Tần Mục nói ra lời này càng khiến mọi người xem trọng. Thời gian lắng đọng dài như vậy, rốt cuộc Tần Mục vẫn nói kế hoạch ra. Vào lúc này Tần Mục sẽ không thối tha lời loạn cái gì đó, hơn nữa còn có mấy mỹ nữ, người khác còn dễ nói, nhưng Phương Thiên Nhu cùng Tần Nguyệt Sơn hai người nhất định phải có chút cấm kỵ. Bởi vậy Tần Mục thốt ra lời này, sắc mặt mọi người vẫn ngưng trọng.
Tần Mục cười ha hả nói:
- Giống như chiến tranh vậy, tinh thần rất khẩn trương.
Nói xong lời này sắc mặt Tần Mục cũng trầm xuống, dị thường kiên định nói ra:
- Đúng vậy, tương lai Phổ Thượng trong hai ba năm sẽ là một chiến dịch lâu dài. Trong chiến dịch này chúng ta có thể vượt qua ba khu khác hay không phải xem các vị rồi. Trương khu trưởng, nếu không chị giới thiệu với mọi người nhé?
Tần Mục nói câu sau cùng cũng không phải tách bản thân ra khỏi nhân viên. Kỳ thật trong lòng Trương Thúy cũng có chút bồn chồn, nhưng nhìn thấy Lưu Đan thì nàng đã hiểu, mang theo ngữ khí kính nể nói ra.
- Tần bí thư để cho tôi giới thiệu, tôi sẽ giới thiệu.
Tần Mục chọc vào một câu, nói ra:
- Gọi tiểu Tần là được, Trương tỷ, mấy năm trước không phải chị luôn gọi tôi như vậy sao.
Hắn nói phân tán lực chú ý của mọi người, Trương Thúy thừa cơ bắt đầu giới thiệu Lưu Đan. Trừ cán bộ Bắc Liêu ra, những người khác nhìn thấy Lưu Đan chỉ hai mươi lăm tuổi dĩ nhiên là tổng giám đốc của công ty Trọng Công đầu từ vào Trung Quốc.
Tâm lý người trong nước, đây là chiếm đoạt tài nguyên nước ngoài mang vào trong nước, đây là chuyện khiến mọi người thích thú, cũng cạn chén liên tục, tất cả mọi người đem mục tiêu nhắm ngay Lưu Đan, ngay cả Tần Mục cũng có chút xấu hổ đại biểu Phổ Thượng hoan nghênh Lưu Đan tới Phổ Thượng đầu tư, cũng uống ba chén với Lưu Đan.
Rượu này là Tần Mục bảo Lưu Đại Hữu lấy từ nhà kho lên, là Ngũ Lương Dịch. Về phần rượu do Tần Nguyệt Sơn đưa tới thì đặt trong kho.
Lưu Đan sóng mắt lưu chuyển, nàng chạm cóc với Tần Mục và cười nói:
- Tần bí thư, anh đúng là cân nhắc em, nếu không có anh, em cũng không dám tới đầu tư, Trọng Công không phải lúc nào cũng biết được chính sách đâu.
Những lời này Lưu Đan mang theo ý xấu, chỉ ra nàng đến Quảng Châu chính là chạy tìm Tần Mục, cách nói này làm mọi người suy nghĩ. Ánh mắt Phương Thiên Nhu ngưng tụ, lại nhìn qua Trương Thúy, mà Trương Thúy thì mỉm cười, biểu lộ không có gì đặc thù.
Tần Mục cười nói:
- Chúng ta tại Bắc Liêu làm theo quy tắc, Lưu đổng sự mấy lần tới nhà của tôi làm khách, nên biết quy tắc làm việc của Tần Mục tôi, không phải sợ ngành khác, chỉ sợ không chăm chú, kỳ thật xí nghiệp nha, chỉ cần xác định mục tiêu thì tự nhiên có người giúp em làm việc.
Lưu Đan nói lời này có ý điểm danh Tần Mục và khu Phổ Thượng. Công nghiệp nặng tuy dê dàng làm ra thành tích, nhưng cũng dễ xảy ra vấn đề nhất, Tần Mục không muốn đi nhấc lên nguy hiểm. Tần Mục nói lời này cũng thừa nhận lời của Lưu Đan nói không ngoa, kế hoạch của hắn cũng đặt lên mặt bàn.
Sau khi hai người chạm cốc xong, Tần Nguyệt Sơn vội vàng đứng dậy rót rượu, những người đang ngồi ở đây, tùy tiện một người đều có địa vị cao hơn hắn, hắn tự nhiên tiếp nhận chuyện rót rượu. Tần Mục vừa gắp thức ăn thì Lưu Đan bên kia lại đứng lên, cảm tạ Tần Mục cùng phu nhân ở Bắc Liêu chiếu cố, lại kính Tần Mục một chén rượu.
Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu thấy thú vị, đối mặt lẫn nhau. Lưu Đại Hữu muốn cười lại không dám, vội vàng móc thuốc ra hút, thiếu chút nữa sặc, che miệng ho khan.
Sau đó chính là Tây Môn Nhạn và Mạnh Khiết lên đài. Hai người này cũng không nói rung động cái gì đó, Tần Nguyệt Sơn nghe Tây Môn Nhạn nói đã buông vị trí lái xe cho Tần Mục đi làm người đứng tư cách pháp nhân của nhà máy, trong nội tâm cũng hiểu ra, sau khi quay về nhất định phải tra xem nhà máy này thế nào, thoạt nhìn nó là sản nghiệp tư nhân của Tần bí thư, phải nghĩ biện pháp chiếu cố nhiều mới được.
Về phần Lôi Dạ, Tần Mục cũng nhiệt tình cho hắn áp trục, lại khen hắn. Trong lòng hắn rất kích động.
Sau khi mọi người giới thiệu xong, còn lại chính là lúc làm quen với nhau. Tần Mục cầm lấy điện thoại bảo mọi người tùy ý, liền đi ra ban công điện thoại cho Kim Bình Quốc.
Kim Bình Quốc lúc này đang lo sợ, đưa lão bát vào trại giam là chủ ý của hắn, chính vì đại công trình ở Phổ Thượng. Một câu lạc bộ quý tộc hiển nhiên không thể thỏa mãn dã tâm của Kim Bình Quốc, đó chỉ là mấy cọng lông mà thôi, Phổ Thượng chính là khu đất hoang nhưng nó chính là núi vàng, chờ người khác đi vớt. Suốt một ngày hắn ở trong phòng làm việc của mình, chờ đợi tin tức của Phổ Thượng. Tần Mục điện thoại vừa đến thì hắn ngay lập tức bắt điện thoại lên.
- Kim đổng sự a, có chút quá tải a.
Tần Mục giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần tức giận. Biểu hiện này khiến nội tâm Kim Bình Quốc mát lạnh, thật sự không thấu suy nghĩ của Tần Mục là cái gì. Hắn dựa theo ám chỉ của Tần Mục đi tới Phổ Thượng, tại sao trong nháy mắt Tần Mục trở mặt? Chuyện này rất khó nói qua a. Tần Mục ngày hôm qua hùng hổ dọa người nên Kim Bình Quốc không có nói quá chi tiết, nhưng mà thời gian một ngày đủ cho hắn thăm dò rồi, lại không ngờ vẫn dùng giọng điệu này nói chuyện, nội tâm của Kim Bình Quốc bây giờ chấn động mạnh.
- Tần bí thư, ngài đang nói cái gì?
Kim Bình Quốc cố ngăn cản bất bình trong lòng, hắn cẩn thận nói ra. Hắn là thương nhân, là thương nhân đang tẩy trắng, có thể quan hệ tốt với người trong thể chế thì phải làm quen cho tốt, nếu đặt ở trước kia, Tần Mục là nhân vật ở cấp bậc này hắn há mồm ra là có thể giáo huấn, cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?
- Đả thương người là không tốt, cướp bóc cũng không được.
Tần Mục bán thuốc trong hồ lô chính là như vậy. Kim Bình Quốc có thể ở Quảng Châu xây dựng một câu lạc bộ quý tộc, tiếp xúc với các nhân vật danh tiếng, nếu không phải hiện tại đang cầu Tần Mục, chắc chắn sẽ không ăn nói khép nép như vậy. Chuyện này hôm qua hắn xuất huyết nhiều, nghe hắn cùng Diệp quản lý xưng hô đã biết rõ quan hệ không phải cạn. Tần Mục bắt đầu dùng lời nặng để tỏ vẻ mình không hài lòng, cũng không phải là nói thủ đoạn của Kim Bình Quốc, mà là mịt mờ tiết lộ cho Kim Bình Quốc, nếu như có thể kiếm Diệp quản lý đi ra, tội danh đả thương người là không tốt lắm.
Thì ra Tần Mục là trách cứ đả thương người. Kim Bình Quốc ngẫm lại, cũng hiểu được Tần Mục lo lắng rất thực tế, hiện tại Phổ Thượng vừa mới bắt đầu phát triển đã xuất hiện vụ án cướp bóc và đả thương người, đây nhất định là mang tới nhân tố không ổn định cho Phổ Thượng. Kim Bình Quốc cũng có chút hối hận, đồng thời cũng cảm thấy cao hứng, Tần Mục nói như vậy thì đang nhắc nhở hứn lau sạch mông đi. Đây là điều kiện tiên quyết, bờ mông lau sạch sẽ, nên ăn cơm, đây là ví von rất thô tục, nhưng mà thái độ của là chuẩn bị cho Kim Bình Quốc một chút ngon ngọt.
Kim Bình Quốc vội vàng nói:
- Tần bí thư ngài yên tâm, loại chuyện này không thể xảy ra thường xuyên được.
Tần Mục cười ha hả nói:
- Giống như chiến tranh vậy, tinh thần rất khẩn trương.
Nói xong lời này sắc mặt Tần Mục cũng trầm xuống, dị thường kiên định nói ra:
- Đúng vậy, tương lai Phổ Thượng trong hai ba năm sẽ là một chiến dịch lâu dài. Trong chiến dịch này chúng ta có thể vượt qua ba khu khác hay không phải xem các vị rồi. Trương khu trưởng, nếu không chị giới thiệu với mọi người nhé?
Tần Mục nói câu sau cùng cũng không phải tách bản thân ra khỏi nhân viên. Kỳ thật trong lòng Trương Thúy cũng có chút bồn chồn, nhưng nhìn thấy Lưu Đan thì nàng đã hiểu, mang theo ngữ khí kính nể nói ra.
- Tần bí thư để cho tôi giới thiệu, tôi sẽ giới thiệu.
Tần Mục chọc vào một câu, nói ra:
- Gọi tiểu Tần là được, Trương tỷ, mấy năm trước không phải chị luôn gọi tôi như vậy sao.
Hắn nói phân tán lực chú ý của mọi người, Trương Thúy thừa cơ bắt đầu giới thiệu Lưu Đan. Trừ cán bộ Bắc Liêu ra, những người khác nhìn thấy Lưu Đan chỉ hai mươi lăm tuổi dĩ nhiên là tổng giám đốc của công ty Trọng Công đầu từ vào Trung Quốc.
Tâm lý người trong nước, đây là chiếm đoạt tài nguyên nước ngoài mang vào trong nước, đây là chuyện khiến mọi người thích thú, cũng cạn chén liên tục, tất cả mọi người đem mục tiêu nhắm ngay Lưu Đan, ngay cả Tần Mục cũng có chút xấu hổ đại biểu Phổ Thượng hoan nghênh Lưu Đan tới Phổ Thượng đầu tư, cũng uống ba chén với Lưu Đan.
Rượu này là Tần Mục bảo Lưu Đại Hữu lấy từ nhà kho lên, là Ngũ Lương Dịch. Về phần rượu do Tần Nguyệt Sơn đưa tới thì đặt trong kho.
Lưu Đan sóng mắt lưu chuyển, nàng chạm cóc với Tần Mục và cười nói:
- Tần bí thư, anh đúng là cân nhắc em, nếu không có anh, em cũng không dám tới đầu tư, Trọng Công không phải lúc nào cũng biết được chính sách đâu.
Những lời này Lưu Đan mang theo ý xấu, chỉ ra nàng đến Quảng Châu chính là chạy tìm Tần Mục, cách nói này làm mọi người suy nghĩ. Ánh mắt Phương Thiên Nhu ngưng tụ, lại nhìn qua Trương Thúy, mà Trương Thúy thì mỉm cười, biểu lộ không có gì đặc thù.
Tần Mục cười nói:
- Chúng ta tại Bắc Liêu làm theo quy tắc, Lưu đổng sự mấy lần tới nhà của tôi làm khách, nên biết quy tắc làm việc của Tần Mục tôi, không phải sợ ngành khác, chỉ sợ không chăm chú, kỳ thật xí nghiệp nha, chỉ cần xác định mục tiêu thì tự nhiên có người giúp em làm việc.
Lưu Đan nói lời này có ý điểm danh Tần Mục và khu Phổ Thượng. Công nghiệp nặng tuy dê dàng làm ra thành tích, nhưng cũng dễ xảy ra vấn đề nhất, Tần Mục không muốn đi nhấc lên nguy hiểm. Tần Mục nói lời này cũng thừa nhận lời của Lưu Đan nói không ngoa, kế hoạch của hắn cũng đặt lên mặt bàn.
Sau khi hai người chạm cốc xong, Tần Nguyệt Sơn vội vàng đứng dậy rót rượu, những người đang ngồi ở đây, tùy tiện một người đều có địa vị cao hơn hắn, hắn tự nhiên tiếp nhận chuyện rót rượu. Tần Mục vừa gắp thức ăn thì Lưu Đan bên kia lại đứng lên, cảm tạ Tần Mục cùng phu nhân ở Bắc Liêu chiếu cố, lại kính Tần Mục một chén rượu.
Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu thấy thú vị, đối mặt lẫn nhau. Lưu Đại Hữu muốn cười lại không dám, vội vàng móc thuốc ra hút, thiếu chút nữa sặc, che miệng ho khan.
Sau đó chính là Tây Môn Nhạn và Mạnh Khiết lên đài. Hai người này cũng không nói rung động cái gì đó, Tần Nguyệt Sơn nghe Tây Môn Nhạn nói đã buông vị trí lái xe cho Tần Mục đi làm người đứng tư cách pháp nhân của nhà máy, trong nội tâm cũng hiểu ra, sau khi quay về nhất định phải tra xem nhà máy này thế nào, thoạt nhìn nó là sản nghiệp tư nhân của Tần bí thư, phải nghĩ biện pháp chiếu cố nhiều mới được.
Về phần Lôi Dạ, Tần Mục cũng nhiệt tình cho hắn áp trục, lại khen hắn. Trong lòng hắn rất kích động.
Sau khi mọi người giới thiệu xong, còn lại chính là lúc làm quen với nhau. Tần Mục cầm lấy điện thoại bảo mọi người tùy ý, liền đi ra ban công điện thoại cho Kim Bình Quốc.
Kim Bình Quốc lúc này đang lo sợ, đưa lão bát vào trại giam là chủ ý của hắn, chính vì đại công trình ở Phổ Thượng. Một câu lạc bộ quý tộc hiển nhiên không thể thỏa mãn dã tâm của Kim Bình Quốc, đó chỉ là mấy cọng lông mà thôi, Phổ Thượng chính là khu đất hoang nhưng nó chính là núi vàng, chờ người khác đi vớt. Suốt một ngày hắn ở trong phòng làm việc của mình, chờ đợi tin tức của Phổ Thượng. Tần Mục điện thoại vừa đến thì hắn ngay lập tức bắt điện thoại lên.
- Kim đổng sự a, có chút quá tải a.
Tần Mục giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần tức giận. Biểu hiện này khiến nội tâm Kim Bình Quốc mát lạnh, thật sự không thấu suy nghĩ của Tần Mục là cái gì. Hắn dựa theo ám chỉ của Tần Mục đi tới Phổ Thượng, tại sao trong nháy mắt Tần Mục trở mặt? Chuyện này rất khó nói qua a. Tần Mục ngày hôm qua hùng hổ dọa người nên Kim Bình Quốc không có nói quá chi tiết, nhưng mà thời gian một ngày đủ cho hắn thăm dò rồi, lại không ngờ vẫn dùng giọng điệu này nói chuyện, nội tâm của Kim Bình Quốc bây giờ chấn động mạnh.
- Tần bí thư, ngài đang nói cái gì?
Kim Bình Quốc cố ngăn cản bất bình trong lòng, hắn cẩn thận nói ra. Hắn là thương nhân, là thương nhân đang tẩy trắng, có thể quan hệ tốt với người trong thể chế thì phải làm quen cho tốt, nếu đặt ở trước kia, Tần Mục là nhân vật ở cấp bậc này hắn há mồm ra là có thể giáo huấn, cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?
- Đả thương người là không tốt, cướp bóc cũng không được.
Tần Mục bán thuốc trong hồ lô chính là như vậy. Kim Bình Quốc có thể ở Quảng Châu xây dựng một câu lạc bộ quý tộc, tiếp xúc với các nhân vật danh tiếng, nếu không phải hiện tại đang cầu Tần Mục, chắc chắn sẽ không ăn nói khép nép như vậy. Chuyện này hôm qua hắn xuất huyết nhiều, nghe hắn cùng Diệp quản lý xưng hô đã biết rõ quan hệ không phải cạn. Tần Mục bắt đầu dùng lời nặng để tỏ vẻ mình không hài lòng, cũng không phải là nói thủ đoạn của Kim Bình Quốc, mà là mịt mờ tiết lộ cho Kim Bình Quốc, nếu như có thể kiếm Diệp quản lý đi ra, tội danh đả thương người là không tốt lắm.
Thì ra Tần Mục là trách cứ đả thương người. Kim Bình Quốc ngẫm lại, cũng hiểu được Tần Mục lo lắng rất thực tế, hiện tại Phổ Thượng vừa mới bắt đầu phát triển đã xuất hiện vụ án cướp bóc và đả thương người, đây nhất định là mang tới nhân tố không ổn định cho Phổ Thượng. Kim Bình Quốc cũng có chút hối hận, đồng thời cũng cảm thấy cao hứng, Tần Mục nói như vậy thì đang nhắc nhở hứn lau sạch mông đi. Đây là điều kiện tiên quyết, bờ mông lau sạch sẽ, nên ăn cơm, đây là ví von rất thô tục, nhưng mà thái độ của là chuẩn bị cho Kim Bình Quốc một chút ngon ngọt.
Kim Bình Quốc vội vàng nói:
- Tần bí thư ngài yên tâm, loại chuyện này không thể xảy ra thường xuyên được.