Viên Khắc Chấn nhìn qua Tần Mục cùng Hà Tinh đi vào cao ốc, xuống xe đi nhanh vài bước, muốn nắm lấy nơi Tần Mục kim ốc tàng kiều. Chờ hắn đi tới cửa điện tử thì dừng lại.
Hữu dụng sao? Làm như vậy trừ có thể thổi Tần Mục ra ngoài, đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào. Chuyện đã xảy ra, bộ trưởng cũng tỏ thái độ, lúc này lại đẩy Tần Mục ra, có thể làm cho hắn lọt vào trong mắt bộ trưởng lần nữa soa? Viên Khắc Chấn phiền muộn. Hắn biết rõ Tần Mục có vợ là quân nhân, hơn nữa Tần Mục cũng không ở trong cư xá, dấu hiệu đã rất rõ ràng. Nhưng mà làm thối Tần Mục thì có thể dùng làm gì sao?
Trong lòng hắn không ngừng tự hỏi mình, cuối cùng vẫn buồn vô cớ vào trong xe, hắn châm thuốc và ngẩn người nhìn qua cao ốc.
Tần Mục bị Hà Tinh dìu vào hành lang, đi tới thang máy. Tần Mục vịn tường, thở gấp gáp vài tiếng, nhìn qua bước chân của mình hơi quay quay, có chút tự giễu nói ra:
- Thật không nên say như vậy!
- Anh không phải thần tiên, uống say không phải rất bình thường sao?
Hà Tinh bĩu môi, ấn vào thang máy.
- Đúng vậy a, ai cũng không phải thần tiên..
Tần Mục trong nội tâm cảm thán, thò tay vỗ trán.
- Tính toán, em lên đi, vào nhà rồi!
Hà Tinh sững sờ một tiếng, vừa rồi nàng nghĩ loạn mông lung đêm nay nên làm cái gì, Tần Mục say rượu có thể làm cái gì với mình, trong nháy mắt Tần Mục quyết đi về làm gương mặt nàng tái nhợt, nhìn thẳng vào Tần Mục, hỏi:
- Em không có nghe rõ, anh nói lại xem!
Tần Mục thấy Hà Tinh biến sắc, trong ánh mắt mang theo khí tức nguy hiểm, liền khẽ lắc đầu, thở dài:
- Hà Tinh, kỳ thật chúng ta cũng biết, chúng ta không thể quay về.
Khóe miệng của hắn lay động, tác dụng của rượu cồn làm hắn cảm thấy toàn thân như có hỏa diễm thiêu đốt. Hắn rốt cuộc có thích Hà Tinh hay không, đáp án dĩ nhiên là khẳng định, cảm tình không dễ buông. Nhưng mà Tần Mục biết rõ mình đã gây quá nhiều khoản nợ tình, hắn ở trong quan trường đi từng bước phải cẩn thận, đến bây giờ còn không bị người ta bắt sơ hở. Nhưng mà mỗi lần nguy cơ xảy ra những người khác luôn ra tay từ nữ nhân của hắn, điểm này làm cho Tần Mục khó có thể chịu được.
Tần Mục không kiêng kị thủ đoạn của bọn họ, từ khi biết được hắn là cháu trai của đại lão Tần gia,, trên tâm lý đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà bọn họ khai đao nữ nhân của Tần Mục, điểm này Tần Mục không dễ dàng tha thứ, hắn không muốn các nàng bị tổn thương, sau đó trốn đi tha hương, thay đổi, thay thế quốc tịch. Hắn với Lưu Đan, Cừu Tiểu Thiền, Hàn Tuyết Lăng, Chu Tiểu Mai cảm tình là chân thành tha thiết, hắn không phủ nhận định lực của hắn quá kém, hắn đối với Hà Tinh, Bạch Nhược Hàm cảm giác không có chút giả dối nào, nhưng mà hắn không muốn vô duyên vô cớ tổn thương các nàng, cho nên không muốn nhận phần tình cảm này.
- Hà Tinh, em hãy nghe anh nói!
Tần Mục dựa lưng vào tường, con mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác ngọn đèn chói mắt, giống như đâm vào lòng của hắn. Cự tuyệt cảm thụ là phi thường bất lực, lúc nghe nàng nói những lời yêu hắn trong lúc đua xe, thè lưỡi liếm bờ môi muốn nứt ra, Tần Mục âm thanh thâm trầm:
- Anh thừa nhận anh có cảm tình với em, cũng là cảm tình phi thường chân thật.
Trái tim Hà Tinh nhảy loạn, toàn thân có cảm giác như bị điện giậc, trong đầu trừ những lời của Tần Mục thì không còn nghe tiếng gì khác cả, trong lòng không ngừng nói với mình là hắn đã nói.
