Vân Băng vùi đầu vào lòng hắn, ấp úng hỏi:
- Đây đều do anh kế hoạch sẵn đi? Nhưng lần này đi ra ngoài, chỉ sợ anh không lấy được vị trí trọng yếu, nhiều lắm là một nha môn nước trong.
Tần Mục cười hắc hắc:
- Nha môn nước trong cũng tốt, bình thường đều là làm hiện thực.
Vân Băng véo hắn, gắt giọng:
- Anh nha, nói chuyện không chút đứng đắn, nha môn nước trong tuy làm hiện thực, nhưng bị gông cùm xiềng xích là nhiều nhất. Anh đó, thật không biết anh khờ thật hay là giả ngốc.
Tần Mục cười ha hả, trong thanh âm mang theo vài phần hài hước:
- Muốn đem anh đặt vào nha môn nước trong phụng dưỡng người già, ý nghĩ này nên bỏ qua đi. Tiểu Băng, em không phải vừa mới hỏi anh, không biết anh dựa vào cái gì mà có tin tưởng lớn như thế, đem báo cáo đưa lên sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó dùng ngữ khí dị thường trấn định nói:
- Gió lốc tài chính chỉ sợ lập tức cần tiến đến. Bản thân anh hi vọng việc xử phạt anh cần nhanh chóng đưa xuống mới tốt, bằng không đợi đến khi tài chính gió lốc đi tới, còn muốn chạy cũng khó khăn.
Tối hôm sau, Cao Phái từ Bắc Liêu trở về, hắn để tài xế lái xe trực tiếp về nhà, hơn nữa không dùng tòa giá đặc biệt của hắn, chuyện này càng bí mật càng tốt.
Tần gia đại viện vẫn xanh mướt mắt, tuy rằng tạm thời lão gia tử không còn ở lại nơi đây, nhưng vẫn có người thường xuyên quét tước. Tần Mục gặp mặt Cao Phái trong tiểu viện, biểu tình hai người đều thả lỏng.
Vừa gặp mặt, Cao Phái đã thật vui vẻ đánh Tần Mục một quyền, sang sảng cười nói:
- Tiểu tử, thật giỏi, so sánh với cháu dượng đã già rồi.
Một câu này đã đánh giá Tần Mục rất cao, làm hắn cũng vui sướng không ít. Dù Cao Phái giúp Tần Mục kháng lôi, thừa nhận rất nhiều người công kích, nhưng Cao Phái nhân họa được phúc, bước lên một bước trong sự nghiệp. Nếu không phải tình huống đặc thù, hắn muốn ngồi lên vị trí chủ tịch tỉnh còn phải chờ thêm vài năm. Trong chính đàn, mấy năm đã đại biểu cho sự kết thúc của cuộc sống chính trị.
Tần Mục cười nói:
- Dượng ba, hiện tại dượng đang tráng niên khỏe mạnh, nếu dượng nói già, sau này cháu đi đâu tìm gốc đại thụ? Vì để cho những cây non như tụi cháu có cơ hội cao hơn một chút, ngài đó, vẫn nên che mưa gió thêm vài năm nữa đi.
Lời này nói thật ấm người, Cao Phái cười to, vỗ mạnh lên vai Tần Mục, lôi kéo hắn ngồi xuống băng đá.
Hai người ngồi xuống, Tần Mục cũng không dây dưa, trực tiếp lấy ra quyển vở. Cao Phái nhìn thấy dấu tay thật rõ ràng trên vở, sắc mặt liền ngưng trọng, hỏi:
- Chuyện này còn có mấy người biết?
Tần Mục đem việc mình lấy được bút ký bổn này nói lại một lần, bởi không có quan hệ mờ tối gì với Mộ Băng Đồng nên hắn nói thật thoải mái, nhưng khi nhắc tới Vân Băng cũng biết chuyện này, Tần Mục có chút xấu hổ, thoáng cúi đầu xuống.
