Tần Mục vẫy vẫy cánh tay bị đau, ném cục đá trong tay sang một bên, tự nhủ:
- Người ta nói mười tám món binh khí không bằng một cục gạch quả không sai.
Lúc này, các thôn dân dưới sự hướng dẫn của Đinh thôn trưởng, đã xông vào đại môn, từ trong sân rộng truyền đến tiếng chó sủa, còn có tiếng người kêu đau. Tần Mục nhìn xung quanh, ba người nằm trong mưa bất tỉnh nhân sự, cũng không biết sống chết như thế nào. Quả nhiên không thể chọc giận dân chúng, một khi lửa giận của dân chúng bị thiêu đốt, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ... biến thiên.
- Đùng!
Từ trong sân đột nhiên truyền ra tiếng súng. Tần Mục từng đến trường bắn quân khu mấy lần, nghe ra được tiếng nổ này không phải là pháo kép, mà xác thật là tiếng súng. Trong lòng hắn nhất thời hoảng hốt, vội vàng chạy vào sân.
Hai trăm người yên lặng đứng ở cửa, Tần Mục đẩy đám người đi tới phía trước, thấy Đinh thôn trưởng sắc mặt chết lặng nhìn hệ thống súng ống đạn dược phía trước. Một con chó nằm bất động ở đó, trong miệng chảy ra máu tươi, bên cạnh con chó, có một phụ nữ đang dùng tay che bắp đùi, một y tá đang giúp nàng cầm máu.
Trong tay lão Đinh, cầm một súng trường. Tần Mục không rõ là súng săn hay là kiểu tự chế, nhưng hắn biết, lão Đinh đã nổ súng.
- Ngươi điên rồi!
Tần Mục căn bản không nghĩ đến sẽ phát sinh biến chuyển lớn như vậy. Hắn chỉ muốn kêu mọi người tìm chỗ có thể tránh mưa, làm sao nghĩ đến hiện tại còn động đến gươm súng? Hắn vội vàng đẩy ngón tay của lão Đinh, đoạt lấy khẩu súng, sau đó đạp một cước, khiến lão Đinh lảo đảo.
Lão Đinh đứng thẳng người, từ khi Tần Mục biết hắn, đã phát hiện hắn chưa từng đứng thẳng, còn tưởng do công việc nhà nông gây ra, nhưng không ngờ căn bản không phải như vậy. Vẻ mặt lão Đinh chết lặng, nhìn Tần Mục một lát, xoay đầu lại hét lớn:
- Đưa bác sĩ Bạch đến phòng bảo vệ, đem cả ba tên súc sinh kia tới đây!
Tần Mục nghe thấy trong lời nói của lão Đinh ẩn chứa sát khí nồng đậm, không thể nào tin được người này chính là vị thôn trưởng hiền lành thật thà trước đó. Hắn vội vàng đeo khẩu súng lên lưng, xông về phía trước túm lấy cánh tay lão Đinh, hét lớn:
- Lão Đinh, anh muốn làm gì, bây giờ là xã hội pháp chế, không cho phép anh làm loạn! Anh là cán bộ, anh là cán bộ của đảng!
Bàn tay Lão Đinh, chậm rãi mở năm ngón tay Tần Mục ra. Tần Mục muốn ngăn cản, nhưng động tác của hắn kiên định mà có lực, phảng phất đã quyết định điều gì đó.
- Mấy người đỡ Tần bí thư vào phòng đi.
Lão Đinh khàn khàn nói.
- Anh dám! Lão Đinh, hôm nay nếu anh dám làm chuyện gì, Tần Mục này nhất định sẽ đập chết!
Lần này Tần Mục hoàn toàn phát hỏa, đây là lão Đinh muốn liều mạng! Hắn biết không thể để lão Đinh làm ẩu, tiếp tục hô:
- Có chuyện gì, chúng ta cũng phải nói đạo lý, chính phủ cho anh quyền lực, là để anh làm xằng làm bậy sao? Anh không phụ lòng ai cả, cho dù ngàn vạn người có lỗi với anh, anh là một thôn trưởng do mọi người chọn lựa, anh định phụ lại lòng tin của mọi người sao?
Những lời này của Tần Mục giống như chạm vào tâm can của lão Đinh, hắn sửng sốt hồi lâu, đột nhiên ngồi chồm hổm xuống mặt đất, òa khóc như một đứa trẻ:
- Lan bí thư, tôi thật có lỗi với anh, không đưa thôn nghèo thoát khỏi nghèo khó, tôi thật có lỗi!
Hắn khóc như vậy, chứng tỏ chuyện có thể xoay chuyển. Tần Mục vội vàng phân phó mọi người, chăm sóc cho bác sĩ Bạch, đồng thời trói ba tên gác cửa lại. Căn biệt thự này có diện tích rất lớn, nhưng phía bên chòi gác có hơn hai mươi phòng, Tần Mục trực tiếp ra lệnh cho thôn dân mở tất cả các phòng đang khóa ra, cho mọi người tìm một chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa ưu tiên cho người già và trẻ nhỏ.
Hắn cũng biết, chuyện này là hoàn toàn phạm sai lầm. Trong biệt thự đã không có tiếng hoan hô, có người nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài. Lão Đinh sau khi phát tiết giống như tê cứng, kinh ngạc đứng ở góc tường của phòng gác cửa, nước mắt ý vị rơi xuống.
Tần Mục gọi ba người trung niên thoạt nhìn trầm ổn, kêu bọn họ hỗ trợ trấn an mọi người, coi chừng Đinh thôn trưởng và bác sĩ Bạch, hắn khẽ cử động cánh tay, phát hiện vô cùng đau nhức, nhưng cũng không có cách nào, đội mưa chạy vào trong biệt thự. Mấy tên gác cửa hung dữ như vậy, hình như còn có tiền án, hắn càng ngày càng thấy hiếu kỳ với chủ nhân của căn biệt thự này.
Nghe tên đầu lĩnh nói ở đây có Giản tiểu thư nào đó, hay là một phụ nữ? Tần Mục vừa chạy vừa tự suy đoán, nếu thật sự là đại nhân vật, nên biết hiện tại phải bày ra thái độ thân thiện, không thể ức hiếp dân chúng.
Tần Mục đang chạy, liền nghe phía sau cũng có tiếng bước chân đạp mưa dồn dập. Hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy hơn mười thanh niên khỏe mạnh cường tráng, cầm thiết côn trong tay, vẻ mặt hung hăng đi theo phía sau hắn.
Tần Mục vội vàng dừng lại, quay đầu lại hô lớn:
- Mọi người làm gì vậy?
Một người đi đầu thật thà nói:
- Tần bí thư, bọn tôi biết anh vì muốn tốt cho chúng tôi, mà bị bọn súc sinh kia đánh. Chúng tôi bảo vệ anh, không thể để bọn chúng khi dễ anh nữa.
Người dân Trung Quốc chính là như vậy, chỉ cần cho bọn họ chút ân huệ, bọn họ sẽ bán mạng cho anh. Tần Mục trừng mắt, cả giận nói:
- Mọi người nói gì vậy, mau trở về xem xem có người già, trẻ nhỏ bị bệnh không. Tôi qua đây xem người ta có thức ăn dư thừa gì không, tìm chút đồ ăn nóng cho mọi người, mau quay về đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Vừa giải thích vừa quát lớn, mấy tên thanh niên ấm ức trở về. Tần Mục thở dốc một hơi, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Cổng và sân của ngôi biệt thự có chút phong cách châu Âu, khi Tần Mục bước lên cửa, rõ ràng cảm nhận người thiết kế của biệt thự này không phải hạng vô danh, chắc chắn có nghiên cứu qua kiến trúc Châu Âu. Hắn cởi áo mưa, nhìn bộ quần áo ướt đẫm trên người, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Hắn gõ cửa, không có ai trả lời. Tần Mục đẩy cửa ra, khi cánh cửa vừa mở liền hiện ra một cảnh tượng không ngờ đến. Trong lòng hắn đã nghĩ đến vài tình huống sau khi mở cửa, nhưng riêng chuyện này lại không nghĩ tới. Đập vào mắt hắn là một nữ nhân trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu vàng nhạt, trong tay cầm chiếc micorphone, đang nói gì đó với camera trước mặt. Trong đại sảnh rộng rãi, có hơn hai mươi nam nữ, phần lớn đều mặc áo quần bảnh bao, nhưng trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
- Chuyện bạo dân cùng nhau tập kích biệt thự tư nhân có phải có thế lực ô dù che chở hay không, chúng ta sẽ theo dõi báo cáo.
Câu nói đầu tiên khi Tần Mục bước vào trong biệt thự nghe thấy, chính là câu kết thúc của nữ nhân trẻ tuổi. Hắn vừa đẩy cửa bước vào, camera trực giác nhắm ngay hắn, điều này làm cho sắc mặt Tần Mục nhất thời âm trầm.
Trong chuyện này hắn quả thật xử lý rất không rất thỏa đáng, nhưng tình huống lúc đó, chỉ dựa vào một mình Tần Mục hắn căn bản không thể nào ngăn cản. Nếu không phải lão Đinh bị hắn quát cho, phía sau phát sinh chuyện gì cũng không ai biết được, Tần Mục có thể bị trói giống ba tên súc sinh ngoài kia hay không, cũng là ẩn số chưa biết.
- Người ta nói mười tám món binh khí không bằng một cục gạch quả không sai.
Lúc này, các thôn dân dưới sự hướng dẫn của Đinh thôn trưởng, đã xông vào đại môn, từ trong sân rộng truyền đến tiếng chó sủa, còn có tiếng người kêu đau. Tần Mục nhìn xung quanh, ba người nằm trong mưa bất tỉnh nhân sự, cũng không biết sống chết như thế nào. Quả nhiên không thể chọc giận dân chúng, một khi lửa giận của dân chúng bị thiêu đốt, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ... biến thiên.
- Đùng!
Từ trong sân đột nhiên truyền ra tiếng súng. Tần Mục từng đến trường bắn quân khu mấy lần, nghe ra được tiếng nổ này không phải là pháo kép, mà xác thật là tiếng súng. Trong lòng hắn nhất thời hoảng hốt, vội vàng chạy vào sân.
Hai trăm người yên lặng đứng ở cửa, Tần Mục đẩy đám người đi tới phía trước, thấy Đinh thôn trưởng sắc mặt chết lặng nhìn hệ thống súng ống đạn dược phía trước. Một con chó nằm bất động ở đó, trong miệng chảy ra máu tươi, bên cạnh con chó, có một phụ nữ đang dùng tay che bắp đùi, một y tá đang giúp nàng cầm máu.
Trong tay lão Đinh, cầm một súng trường. Tần Mục không rõ là súng săn hay là kiểu tự chế, nhưng hắn biết, lão Đinh đã nổ súng.
- Ngươi điên rồi!
Tần Mục căn bản không nghĩ đến sẽ phát sinh biến chuyển lớn như vậy. Hắn chỉ muốn kêu mọi người tìm chỗ có thể tránh mưa, làm sao nghĩ đến hiện tại còn động đến gươm súng? Hắn vội vàng đẩy ngón tay của lão Đinh, đoạt lấy khẩu súng, sau đó đạp một cước, khiến lão Đinh lảo đảo.
Lão Đinh đứng thẳng người, từ khi Tần Mục biết hắn, đã phát hiện hắn chưa từng đứng thẳng, còn tưởng do công việc nhà nông gây ra, nhưng không ngờ căn bản không phải như vậy. Vẻ mặt lão Đinh chết lặng, nhìn Tần Mục một lát, xoay đầu lại hét lớn:
- Đưa bác sĩ Bạch đến phòng bảo vệ, đem cả ba tên súc sinh kia tới đây!
Tần Mục nghe thấy trong lời nói của lão Đinh ẩn chứa sát khí nồng đậm, không thể nào tin được người này chính là vị thôn trưởng hiền lành thật thà trước đó. Hắn vội vàng đeo khẩu súng lên lưng, xông về phía trước túm lấy cánh tay lão Đinh, hét lớn:
- Lão Đinh, anh muốn làm gì, bây giờ là xã hội pháp chế, không cho phép anh làm loạn! Anh là cán bộ, anh là cán bộ của đảng!
Bàn tay Lão Đinh, chậm rãi mở năm ngón tay Tần Mục ra. Tần Mục muốn ngăn cản, nhưng động tác của hắn kiên định mà có lực, phảng phất đã quyết định điều gì đó.
- Mấy người đỡ Tần bí thư vào phòng đi.
Lão Đinh khàn khàn nói.
- Anh dám! Lão Đinh, hôm nay nếu anh dám làm chuyện gì, Tần Mục này nhất định sẽ đập chết!
Lần này Tần Mục hoàn toàn phát hỏa, đây là lão Đinh muốn liều mạng! Hắn biết không thể để lão Đinh làm ẩu, tiếp tục hô:
- Có chuyện gì, chúng ta cũng phải nói đạo lý, chính phủ cho anh quyền lực, là để anh làm xằng làm bậy sao? Anh không phụ lòng ai cả, cho dù ngàn vạn người có lỗi với anh, anh là một thôn trưởng do mọi người chọn lựa, anh định phụ lại lòng tin của mọi người sao?
Những lời này của Tần Mục giống như chạm vào tâm can của lão Đinh, hắn sửng sốt hồi lâu, đột nhiên ngồi chồm hổm xuống mặt đất, òa khóc như một đứa trẻ:
- Lan bí thư, tôi thật có lỗi với anh, không đưa thôn nghèo thoát khỏi nghèo khó, tôi thật có lỗi!
Hắn khóc như vậy, chứng tỏ chuyện có thể xoay chuyển. Tần Mục vội vàng phân phó mọi người, chăm sóc cho bác sĩ Bạch, đồng thời trói ba tên gác cửa lại. Căn biệt thự này có diện tích rất lớn, nhưng phía bên chòi gác có hơn hai mươi phòng, Tần Mục trực tiếp ra lệnh cho thôn dân mở tất cả các phòng đang khóa ra, cho mọi người tìm một chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa ưu tiên cho người già và trẻ nhỏ.
Hắn cũng biết, chuyện này là hoàn toàn phạm sai lầm. Trong biệt thự đã không có tiếng hoan hô, có người nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài. Lão Đinh sau khi phát tiết giống như tê cứng, kinh ngạc đứng ở góc tường của phòng gác cửa, nước mắt ý vị rơi xuống.
Tần Mục gọi ba người trung niên thoạt nhìn trầm ổn, kêu bọn họ hỗ trợ trấn an mọi người, coi chừng Đinh thôn trưởng và bác sĩ Bạch, hắn khẽ cử động cánh tay, phát hiện vô cùng đau nhức, nhưng cũng không có cách nào, đội mưa chạy vào trong biệt thự. Mấy tên gác cửa hung dữ như vậy, hình như còn có tiền án, hắn càng ngày càng thấy hiếu kỳ với chủ nhân của căn biệt thự này.
Nghe tên đầu lĩnh nói ở đây có Giản tiểu thư nào đó, hay là một phụ nữ? Tần Mục vừa chạy vừa tự suy đoán, nếu thật sự là đại nhân vật, nên biết hiện tại phải bày ra thái độ thân thiện, không thể ức hiếp dân chúng.
Tần Mục đang chạy, liền nghe phía sau cũng có tiếng bước chân đạp mưa dồn dập. Hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy hơn mười thanh niên khỏe mạnh cường tráng, cầm thiết côn trong tay, vẻ mặt hung hăng đi theo phía sau hắn.
Tần Mục vội vàng dừng lại, quay đầu lại hô lớn:
- Mọi người làm gì vậy?
Một người đi đầu thật thà nói:
- Tần bí thư, bọn tôi biết anh vì muốn tốt cho chúng tôi, mà bị bọn súc sinh kia đánh. Chúng tôi bảo vệ anh, không thể để bọn chúng khi dễ anh nữa.
Người dân Trung Quốc chính là như vậy, chỉ cần cho bọn họ chút ân huệ, bọn họ sẽ bán mạng cho anh. Tần Mục trừng mắt, cả giận nói:
- Mọi người nói gì vậy, mau trở về xem xem có người già, trẻ nhỏ bị bệnh không. Tôi qua đây xem người ta có thức ăn dư thừa gì không, tìm chút đồ ăn nóng cho mọi người, mau quay về đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Vừa giải thích vừa quát lớn, mấy tên thanh niên ấm ức trở về. Tần Mục thở dốc một hơi, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Cổng và sân của ngôi biệt thự có chút phong cách châu Âu, khi Tần Mục bước lên cửa, rõ ràng cảm nhận người thiết kế của biệt thự này không phải hạng vô danh, chắc chắn có nghiên cứu qua kiến trúc Châu Âu. Hắn cởi áo mưa, nhìn bộ quần áo ướt đẫm trên người, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Hắn gõ cửa, không có ai trả lời. Tần Mục đẩy cửa ra, khi cánh cửa vừa mở liền hiện ra một cảnh tượng không ngờ đến. Trong lòng hắn đã nghĩ đến vài tình huống sau khi mở cửa, nhưng riêng chuyện này lại không nghĩ tới. Đập vào mắt hắn là một nữ nhân trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu vàng nhạt, trong tay cầm chiếc micorphone, đang nói gì đó với camera trước mặt. Trong đại sảnh rộng rãi, có hơn hai mươi nam nữ, phần lớn đều mặc áo quần bảnh bao, nhưng trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
- Chuyện bạo dân cùng nhau tập kích biệt thự tư nhân có phải có thế lực ô dù che chở hay không, chúng ta sẽ theo dõi báo cáo.
Câu nói đầu tiên khi Tần Mục bước vào trong biệt thự nghe thấy, chính là câu kết thúc của nữ nhân trẻ tuổi. Hắn vừa đẩy cửa bước vào, camera trực giác nhắm ngay hắn, điều này làm cho sắc mặt Tần Mục nhất thời âm trầm.
Trong chuyện này hắn quả thật xử lý rất không rất thỏa đáng, nhưng tình huống lúc đó, chỉ dựa vào một mình Tần Mục hắn căn bản không thể nào ngăn cản. Nếu không phải lão Đinh bị hắn quát cho, phía sau phát sinh chuyện gì cũng không ai biết được, Tần Mục có thể bị trói giống ba tên súc sinh ngoài kia hay không, cũng là ẩn số chưa biết.