- Em, em thật cao hứng!
Hà Tinh thì thào đáp lại lời của Tần Mục.
Con mắt Tần Mục híp lại, ánh mắt hoảng hốt cúi đầu, hắn nhìn thấy Hà Tinh cúi thấp đầu, xấu hổ dùng tay vuốt cúc áo ở ngực, bộ dáng tràn ngập co giãn. Tần Mục nội tâm đau đớn, khẽ cắn môi, hắn không để tâm tình kích động, mà là càng trầm ổn nói ra:
- Anh cũng biết em có cảm giác với anh. Thế nhưng mà trên thế giới này trừ tình cảm nam nữ ra còn có nhiều thứ khác, chúng ta không thể chỉ nhìn cái trước mắt.
Bỗng nhiên Hà Tinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thân thể run nhè nhẹ, không thể tin được hỏi:
- Anh nói những lời này là có ý gì? Anh, anh phải nói rõ ràng cho em biết!
Tần Mục thở thật dài một tiếng, sau đó hít sâu một hơi, quyết tuyệt nói ra:
- Để phần tình cảm của chúng ta vào trong lòng đi. Anh đã có gia đình, em có sinh hoạt của em, anh không thể hại em!
Trong mắt Hà Tinh dần dần mờ mịt, lệ quang lóe sáng, cảm giác tan nát cõi lòng.
- Tần Mục, những lời này của anh không phụ lòng sao?
Âm thanh lạnh như băng, tiếng thang máy mở cửa ra càng triệt để khiến nàng tan nát cõi lòng. Hắn và nàng nhìn nhau, đều nhìn thấy thống khổ trong mắt nhau.
- Lên đi.
Tần Mục thở dài một tiếng, thò tay mở thang máy. Hắn không có đi nhìn Hà Tinh, hắn sợ nhìn xong thì không thể rời khỏi được.
Con mắt Hà Tinh chớp chớp, nước mắt rốt cục rơi xuống, nhẹ nhàng nói ra:
- Em biết ý của anh, em cũng hiểu.
Nói xong nàng cười một tiếng, nói ra:
- Cho dù là như vậy, anh cũng không nên cứ thế rời khỏi đây. Uống nhiều rượu như thế, nếu trên đường có chuyện gì, Hàn tỷ tỷ tìm ta hưng sư vấn tội thì em không gánh nổi. Nếu không anh đi lên với em uống chút trà giải rượu, sau đó lại đi!
Tần Mục lắc đầu nói ra:
- Anh không tin tự chủ của mình!
Hà Tinh hừ một tiếng, nói ra:
- Anh bây giờ đi bất ổn, có thể đạp chân ga được hay không còn không biết, hừ, em rất thích anh sao?
Không nói thêm mà vịn vai Tần Mục đưa hắn vào thang máy.
Tần Mục bất đắc dĩ, thất tha thất thểu đi theo Hà Tinh vào thang máy. Ngày xưa nữ hài xấu hổ đã biến thành nữ nhân có tác phong lưu loát, điểm giống nhau duy nhất là nàng chưa bị ai hái.
Đến lầu mười hai, Hà Tinh vịn Tần Mục đi tới phía trước, móc ra một chuỗi chìa khóa. Tần Mục lập tức nghe thấy mùi hương thơm ngát truyền ra.
- Anh là người có vinh hạnh đầu tiên bước vào nhà của em đấy.
Hà Tinh không biết từ tâm lý gì nói ra câu này.
- Ai, toàn thân đều là mùi rượu, đúng là chà đạp hương khí trong phòng này.
Tần Mục lắc đầu, hương khí này giống hương hoa dại ở thôn Tây Sơn, nhưng mà Tàn Mục không ngờ gian phòng của Hà Tinh lại có hương vị như vậy.
Hà Tinh thật muốn biết Tần Mục nghĩ cái gì, vịn hắn đi vào trong phòng, đem Tần Mục đặt lên ghế sa ***, sau đó đóng cửa và cười nói:
- Năm trước em đi thôn Tây Sơn, bọn họ tặng em nước hoa tự chế. Hiện tại thôn Tây Sơn đã khác rồi, là thôn danh tiếng đầy tự hào ở Tây Túc đấy. Mọi người già trẻ trong thôn đều lẩm bẩm anh tốt, hy vọng có một ngày anh có thể trở về làm trưởng thôn của bọn họ.
Tần Mục cười khổ một tiếng, nhàn nhạt hỏi:
- Lão Tứ thúc, bọn họ còn tốt chứ?
- Lão Tứ thúc thân thể không phải quá tốt, mỗi sáng sớm lão tứ thẩm đều đều dẫn ông ta đi dạo thôn một vòng.