Cao Phái cũng không để ý tới chuyện phong lưu của Tần Mục, tâm tư của hắn chỉ đặt trong quyển vở, nghe Tần Mục kể xong lai lịch, liền gật đầu dặn dò:
- Càng ít người biết càng tốt, cháu nhớ dặn mấy người kia, sự tình nhất định giữ bí mật, đừng phá hủy đại sự.
Tần Mục ân một tiếng, Cao Phái cầm quyển vở cẩn thận tránh dấu tay, sau đó mở ra tờ thứ nhất, nhìn dòng chữ cười lạnh nói:
- Mười thước, là mười vạn đi.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Việc này thì không điều tra rõ ràng, có thứ này nơi tay cũng không cần đi điều tra.
Cao Phái trầm ngâm nói:
- Đúng vậy, vật này có tác dụng làm kinh sợ, chủ yếu là xem nằm trong tay ai. Ở trong tay cháu là tai họa, tới trong tay của dượng có thể làm rất nhiều chuyện.
Tần Mục khẽ cười, Cao Phái nhìn thấy nụ cười này, sững sờ nói:
- Tiểu tử, lại muốn dượng gánh vác đúng không? Khi dượng bằng tuổi cháu, thật không có nhiều tâm tư như thế đâu.
Tần Mục cũng không muốn Cao Phái tiếp tục đàm luận vấn đề này, đã đưa quyển vở cho hắn, có thể làm được rất nhiều việc. Cao Phái quay về tỉnh Bắc Liêu, nhưng mấy năm nay nhân sự thay đổi, phong cách của hắn cũng không lấy việc tiến công làm chủ yếu, vẫn cần dùng một khoảng thời gian đến thu thập lòng người. Hiện giờ Tần lão gia tử lui ra sau màn, trong hệ thống thủ đô có thể tăng thêm một phần lực lượng ủng hộ càng làm địa vị của Cao Phái thêm ổn định một ít, hắn đối với việc dụng binh với Lãnh phó bộ trưởng chỉ sợ sẽ không chậm trễ thời gian quá dài, có lẽ cầm quyển vở quay về, sẽ nghĩ biện pháp báo cho Lãnh phó bộ trưởng hay biết.
Hai người uống trà, trong viện vang lên tiếng chim hót ríu rít, có vẻ dị thường u tĩnh.
Cao Phái nhìn Tần Mục, thở dài:
- Tần Mục, dượng không có mặt trong thủ đô, lão gia tử đã lui, cháu nên thu liễm mũi nhọn một chút, tại sao lại làm bản báo cáo kia đây? Tiểu tử này, dượng hiểu, nhưng làm như vậy không khỏi có chút gây vạ đó.
Tần Mục ân một tiếng, đưa cho Cao Phái một điếu thuốc, châm lửa xong mới nói:
- Dượng ba, ở thủ đô quá mức hung hiểm, cháu ở lại trong đây chỉ sợ có chút không ổn. Lão gia tử cũng đồng ý cháu xuống địa phương, ở nơi đó dễ dàng làm ra thành tích.
Nói xong hắn nở nụ cười, chuyển sang vấn đề khác:
- Nhìn xem thất ca đi, bí thư mới của Cửu Giang không phải thật xem trọng thất ca sao? Cháu xem ngày thất ca đi lên sắp tới.
Cao Phái cười ha ha, khoát tay nói:
- Đó là vì tạm thời hắn còn chưa có người sử dụng ở Cửu Giang, bồi dưỡng dòng chính của mình rất bức thiết. Đừng xem hiện tại Cao Bằng đã được xem trọng, nhưng qua một thời gian, chỉ sợ muốn tiến thêm một bước thật khó khăn, người nọ chắc sẽ không xem trọng người của Tần hệ đâu.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Thất ca cũng không tính là người của Tần hệ, cháu vẫn cho rằng giữa phe phái không có ngăn cách gì quá lớn, đều làm việc vì dân. Chỉ cần chiến tích hiện thực đi ra, cho dù là phe phái không thúc đẩy, vẫn sẽ có người nhìn thấy.
