Lễ ra mắt của Trịnh Tề dành cho Vương Thanh chính là một quyền hung hăng đánh ngay vào mặt.
Vương Thanh bị đánh ngay cằm, khóe miệng hơi rỉ ra máu, ngã nhào xuống trên nền đất.
Gần đây Đại Vũ ăn gì cũng không thấy ngon miệng, Vương Thanh liền theo cậu cùng nhau nhịn, thậm chí so với Đại Vũ ăn còn ít hơn, luôn bị đám người Quách Đào uy hiếp cùng dụ dỗ mới có thể ăn được một ít để duy trì thể lực. Thể lực của Vương Thanh bây giờ cũng không có bao nhiêu, cho nên một quyền này của Trịnh Tề cũng đã đủ đánh ngã Vương Thanh dễ dàng, hắn cũng không có khí lực để chống đỡ lại.
"Leo!" Anna cơ hồ là kiềm nén âm lượng khuyên can Trịnh Tề "Anh điên rồi sao, xem như cho dù là anh đánh chết cậu ta thì cũng không giúp được gì cho Đại Vũ! "
"Làm sao vậy... Trịnh Tề... anh đến rồi sao..." Đại Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được cơ hồ Vương Thanh mở cửa cho một người, sau đó lập tức vang lên âm thanh nện mạnh trên nền nhà, giống như hắn bị ngã nhào trên đất. Sau đó cậu lại nghe thấy tiếng kinh hô của Anna.
Đại Vũ giùng giằng ngồi dậy, hai tay khua loạn khắp nơi.
"Thanh..." Đại Vũ gấp gáp la lên "Vương Thanh, anh làm sao vậy, bị ngã sao?"
Trong khoảnh khắc Đại Vũ bắt đầu cảm thấy thống hận chính mình không thể nhìn thấy, tình huống thế nào cũng không biết, cậu rất sợ Vương Thanh bị thương, rất muốn biết tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào.
"Đại Vũ, em là Anna, em cùng Leo đến thăm anh." Anna mắt ngấn lệ nóng, vội vàng đi tới mép giường nắm lấy tay Đại Vũ.
Nhưng Đại Vũ vẫn còn duy trì bộ dáng rất cấp bách "Anna, Vương Thanh đâu, có phải là Trịnh Tề đánh Vương Thanh phải không, Vương Thanh đâu?! "
Vương Thanh cố gắng dùng một tay chống đỡ thân mình lên, sau đó cao giọng trả lời.
"Đại Vũ, anh ở đây, anh không sao."
Đại Vũ vừa nghe thấy được tiếng Vương Thanh trả lời trong nháy mắt liền an tĩnh lại, "Ân, không sao thì tốt rồi, em còn tưởng là anh bị ngã xuống đất."
Nụ cười điềm tĩnh khiến cho lòng ba người ở tại đó hung hăng đau nhói.
Tám năm chung sống đủ để cho Trịnh Tề hiểu rõ Đại Vũ, mới vừa rồi Đại Vũ có bao nhiêu gấp gáp, điều này chứng minh rằng cậu quan tâm Vương Thanh nhiều bao nhiêu.
Trịnh Tề luôn xem Đại Vũ như em trai ruột của mình mà yêu thương che chở.
Hôm nay Đại Vũ trở về nước không đến một năm, mà lại có biết bao nhiều chuyện đổ cuống đầu cậu, dư luận, đe dọa, tai nạn giao thông, bị mù, bị quấy rối, bị chụp trộm.
Trịnh Tề không có cách nào tưởng tượng được, một Đại Vũ thiện lương như vậy đến tột cùng đã đắc tội lớn với người nào mà trời cao lại muốn trừng phạt cậu như vậy.
Trịnh Tề khom lưng hung hăng nắm lấy cổ áo của Vương Thanh, hung tợn thở mạnh, anh thật sự cảm thấy hối hận khi đem Đại Vũ trở lại Trung Quốc.
Chính là cái người trước mắt này, chính là Vương Thanh, đã đem Đại Vũ hành hạ thành cái bộ dáng như bây giờ.
Lễ đính hôn cùng Anna ngày đó, chính là lần đầu tiên Trịnh Tề nhìn thấy Vương Thanh.
Không phải không thừa nhận Vương Thanh thật sự là một nam nhân có mị lực, làm người xử sự rất có lễ phép, rất chiếu cố Đại Vũ. Hắn đối mặt với Đại Vũ luôn là loại nụ cười ôn lãng không hề có sự đề phòng, là một người mà ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra hắn yêu Đại Vũ nhiều đến thế nào.