Hà Tinh trả lời, đi vào trong bếp lấy cái ly, rót trà cho Tần Mục. Sau đó cô ta pha cà phê, quấy lấy muỗng nhỏ, con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Hữu dụng sao? Làm như vậy trừ có thể thổi Tần Mục ra ngoài, đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào. Chuyện đã xảy ra, bộ trưởng cũng tỏ thái độ, lúc này lại đẩy Tần Mục ra, có thể làm cho hắn lọt vào trong mắt bộ trưởng lần nữa soa? Viên Khắc Chấn phiền muộn. Hắn biết rõ Tần Mục có vợ là quân nhân, hơn nữa Tần Mục cũng không ở trong cư xá, dấu hiệu đã rất rõ ràng. Nhưng mà làm thối Tần Mục thì có thể dùng làm gì sao?
Trong lòng hắn không ngừng tự hỏi mình, cuối cùng vẫn buồn vô cớ vào trong xe, hắn châm thuốc và ngẩn người nhìn qua cao ốc.
Tần Mục bị Hà Tinh dìu vào hành lang, đi tới thang máy. Tần Mục vịn tường, thở gấp gáp vài tiếng, nhìn qua bước chân của mình hơi quay quay, có chút tự giễu nói ra:
- Thật không nên say như vậy!
- Anh không phải thần tiên, uống say không phải rất bình thường sao?
Hà Tinh bĩu môi, ấn vào thang máy.
- Đúng vậy a, ai cũng không phải thần tiên..
Tần Mục trong nội tâm cảm thán, thò tay vỗ trán.
- Tính toán, em lên đi, vào nhà rồi!
Hà Tinh sững sờ một tiếng, vừa rồi nàng nghĩ loạn mông lung đêm nay nên làm cái gì, Tần Mục say rượu có thể làm cái gì với mình, trong nháy mắt Tần Mục quyết đi về làm gương mặt nàng tái nhợt, nhìn thẳng vào Tần Mục, hỏi:
- Em không có nghe rõ, anh nói lại xem!
Tần Mục thấy Hà Tinh biến sắc, trong ánh mắt mang theo khí tức nguy hiểm, liền khẽ lắc đầu, thở dài:
- Hà Tinh, kỳ thật chúng ta cũng biết, chúng ta không thể quay về.
Khóe miệng của hắn lay động, tác dụng của rượu cồn làm hắn cảm thấy toàn thân như có hỏa diễm thiêu đốt. Hắn rốt cuộc có thích Hà Tinh hay không, đáp án dĩ nhiên là khẳng định, cảm tình không dễ buông. Nhưng mà Tần Mục biết rõ mình đã gây quá nhiều khoản nợ tình, hắn ở trong quan trường đi từng bước phải cẩn thận, đến bây giờ còn không bị người ta bắt sơ hở. Nhưng mà mỗi lần nguy cơ xảy ra những người khác luôn ra tay từ nữ nhân của hắn, điểm này làm cho Tần Mục khó có thể chịu được.
Tần Mục không kiêng kị thủ đoạn của bọn họ, từ khi biết được hắn là cháu trai của đại lão Tần gia,, trên tâm lý đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà bọn họ khai đao nữ nhân của Tần Mục, điểm này Tần Mục không dễ dàng tha thứ, hắn không muốn các nàng bị tổn thương, sau đó trốn đi tha hương, thay đổi, thay thế quốc tịch. Hắn với Lưu Đan, Cừu Tiểu Thiền, Hàn Tuyết Lăng, Chu Tiểu Mai cảm tình là chân thành tha thiết, hắn không phủ nhận định lực của hắn quá kém, hắn đối với Hà Tinh, Bạch Nhược Hàm cảm giác không có chút giả dối nào, nhưng mà hắn không muốn vô duyên vô cớ tổn thương các nàng, cho nên không muốn nhận phần tình cảm này.
- Hà Tinh, em hãy nghe anh nói!
Tần Mục dựa lưng vào tường, con mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác ngọn đèn chói mắt, giống như đâm vào lòng của hắn. Cự tuyệt cảm thụ là phi thường bất lực, lúc nghe nàng nói những lời yêu hắn trong lúc đua xe, thè lưỡi liếm bờ môi muốn nứt ra, Tần Mục âm thanh thâm trầm:
- Anh thừa nhận anh có cảm tình với em, cũng là cảm tình phi thường chân thật.
Trái tim Hà Tinh nhảy loạn, toàn thân có cảm giác như bị điện giậc, trong đầu trừ những lời của Tần Mục thì không còn nghe tiếng gì khác cả, trong lòng không ngừng nói với mình là hắn đã nói.
- Em, em thật cao hứng!
Hà Tinh thì thào đáp lại lời của Tần Mục.
