Rất hiển nhiên Tần Mục, tập đoàn Hoa Hạ cùng Âu Quan Tiến có động tác, lão gia tử đã nhìn thấy rồi. Nhưng chính sách của quốc gia là không tham dự vào nội chính nước khác, mặc dù Indonesia xuất hiện chuyện này, mọi người cũng không có biện pháp làm gì cả, vì vậy lão gia tử phiền muộn, nhưng động tác khác có thể đặt lên người Tần Mục. Dù sao Tần Mục đã từng cảnh báo qua với lão gia tử, phòng ngừa chu đáo là chuyện khẳng định.
Âu Quan Tiến nhanh chóng truyền tin tức về, bởi vì có hắn cảnh cáo, Indonesia tứ vương đặt trọng tâm kinh tế vào đại lục, tuy nhiên thời gian nửa tháng quá gấp, nhưng đoạn thời gian trước chính đàn Indonesia rung chuyển khiến đám hồ ly này cảnh giác, tổng thống đang nắm quyền về vườn thì bọn họ cảnh giác, cho nên cũng không có quay về Indonesia, ngược lại mang tài sản lưu động trong Indonesia đưa ra ngoài. Cho dù tài sản cố định tổn thất không nhỏ, nhưng mà chỉ cần người còn thì có thể kiếm lại.
Tin tức của Âu Quan Tiến không nghi ngờ rất tốt, làm cho Tần Mục phiền muộn cũng có cảm giác mừng rỡ. Nhưng mà thời điểm này nếu đưa bọn họ về đại lục, không thông qua Phương Chấn Bang thì không được. Phương Chấn Bang cũng là nhân vật chuyển tiếp, điều này cần Tỉnh ủy cùng kinh thành đồng ý.
Tần Mục cân nhắc một chút, nghĩ đến đám người Ngô Cúc nhắc tới có mua một hòn đảo không nhỏ ở Đại Tây Dương bên kia, vì vậy liền thông tri Âu Quan Tiến trao đổi với các phú thương trốn ra, đi trước tới đảo Đại Tây Dương tránh họa, chuyện còn lại không cần Tần Mục nói Âu Quan Tiến đã hiểu, mà những phú thương này trải qua một màn đồ sát như địa ngục kia, cả đám như chim sợ ná, vẫn cảm giác sau lưng có người nào đó theo dõi, thời điểm này Âu Quan Tiến giống như chúa cưu thế, cho bọn họ liều thuốc trợ tim, chuyện này được mọi người đồng ý.
Mạo hiểm, Tần Mục biết rõ bước tiếp theo rất mạo hiểm. Hoặc là một bước thiên đường, hoặc là một bước địa ngục, ai cũng không cải biến được. Hoặc là giả câm vờ điếc chỉ lo thân mình, hoặc là liều mạng bỏ qua thành quả nếm thử, Tần Mục không do dự, trực tiếp đi ô tô tới cao ốc thị ủy.
Phương Chấn Bang lúc này đang phát biểu với mấy chủ biên truyền thông, giọng của hắn trầm thấp và tức giận, nhưng hắn tận lực áp chế, bởi vậy lộ ra ra vẻ thâm trầm:
- Quảng Châu hiện đang phát triển khả quan, tôi nghĩ chư vị phi thường minh bạch, nhớ kỹ, bất luận ảnh hưởng gì liên quan tới đoàn kết nội bộ thì phải bóp chết nó đi.
Rất rõ ràng, hắn cũng nhận được tin tức ở Indonesia, chuyện này dễ dàng sinh ra cảm xúc mạnh trong dân chúng, tốt nhất không nên xuất hiện trên mặt báo, nếu không Quảng Châu sẽ gặp phải vấn đề lớn. Đám chủ biên cũng là nhân tinh, cũng có tin tức quảng đại, tự nhiên biết rõ phải làm sao, tất cả phải vì ổn định đoàn kết.
Phương Chấn Bang tìm mọi người nói qua xong, tâm tình buông lỏng một ít, xoa huyệt Thái Dương đang đau. Thư ký bưng trà tới, nhỏ giọng nói với Phương Chấn Bang:
- Tần Mục khu khai phát đã tới, đang muốn báo cáo công tác với ngài, ngài xem?
Phương Chấn Bang hiện tại đang muốn gặp nhất không thể nghi ngờ chính là Tần Mục, từ khi thân phận và bối cảnh của Tần Mục bị Phương phu nhân tiết lộ cho Phương Chấn Bang biết được, hắn mới hiểu thì ra bên cạnh mình còn cất dấu một tôn đại thần. Tính toán ném bỏ quan hệ Phương Tù ra, quan hệ cao nhất của Phương Chấn Bang là trong tỉnh, nếu không cũng sẽ không cho phu nhân đi tới kinh thành làm ăn buôn bán lôi kéo quan hệ. Hiện tại Tần Mục đến, Phương Chấn Bang nhắm mắt lại cũng biết Tần Mục tới vì cái gì, mà hắn cũng hoàn toàn muốn biết suy nghĩ của người kinh thành.
Tần Mục nhìn thấy Phương Chấn Bang thì không có ngốc nói thẳng chuyện mấy siêu cấp phú ông của Indonesia định quay về, chỉ làm theo phép cũ báo cáo tình huống công tác ở khu khai phát cho Phương Chấn Bang nghe, Phương Chấn Bang cũng tập trung tinh thần lắng nghe và hiểu rõ ràng, khu khai phát đã đi vào quỷ đạo, Quốc Thụy Tường thu liễm cùng và cục chiêu thương đổi cờ khiến khu khai phát vận hành cao độ, khu khai phát của Quảng Châu được kinh thành cung cấp tài liệu tham khảo. Có chút ít báo cáo vụn vặt, Tần Mục chỉ mượn chru đề này nói chuyện cấp độ sâu hơn với Phương Chấn Bang.
Phương Chấn Bang cũng mặc định cho Tần Mục có tư cách đánh đồng với hắn. Sau khi xử lý cục chiêu thương chấm dứt, Phương phu nhân ở kinh thành truyền tin tức về, nước Mỹ tập đoàn Hoa Hạ chủ động liên lạc với nàng, nói có phương diện định hợp tác với công ty nhà hắn. Tập đoàn Hoa Hạ, dùng thời gian mười năm ngắn ngủi nhảy lên công ty đỉnh cấp thế giới, nhảy thành tập đoàn lớn thứ hai của Mỹ, đây là truyền kỳ, Phương Chấn Bang không phải không biết nói. Bằng thực lực tập đoàn Hoa Hạ cũng chẳng vừa mắt công ty Phương thị, nhưng mà cái bánh ngọt lớn rơi vào đầu, Phương Chấn Bang lập tức liên tưởng tới Tần Mục.
Thân gia phong phú, chi phiếu trong mấy trăm vạn nhân dân tệ, toàn thân là các món đồ thủ công cao sang số lượng có hạn, không một cái nào không khiến Phương Chấn Bang liên tưởng Tần Mục có tập đoàn Hoa Hạ chống lưng. Người cầm lái của tập đoàn Hoa Hạ chính là nhân vật mà các quan viên ở kinh thành nhìn thấy cũng phải tươi cười làm lành, vì vậy coi trọng Tần Mục trọng dụng Tần Mục, chính là chuyện Phương Chấn Bang cần quan tâm nhất tại Quảng Châu trong bốn năm rưỡi còn lại.
- Tiểu Tần ah, khu khai phát dưới sự dẫn dắt của anh phát triển không ngừng, tôi rất vui mừng, cũng rất yên tâm.
Phương Chấn Bang nâng chung trà lên, nhẹ nhàng phẩm hai phần, khen ngợi Tần Mục.
- Không có tỉnh ủy thị ủy cùng các cấp lãnh đạo quan tâm, khu khai phát không có thành quả lớn như vậy.
Mặc dù ở trong đáy lòng Tần Mục cùng Phương Chấn Bang có hợp tác nhất định, nhưng mà ngôn ngữ mặt quan Tần Mục vẫn rất chú trọng, chuyện này cho Phương Chấn Bang một tín hiệu vô cùng an toàn, Tần Mục cũng không phải loại gia hỏa không xem ai ra gì, càng thêm không phải kẻ vung tay mặc kệ cái gì. Không nên nhìn Phương Chấn Bang hiện tại là chủ một thành phố, nhưng Tần Mục vung tay một cái, còn không biết vị trí bí thư thị ủy của Phương Chấn Bang tới hạn khi nào. Phương Chấn Bang hiểu điểm này, Tần Mục cũng hiểu điểm này, vì vậy hai người đều cần hợp tác thành ý. Tần Mục tỏ thái độ khiến nội tâm Phương Chấn Bang buông lỏng, vừa cười vừa nói:
- Vẫn phải xem năng lực của anh, thế nào, có lòng tin làm thêm hay không?
Lại là trọng trách, từ ngữ này vô cùng huyền ảo, bờ môi Tần Mục mím lại, thêm trọng trách đơn giản chính là tăng đẳng cấp, nhưng hiện tại khu khai phát chính là bánh trái ngon nhất ở Quảng Châu, nếu tăng thêm trọng trách cho Tần Mục, thử hỏi cả Quảng Châu còn có chỗ nào có thể dung đại thần như Tân Mục.