Vương Thanh luôn nói là bởi vì đại vũ ở bên cạnh hắn hắn tổng không nhịn được ô, tràn đầy nụ cười đắc ý, mà ánh mắt chính là thâm tình không có cách nào diễn tả.
Vương Thanh đối với Đại Vũ nếu không phải là nhiều kiên định thì là thâm tình sâu không thấy đáy.
Trịnh Tề đã từng cho rằng Đại Vũ đã chờ đúng người rồi.
Ở Mỹ đối với đồng tính luyến ái rất thỏai mái, hơn nữa ngay từ năm 2015 đã tuyên bố hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính toàn nước Mỹ.
Nhưng dù sao Trung Quốc so với Mỹ cũng là bất đồng, Trịnh Tề chưa từng sống ở Trung Quốc lần nào nhưng cũng hiểu được một ít.
Chỉ bất quá là anh không nghĩ tới lại tàn nhẫn như thế này.
Trịnh Tề đối với Vương Thanh rất thất vọng, không nghĩ đến Vương Thanh không thể bảo vệ Đại Vũ thật tốt.
Trịnh Tề hung hăng buông cổ áo Vương Thanh ra, đẩy hắn một lần nữa ngã xuống đất, sau đó mới đi đến mép giường Đại Vũ.
"Đại Vũ, " Trịnh Tề đưa tay sờ sờ cánh tay Đại Vũ, đau lòng hỏi "Thế nào mà lại gầy nhiều như vậy a?"
"Trịnh Tề... sao anh lại tới đây nha?" Đại Vũ nghe thanh âm của Trịnh Tề, cố gắng tự nhiên phân biệt phương hướng "Còn có Anna, Anna không phải là còn có một bộ phim vẫn đang quay sao?"
"..." Anna đã nói không nên lời, che miệng ngăn không cho mình khóc ra tiếng.
Vẫn là Phùng Kiến Vũ đó.
Không sai, vẫn chính là Phùng Kiến Vũ đó.
Vẫn là một Phùng Kiến Vũ rõ ràng bản thân rất mệt mỏi, rất đau khổ, nhưng vẫn là thân thiết vì người khác mà hết lòng.
Vẫn là một Phùng Kiến Vũ rõ ràng bản thân dù không thể giúp được nhưng vẫn là thiện giải nhân ý vì người khác mang đến ấm áp.
"Khụ..." Trịnh Tề thanh thanh cổ họng, đè nén tâm tình của mình "Đại Vũ, Anna mang thai, em sắp lên chức cậu rồi nha."
"Phải không! Anh ấy là mợ! " Đại Vũ vui mừng cười nói, sau đó gọi im lặng gọi Vương Thanh nãy giờ không lên tiếng, "Giúp em lấy tiền lì xì trong túi cho hai người bọn họ đi! Phải là bao tiền lì xì phải Trung Quốc nha! "
Vương Thanh biết rõ Đại Vũ không yên tâm hắn, vội vàng đứng dậy ngồi lên đem Đại Vũ ôm vào trong người. Cảm giác được hơi thở của Vương Thanh, Đại Vũ lúc này mới chân chính thả lỏng, miệng cười sáng rỡ.
"Thật đáng tiếc, " ánh mắt đen láy của Đại Vũ ươn ướt, cho dù là không có tiêu cự cũng không làm trở ngại đôi mắt xinh đẹp này "Nếu như sớm một chút thì thật tốt... bây giờ em không thể nhìn tận mắt bộ dáng đứa bé này ra đời, có bộ dáng của Anna cùng Trịnh Tề hai người, đứa bé này nhất định đặc biệt xinh đẹp."
Giọng của Đại Vũ tràn đầy chúc phúc cùng mong đợi, còn xen lẫn vẻ thất vọng.
Anna đang khóc cũng hít vào một ngụm khí lạnh, nước mắt mãnh liệt tuôn ra.
"Thấy được chứ, thế nào mà lại không thấy..." Lỗ mũi Trịnh Tề ê ẩm, giọng nói mang theo nghẹn ngào "Phùng Kiến Vũ anh cho cậu biết, không được chính mắt nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái của cậu, trong lòng cậu an tâm sao! "
"Em cũng muốn a." Đại Vũ nhẹ nhàng cười nói, sau đó đưa tay ra, "Anna?"
Anna thật sự là khóc đến nói không ra lời, "Ân." Kêu một tiếng rồi đưa tay nắm lại tay Đại Vũ.
"Anna, chúc mừng em a, " Đại Vũ cười, thật tâm thật ý chúc phúc cho hai người "Hai người phải sống thật tốt thật tốt."
"Nhất định rồi, " Trịnh Tề hít sâu cố gắng đè nén tâm tình bi thương "Đại Vũ anh cho cậu biết, anh không cho phép cậu từ bỏ, nếu không cháu ngoại của cậu cũng sẽ xem thường cậu!"
"Em biết!" Đại Vũ bất đắc dĩ mở miệng "Hai người đến đây chính là muốn dạy dỗ tôi đúng không a?"
Vương Thanh để cho Đại Vũ dựa vào người mình, hốc mắt cũng nóng lên.
Cú đánh của Trịnh Tề đối với hắn cảm thấy rất đúng, Vương Thanh hắn đúng là không bảo vệ được cho Đại Vũ thật tốt.
Hắn so với ai khác cũng muốn đánh chết chính mình.
Nhưng Đại Vũ vẫn còn đang cố gắng ý chí quật cường như vậy, bộ dáng thiện lương của Đại Vũ như vậy khiến cho hắn vô cùng đau lòng.
Đại Vũ kêu một tiếng hắn là mợ liền tỏ rõ trước mặt Trịnh Tề và Anna quan hệ giữa hắn và cậu.
Cậu bị mù cho tới bây giờ cũng chưa từng oán trách Vương Thanh.
Cũng là tỏ rõ thái độ của mình, không muốn bởi vì bản thân, mà tổn thương Vương Thanh.
Trong lòng ba người đều sáng tỏ.
Trịnh Tề nhắm hai mắt hít thở sâu, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Vương Thanh.
"Đây là chú của tôi, chuyên gia khoa não quốc tế, bây giờ ông ấy đang ở Đức, tôi đã liên lạc ổn thỏa rồi, mấy ngày nữa cậu mang Đại Vũ đi Đức trị liệu đi."
"Cám ơn." Vương Thanh nhận lấy, nhưng đáy mắt là một mảnh thê lương.
Thật ra thì đã hắn vận dụng hết thảy phương pháp, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, chuyên gia não từ Anh đến Mỹ đã liên hiệp đã chẩn đoán qua.
Mỗi người đều cho hắn một câu trả lời.
Vô năng cứu chữa.
Vương Thanh bị đánh ngay cằm, khóe miệng hơi rỉ ra máu, ngã nhào xuống trên nền đất.
Gần đây Đại Vũ ăn gì cũng không thấy ngon miệng, Vương Thanh liền theo cậu cùng nhau nhịn, thậm chí so với Đại Vũ ăn còn ít hơn, luôn bị đám người Quách Đào uy hiếp cùng dụ dỗ mới có thể ăn được một ít để duy trì thể lực. Thể lực của Vương Thanh bây giờ cũng không có bao nhiêu, cho nên một quyền này của Trịnh Tề cũng đã đủ đánh ngã Vương Thanh dễ dàng, hắn cũng không có khí lực để chống đỡ lại.
"Leo!" Anna cơ hồ là kiềm nén âm lượng khuyên can Trịnh Tề "Anh điên rồi sao, xem như cho dù là anh đánh chết cậu ta thì cũng không giúp được gì cho Đại Vũ! "
"Làm sao vậy... Trịnh Tề... anh đến rồi sao..." Đại Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được cơ hồ Vương Thanh mở cửa cho một người, sau đó lập tức vang lên âm thanh nện mạnh trên nền nhà, giống như hắn bị ngã nhào trên đất. Sau đó cậu lại nghe thấy tiếng kinh hô của Anna.
Đại Vũ giùng giằng ngồi dậy, hai tay khua loạn khắp nơi.
"Thanh..." Đại Vũ gấp gáp la lên "Vương Thanh, anh làm sao vậy, bị ngã sao?"
Trong khoảnh khắc Đại Vũ bắt đầu cảm thấy thống hận chính mình không thể nhìn thấy, tình huống thế nào cũng không biết, cậu rất sợ Vương Thanh bị thương, rất muốn biết tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào.
"Đại Vũ, em là Anna, em cùng Leo đến thăm anh." Anna mắt ngấn lệ nóng, vội vàng đi tới mép giường nắm lấy tay Đại Vũ.
Nhưng Đại Vũ vẫn còn duy trì bộ dáng rất cấp bách "Anna, Vương Thanh đâu, có phải là Trịnh Tề đánh Vương Thanh phải không, Vương Thanh đâu?! "
Vương Thanh cố gắng dùng một tay chống đỡ thân mình lên, sau đó cao giọng trả lời.
"Đại Vũ, anh ở đây, anh không sao."
Đại Vũ vừa nghe thấy được tiếng Vương Thanh trả lời trong nháy mắt liền an tĩnh lại, "Ân, không sao thì tốt rồi, em còn tưởng là anh bị ngã xuống đất."
Nụ cười điềm tĩnh khiến cho lòng ba người ở tại đó hung hăng đau nhói.
Tám năm chung sống đủ để cho Trịnh Tề hiểu rõ Đại Vũ, mới vừa rồi Đại Vũ có bao nhiêu gấp gáp, điều này chứng minh rằng cậu quan tâm Vương Thanh nhiều bao nhiêu.
Trịnh Tề luôn xem Đại Vũ như em trai ruột của mình mà yêu thương che chở.
Hôm nay Đại Vũ trở về nước không đến một năm, mà lại có biết bao nhiều chuyện đổ cuống đầu cậu, dư luận, đe dọa, tai nạn giao thông, bị mù, bị quấy rối, bị chụp trộm.
Trịnh Tề không có cách nào tưởng tượng được, một Đại Vũ thiện lương như vậy đến tột cùng đã đắc tội lớn với người nào mà trời cao lại muốn trừng phạt cậu như vậy.
Trịnh Tề khom lưng hung hăng nắm lấy cổ áo của Vương Thanh, hung tợn thở mạnh, anh thật sự cảm thấy hối hận khi đem Đại Vũ trở lại Trung Quốc.
Chính là cái người trước mắt này, chính là Vương Thanh, đã đem Đại Vũ hành hạ thành cái bộ dáng như bây giờ.
Lễ đính hôn cùng Anna ngày đó, chính là lần đầu tiên Trịnh Tề nhìn thấy Vương Thanh.
Không phải không thừa nhận Vương Thanh thật sự là một nam nhân có mị lực, làm người xử sự rất có lễ phép, rất chiếu cố Đại Vũ. Hắn đối mặt với Đại Vũ luôn là loại nụ cười ôn lãng không hề có sự đề phòng, là một người mà ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra hắn yêu Đại Vũ nhiều đến thế nào.
Vương Thanh luôn nói là bởi vì đại vũ ở bên cạnh hắn hắn tổng không nhịn được ô, tràn đầy nụ cười đắc ý, mà ánh mắt chính là thâm tình không có cách nào diễn tả.
Vương Thanh đối với Đại Vũ nếu không phải là nhiều kiên định thì là thâm tình sâu không thấy đáy.
Trịnh Tề đã từng cho rằng Đại Vũ đã chờ đúng người rồi.
Ở Mỹ đối với đồng tính luyến ái rất thỏai mái, hơn nữa ngay từ năm 2015 đã tuyên bố hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính toàn nước Mỹ.
Nhưng dù sao Trung Quốc so với Mỹ cũng là bất đồng, Trịnh Tề chưa từng sống ở Trung Quốc lần nào nhưng cũng hiểu được một ít.
Chỉ bất quá là anh không nghĩ tới lại tàn nhẫn như thế này.
Trịnh Tề đối với Vương Thanh rất thất vọng, không nghĩ đến Vương Thanh không thể bảo vệ Đại Vũ thật tốt.
Trịnh Tề hung hăng buông cổ áo Vương Thanh ra, đẩy hắn một lần nữa ngã xuống đất, sau đó mới đi đến mép giường Đại Vũ.
"Đại Vũ, " Trịnh Tề đưa tay sờ sờ cánh tay Đại Vũ, đau lòng hỏi "Thế nào mà lại gầy nhiều như vậy a?"
"Trịnh Tề... sao anh lại tới đây nha?" Đại Vũ nghe thanh âm của Trịnh Tề, cố gắng tự nhiên phân biệt phương hướng "Còn có Anna, Anna không phải là còn có một bộ phim vẫn đang quay sao?"
"..." Anna đã nói không nên lời, che miệng ngăn không cho mình khóc ra tiếng.
Vẫn là Phùng Kiến Vũ đó.
Không sai, vẫn chính là Phùng Kiến Vũ đó.
Vẫn là một Phùng Kiến Vũ rõ ràng bản thân rất mệt mỏi, rất đau khổ, nhưng vẫn là thân thiết vì người khác mà hết lòng.
Vẫn là một Phùng Kiến Vũ rõ ràng bản thân dù không thể giúp được nhưng vẫn là thiện giải nhân ý vì người khác mang đến ấm áp.
"Khụ..." Trịnh Tề thanh thanh cổ họng, đè nén tâm tình của mình "Đại Vũ, Anna mang thai, em sắp lên chức cậu rồi nha."
"Phải không! Anh ấy là mợ! " Đại Vũ vui mừng cười nói, sau đó gọi im lặng gọi Vương Thanh nãy giờ không lên tiếng, "Giúp em lấy tiền lì xì trong túi cho hai người bọn họ đi! Phải là bao tiền lì xì phải Trung Quốc nha! "
Vương Thanh biết rõ Đại Vũ không yên tâm hắn, vội vàng đứng dậy ngồi lên đem Đại Vũ ôm vào trong người. Cảm giác được hơi thở của Vương Thanh, Đại Vũ lúc này mới chân chính thả lỏng, miệng cười sáng rỡ.
"Thật đáng tiếc, " ánh mắt đen láy của Đại Vũ ươn ướt, cho dù là không có tiêu cự cũng không làm trở ngại đôi mắt xinh đẹp này "Nếu như sớm một chút thì thật tốt... bây giờ em không thể nhìn tận mắt bộ dáng đứa bé này ra đời, có bộ dáng của Anna cùng Trịnh Tề hai người, đứa bé này nhất định đặc biệt xinh đẹp."
Giọng của Đại Vũ tràn đầy chúc phúc cùng mong đợi, còn xen lẫn vẻ thất vọng.
Anna đang khóc cũng hít vào một ngụm khí lạnh, nước mắt mãnh liệt tuôn ra.
"Thấy được chứ, thế nào mà lại không thấy..." Lỗ mũi Trịnh Tề ê ẩm, giọng nói mang theo nghẹn ngào "Phùng Kiến Vũ anh cho cậu biết, không được chính mắt nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái của cậu, trong lòng cậu an tâm sao! "
"Em cũng muốn a." Đại Vũ nhẹ nhàng cười nói, sau đó đưa tay ra, "Anna?"
Anna thật sự là khóc đến nói không ra lời, "Ân." Kêu một tiếng rồi đưa tay nắm lại tay Đại Vũ.
"Anna, chúc mừng em a, " Đại Vũ cười, thật tâm thật ý chúc phúc cho hai người "Hai người phải sống thật tốt thật tốt."
"Nhất định rồi, " Trịnh Tề hít sâu cố gắng đè nén tâm tình bi thương "Đại Vũ anh cho cậu biết, anh không cho phép cậu từ bỏ, nếu không cháu ngoại của cậu cũng sẽ xem thường cậu!"
"Em biết!" Đại Vũ bất đắc dĩ mở miệng "Hai người đến đây chính là muốn dạy dỗ tôi đúng không a?"
Vương Thanh để cho Đại Vũ dựa vào người mình, hốc mắt cũng nóng lên.
Cú đánh của Trịnh Tề đối với hắn cảm thấy rất đúng, Vương Thanh hắn đúng là không bảo vệ được cho Đại Vũ thật tốt.
Hắn so với ai khác cũng muốn đánh chết chính mình.
Nhưng Đại Vũ vẫn còn đang cố gắng ý chí quật cường như vậy, bộ dáng thiện lương của Đại Vũ như vậy khiến cho hắn vô cùng đau lòng.
Đại Vũ kêu một tiếng hắn là mợ liền tỏ rõ trước mặt Trịnh Tề và Anna quan hệ giữa hắn và cậu.
Cậu bị mù cho tới bây giờ cũng chưa từng oán trách Vương Thanh.
Cũng là tỏ rõ thái độ của mình, không muốn bởi vì bản thân, mà tổn thương Vương Thanh.
Trong lòng ba người đều sáng tỏ.
Trịnh Tề nhắm hai mắt hít thở sâu, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Vương Thanh.
"Đây là chú của tôi, chuyên gia khoa não quốc tế, bây giờ ông ấy đang ở Đức, tôi đã liên lạc ổn thỏa rồi, mấy ngày nữa cậu mang Đại Vũ đi Đức trị liệu đi."
"Cám ơn." Vương Thanh nhận lấy, nhưng đáy mắt là một mảnh thê lương.
Thật ra thì đã hắn vận dụng hết thảy phương pháp, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, chuyên gia não từ Anh đến Mỹ đã liên hiệp đã chẩn đoán qua.
Mỗi người đều cho hắn một câu trả lời.
Vô năng cứu chữa.