trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân.
Vì vậy cô quyết không từ bỏ ý định, lần thứ hai nói chuyện với anh: “Trước đây, chúng ta đã quen nhau gần ba tháng, mỗi ngày đều ở chung, cùng nhau xem phim cùng nhau nói chuyện phiếm, anh đều quên hết sao?” Đem gương mặt tiến sát vào khuôn mặt của anh, rất chăm chú nhắc nhở anh.
Anh lại nghiêng đầu về bên kia, không nhìn cô.
Quan Xảo Xảo nhất định cũng không từ bỏ ý định, lại đưa mặt đến trước mặt anh. “Em biết anh chính là Tả Thành Hạo, cho dù anh có hoá thành tro em cũng nhận ra, tại sao anh lại không nói gì vậy?”
Tả Thành Hạo bị cô kích đến phẫn nộ, ánh mắt hung tợn phát ra ánh sáng nguy hiểm, làm cô sợ tới mức không di chuyển được một bước. Cô thật không hiểu, không hiểu vì sao anh lại trở nên như vậy, ánh mắt kia giống như từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy cô, chẳng lẽ anh đã quên thật?
Trong lúc cô đang kinh ngạc thì Tả Thành Hạo đã tức giận quay xe lăn, cả người như muốn chạy đi, nhưng động tác của anh lại rất vụng về, giống như một đứa trẻ vừa mới học cách dùng tay nên làm không tốt, vì vậy liền muốn ngã xuống từ trên xe lăn.
“Cẩn thận!”
Cô vội vàng nhào đến trước đỡ anh, nhưng lại không chịu được sức nặng của anh, cùng anh té trên mặt đất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Bạch Liên
Tả Thành Hạo nghĩ rằng mình sẽ ngã trên nền xi măng lạnh cứng, chuẩn bị đón nhận đau đớn, thật ra đối với anh mà nói thì đây cũng chẳng là gì, bất luận là đau đớn thế nào cũng không bằng những đau khổ ở trong lòng của anh.
Nhưng mà sự đau đớn đó cũng không hề truyền đến, thay vào đó là chạm vào một cô gái mềm mại, cùng với mùi hương thơm ngát.
Lúc anh té xuống, vừa đúng lúc đè lên người Quan Xảo Xảo, cảm giác rõ ràng khuôn ngực của cô mềm mại đến nhường nào, sự việc xảy ra bất ngờ, khiến anh nhất thời có chút ngây dại.
Xảo Xảo cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này, nên cũng ngây ngốc, một Tả Thành Hạo sống động đang đè lên người của cô, có sức nặng, cũng không hề nhẹ, đối với cô mà nói, có thể ôm lấy anh là chuyện có bao nhiêu là hạnh phúc, vẫn còn cách một lớp quần áo, nhưng cô có thể cảm nhận được lồng ngực, sự hô hấp cùng với độ ấm của anh.
Cô không hề giãy giụa, mà là xấu hổ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thẹn thùng làm đôi má ửng hồng, ánh mắt của anh thật sâu xa, lại nhìn chăm chú khiến trái tim như nai con của cô khẽ đập loạn.
Cô to gan vươn cánh tay chạm lên khuôn mặt của anh, chậm rãi lướt qua ngũ quan, mày rậm, đôi mắt hai mí xinh đẹp, sóng mũi thẳng đứng, cùng với vành môi sắc sảo.
Vành môi này, từng kề vào đôi môi như cánh hoa của cô, một cái hôn trộm kia đã làm hại cô ngày đêm tương tư, hiện tại, cô muốn được trả lại như vậy mới công bằng, cho nên, cô tự nhiên đặt lên vành môi mềm mại của anh, thơm một cái.
Tựa như chạm phải điện, cả người Tả Thành Hạo chấn động, trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng.
Cô gái này chưa được phép lại dám hôn anh sao?
Hẳn là anh nên nổi trận lôi đình, nhưng không biết vì sao lại không làm như vậy, chỉ có thể cứng người, tuỳ ý để cô gái này dùng đôi môi mềm mại đáng chết của cô ta, hôn lên cái miệng của anh.
“A Hạo —” Một phụ nữ kinh ngạc hô lên, cuối cùng cũng khiến Tả Thành Hạo phục hồi lại tinh thần, giật mình vì sự phóng đãng của mình, anh lại cùng một cô gái xa lạ nằm trên mặt đất, còn để mặc cho cô ta hôn môi.