Vốn đã tách Trương Thúy ra, hiện tại còn muốn đổi cương vị cho Tần Mục, Phương Chấn Bang làm như vậy rốt cuộc có ý gì, Tần Mục có chút khó hiểu, theo lý thuyết Phương Chấn Bang giờ phút này phải lo lắng như giòi trong xương, thật sự không nên cầm Tần Mục khai đao ah, đây là thăm dò, thăm dò không dấu vết.
Âu Quan Tiến nhanh chóng truyền tin tức về, bởi vì có hắn cảnh cáo, Indonesia tứ vương đặt trọng tâm kinh tế vào đại lục, tuy nhiên thời gian nửa tháng quá gấp, nhưng đoạn thời gian trước chính đàn Indonesia rung chuyển khiến đám hồ ly này cảnh giác, tổng thống đang nắm quyền về vườn thì bọn họ cảnh giác, cho nên cũng không có quay về Indonesia, ngược lại mang tài sản lưu động trong Indonesia đưa ra ngoài. Cho dù tài sản cố định tổn thất không nhỏ, nhưng mà chỉ cần người còn thì có thể kiếm lại.
Tin tức của Âu Quan Tiến không nghi ngờ rất tốt, làm cho Tần Mục phiền muộn cũng có cảm giác mừng rỡ. Nhưng mà thời điểm này nếu đưa bọn họ về đại lục, không thông qua Phương Chấn Bang thì không được. Phương Chấn Bang cũng là nhân vật chuyển tiếp, điều này cần Tỉnh ủy cùng kinh thành đồng ý.
Tần Mục cân nhắc một chút, nghĩ đến đám người Ngô Cúc nhắc tới có mua một hòn đảo không nhỏ ở Đại Tây Dương bên kia, vì vậy liền thông tri Âu Quan Tiến trao đổi với các phú thương trốn ra, đi trước tới đảo Đại Tây Dương tránh họa, chuyện còn lại không cần Tần Mục nói Âu Quan Tiến đã hiểu, mà những phú thương này trải qua một màn đồ sát như địa ngục kia, cả đám như chim sợ ná, vẫn cảm giác sau lưng có người nào đó theo dõi, thời điểm này Âu Quan Tiến giống như chúa cưu thế, cho bọn họ liều thuốc trợ tim, chuyện này được mọi người đồng ý.
Mạo hiểm, Tần Mục biết rõ bước tiếp theo rất mạo hiểm. Hoặc là một bước thiên đường, hoặc là một bước địa ngục, ai cũng không cải biến được. Hoặc là giả câm vờ điếc chỉ lo thân mình, hoặc là liều mạng bỏ qua thành quả nếm thử, Tần Mục không do dự, trực tiếp đi ô tô tới cao ốc thị ủy.
Phương Chấn Bang lúc này đang phát biểu với mấy chủ biên truyền thông, giọng của hắn trầm thấp và tức giận, nhưng hắn tận lực áp chế, bởi vậy lộ ra ra vẻ thâm trầm:
- Quảng Châu hiện đang phát triển khả quan, tôi nghĩ chư vị phi thường minh bạch, nhớ kỹ, bất luận ảnh hưởng gì liên quan tới đoàn kết nội bộ thì phải bóp chết nó đi.
Rất rõ ràng, hắn cũng nhận được tin tức ở Indonesia, chuyện này dễ dàng sinh ra cảm xúc mạnh trong dân chúng, tốt nhất không nên xuất hiện trên mặt báo, nếu không Quảng Châu sẽ gặp phải vấn đề lớn. Đám chủ biên cũng là nhân tinh, cũng có tin tức quảng đại, tự nhiên biết rõ phải làm sao, tất cả phải vì ổn định đoàn kết.
Phương Chấn Bang tìm mọi người nói qua xong, tâm tình buông lỏng một ít, xoa huyệt Thái Dương đang đau. Thư ký bưng trà tới, nhỏ giọng nói với Phương Chấn Bang:
- Tần Mục khu khai phát đã tới, đang muốn báo cáo công tác với ngài, ngài xem?
Phương Chấn Bang hiện tại đang muốn gặp nhất không thể nghi ngờ chính là Tần Mục, từ khi thân phận và bối cảnh của Tần Mục bị Phương phu nhân tiết lộ cho Phương Chấn Bang biết được, hắn mới hiểu thì ra bên cạnh mình còn cất dấu một tôn đại thần. Tính toán ném bỏ quan hệ Phương Tù ra, quan hệ cao nhất của Phương Chấn Bang là trong tỉnh, nếu không cũng sẽ không cho phu nhân đi tới kinh thành làm ăn buôn bán lôi kéo quan hệ. Hiện tại Tần Mục đến, Phương Chấn Bang nhắm mắt lại cũng biết Tần Mục tới vì cái gì, mà hắn cũng hoàn toàn muốn biết suy nghĩ của người kinh thành.
