Nhưng Tần Mục lên và Phương Tù đi chưa được vài ngày thì cho Phương thư ký xuất hiện, quyền uy bày ra hướng nào? Chỉ sợ sau khi tin tức Phương Tù rời đi, Phương Chấn Bang hận không thể khiến Tần Mục biến mất mới tốt, chỉ có như vậy mặt mũi Phương Chấn Bang mới vãn hồi được một chút.
Nếu không phải Tần Mục là cán bộ từ phía bắc tới, chỉ sợ Phương Chấn Bang đã sớm cầm Tần Mục xuống. Có Phương Tù coi trọng, lại có bối cảnh từ phía bắc mới khiến cho Phương Chấn Bang không có ra tay. Đang suy nghĩ tới ảnh hưởng, Phương Chấn Bang không thể làm ra chuyện tá ma giết lừa quá hiển nhiên. Hôm nay Phổ Thượng phát triển không ngừng, Phương Thiên Nhu cũng cấm rễ, Tần Mục là hòa thượng nửa đường xuất gia tới Quảng Châu, gõ cá gỗ vài ngày có thể ném đi được rồi.
Quốc Thụy Tường xem hiểu điểm này, cầm Tần Mục là chuyện ván đã đóng thuyền, hắn cân nhắc lợi hại trong đó, ho khan một chút và phát biểu ý kiến:
- Chuyện này phát sinh rất kỳ quặc, tôi cảm thấy chúng ta nên cẩn thận đối đãi. Ngành chấp pháp, kiểm tra kỷ luật của chúng ta chú ý bằng chứng, không có bằng chứng thì chúng ta không nên kết luận. Nhưng mà chuyện này ảnh hưởng khiến chúng ta cố kỵ, nếu như đoàn khảo sát Hương Cảng tới mà nghe được chút chuyện gì đó, bọn họ sẽ nghĩ như thế này?
Những lời này là cầm Tần Mục xuống, nhưng cũng không có định tội Tần Mục. Phương Chấn Bang nhíu mày càng sâu, nhưng cũng hiểu ra, trầm giọng nói ra:
- Đồng chí Tần Mục này năng lực vẫn có. Tôi thấy như vậy, Tần Mục nghỉ ngơi một thời gian ngắn trước, lại đi tới chỗ các cán bộ hưu trí học hỏi kinh nghiệm. Hành chính của Phổ Thượng vẫn do Trương Thúy chịu trách nhiệm.
Nói xong lời này hắn nhìn qua Quốc Thụy Tường, nói ra:
- Phổ Thượng phát triển không chỉ là chuyện của Quảng Châu chúng ta, còn là tiêu điểm của cả nước, công việc sau này rất nặng nề. Tôi đề nghị nên bổ nhiệm thêm một chức phó bí thư đảng ủy và hai vị trí khu trưởng.
Thường ủy thay đổi thất thường và vi diệu
Tất cả mọi người mất đi lập trường, cúi đầu suy nghĩ ẩn ý của bí thư thị ủy. Sắc mặt bí thư cục tuyên truyền biến thành màu đen, bởi vì hắn nhìn thấy Phương Chấn Bang trong khi nói chuyện đã nhìn qua hắn.
Cục tuyên truyền là nơi thân thiết của lãnh đạo, cũng là cơ quan trọng yếu, ai cũng không dám đắc tội, tuy chiếm sức nặng trong thường ủy, nhưng vẫn muốn cố gắng nắm thực quyền. Hắn lần này đứng thành hàng đúng là quá xao động một chút, rơi vào trong mắt Phương Chấn Bang thì chắc chắn sẽ khác biệt rõ ràng.
Bí thư thị ủy đã ra quyết định thì thường ủy sẽ vận chuyển. NHưng mà Phương Chấn Bang nói tới chức vụ thì trực thăng Trương Thúy lên làm bí thư đảng ủy khu Phổ Thượng, mà Phương Thiên Nhu biến thành khu trưởng. Trong đó cũng có vi diệu, mỗi người đều thấy rất rõ ràng. Trương Thúy làm bí thư đảng ủy sẽ bị xóa bỏ su đó, đây là chuyện ván đá đóng thuyền. Không có Tần Mục cường thế khống chế, quyền hành chí của Phổ Thượng sẽ nằm trong tay của khu trưởng, cũng giống như ba khu khác.
Tuy còn chưa có hiện ra rõ ràng, nhưng mà vị trí của Phương Thiên Nhu đã được định đoạt. Vì vậy mới trang bị thêm phó bí thư đảng ủy cùng hai khu trưởng. Cuối cùng nhất phó bí thư đảng ủy là từ khu Hoàng Dương điều tới, mà hai khu trưởng từ trong cục chiêu thương điều tới.
Một loạt chuyện làm rất nhanh, chuyện này chỉ qua một ngày là đã quyết định, giống như sớm có người chuẩn bị tốt. Phương bí thư hoàn thành tâm nguyện nâng con gái lên vị trí khu trưởng trọng yếu của Phổ Thượng, mà Quốc Thụy Tường cũng nhét được người của mình vào trong khu Phổ Thượng. Đây chính là kết quả thỏa hiệp trong quá trình đánh cờ, không có người biết rõ hai người câu thông như thế nào.
Mà Tần Mục là tiên phong của Phổ Thượng chờ bổ nhiệm xong mới nhàn nhã xuất hiện trong văn phòng ở Phổ Thượng, trấn định thu thập đồ của mình. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu ở bên cạnh nhìn thì bộ dáng muốn nói lại thôi.
Chuyện hái trộm đào này khiến người ta nín thở. Không chỉ có Trương Thúy cảm giác khó chịu, ngay cả Phương Thiên Nhu cũng nhìn ra thủ pháp ti tiện này. Nhưng mà có biện pháp nào? "Đồng chí Tần Mục thích hợp cương vị quan trọng hơn", đây chẳng phải lấy cớ sao? Tần Mục lần này mất đi quá nhiều thứ, không chỉ là quyền khống chế khu phát triển, ngay cả cấp bậc hành chính cũng bị giảm xuống, mà hắn lót ổ cho Phương Thiên Nhu.
Tần Mục biểu lộ phi thường nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc từ tốn, mà bắt đầu giao chức vụ cho Trương Thúy. Trong lòng Phương Thiên Nhu muốn nói thật nhiều, muốn nói gì đó với Tần Mục thì bị ánh mắt của Tần Mục ngăn lại.
Công tác ở Phổ Thượng rất khó, công việc rất tạp, nhưng mà Tần Mục bàn giao rất nhanh chóng. Phương Thiên Nhu ở bên cạnh nhìn qua, Tần Mục chủ yếu bàn giao kinh phí phát triển, đây là trọng yếu nhất, hơn nữa cường điệu khu đất trống lớn hắn lưu lại không được động tới.
- Giữ đi, có chuyện tốt.
Tần Mục thần bí cười nói, sau đó mời Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu buổi tối tới nhà gặp mặt, còn có Lưu Đại Hữu cùng Tần Nguyệt Sơn.
Buổi tối mọi người không bàn thời sự, chỉ câu thông cảm tình, giống như Tần Mục căn bản không có mang chuyện bị đè ép đặt trong lòng. Tần Mục không có lộ chân tướng, đám người Trương Thúy cũng không hỏi thăm, mà Phương Thiên Nhu mơ mơ màng màng, vẻ mặt nghi hoặc đầu đầy sương mù.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi thì Tần Mục cầm chìa khóa xe, nhìn Phương Thiên Nhu nói ra:
- Phương khu trưởng, tôi tiễn cô!
Phương Thiên Nhu gật gật đầu, Tần Mục cuối cùng vẫn cho nàng cơ hội ở chung, nàng có rất nhiều vấn đề còn muốn hỏi.
Tần Mục hai ngày này kỳ thật ơ trong biệt thự ngoại của Lưu Đan ở ngoại ô, trôi qua phi thường thoải mái. Từ khi biết được Phổ Thượng gặp chuyện không may thì nội tâm của hắn như gương sáng. Phương Chấn Bang cố tình chế tạo Tần Mục thành người lót đường cho Phương Thiên Nhu , nhưng với tư cách bí thư, có lẽ đạt được một chút tin tức, Tần Mục không phải là quân cờ trong tay của người khác. Phổ Thượng gặp chuyện không may, vậy nó có chuyện ẩn trong đó, Tần Mục trong hai ngày này tìm người mò được tình huống, chuyện này khu Hoàng Dương bên kia khôn thoát quan hệ. Đây không phải Phương Chấn Bang ra tay với Tần Mục, Phương Chấn Bang sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ chuyển Tần Mục đi, tạo thành sự thật trước mặt, sau đó lại tìm hiểu nguồn gốc, lại tiến hành chỉnh đốn khu Hoàng Dương, thậm chí còn có khả năng tiến hành tẩy bài với thường ủy một lần. Chuyện một đá ném trúng mấy con chim như vậy, Phương Chấn Bang sẽ không bỏ qua, nếu không hắn chính là người không tranh quyền thế.
Vì thế Tần Mục tự chủ trương phối hợp với Phương Chấn Bang ah, không cãi lại cũng không lộ diện, bộ dáng áy náy nên Phương Chấn Bang sẽ không phê năng với Tần Mục, thậm chí còn tán thưởng Tần Mục biết làm việc, biết rõ phỏng đoán ý cấp trên.
Ngồi lên xe, con mắt Phương Thiên Nhu không có nhìn Tần Mục, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
- Vì cái gì?
Đợi đến lúc Tần Mục khởi động xe, Phương Thiên Nhu rốt cục vẫn hỏi ra nghi hoặc lớn nhất.
Nếu không phải Tần Mục là cán bộ từ phía bắc tới, chỉ sợ Phương Chấn Bang đã sớm cầm Tần Mục xuống. Có Phương Tù coi trọng, lại có bối cảnh từ phía bắc mới khiến cho Phương Chấn Bang không có ra tay. Đang suy nghĩ tới ảnh hưởng, Phương Chấn Bang không thể làm ra chuyện tá ma giết lừa quá hiển nhiên. Hôm nay Phổ Thượng phát triển không ngừng, Phương Thiên Nhu cũng cấm rễ, Tần Mục là hòa thượng nửa đường xuất gia tới Quảng Châu, gõ cá gỗ vài ngày có thể ném đi được rồi.
Quốc Thụy Tường xem hiểu điểm này, cầm Tần Mục là chuyện ván đã đóng thuyền, hắn cân nhắc lợi hại trong đó, ho khan một chút và phát biểu ý kiến:
- Chuyện này phát sinh rất kỳ quặc, tôi cảm thấy chúng ta nên cẩn thận đối đãi. Ngành chấp pháp, kiểm tra kỷ luật của chúng ta chú ý bằng chứng, không có bằng chứng thì chúng ta không nên kết luận. Nhưng mà chuyện này ảnh hưởng khiến chúng ta cố kỵ, nếu như đoàn khảo sát Hương Cảng tới mà nghe được chút chuyện gì đó, bọn họ sẽ nghĩ như thế này?
Những lời này là cầm Tần Mục xuống, nhưng cũng không có định tội Tần Mục. Phương Chấn Bang nhíu mày càng sâu, nhưng cũng hiểu ra, trầm giọng nói ra:
- Đồng chí Tần Mục này năng lực vẫn có. Tôi thấy như vậy, Tần Mục nghỉ ngơi một thời gian ngắn trước, lại đi tới chỗ các cán bộ hưu trí học hỏi kinh nghiệm. Hành chính của Phổ Thượng vẫn do Trương Thúy chịu trách nhiệm.
Nói xong lời này hắn nhìn qua Quốc Thụy Tường, nói ra:
- Phổ Thượng phát triển không chỉ là chuyện của Quảng Châu chúng ta, còn là tiêu điểm của cả nước, công việc sau này rất nặng nề. Tôi đề nghị nên bổ nhiệm thêm một chức phó bí thư đảng ủy và hai vị trí khu trưởng.
Thường ủy thay đổi thất thường và vi diệu
Tất cả mọi người mất đi lập trường, cúi đầu suy nghĩ ẩn ý của bí thư thị ủy. Sắc mặt bí thư cục tuyên truyền biến thành màu đen, bởi vì hắn nhìn thấy Phương Chấn Bang trong khi nói chuyện đã nhìn qua hắn.
Cục tuyên truyền là nơi thân thiết của lãnh đạo, cũng là cơ quan trọng yếu, ai cũng không dám đắc tội, tuy chiếm sức nặng trong thường ủy, nhưng vẫn muốn cố gắng nắm thực quyền. Hắn lần này đứng thành hàng đúng là quá xao động một chút, rơi vào trong mắt Phương Chấn Bang thì chắc chắn sẽ khác biệt rõ ràng.
Bí thư thị ủy đã ra quyết định thì thường ủy sẽ vận chuyển. NHưng mà Phương Chấn Bang nói tới chức vụ thì trực thăng Trương Thúy lên làm bí thư đảng ủy khu Phổ Thượng, mà Phương Thiên Nhu biến thành khu trưởng. Trong đó cũng có vi diệu, mỗi người đều thấy rất rõ ràng. Trương Thúy làm bí thư đảng ủy sẽ bị xóa bỏ su đó, đây là chuyện ván đá đóng thuyền. Không có Tần Mục cường thế khống chế, quyền hành chí của Phổ Thượng sẽ nằm trong tay của khu trưởng, cũng giống như ba khu khác.
Tuy còn chưa có hiện ra rõ ràng, nhưng mà vị trí của Phương Thiên Nhu đã được định đoạt. Vì vậy mới trang bị thêm phó bí thư đảng ủy cùng hai khu trưởng. Cuối cùng nhất phó bí thư đảng ủy là từ khu Hoàng Dương điều tới, mà hai khu trưởng từ trong cục chiêu thương điều tới.
Một loạt chuyện làm rất nhanh, chuyện này chỉ qua một ngày là đã quyết định, giống như sớm có người chuẩn bị tốt. Phương bí thư hoàn thành tâm nguyện nâng con gái lên vị trí khu trưởng trọng yếu của Phổ Thượng, mà Quốc Thụy Tường cũng nhét được người của mình vào trong khu Phổ Thượng. Đây chính là kết quả thỏa hiệp trong quá trình đánh cờ, không có người biết rõ hai người câu thông như thế nào.
Mà Tần Mục là tiên phong của Phổ Thượng chờ bổ nhiệm xong mới nhàn nhã xuất hiện trong văn phòng ở Phổ Thượng, trấn định thu thập đồ của mình. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu ở bên cạnh nhìn thì bộ dáng muốn nói lại thôi.
Chuyện hái trộm đào này khiến người ta nín thở. Không chỉ có Trương Thúy cảm giác khó chịu, ngay cả Phương Thiên Nhu cũng nhìn ra thủ pháp ti tiện này. Nhưng mà có biện pháp nào? "Đồng chí Tần Mục thích hợp cương vị quan trọng hơn", đây chẳng phải lấy cớ sao? Tần Mục lần này mất đi quá nhiều thứ, không chỉ là quyền khống chế khu phát triển, ngay cả cấp bậc hành chính cũng bị giảm xuống, mà hắn lót ổ cho Phương Thiên Nhu.
Tần Mục biểu lộ phi thường nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc từ tốn, mà bắt đầu giao chức vụ cho Trương Thúy. Trong lòng Phương Thiên Nhu muốn nói thật nhiều, muốn nói gì đó với Tần Mục thì bị ánh mắt của Tần Mục ngăn lại.
Công tác ở Phổ Thượng rất khó, công việc rất tạp, nhưng mà Tần Mục bàn giao rất nhanh chóng. Phương Thiên Nhu ở bên cạnh nhìn qua, Tần Mục chủ yếu bàn giao kinh phí phát triển, đây là trọng yếu nhất, hơn nữa cường điệu khu đất trống lớn hắn lưu lại không được động tới.
- Giữ đi, có chuyện tốt.
Tần Mục thần bí cười nói, sau đó mời Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu buổi tối tới nhà gặp mặt, còn có Lưu Đại Hữu cùng Tần Nguyệt Sơn.
Buổi tối mọi người không bàn thời sự, chỉ câu thông cảm tình, giống như Tần Mục căn bản không có mang chuyện bị đè ép đặt trong lòng. Tần Mục không có lộ chân tướng, đám người Trương Thúy cũng không hỏi thăm, mà Phương Thiên Nhu mơ mơ màng màng, vẻ mặt nghi hoặc đầu đầy sương mù.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi thì Tần Mục cầm chìa khóa xe, nhìn Phương Thiên Nhu nói ra:
- Phương khu trưởng, tôi tiễn cô!
Phương Thiên Nhu gật gật đầu, Tần Mục cuối cùng vẫn cho nàng cơ hội ở chung, nàng có rất nhiều vấn đề còn muốn hỏi.
Tần Mục hai ngày này kỳ thật ơ trong biệt thự ngoại của Lưu Đan ở ngoại ô, trôi qua phi thường thoải mái. Từ khi biết được Phổ Thượng gặp chuyện không may thì nội tâm của hắn như gương sáng. Phương Chấn Bang cố tình chế tạo Tần Mục thành người lót đường cho Phương Thiên Nhu , nhưng với tư cách bí thư, có lẽ đạt được một chút tin tức, Tần Mục không phải là quân cờ trong tay của người khác. Phổ Thượng gặp chuyện không may, vậy nó có chuyện ẩn trong đó, Tần Mục trong hai ngày này tìm người mò được tình huống, chuyện này khu Hoàng Dương bên kia khôn thoát quan hệ. Đây không phải Phương Chấn Bang ra tay với Tần Mục, Phương Chấn Bang sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ chuyển Tần Mục đi, tạo thành sự thật trước mặt, sau đó lại tìm hiểu nguồn gốc, lại tiến hành chỉnh đốn khu Hoàng Dương, thậm chí còn có khả năng tiến hành tẩy bài với thường ủy một lần. Chuyện một đá ném trúng mấy con chim như vậy, Phương Chấn Bang sẽ không bỏ qua, nếu không hắn chính là người không tranh quyền thế.
Vì thế Tần Mục tự chủ trương phối hợp với Phương Chấn Bang ah, không cãi lại cũng không lộ diện, bộ dáng áy náy nên Phương Chấn Bang sẽ không phê năng với Tần Mục, thậm chí còn tán thưởng Tần Mục biết làm việc, biết rõ phỏng đoán ý cấp trên.
Ngồi lên xe, con mắt Phương Thiên Nhu không có nhìn Tần Mục, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
- Vì cái gì?
Đợi đến lúc Tần Mục khởi động xe, Phương Thiên Nhu rốt cục vẫn hỏi ra nghi hoặc lớn nhất.