Anh vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng lại hận anh thân bất do kỷ.
Một người phụ nữ trung niên đi tới, kinh ngạc hô nhỏ: “A Hạo, có chuyện gì vậy? Các người —”Thấy con trai và một cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt của mẹ Tả Thành Hạo vô cùng kinh ngạc.
Quan Xảo Xảo chợt thấy người ngoài, bản thân cũng rất ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy dìu Tả Thành Hạo, giúp người phụ nữ trung niên kia đỡ anh ngồi lại xe lăn.
Lại thấy người phụ nữ này dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, nên cô rất lễ phép khom người chào hỏi.
“Xin chào.” Không biết người phụ nữ này là thế nào của Tả Thành Hạo? Cô nghĩ thầm.
“Xin hỏi cô là . . .” Đối phương lên tiếng hỏi.
“Cháu là Quan Xảo Xảo, là bạn của Tả Thành Hạo, không biết bác gái là . . .”
“Tôi là mẹ của nó.”
Cô nghe xong thì ánh mắt sáng lên, vội vàng cúi đầu chào. “Bác gái khoẻ không ạ, hoa này là tặng A Hạo.” Cô vội vàng đưa bó hoa đến, lại phát hiện vừa rồi khi ngã xuống nên bó hoa bị đè bẹp, lập tức đỏ mặt, “A, thật ngại, vốn hoa này rất tốt, vừa rồi không cẩn thận đè trúng.”
Bác gái Tả hiếu kì đánh giá cô gái xinh đẹp thanh tú ở trước mắt, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt khác thường của con trai, từ sau khi tỉnh lại, thằng nhóc luôn âm trầm như thuỷ triều xuống, hoàn toàn không để ý đến mọi việc xung quang, không ngờ hôm nay lại có phản ứng mà trước đây không hề có, bởi vậy bà rất có hứng thú với cô bé này.
“Thì ra là bạn của A Hạo, còn làm phiền cháu đến thăm A Hạo, thật ngại quá.”
Quan Xảo Xảo vội lắc đầu, “Không có, một chút cũng không phiền, cháu rất vui khi gặp anh ấy.” Cô vô tình nói ra, sau lại phát hiện lời nói của mình quá thẳng thắn, nhịn không được kiền đỏ mặt.
Bác gái Tả dù sao cũng là người từng trải, liếc mắt liền nhìn thấy cô bé này rất thích A Hạo, xem ra ít nhiều gì cô bé cũng quen biết với con trai, nhưng lại chưa từng thấy qua Xảo Xảo, không biết là quen với con trai thế nào, trong lòng rất tò mò, hơn nữa từ khi thằng bé gặp chuyện, trở thành người sống đời thực vật, những cô gái từng mến mộ con trai của bà cũng từ từ biến mất, cho dù con trai đã tỉnh lại, nhưng cũng không hề thấy một cô nào đến thăm nó.
Bác gái Tả hiện ra nụ cười hiền hậu. “Cám ơn cháu, bác tin A Hạo cũng rất vui vẻ, có phải không? A Hạo.”
Tả Thành Hạo liền phản ứng, cũng nghiêng mặt sang một bên, dáng vẻ hờ hợt không hề cảm kích, đã khôi phục lại vẻ mặt âm trầm, vô cùng không nể tình.
Thái độ của Tả Thành Hạo trước sau như hai người khác nhau, tuy rằng Quan Xảo Xảo rất kinh ngạc, nhưng cô nhớ đến những điều báo chí vừa nói, trong đó nhất định là có nguyên nhân, nên Tả Thành Hạo mới không thể nhận ra cô, hơn nữa cá tính cũng trở nên thay đổi, cho dù hiện tại anh hung hăng như muốn giết người, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể hù doạ được cô, rất vất vả mới gặp được anh, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Nhất định cô phải làm cho rõ ràng, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra.
Khi bác gái Tả đẩy xe lăn của con trai trở về phòng bệnh thì Quan Xảo Xảo cũng chủ động ở một bên giúp đỡ, khi lên dốc cũng giúp đẩy xe lăn, sau khi vào toà nhà thì giúp bà đẩy xe vào thang máy, cứ như vậy đi theo vào phòng bệnh của Tả Thành Hạo.
Hì, nét mặt như muốn giết người của anh cũng không thể doạ được cô, bởi vì không có ai hiểu rõ hơn cô, Tả Thành Hạo là một người đàn ông hài hước lại chu đáo như thế nào.
Còn về phần, tại sao hiện tại anh trở nên thế này, rất nhanh cô sẽ tìm ra nguyên nhân hậu quả từ chỗ bác gái Tả, người đã lén nói cho cô biết, thì ra sau khi Thành Hạo bị một chiếc xe taxi đâm phải ở trên đường, trở thành người sống đời trực vật trong tám tháng, mặc dù may mắn tỉnh lại, nhưng thời gian hôn mê suốt tám tháng quá dài, nên đã tạo thành một ít di chứng ở trên người anh.
“Khả năng vận động của nó có vấn đề, lời nói cũng khó khăn, tám tháng hôn mê đã làm cho tay chân bị thoái hoá, cho nên phải ngồi xe lăn, mỗi ngày đều phải tập vật lý trị liệu.”
Hai người cùng ngồi trên băng ghế ở ngoài phòng bệnh, Bác gái Tả thở dài, trầm giọng nói tiếp: “Một người khoẻ mạnh lại trở thành như thế này, cũng khó tránh mà tinh thần của thằng bé trở nên sa sút, vốn dĩ nó có một vị hôn thê đã đính hôn, nhưng trong tám tháng này đã tái giá với người khác.”
Bác gái Tả lau đi dòng lệ nơi khoé mắt, mỗi lần nghĩ đến đứa con trai bảo bối duy nhất này liền đau lòng muôn phần, “Chuyện vị hôn thê tái giá đã làm nó đau lòng rất nhiều, hơn nữa bây giờ lại bị liệt nửa người như vậy, không biết sau này có phục hồi được hay không, tất cả những điều này đã trở thành một đả kích rất lớn với nó, cho nên thằng bé mới thờ ơ với mọi điều như vậy — kìa?” Bác gái Tả vừa mới ngẩng mặt lên liền ngây dại, bởi vì bà không ngờ lại nhìn thấy có người còn khóc đến thương tâm hơn bà.
Nước mắt sớm đã thấm ướt gương mặt của Quan Xảo Xảo, dòng nước mắt kia chẳng khác gì vòi nước bị rỉ, không ngừng nhỏ giọt, giống như người gặp phải bất hạnh chính là cô.
Thật bi thảm! So với việc bị phụ tình của Thành Hạo thì cảm giác thất tình của cô chẳng là gì? Ít nhất cô còn có tay có chân, thân thể cô lại khoẻ mạnh, nhưng còn Tả Thành Hạo, chẳng những mất đi người phụ nữ yêu thương mà còn mất đi sức khoẻ.
Nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt, như dòng nước vỡ bờ.
“Thực xin lỗi, cháu, cháu nhịn không được —” Cô vừa lau đi nước mắt, vừa áy náy giải thích với bác gái.
Trong lòng bác gái Tả ấm áp, không kìm được liền ôm nàng vào lòng.
“Con bé ngốc, khóc cái gì, chúng ta phải vui mừng vì A Hạo còn sống, nếu so với nhưng người còn đang sống đời thực vật, A Hạo đã rất may mắn.”
Bác gái Tả thấy được an ủi rất nhiều, không ngờ cô bé này lại thương tâm vì con trai bà như thế, con bé thật sự rất quan tâm đến A Hạo.
Quan Xảo Xảo vốn định an ủi người khác, nhưng bản thân lại khóc đến sụt sùi như vậy, Thành Hạo đã trải qua chuyện buồn khổ như vậy, mà còn giúp cô vượt qua những đả kích của thất tình, an ủi tâm hồn cô.
Sẽ không ai tin đoạn duyên phận kì diệu giữa cô và Thành Hạo, rõ ràng, ngay đến Thành Hạo cũng không nhớ rõ, nhưng không sao chỉ cần cô nhớ rõ mọi chuyện.
Vận mệnh đã đưa hai người đến gần nhau, nhất định là có dụng ý, lần trước Thành Hạo giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, giúp cô tỉnh lại, bây giờ đến lượt cô hồi đáp.
Cô hạ quyết tâm, mặc kệ Thành Hạo có đồng ý hay không, trước khi anh hoàn toàn bình phục, cô sẽ không rời khỏi anh, lần này là đến phiên cô báo ơn thần tình yêu.
Cô từ trong ngực bác gái ngẩng đầu dậy, vẻ mặt kiên quyết, nói: “Bác gái, để cháu giúp một tay có được không?”
“Sao cơ?”
“Cháu muốn chăm sóc Thành Hạo, một mình bác chăm nom cho Thành Hạo nhất định là rất mệt mỏi đúng không, cháu sẽ giúp gánh vác một phần, được không bác gái? Hãy cho cháu chăm sóc anh ấy.”
Vẻ mặt của bác gái Tả kinh ngạc cùng cảm động. “Cháu nói thật chứ?”
“Cháu rất nghiêm túc, hy vọng có thể giúp anh ấy hồi phục lại.”
“Không được.”
“Tại sao?”
Bác gái Tả yêu thương vuốt lên gò má của cô, còn vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: “Tấm lòng của cháu làm bác rất cảm động, nhưng bác không thể đồng ý với cháu. Con à, quá trình vật lý trị liệu rất lâu dài, là một loại tra tấn không chỉ với người bệnh mà còn cả với người chăm nom, cháu sẽ không chịu nổi điều này, nếu bác đồng ý để cháu chăm sóc cho A Hạo, lỡ như một ngày kia cháu thấy mệt mỏi, rời đi, thì cháu cũng biết, việc đó có bao nhiều là tàn nhẫn với A Hạo? Cháu không nghĩ tới việc này sao?”
“Không có.” Cô trả lời không chút do dự: “Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy, trừ phi cháu chết, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Thành Hạo.”
Câu trả lời kiên quyết dứt khoát này đã làm cảm động mẹ của Tả Thành Hạo, bà không ngờ cô gái gọi là Xảo Xảo này lại kiên quyết và nhất định như thế, chẳng những không hề rút lui mà còn thuyết phục bà.
“Bác gái, người nghĩ thử xem, hiện tại A Hạo rất cần ngườiủng hộ, chỉ cần là việc giúp ích được cho anh ấy, cũng không thể từ bỏ, cháukhông dám cam đoan bản thân có thể mang đến bao nhiêu trợ giúp, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng không nên xem thường, có phải không? Cháu còn chưa thử, sao bác lại biết cháu không thể kiên trì tới cùng? Có thêm nhiều người ủng hộ anh ấy, không phải sẽ tốt hơn sao? Chuyện hiện tại còn không nghĩ đến, vậy thì suy nghĩ đến tương lai làm gì?”
Thái độ Quan Xảo Xảo kiên định, quả nhiên đã làm dao động bác gái Tả, con bé này nói đúng, chỉ cần có một tia hy vọng cũng không thể bỏ qua, đứa trẻ này hình như không giống với những cô gái khác, nhớ đến phản ứng bất thường của con trai lúc sáng nay, đột nhiên bà có cảm giác, nói không chừng Xảo Xảo có thể thay đổi được tình trạng hiện tại của A Hạo.
Cuối cùng, bà cũng đồng ý.
“Được rồi, nếu cháu đã kiên quyết, bác không đồng ý cũng không được.”
“Đa tạ bác gái, cháu nhất định sẽ kiên trì tới cùng, tin tưởng cháu.” Cô vui vẻ tựa đầu vào vòng tay ôm ấp của bác gái, bác gái nhận lời, làm cô nín khóc mà mỉm cười, nghĩ đây là mẹ của A Hạo, cô cũng không kìm được mà làm nũng với bác gái.
Cứ chờ xem, Quan Xảo Xảo này nhất định sẽ giúp Tả Thành Hạo hồi phục, hơn nữa còn làm cho anh nhớ lại chuyện của bọn họ.
Tả Thành Hạo nằm ở trên giường, hiện tại thời gian đối với anh chẳng còn ý nghĩa gì.
Ngủ, tỉnh lại, ăn cơm, chỉ để duy trì mạng sống mà thôi, hai chân của anh không thể cử động tự do, hai tay cũng không nghe theo sự điều khiển, nói chuyện lại khó khăn, việc tay chân bị thoái hoá làm anh phải trông cậy vào xe lăn.
Trí nhớ của anh dừng lại ở tám tháng trước, khi đó anh rất phong độ, làm việc ở một công ty thuộc về khoa học công nghệ, công việc có lương cao làm người khác ngưỡng mộ, hơn nữa còn tuấn tú lịch lãm, vì vậy luôn có duyên với phụ nữ, ngay cả con gái của giám đốc công ty cũng thích anh.
Mễ Tuyết là người bạn gái xinh đẹp rung động lòng người của anh, khi anh và Mễ Tuyết kết thân, không biết đã giết chết niềm hy vọng của biết bao người, nhưng anh yêu Mễ Tuyết không phải bởi vì cô ấy là con gái của ông chủ, mà là anh tin Mễ Tuyết cũng yêu anh.
Sau khi hai người đính hôn thì anh cảm thấy mình đúng là một người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này, nhưng lại không ngờ một lần tai nạn đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của anh.
Trí nhớ bị trống rỗng trong suốt tám tháng, đột nhiên tỉnh lại, thế giới thay đổi, nhưng với anh mà nói, dường như chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh mất đi công việc, mất đi người phụ nữ yêu thương, mất đi danh dự.
Sự đả kích nghiêm trọng này, làm cho anh sau khi tỉnh lại thì đều như thuỷ triều rút nước, mùi vị từ trên Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục thật đau đớn, đau đớn đến nỗi cả người anh như mất đi cảm giác.
Nếu có thể chết đi thì thật tốt, nhưng vì cha mẹ, anh không thể làm như vậy, đành phải tiếp tục sống như một cái xác không hồn. . .
“Chào buổi sáng.”
Âm thanh trong trẻo từ ngoài cửa truyền tới, khiến anh ngây ngốc khựng lại, trơ mắt nhìn một mái đầu hiện ra ở ngoài cửa, đang toét miệng cười ngọt ngào.
Quan Xảo Xảo bước tới, kéo ghế dựa ở bên giường của anh, ngồi xuống, sau đó tiếp tục mỉm cười ngây ngô với anh.
Tả Thành Hạo vô cùng kinh ngạc, cô gái này sao lại còn xuất hiện? Ngày hôm qua đã mặt dày mày dạn đi theo về phòng bệnh của anh, hôm nay lại tới, rốt cuộc là cô ta muốn gì? Lại còn mỉm cười với anh.
Chỉ một lát sau, cha và mẹ cũng vào tới, nhìn thấy Quan Xảo Xảo, chẳng những không kinh ngạc, mà hình như đã sớm biết như vậy.
“Cháu đã đến rồi ư, sớm như vậy!”
“Chào bác gái, bác trai.” Tiếng chào hỏi rất có sinh lực, Quan Xảo Xảo thấy bác trai bác gái, liền kéo ghế dựa đưa đến, thân mật mời hai người ngồi, mình là thân hậu bối, đứng là được rồi.
“Cô ta . . .đến làm gì?”
“A? Anh còn có thể nói chuyện.” Xảo Xảo vui mừng phát hiện, hôm qua khi bác gái nói với cô trong quá trình trị liệu của A Hạo còn cần phải phục hồi khả năng ngôn ngữ.
“A Hạo có thể nói chuyện, chỉ là không thể nói được trôi chảy, đây là di chứng sao khi tỉnh lại.”
“Không sao, cháu sẽ giúp anh ấy phục hồi, theo suốt cả quá trình.”
Cái gì?
Tả Thành Hạo thực kinh ngạc, cô gái này muốn giúp anh làm vật lý trị liệu sao? Vì cái gì? Anh vốn không biết cô ta! Tuy rằng anh biến thành người sống đời thực vật, hôn mê trong tám tháng, nhưng cũng không mất trí nhớ, anh nhớ rất rõ chuyện của tám tháng trước, giữa những người bạn gái của mình, không hề có người này.
“A Hạo, Xảo Xảo tự nguyện muốn cùng con làm vật lý trị liệu.” Bác gái nói.
“Không . . . Cần.”
“Anh nói là cần nha, thật tốt quá.”
Tả Thành Hạo trợn mắt nhìn cô, rõ ràng là anh nói không cần, chẳng qua bởi vì khả năng ngôn ngữ của anh bị hạn chế, chữ “Cần” thoát ra chậm, vậy mà cô dám giễu cợt anh?
Quan Xảo Xảo đã sớm chuẩn bị tâm lý rất tốt, biết rằng A Hạo sẽ không cho cô một nét mặt hoà nhã, thật không ngờ mà, một thần tình yêu hài hước mà lòng tự trọng lại mạnh như vậy, tính tình thì nóng nảy.