Tần Mục nhìn thấy Phương Chấn Bang thì không có ngốc nói thẳng chuyện mấy siêu cấp phú ông của Indonesia định quay về, chỉ làm theo phép cũ báo cáo tình huống công tác ở khu khai phát cho Phương Chấn Bang nghe, Phương Chấn Bang cũng tập trung tinh thần lắng nghe và hiểu rõ ràng, khu khai phát đã đi vào quỷ đạo, Quốc Thụy Tường thu liễm cùng và cục chiêu thương đổi cờ khiến khu khai phát vận hành cao độ, khu khai phát của Quảng Châu được kinh thành cung cấp tài liệu tham khảo. Có chút ít báo cáo vụn vặt, Tần Mục chỉ mượn chru đề này nói chuyện cấp độ sâu hơn với Phương Chấn Bang.
Phương Chấn Bang cũng mặc định cho Tần Mục có tư cách đánh đồng với hắn. Sau khi xử lý cục chiêu thương chấm dứt, Phương phu nhân ở kinh thành truyền tin tức về, nước Mỹ tập đoàn Hoa Hạ chủ động liên lạc với nàng, nói có phương diện định hợp tác với công ty nhà hắn. Tập đoàn Hoa Hạ, dùng thời gian mười năm ngắn ngủi nhảy lên công ty đỉnh cấp thế giới, nhảy thành tập đoàn lớn thứ hai của Mỹ, đây là truyền kỳ, Phương Chấn Bang không phải không biết nói. Bằng thực lực tập đoàn Hoa Hạ cũng chẳng vừa mắt công ty Phương thị, nhưng mà cái bánh ngọt lớn rơi vào đầu, Phương Chấn Bang lập tức liên tưởng tới Tần Mục.
Thân gia phong phú, chi phiếu trong mấy trăm vạn nhân dân tệ, toàn thân là các món đồ thủ công cao sang số lượng có hạn, không một cái nào không khiến Phương Chấn Bang liên tưởng Tần Mục có tập đoàn Hoa Hạ chống lưng. Người cầm lái của tập đoàn Hoa Hạ chính là nhân vật mà các quan viên ở kinh thành nhìn thấy cũng phải tươi cười làm lành, vì vậy coi trọng Tần Mục trọng dụng Tần Mục, chính là chuyện Phương Chấn Bang cần quan tâm nhất tại Quảng Châu trong bốn năm rưỡi còn lại.
- Tiểu Tần ah, khu khai phát dưới sự dẫn dắt của anh phát triển không ngừng, tôi rất vui mừng, cũng rất yên tâm.
Phương Chấn Bang nâng chung trà lên, nhẹ nhàng phẩm hai phần, khen ngợi Tần Mục.
- Không có tỉnh ủy thị ủy cùng các cấp lãnh đạo quan tâm, khu khai phát không có thành quả lớn như vậy.
Mặc dù ở trong đáy lòng Tần Mục cùng Phương Chấn Bang có hợp tác nhất định, nhưng mà ngôn ngữ mặt quan Tần Mục vẫn rất chú trọng, chuyện này cho Phương Chấn Bang một tín hiệu vô cùng an toàn, Tần Mục cũng không phải loại gia hỏa không xem ai ra gì, càng thêm không phải kẻ vung tay mặc kệ cái gì. Không nên nhìn Phương Chấn Bang hiện tại là chủ một thành phố, nhưng Tần Mục vung tay một cái, còn không biết vị trí bí thư thị ủy của Phương Chấn Bang tới hạn khi nào. Phương Chấn Bang hiểu điểm này, Tần Mục cũng hiểu điểm này, vì vậy hai người đều cần hợp tác thành ý. Tần Mục tỏ thái độ khiến nội tâm Phương Chấn Bang buông lỏng, vừa cười vừa nói:
- Vẫn phải xem năng lực của anh, thế nào, có lòng tin làm thêm hay không?
Lại là trọng trách, từ ngữ này vô cùng huyền ảo, bờ môi Tần Mục mím lại, thêm trọng trách đơn giản chính là tăng đẳng cấp, nhưng hiện tại khu khai phát chính là bánh trái ngon nhất ở Quảng Châu, nếu tăng thêm trọng trách cho Tần Mục, thử hỏi cả Quảng Châu còn có chỗ nào có thể dung đại thần như Tân Mục.
Vốn đã tách Trương Thúy ra, hiện tại còn muốn đổi cương vị cho Tần Mục, Phương Chấn Bang làm như vậy rốt cuộc có ý gì, Tần Mục có chút khó hiểu, theo lý thuyết Phương Chấn Bang giờ phút này phải lo lắng như giòi trong xương, thật sự không nên cầm Tần Mục khai đao ah, đây là thăm dò, thăm dò không dấu vết.