Lời này của Tần Mục có điểm nâng Cao Bằng, Cao Phái nghe xong thật cao hứng. Hắn biết trọng lượng của con mình nặng bao nhiêu, thủ đoạn cùng trí tuệ kém hơn Tần Mục, nhưng Tần Mục nâng đỡ như vậy vẫn làm hắn cảm giác thật thoải mái, thở dài:
- Cao Bằng nặng mấy cân mấy lượng, dượng biết rõ, so sánh với cháu, kém xa đâu.
Tần Mục vội vàng khoát tay, nói:
- Thất ca lão luyện thành thục, nếu không phải cháu thường xuyên gây chuyện thị phi, cháu chỉ đồ nhất thời thống khoái, thất ca luôn ổn vững đánh chắc, so sánh cháu vẫn rơi xuống hạ phong.
Lời này làm Cao Phái hết sức thoải mái, tự nhiên lại khích lệ Tần Mục một trận.
- Thế nào, qua không được vài ngày chỉ sợ cháu lại bị đánh quay về địa phương, bị trách mắng điều động có thể sẽ không làm được chức vụ gì tốt đâu. Có phải nên chuẩn bị quay về Bắc Liêu, đi tới Đằng Long, bên kia đều là người quen biết cũ của cháu. Quý Thu là một nhân tài, sát phạt quyết đoán, giảm đi thật không ít tâm tư cho dượng, đem Đằng Long chặt chẽ nắm lấy. Cháu đi qua làm phó chủ tịch cũng rất tốt.
Tần Mục cười khổ nói:
- Phó chủ tịch hai mươi bảy tuổi? Dượng ba, dượng thật quá xem trọng cháu, nếu cháu thật sự đi lên, người khác không nói trước, chỉ sợ có một vị đại lão đã chướng mắt.
Ánh mắt hắn nhìn về phía bắc, cười hăng hắc.
- Đây đều do anh kế hoạch sẵn đi? Nhưng lần này đi ra ngoài, chỉ sợ anh không lấy được vị trí trọng yếu, nhiều lắm là một nha môn nước trong.
Tần Mục cười hắc hắc:
- Nha môn nước trong cũng tốt, bình thường đều là làm hiện thực.
Vân Băng véo hắn, gắt giọng:
- Anh nha, nói chuyện không chút đứng đắn, nha môn nước trong tuy làm hiện thực, nhưng bị gông cùm xiềng xích là nhiều nhất. Anh đó, thật không biết anh khờ thật hay là giả ngốc.
Tần Mục cười ha hả, trong thanh âm mang theo vài phần hài hước:
- Muốn đem anh đặt vào nha môn nước trong phụng dưỡng người già, ý nghĩ này nên bỏ qua đi. Tiểu Băng, em không phải vừa mới hỏi anh, không biết anh dựa vào cái gì mà có tin tưởng lớn như thế, đem báo cáo đưa lên sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó dùng ngữ khí dị thường trấn định nói:
- Gió lốc tài chính chỉ sợ lập tức cần tiến đến. Bản thân anh hi vọng việc xử phạt anh cần nhanh chóng đưa xuống mới tốt, bằng không đợi đến khi tài chính gió lốc đi tới, còn muốn chạy cũng khó khăn.
Tối hôm sau, Cao Phái từ Bắc Liêu trở về, hắn để tài xế lái xe trực tiếp về nhà, hơn nữa không dùng tòa giá đặc biệt của hắn, chuyện này càng bí mật càng tốt.
Tần gia đại viện vẫn xanh mướt mắt, tuy rằng tạm thời lão gia tử không còn ở lại nơi đây, nhưng vẫn có người thường xuyên quét tước. Tần Mục gặp mặt Cao Phái trong tiểu viện, biểu tình hai người đều thả lỏng.
Vừa gặp mặt, Cao Phái đã thật vui vẻ đánh Tần Mục một quyền, sang sảng cười nói:
- Tiểu tử, thật giỏi, so sánh với cháu dượng đã già rồi.
Một câu này đã đánh giá Tần Mục rất cao, làm hắn cũng vui sướng không ít. Dù Cao Phái giúp Tần Mục kháng lôi, thừa nhận rất nhiều người công kích, nhưng Cao Phái nhân họa được phúc, bước lên một bước trong sự nghiệp. Nếu không phải tình huống đặc thù, hắn muốn ngồi lên vị trí chủ tịch tỉnh còn phải chờ thêm vài năm. Trong chính đàn, mấy năm đã đại biểu cho sự kết thúc của cuộc sống chính trị.
Tần Mục cười nói:
- Dượng ba, hiện tại dượng đang tráng niên khỏe mạnh, nếu dượng nói già, sau này cháu đi đâu tìm gốc đại thụ? Vì để cho những cây non như tụi cháu có cơ hội cao hơn một chút, ngài đó, vẫn nên che mưa gió thêm vài năm nữa đi.
Lời này nói thật ấm người, Cao Phái cười to, vỗ mạnh lên vai Tần Mục, lôi kéo hắn ngồi xuống băng đá.
Hai người ngồi xuống, Tần Mục cũng không dây dưa, trực tiếp lấy ra quyển vở. Cao Phái nhìn thấy dấu tay thật rõ ràng trên vở, sắc mặt liền ngưng trọng, hỏi:
- Chuyện này còn có mấy người biết?
Tần Mục đem việc mình lấy được bút ký bổn này nói lại một lần, bởi không có quan hệ mờ tối gì với Mộ Băng Đồng nên hắn nói thật thoải mái, nhưng khi nhắc tới Vân Băng cũng biết chuyện này, Tần Mục có chút xấu hổ, thoáng cúi đầu xuống.
Cao Phái cũng không để ý tới chuyện phong lưu của Tần Mục, tâm tư của hắn chỉ đặt trong quyển vở, nghe Tần Mục kể xong lai lịch, liền gật đầu dặn dò:
- Càng ít người biết càng tốt, cháu nhớ dặn mấy người kia, sự tình nhất định giữ bí mật, đừng phá hủy đại sự.
Tần Mục ân một tiếng, Cao Phái cầm quyển vở cẩn thận tránh dấu tay, sau đó mở ra tờ thứ nhất, nhìn dòng chữ cười lạnh nói:
- Mười thước, là mười vạn đi.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Việc này thì không điều tra rõ ràng, có thứ này nơi tay cũng không cần đi điều tra.
Cao Phái trầm ngâm nói:
- Đúng vậy, vật này có tác dụng làm kinh sợ, chủ yếu là xem nằm trong tay ai. Ở trong tay cháu là tai họa, tới trong tay của dượng có thể làm rất nhiều chuyện.
Tần Mục khẽ cười, Cao Phái nhìn thấy nụ cười này, sững sờ nói:
- Tiểu tử, lại muốn dượng gánh vác đúng không? Khi dượng bằng tuổi cháu, thật không có nhiều tâm tư như thế đâu.
Tần Mục cũng không muốn Cao Phái tiếp tục đàm luận vấn đề này, đã đưa quyển vở cho hắn, có thể làm được rất nhiều việc. Cao Phái quay về tỉnh Bắc Liêu, nhưng mấy năm nay nhân sự thay đổi, phong cách của hắn cũng không lấy việc tiến công làm chủ yếu, vẫn cần dùng một khoảng thời gian đến thu thập lòng người. Hiện giờ Tần lão gia tử lui ra sau màn, trong hệ thống thủ đô có thể tăng thêm một phần lực lượng ủng hộ càng làm địa vị của Cao Phái thêm ổn định một ít, hắn đối với việc dụng binh với Lãnh phó bộ trưởng chỉ sợ sẽ không chậm trễ thời gian quá dài, có lẽ cầm quyển vở quay về, sẽ nghĩ biện pháp báo cho Lãnh phó bộ trưởng hay biết.