Bác trai Tả đến bên cạnh con trai, nắm lấy tay anh: “Không phải Xảo Xảo là bạn tốt của con sao? Có con bé giúp đỡ, con sẽ có niềm tin để điều trị hơn.”
“Con . . .không . . .quen . . . cô ta.”
Hai ông bà nghe xong đều sửng sốt, con trai không biết cô bé? Nhưng Quan Xảo Xào nói bọn họ là bạn tốt nha.
Ánh mắt của hai ông bà hồ nghi nhìn cô nhưng cô lại phản bác không chút hoang mang: “Sao lại không biết, chúng ta rất thân nha, món anh thích ăn nhất là Tam bôi kê (1), nữ minh tinh yêu thích là Ny Khả Cơ Mạn, vào trung học thì tham gia đội bóng rỗ, lên đại học thì theo ngành điện cơ, nụ hôn đầu tiên là vào năm thứ ba, những điều này đều do anh nói cho em biết nha.”
Cô nói một hơi mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, bởi vì những điều cô nói cũng không có sai, trong gần ba tháng ở chung, mỗi ngày cô và A Hạo đều nói chuyện phiếm. Uhm, khi đó, anh còn bảo đó là “Kiếp trước” sau khi trở thành thần tình yêu, vì vậy đã nói với cô rất nhiều chuyện của anh, không thể ngờ hôm nay cũng có tác dụng, đối với những chuyện riêng tư của A Hạo, cô rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên những lời nói này đã khiến Tả Thành Hạo kinh ngạc không thôi, ha ha, có lẽ anh rất kinh ngạc khi cô biết về chuyện nụ hôn đầu tiên của anh, có một buổi tối cô vì tò mò nên ép hỏi.
Thấy con trai không phản bác, bác trai và bác gái Tả hiển nhiên là tin tưởng.
“Này A Hạo, có phải con đã quên chuyện gì không?”
Phải không? Anh đã quên sao? Anh và cô . . . thật là bạn tốt?
Thật tốt quá, đã vượt qua bài kiểm tra, Quan Xảo Xảo biết rằng không thể tiếp tục xoay quanh đề tài này, cho nên liền ngắt lời: “Bác gái, chúng ta bắt đầu việc điều trị đi, bác đã nói muốn dạy con matxa và kéo cơ cho hai chân của A Hạo mà, phải không?”
Lời nhắc của cô, làm hai ông bà liền nhớ đến chuyện trị liệu cho con trai, quả nhiên lập tức thay đổi lực chú ý, chuyện phục hồi của con trai là vô cùng quan trọng, điều trị càng tốt thì con trai càng sớm hồi phục.
Quan Xảo Xảo xắn tay áo lên, hai tay đặt trên đùi Tả Thành Hạo, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn.
Thật sự là quá tốt, cô có thể lộ liễu chạm vào anh, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, không ai biết rằng, có thể được ở bên cạnh người đàn ông yêu thương, đối với cô là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Cô nỗ lực tiếp thu lời dạy của bác trai và bác gái để giúp A Hạo matxa, kéo cơ, trong lòng thầm thề, cô nhất định phải cố gắng giúp anh phục hồi, dù cho anh không thể phục hồi, cô cũng sẽ ở bên anh cả đời.
Có quyết tâm, cô matxa càng thêm chăm chỉ.
Tả Thành Hạo không thể cự tuyệt cô, từ trước đến này đều do ba mẹ đến bệnh viện giúp anh làm vật lý trị liệu, sự xuất hiện của Quan Xảo Xảo làm anh không biết nên làm thế nào.
Anh vẫn làm ra gương mặt âm trầm như cũ, nghĩ đến những cô gái đã từng thích anh, hiện tại không có một người nào, không có một ai ở bên cạnh anh, ngay đến Mễ Tuyết đã từng cùng anh thề non hẹn biển, cũng đã tái giá cho người khác trong thời gian tám tháng kia.
Anh không tin sẽ có một người phụ nữ nào nguyện ý ở bên cạnh một người đàn ông bị liệt như anh, lại càng không tin Quan Xảo Xảo có thể duy trỉ được lâu, đợi khi cô ta mệt mỏi, không còn kiên nhẫn thì việc rời đi cũng là chuyện không sớm thì muộn, cho nên anh cũng không cần phải biết ơn cô.
Hừ, sự cảm thông nhàm chán! Cô ta muốn làm người tốt thối tha thì mặc cô, đừng nghĩ anh sẽ cho cô sắc mặt hoà nhã.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Quan Xảo Xảo đều đến phòng hộ lý của bệnh viện để báo danh, ban ngày bác trai phải đi làm, cho nên bình thường đều do bác gái chăm sóc con trai, đến tối bác trai sẽ đến thay ca, hiện tại lại có thêm một cô gái thiện lương Quan Xảo Xảo, chẳng những đỡ đần rất nhiều sức lực với hai người, mà còn đem đến niềm an ủi và sự ủng hộ.
Đúng như những gì Xảo Xảo đã hứa hẹn, mỗi ngày đều cố gắng đến bệnh viện đúng giờ, mỗi lần xuất hiện, cô đều cho anh một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Chào buổi sáng, A Hạo.” Đương nhiên, cô cũng gọi anh là A Hạo như bác trai và bác gái, cũng hiển nhiên, anh luôn cho cô một nét mặt lạnh nhạt.
Hôm ngay ngoại trừ cái túi to trên vai của cô, thì trên tay còn có thêm một cái cập lồng ba tầng bằng inox, cô đi đến bên giường bệnh, đem túi xách cùng cập lồng đặt lên bàn.
Mùi thơm thức ăn nhẹ nhàng lan toả khắp phòng, cũng bay vào cánh mũi của anh, Quan Xảo Xảo biết anh đang chú ý tới cập lồng mà cô mang đến, nhưng cô lại vờ như không thấy gì, vẫn đến giúp đỡ như thường ngày, có khác một điều là hôm nay chỉ có một mình cô.
Đầu tiên cô giúp anh chườm nóng hai chân của anh trong mười phút, đẩy mạnh sự tuần hoàn máu.
Trong lúc cô muốn cởi quần dài của anh thì cuối cùng Tả Thành Hạo không nhịn không được mà lên tiếng: “Mẹ . . .tôi . . .đâu?”
“Hôm nay bác gái có việc, đến giữa trưa mới tới.”
Anh ngơ ngác kinh ngạc, điều này không phải là có nghĩa, cả buổi sáng chỉ có hai người, anh và cô?
Trước đây chườm nóng đều do mẹ của anh làm, hiện tại lại do cô gái này tiếp nhận, đột nhiên nhận ra có một cô gái xa lạ muốn cởi quần dài của anh, anh thấy không quen mà cũng không muốn.
Mắt thấy cô gái này đang đưa tay tới lưng quần của anh, bộ dạng muốn cởi quần dài của anh giống như cởi tã cho con nít, anh lập tức lớn tiếng kháng cự.
“Không được! Cô . . .không được phép . . .cởi . . .”
“Như vậy không được? Không cởi quần thì sao chườm nóng nha!”
“Tôi không cho phép, không cho phép . . .”
Cô nhìn anh khó hiểu, không rõ vì sao anh lại trở nên kích động, nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên của anh thì cô chợt hiểu ra, thì ra là anh đang thẹn thùng nha, điều này thật là tốt, vốn dĩ cô còn lo lắng A Hạo không hề có cảm giác với cô, không ngờ anh cũng rất để ý đến cô.
Thật tốt quá, ngượng ngùng tức là anh để ý, người này vẫn còn chưa tuyệt vọng đến nỗi không để ý đến bất kì chuyện gì.
Khoé miệng của cô chậm rãi cong thành ánh trăng khuyết, hai mắt sáng rỡ, híp mắt mỉm cười thân mật, khiến Tả Thành Hạo không kìm được có chút sợ hãi.
“Có quan trọng gì, em không để ý thì anh cần gì phải để ý, anh có thể để em làm bạn gái của anh, nếu là bạn gái của mình, cũng không có gì là xấu hổ.”
Anh trừng lớn mắt, bạn gái? Cô ta còn nói muốn anh đem cô trở thành bạn gái?
Mặc kệ sự giãy giụa và cự tuyệt của anh, cô vẫn cứng rắn cởi quần dài của anh, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không có khả năng chống cự, leo lên giưởng, đem chiếc quần dài được may bằng chất liệu mềm mại cởi ra, lộ ra một đôi chân đàn ông thon dài mà tái nhợt.