Con mắt Tần Mục híp lại, ánh mắt hoảng hốt cúi đầu, hắn nhìn thấy Hà Tinh cúi thấp đầu, xấu hổ dùng tay vuốt cúc áo ở ngực, bộ dáng tràn ngập co giãn. Tần Mục nội tâm đau đớn, khẽ cắn môi, hắn không để tâm tình kích động, mà là càng trầm ổn nói ra:
- Anh cũng biết em có cảm giác với anh. Thế nhưng mà trên thế giới này trừ tình cảm nam nữ ra còn có nhiều thứ khác, chúng ta không thể chỉ nhìn cái trước mắt.
Bỗng nhiên Hà Tinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thân thể run nhè nhẹ, không thể tin được hỏi:
- Anh nói những lời này là có ý gì? Anh, anh phải nói rõ ràng cho em biết!
Tần Mục thở thật dài một tiếng, sau đó hít sâu một hơi, quyết tuyệt nói ra:
- Để phần tình cảm của chúng ta vào trong lòng đi. Anh đã có gia đình, em có sinh hoạt của em, anh không thể hại em!
Trong mắt Hà Tinh dần dần mờ mịt, lệ quang lóe sáng, cảm giác tan nát cõi lòng.
- Tần Mục, những lời này của anh không phụ lòng sao?
Âm thanh lạnh như băng, tiếng thang máy mở cửa ra càng triệt để khiến nàng tan nát cõi lòng. Hắn và nàng nhìn nhau, đều nhìn thấy thống khổ trong mắt nhau.
- Lên đi.
Tần Mục thở dài một tiếng, thò tay mở thang máy. Hắn không có đi nhìn Hà Tinh, hắn sợ nhìn xong thì không thể rời khỏi được.
Con mắt Hà Tinh chớp chớp, nước mắt rốt cục rơi xuống, nhẹ nhàng nói ra:
- Em biết ý của anh, em cũng hiểu.
Nói xong nàng cười một tiếng, nói ra:
- Cho dù là như vậy, anh cũng không nên cứ thế rời khỏi đây. Uống nhiều rượu như thế, nếu trên đường có chuyện gì, Hàn tỷ tỷ tìm ta hưng sư vấn tội thì em không gánh nổi. Nếu không anh đi lên với em uống chút trà giải rượu, sau đó lại đi!
Tần Mục lắc đầu nói ra:
- Anh không tin tự chủ của mình!
Hà Tinh hừ một tiếng, nói ra:
- Anh bây giờ đi bất ổn, có thể đạp chân ga được hay không còn không biết, hừ, em rất thích anh sao?
Không nói thêm mà vịn vai Tần Mục đưa hắn vào thang máy.
Tần Mục bất đắc dĩ, thất tha thất thểu đi theo Hà Tinh vào thang máy. Ngày xưa nữ hài xấu hổ đã biến thành nữ nhân có tác phong lưu loát, điểm giống nhau duy nhất là nàng chưa bị ai hái.
Đến lầu mười hai, Hà Tinh vịn Tần Mục đi tới phía trước, móc ra một chuỗi chìa khóa. Tần Mục lập tức nghe thấy mùi hương thơm ngát truyền ra.
- Anh là người có vinh hạnh đầu tiên bước vào nhà của em đấy.
Hà Tinh không biết từ tâm lý gì nói ra câu này.
- Ai, toàn thân đều là mùi rượu, đúng là chà đạp hương khí trong phòng này.
Tần Mục lắc đầu, hương khí này giống hương hoa dại ở thôn Tây Sơn, nhưng mà Tàn Mục không ngờ gian phòng của Hà Tinh lại có hương vị như vậy.
Hà Tinh thật muốn biết Tần Mục nghĩ cái gì, vịn hắn đi vào trong phòng, đem Tần Mục đặt lên ghế sa ***, sau đó đóng cửa và cười nói:
- Năm trước em đi thôn Tây Sơn, bọn họ tặng em nước hoa tự chế. Hiện tại thôn Tây Sơn đã khác rồi, là thôn danh tiếng đầy tự hào ở Tây Túc đấy. Mọi người già trẻ trong thôn đều lẩm bẩm anh tốt, hy vọng có một ngày anh có thể trở về làm trưởng thôn của bọn họ.
Tần Mục cười khổ một tiếng, nhàn nhạt hỏi:
- Lão Tứ thúc, bọn họ còn tốt chứ?
- Lão Tứ thúc thân thể không phải quá tốt, mỗi sáng sớm lão tứ thẩm đều đều dẫn ông ta đi dạo thôn một vòng.
Hà Tinh trả lời, đi vào trong bếp lấy cái ly, rót trà cho Tần Mục. Sau đó cô ta pha cà phê, quấy lấy muỗng nhỏ, con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục.