Ngay sau đó ba phó sở trưởng bắt đầu báo cáo công tác với Tần Mục, sau đó nói có việc gấp nên chạy sạch. Cũng đang hạ lệnh trục khách với Tần Mục, bằng không lãnh đạo trên danh nghĩ tới, lại bận chuyện nên không đi sau lưng lãnh đạo được. Thần thái như vậy là nói với Tần Mục, tiểu tử ngươi không coi là cái rễ hành gì đâu, cho ngươi mặt mũi thì cút nhanh lên, chuyện hôm nay chúng ta xem như chưa xảy ra.
Tần Mục nhìn qua sở trưởng đang vui vẻ, tự nhiên hiểu nội tâm của hắn đang nghĩ gì, cười tủm tỉm ngồi trên ghế, bảo Tây Môn Nhạn và Đề Na ngồi xuống, lúc này chậm rãi nói:
- Vị sở trưởng này, hôm nay khu Hoàng Dương biểu hiện tôi không hài lòng.
Trong lòng sở trưởng có chút không kiên nhẫn, Tần Mục ngươi là người có thân phận, sao lại lấy cái đức hạnh này dùng đùa nghịch người khác chứ, ngươi bây giờ là người đang ở ẩn, tại Quảng Châu có chỗ dựa duy nhất là Phương bí thư cũng ném ngươi qua một bên, huống chi ngươi còn đắc tội Kế chủ nhiệm của cục chiêu thương, không thành thành thật thật kẹp lấy cái đuôi làm người, tại sao không biết hối cải chạy tới khu Hoàng Dương giương oai, thật sự nói khu trưởng làm bài trí sao? Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra chút khinh thị, nói ra:
- Công tác khó làm, có thời điểm vẫn phải dùng chút thủ đoạn đặc thù. Không trong nghề thì không biết tình hình trong nghề, Tần phó cục trưởng có thể thông cảm cho nổi khổ của cán bộ cơ sở chúng tôi a.
Ý tứ trong đó chính là ngươi không thông cảm cũng không có sao, chúng ta không có nhờ Tần Mục ngươi ngươi mới có thể ăn cơm, cút nhanh lên, ta thấy ngươi thì tâm phiền, trong vùng công việc nhiều như vậy, ai có thời gian đi hầu hạ lãnh đạo nhưng không phải lãnh đạo như ngươi.
Tần Mục vẫn bất động thanh sắc, nhìn Đề Na nói:
- Đúng rồi, Đề Na, em có chuyện gì cứ phản ảnh với những lãnh đao này đi, hiện tại là thời điểm tốt, không nên che dấu.
Đề Na khó hiểu nhìn qua Tần Mục, Tần Mục nháy mắt với nàng mấy cái, ám chỉ điện thoại trong tay của nàng. Đề Na bừng tỉnh đại ngộ, lại nhìn qua Tây Môn Nhạn, lúc nỳ ho khan một chút, học bộ dáng của Tần Mục, bình tĩnh nói ra:
- Vị quan chức này, Tần phó cục trưởng nói không sai, tôi muốn tố cáo cấp dưới của ông đánh bình dân.
Nàng nói tiếng Trung quái khang quái điều, có một ít từ phải suy diễn ý, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng. Nói xong, nàng đung đưa điện thoại trong tay nói:
- Tôi có chứng cớ các người hành hung, tôi đang chờ luật sư của tôi tới.
Tiểu nha đầu này vẫn cầm bộ dáng người nước ngoài động cái là nhờ luật sư, kỳ thật chỉ là báo cho quân đội mà thôi. Hôm nay việc này nói trắng ra là nàng dẫn tới, nếu không phải nàng đột nhiên gọi dừng xe, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, tiểu nha đầu trong lòng áy náy lắm. Kỳ thật nàng vẫn không biết, Tần Mục đang có xúc động muốn ôm hôn nàng, đây mới gọi là buồn ngũ gặp chiếu manh, quả nhiên là dây dẫn nổ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tiểu nha đầu biến thành súng trong tay của Tần Mục mà còn không biết, Tần Mục đang dùng nàng dẫn nổ những chuyện khác, phi thường tự tin nói ra:
- Tôi sẽ tố cáo các người cố ý hành hung, chúng ta gặp nhau ở tòa án.
Sở trưởng lập tức dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này từ đâu xuất hiện, đây không phải râu ông nọ cắm cằm bà kia sao? Hắn không có quan tâm tới nàng, mà là nhìn Tần Mục nói ra:
- Tần phó cục trưởng, ngì xem chuyện này, chúng ta tôi có chỗ không tốt, hay là buổi tối tôi làm chủ nhé?
Nếu không phải khu trưởng nói nịnh nọt cho qua, bọn họ mới không thèm ở đây nói lời khách sáo, không dùng loạn côn đánh bay ra ngoài là khách khí rồi. Sở trưởng nghĩ trong lòng.
Tần Mục cười tủm tỉm và biểu lộ trầm xuống, phi thường nghiêm túc nói ra:
- Vị đồng chí này, anh chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến người ta phi thường căm tức, phải cảnh giác ah, nếu như không thể cho Đề Na tiểu thư câu trả lời thỏa mãn, sẽ tạo thành sự kiện quốc tế, là sự kiện quốc tế đấy.
Sở trưởng nghe lời này trong lòng đã bắt đầu chửi mẹ kiếp.
Quảng Châu không phải sơn thôn nhỏ, cũng không phải thâm sơn cùng cốc, mỗi ngày trên đường có không biết bao nhiêu người ngoại quốc đi qua lại, sở trưởng trật tự đô thị cho dù có ngốc cũng có thể nghe ra Tần Mục nói muốn chiến đấu ở cao tầng. Nhưng Ngôn Thừa Binh đã nói, Tần Mục dù sao cũng đã chuyển đi, cho dù hắn nói chuyện với Ngôn Thừa Binh cũng phải tươi cười láy lòng, huống chi sở trưởng giữ trật tự đô thị một khu? Cho dù Tần Mục không có thực quyền thì thế nfo, quan cao một cấp đè chết người, sở trưởng có thể hàm hồ suy đoán, cũng ngoài sáng đáp ứng, trong tối không làm việc, nhưng nếu Tần Mục giống trống khua chiêng nói hắn đắc tội cấp trên, rơi vào trong tai của người khác là một đề tài nói chuyện.
- Tần phó cục trưởng, sao có thể chứ, sao có thể chứ.
Sở trưởng đành bày thấp tư thái, nhưng trong nội tâm đã sớm nghiêng rủa Tần Mục mấy ngàn mấy vạn lần. Hắn móc gói thuốc trong túi tiền ra, là Ngọc Khê, năm 97 đây là thuốc có giá cao nhất, rất nhiều người chỉ nghe nói qua mà không có nhìn thấy. Hắn rút cho Tần Mục một điếu, sau đó cầm bật lửa châm thuốc.
Loại tư thái cầu hòa này Tần Mục nghiền ngẫm cầm điếu thuốc trong tay chuyển vài lần, cũng không có đặt lên môi, lại tùy tiện đặt lên bàn, nhàn nhạt nói ra:
- Vị đồng chí này, anh là viên chức của đảng, có thể mua được mấy gói thuốc thơm này?
Sắc mặt sở trưởng lập tức sầm xuống. Hắn ở Quảng Châu chỉ là một sở trưởng giữ trật tự đô thị ở một khu phát triển, xem như cán bộ cấp cơ sở, chiếu theo tiền lương cơ bản, mỗi tháng chỉ cần một trăm sáu mươi đồng, còn lại đều sống nhờ tiền phạt. Tần Mục nói ra lời này mang theo hương vị châm chọc, mà giữ trật tự đô thị không vui nhất chính là người ta cầm tiền lương ra nói chuyện. Tần Mục nói những lời này là chọc vào chỗ đau của sở trưởng, hắn cũng biết Tần Mục đang kiếm chuyện, dù sở trưởng có khó chịu cũng không thể ở trước mặt mọi người hối lộ được, làm vậy chẳng phải đưa bím tóc cho người ta nám sao? Lại nói dù đưa chỗ tốt cho Tần Mục, Ngôn Thừa Binh cũng chỉ phân phó hắn nhường nhịn, cũng không có nói chịu thua Tần Mục ah! Thế nhưng mà không mềm thì Tần Mục cắn chế chuyện giá tiền gói thuốc không buông, đây không phải nói rõ là muốn hại mình sao?
Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, sở trưởng duỗi bàn tay mập ra lau một cái, xấu hổ cười nói:
- Thời tiết Quảng Châu này tới bây giờ còn nóng quá!
Tần Mục cười nhạt một tiếng, vượt qu sở trưởng dự kiến, cầm thuốc lá đặt lên miệng, trầm giọng nói ra:
- Kiếm tiền là nuôi sống gia đình a, cầm thuốc lá bày ra mặt mũi, vẫn có thể miễn.
Cả cuộc nói chuyện tiết tấu bị Tần Mục khống chế, sở trưởng tâm tư phập phồng theo lời của Tần Mục. Tây Môn Nhạn ở bên cạnh bội phục nhìn qua Tần Mục, loại thủ đoạn khống chế cảm xúc của người khác, Tần Mục vận dụng quá nhuần nhuyễn, khiến nàng nhớ tới đêm đó ở Cửu Giang, nhịn không được hai chân giao thoa qua lại, cảm giác như chỗ ngồi bị cháy.
Tần Mục nhìn qua sở trưởng đang vui vẻ, tự nhiên hiểu nội tâm của hắn đang nghĩ gì, cười tủm tỉm ngồi trên ghế, bảo Tây Môn Nhạn và Đề Na ngồi xuống, lúc này chậm rãi nói:
- Vị sở trưởng này, hôm nay khu Hoàng Dương biểu hiện tôi không hài lòng.
Trong lòng sở trưởng có chút không kiên nhẫn, Tần Mục ngươi là người có thân phận, sao lại lấy cái đức hạnh này dùng đùa nghịch người khác chứ, ngươi bây giờ là người đang ở ẩn, tại Quảng Châu có chỗ dựa duy nhất là Phương bí thư cũng ném ngươi qua một bên, huống chi ngươi còn đắc tội Kế chủ nhiệm của cục chiêu thương, không thành thành thật thật kẹp lấy cái đuôi làm người, tại sao không biết hối cải chạy tới khu Hoàng Dương giương oai, thật sự nói khu trưởng làm bài trí sao? Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra chút khinh thị, nói ra:
- Công tác khó làm, có thời điểm vẫn phải dùng chút thủ đoạn đặc thù. Không trong nghề thì không biết tình hình trong nghề, Tần phó cục trưởng có thể thông cảm cho nổi khổ của cán bộ cơ sở chúng tôi a.
Ý tứ trong đó chính là ngươi không thông cảm cũng không có sao, chúng ta không có nhờ Tần Mục ngươi ngươi mới có thể ăn cơm, cút nhanh lên, ta thấy ngươi thì tâm phiền, trong vùng công việc nhiều như vậy, ai có thời gian đi hầu hạ lãnh đạo nhưng không phải lãnh đạo như ngươi.
Tần Mục vẫn bất động thanh sắc, nhìn Đề Na nói:
- Đúng rồi, Đề Na, em có chuyện gì cứ phản ảnh với những lãnh đao này đi, hiện tại là thời điểm tốt, không nên che dấu.
Đề Na khó hiểu nhìn qua Tần Mục, Tần Mục nháy mắt với nàng mấy cái, ám chỉ điện thoại trong tay của nàng. Đề Na bừng tỉnh đại ngộ, lại nhìn qua Tây Môn Nhạn, lúc nỳ ho khan một chút, học bộ dáng của Tần Mục, bình tĩnh nói ra:
- Vị quan chức này, Tần phó cục trưởng nói không sai, tôi muốn tố cáo cấp dưới của ông đánh bình dân.
Nàng nói tiếng Trung quái khang quái điều, có một ít từ phải suy diễn ý, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng. Nói xong, nàng đung đưa điện thoại trong tay nói:
- Tôi có chứng cớ các người hành hung, tôi đang chờ luật sư của tôi tới.
Tiểu nha đầu này vẫn cầm bộ dáng người nước ngoài động cái là nhờ luật sư, kỳ thật chỉ là báo cho quân đội mà thôi. Hôm nay việc này nói trắng ra là nàng dẫn tới, nếu không phải nàng đột nhiên gọi dừng xe, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, tiểu nha đầu trong lòng áy náy lắm. Kỳ thật nàng vẫn không biết, Tần Mục đang có xúc động muốn ôm hôn nàng, đây mới gọi là buồn ngũ gặp chiếu manh, quả nhiên là dây dẫn nổ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tiểu nha đầu biến thành súng trong tay của Tần Mục mà còn không biết, Tần Mục đang dùng nàng dẫn nổ những chuyện khác, phi thường tự tin nói ra:
- Tôi sẽ tố cáo các người cố ý hành hung, chúng ta gặp nhau ở tòa án.
Sở trưởng lập tức dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này từ đâu xuất hiện, đây không phải râu ông nọ cắm cằm bà kia sao? Hắn không có quan tâm tới nàng, mà là nhìn Tần Mục nói ra:
- Tần phó cục trưởng, ngì xem chuyện này, chúng ta tôi có chỗ không tốt, hay là buổi tối tôi làm chủ nhé?
Nếu không phải khu trưởng nói nịnh nọt cho qua, bọn họ mới không thèm ở đây nói lời khách sáo, không dùng loạn côn đánh bay ra ngoài là khách khí rồi. Sở trưởng nghĩ trong lòng.
Tần Mục cười tủm tỉm và biểu lộ trầm xuống, phi thường nghiêm túc nói ra:
- Vị đồng chí này, anh chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến người ta phi thường căm tức, phải cảnh giác ah, nếu như không thể cho Đề Na tiểu thư câu trả lời thỏa mãn, sẽ tạo thành sự kiện quốc tế, là sự kiện quốc tế đấy.
Sở trưởng nghe lời này trong lòng đã bắt đầu chửi mẹ kiếp.
Quảng Châu không phải sơn thôn nhỏ, cũng không phải thâm sơn cùng cốc, mỗi ngày trên đường có không biết bao nhiêu người ngoại quốc đi qua lại, sở trưởng trật tự đô thị cho dù có ngốc cũng có thể nghe ra Tần Mục nói muốn chiến đấu ở cao tầng. Nhưng Ngôn Thừa Binh đã nói, Tần Mục dù sao cũng đã chuyển đi, cho dù hắn nói chuyện với Ngôn Thừa Binh cũng phải tươi cười láy lòng, huống chi sở trưởng giữ trật tự đô thị một khu? Cho dù Tần Mục không có thực quyền thì thế nfo, quan cao một cấp đè chết người, sở trưởng có thể hàm hồ suy đoán, cũng ngoài sáng đáp ứng, trong tối không làm việc, nhưng nếu Tần Mục giống trống khua chiêng nói hắn đắc tội cấp trên, rơi vào trong tai của người khác là một đề tài nói chuyện.
- Tần phó cục trưởng, sao có thể chứ, sao có thể chứ.
Sở trưởng đành bày thấp tư thái, nhưng trong nội tâm đã sớm nghiêng rủa Tần Mục mấy ngàn mấy vạn lần. Hắn móc gói thuốc trong túi tiền ra, là Ngọc Khê, năm 97 đây là thuốc có giá cao nhất, rất nhiều người chỉ nghe nói qua mà không có nhìn thấy. Hắn rút cho Tần Mục một điếu, sau đó cầm bật lửa châm thuốc.
Loại tư thái cầu hòa này Tần Mục nghiền ngẫm cầm điếu thuốc trong tay chuyển vài lần, cũng không có đặt lên môi, lại tùy tiện đặt lên bàn, nhàn nhạt nói ra:
- Vị đồng chí này, anh là viên chức của đảng, có thể mua được mấy gói thuốc thơm này?
Sắc mặt sở trưởng lập tức sầm xuống. Hắn ở Quảng Châu chỉ là một sở trưởng giữ trật tự đô thị ở một khu phát triển, xem như cán bộ cấp cơ sở, chiếu theo tiền lương cơ bản, mỗi tháng chỉ cần một trăm sáu mươi đồng, còn lại đều sống nhờ tiền phạt. Tần Mục nói ra lời này mang theo hương vị châm chọc, mà giữ trật tự đô thị không vui nhất chính là người ta cầm tiền lương ra nói chuyện. Tần Mục nói những lời này là chọc vào chỗ đau của sở trưởng, hắn cũng biết Tần Mục đang kiếm chuyện, dù sở trưởng có khó chịu cũng không thể ở trước mặt mọi người hối lộ được, làm vậy chẳng phải đưa bím tóc cho người ta nám sao? Lại nói dù đưa chỗ tốt cho Tần Mục, Ngôn Thừa Binh cũng chỉ phân phó hắn nhường nhịn, cũng không có nói chịu thua Tần Mục ah! Thế nhưng mà không mềm thì Tần Mục cắn chế chuyện giá tiền gói thuốc không buông, đây không phải nói rõ là muốn hại mình sao?
Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, sở trưởng duỗi bàn tay mập ra lau một cái, xấu hổ cười nói:
- Thời tiết Quảng Châu này tới bây giờ còn nóng quá!
Tần Mục cười nhạt một tiếng, vượt qu sở trưởng dự kiến, cầm thuốc lá đặt lên miệng, trầm giọng nói ra:
- Kiếm tiền là nuôi sống gia đình a, cầm thuốc lá bày ra mặt mũi, vẫn có thể miễn.
Cả cuộc nói chuyện tiết tấu bị Tần Mục khống chế, sở trưởng tâm tư phập phồng theo lời của Tần Mục. Tây Môn Nhạn ở bên cạnh bội phục nhìn qua Tần Mục, loại thủ đoạn khống chế cảm xúc của người khác, Tần Mục vận dụng quá nhuần nhuyễn, khiến nàng nhớ tới đêm đó ở Cửu Giang, nhịn không được hai chân giao thoa qua lại, cảm giác như chỗ ngồi bị cháy.