Hai người uống trà, trong viện vang lên tiếng chim hót ríu rít, có vẻ dị thường u tĩnh.
Cao Phái nhìn Tần Mục, thở dài:
- Tần Mục, dượng không có mặt trong thủ đô, lão gia tử đã lui, cháu nên thu liễm mũi nhọn một chút, tại sao lại làm bản báo cáo kia đây? Tiểu tử này, dượng hiểu, nhưng làm như vậy không khỏi có chút gây vạ đó.
Tần Mục ân một tiếng, đưa cho Cao Phái một điếu thuốc, châm lửa xong mới nói:
- Dượng ba, ở thủ đô quá mức hung hiểm, cháu ở lại trong đây chỉ sợ có chút không ổn. Lão gia tử cũng đồng ý cháu xuống địa phương, ở nơi đó dễ dàng làm ra thành tích.
Nói xong hắn nở nụ cười, chuyển sang vấn đề khác:
- Nhìn xem thất ca đi, bí thư mới của Cửu Giang không phải thật xem trọng thất ca sao? Cháu xem ngày thất ca đi lên sắp tới.
Cao Phái cười ha ha, khoát tay nói:
- Đó là vì tạm thời hắn còn chưa có người sử dụng ở Cửu Giang, bồi dưỡng dòng chính của mình rất bức thiết. Đừng xem hiện tại Cao Bằng đã được xem trọng, nhưng qua một thời gian, chỉ sợ muốn tiến thêm một bước thật khó khăn, người nọ chắc sẽ không xem trọng người của Tần hệ đâu.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Thất ca cũng không tính là người của Tần hệ, cháu vẫn cho rằng giữa phe phái không có ngăn cách gì quá lớn, đều làm việc vì dân. Chỉ cần chiến tích hiện thực đi ra, cho dù là phe phái không thúc đẩy, vẫn sẽ có người nhìn thấy.
Lời này của Tần Mục có điểm nâng Cao Bằng, Cao Phái nghe xong thật cao hứng. Hắn biết trọng lượng của con mình nặng bao nhiêu, thủ đoạn cùng trí tuệ kém hơn Tần Mục, nhưng Tần Mục nâng đỡ như vậy vẫn làm hắn cảm giác thật thoải mái, thở dài:
- Cao Bằng nặng mấy cân mấy lượng, dượng biết rõ, so sánh với cháu, kém xa đâu.
Tần Mục vội vàng khoát tay, nói:
- Thất ca lão luyện thành thục, nếu không phải cháu thường xuyên gây chuyện thị phi, cháu chỉ đồ nhất thời thống khoái, thất ca luôn ổn vững đánh chắc, so sánh cháu vẫn rơi xuống hạ phong.
Lời này làm Cao Phái hết sức thoải mái, tự nhiên lại khích lệ Tần Mục một trận.
- Thế nào, qua không được vài ngày chỉ sợ cháu lại bị đánh quay về địa phương, bị trách mắng điều động có thể sẽ không làm được chức vụ gì tốt đâu. Có phải nên chuẩn bị quay về Bắc Liêu, đi tới Đằng Long, bên kia đều là người quen biết cũ của cháu. Quý Thu là một nhân tài, sát phạt quyết đoán, giảm đi thật không ít tâm tư cho dượng, đem Đằng Long chặt chẽ nắm lấy. Cháu đi qua làm phó chủ tịch cũng rất tốt.
Tần Mục cười khổ nói:
- Phó chủ tịch hai mươi bảy tuổi? Dượng ba, dượng thật quá xem trọng cháu, nếu cháu thật sự đi lên, người khác không nói trước, chỉ sợ có một vị đại lão đã chướng mắt.
Ánh mắt hắn nhìn về phía bắc, cười hăng hắc.