Chết tiệt! Thậm chí cô ta không hề để ý đến sự chống đối của anh, cởi quần dài của anh, còn làm ngơ với những lời mắng chửi của anh, luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, đem túi nóng chườm lên hai chân của anh.
Căn bản Tả Thành Hạo không có khả năng gây khó dễ với cô, quần dài cũng đã cởi, anh còn có thể làm gì? Đáng hận nhất chính là cô gái này vốn không sợ vẻ hung hăn của anh, còn luôn mỉm cười nói chuyện phiếm với anh.
“Luôn ăn cơm ở bệnh viện, hẳn là anh rất ngán đúng không? Hôm nay cho anh thay đổi khẩu vị, em chuẩn bị cho anh một bữa sáng dinh dưỡng đó, chờ sau khi chườm nóng và matxa xong, anh có thể nếm thử bữa sáng do em làm.”
“Không ăn!”
“Sao lại lãng phí thức ăn như vậy, là bạn gái tự tay làm cho anh nha.”
“Cô không phải . . .bạn gái . . . của tôi!”
“Ai nha, vậy là không được, anh đã từng hôn em, không thể vô trách nhiệm như vậy.”
Anh trừng mắt nhìn cô ?. “Tôi . . .không có? Là cô . . . tự mình hôn tôi . . .”
“Không phải em đang nói đến cái lần của mấy ngày hôm trước, mà là trước kia, anh đã từng hôn em.” Cô ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nghiêm túc nói: “Anh không chỉ hôn môi em, còn vào phòng của em, ngủ qua giường của em, mỗi một câu em nói đều là sự thật, nếu em lừa anh, ra đường sẽ bị xe đụng, trở thành người sống đời thực vật.”
Cô thậm chí đã thề độc với anh ư?! Điều này thật sự khiến anh ngây ngốc, không dám tin nhìn vào ánh mắt chân thật bạo dạn của cô.
Anh từng hôn cô? Cùng ngủ trên giường của cô? Anh và cô . . .từng có loại quan hệ này sao?
“Anh nha, khi đó mỗi ngày đều đến tìm em, muốn đuổi cũng đuổi không được, vậy mà đợi đến khi em thích anh thì anh lại muốn đem em vứt bỏ, anh có lương tâm không vậy? Sao lại có thể quên đi sạch sẽ như thế.”
Có sao?
Anh á khẩu không nói gì, miệng mở rộng cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cả người ngây dại, ngay đến vẻ mặt hung hăng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì cô đã thề độc, nên làm anh không thể nào hoài nghi, nhưng mà . . . thực sự anh không hề có ấn tượng, chẳng lẽ anh đã quên?
Quan Xảo Xảo cũng không lừa anh, cô chỉ cố tình nói mờ ám, biết rằng anh đang nghĩ theo một hướng khác, nhưng cô cũng không nói gì, ngược lại cô còn nương theo đó.
Lời này quả nhiên rất hữu hiệu, nhìn xem, anh đã quên vùng vẫy, vì vậy mà cô có thể thuận lợi chườm nóng cho anh, vừa lại mat xa hai chân của anh, cuối cùng cũng hoàn thành xong bước điều trị đầu tiên trong ngày.
Cô mở chiếc cập lồng ở trên bàn ra, lập tức mùi hương lan toả bốn phía, sau đó hiền dịu bê đến trước mặt anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào chết người.
“Nào, ăn cơm thôi.”
Anh vẫn trừng mắt như cũ, nhưng đã không còn dáng vẻ hung hăng, mà là có chút không biết phải làm thế nào.
“Tôi tự . . .ăn.”
“Anh nha, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, điều trị thật tốt, nhanh nhanh hồi phục, bởi vì em còn chờ được gả cho anh nha.”
Câu nói sau cùng, tựa như một viên đạn được bắn ra, làm anh trố mắt đứng hình, miệng mở rộng cả nửa ngày cũng không nói ra lời, cô liền lợi dụng cơ hội đưa cơm vào trong miệng anh.
“Ngoan, ăn cơm nào.”
——————
Tam bôi kê là món ăn nổi tiếng và truyền thống của Giang Tây, bởi vì khi nấu không dùng nước sôi, chỉ dùng một ly rượu gạo, một chén mỡ heo, một chén xì dầu, nên được gọi là Tam Bôi Kê.