"Thiệp mời?"
"Chị Phi Phi thiệp mời này là sao a" cầm tấm thiệp mời sang trọng màu xanh da trời trên tay, cô vừa cẩn trọng xem vừa khó hiểu mà quay sang hỏi.
Thượng Yến Phi nằm trên sofa rung chân, nhàn nhã thưởng thức món bánh quy thơm ngon nứt mũi do Anna Chư Cầm làm, bận hưởng thức món ngon nên chỉ nói băng quơ giải thích bằng vài chữ: "Là bác cả gửi, bảo ngày mốt đến tham dự"
(Bác cả là Ngô Phỉ đó mọi người)
"Chị...còn ba mẹ thì sao"
Động tác nhai của Thượng Yến Phi bất chợt ngừng lại, biểu cảm như mới sực nhận ra điều bất thường: "Đúng rồi há, còn ba mẹ thì sao"
Cái bất ngờ chỉ là thoáng qua chưa đầy giây sau người con gái chẽm chẹ nào đó lại tiếp tục ngồi xuống nhịp nhịp chân ăn đồ ăn trong tay, miệng vừa nhai vừa khen ngon: "Chị tính cả rồ, em yên tâm"
Phi Phi thì ra chị trêu em! Làm cô còn tưởng chị ấy không nghĩ đến vấn đề ba mẹ sẽ biết đến sự xuất hiện của tấm thiệp mời chói lóa này.
"Vậy, hôm đó chúng ta có đi cùng ba mẹ không ạ"
"Em đợi lúc đó rồi sẽ biết thôi" Thượng Yến Phi nhấp môi nhàn nhạt đáp.
"Đi mua sắm thôi, nhanh nhanh" Bỏ hộp bánh xuống bắt lấy tay cô nhanh chóng lôi kéo trong khi cô còn chưa kịp định hình.
Phi Phi tay chị còn chưa rửa cơ mà, đừng chạm vào em, đừng đừng...!
"Phi Phi, lát em còn đi học nữa" cô giằng co nhưng người phía trước vẫn không có động thái dừng lại mà lôi lôi kéo kéo mạnh mẽ hơn.
Bị lôi đi như gà sắp được bán!
Thượng Yến Phi: "Đi nhanh về nhanh.
Em đừng nghĩ chị không biết cái đầu nhỏ của em nghĩ gì, em sợ mặc mấy bộ váy dạ hội chứ gì, yên tâm chị sẽ lựa cho em bộ váy bắt mắt nổi bật nhất.
Ha ha ha"
Sao chị lại biết chuyện ấy...Mẹ! Là mẹ nói, tai hoạ sắp đến rồi, mình không muốn mặc váy dạ hội đâu.
Bất lực tột cùng, cuối cùng bị chị gái mình lôi kéo và rồi nhét thẳng lên xe mặc cho cô có kêu trời gọi đất.
______________________
Trong phòng khách sang trọng xa hoa.
"Ba, làm vậy có ổn không" mọi người trong Ngô gia đều tụ họp lại một chỗ, Ngô Tần ngồi một bên, Ngô Phỉ ngồi một bên.
Ngô lão gia nhấp môi hưởng thức chén trà nóng thổi thổi trên tay lâu lâu lại khẽ ho, ông đặt chén trà xuống khẽ nói: "Ba tính cả rồi"
Ngô Phỉ: "Chúng ta mượn truyền thông báo chí đưa tin trực tiếp ở buổi lễ hôm đó, nhận lại tiểu Tuyết, con sợ tiểu Tuyết kích động sẽ lại làm ba buồn"
Ngô lão gia cười trừ, ánh mắt buồn man mác: "Nó giận ba thì sao chứ? Đây là ba xứng đáng"
Ông nói tiếp: "Ba không muốn trì hoãn thời gian nữa"
Ngô Tần lại nói: "Đưa tin như vậy, chắc chắn sẽ đến tai Ngô Hạn cùng vợ của nó, tụi nó sẽ đến đây nháo loạn ba.
Phong gia càng sẽ để ý chuyện này mà kích cho Ngô Hạn thêm ngông cuồng"
Nhắc đến vợ chồng Ngô Hạn, lại làm cho Ngô lão gia thêm bực lòng.
Chỉ biết làm người khác phải đau đầu nhức não, đúng là người con tai hoạ dạng người chỉ biết đến vinh hoa sẵn sàng hãm hại em ruột của mình, vậy mà lại là con trai ruột của ông.
Ngô lão gia đập mạnh gậy xuống sàn, giọng nói cũng sắc thép hơn: "Nháo thì ba cùng nó nháo, thằng con trời đánh chẳng được tích sự gì chỉ biết pha trò làm hại người khác, nó và vợ nó là cùng một hạng người bỉ ổi.
Còn nữa, Ngô gia không bao giờ sợ cái Phong gia nhỏ bé như phân mũi kia, ba chẳng bao giờ sợ cái đám người Phong gia đó cả chỉ vì họ nháo nhào ba không muốn quan tâm lại tưởng rằng leo lên được đầu người khác.
Hừ, ngông cuồng"
Ngô Tần vuốt vuốt lưng cho ông cụ bình tĩnh: "Ý con không phải là sợ bọn họ gây sức ép cho công ty mình, con chỉ sợ họ cùng một lượt đến tìm ba gây phiền phức, đối với con cái Phong gia nhỏ bé kia chỉ là hạt cát mà vọng tưởng rằng mình là viên kim cương"
"Nếu lần này bọn Phong gia đó đến gây chuyện, em cứ thẳng tay" Ngô Phỉ nghiêm mặt nói.
Ngô Tần một bên gật đầu.
Ngô Hạn: đứa con trai thứ ba, ăn chơi, luôn sống tùy hứng dựa vào thế lực của Ngô gia mà tung hoành, có vợ là Phong Hương Nhã độc ác mưu mô, ỷ thế ức hiếp người - luôn âm mưu thảm hại người mà mình chướng mắt.
___________________
Thượng Khiết My tay ôm vài cuốn sách, vừa đi vừa ngâm nga.
Dạo gần đây thực sự quá chán nản, ngoài việc lên lớp học và đến phòng thực hành cô chẳng đi đâu nữa, đi đi rồi lại về về, Anh thì bận ở công ty vẫn chưa xong chỉ có lúc cố gắng thu xếp công việc thì đến trường vài lần chỉ dạy bọn họ ở phòng thực hành xong rồi lại đi mất.
Tính vẻn vẹn cô gặp Anh cũng chỉ được mấy lần, bỗng chốc...cảm thấy rất nhớ.
Tới con vẹo phía trước, bỗng dưng có một người từ đâu nhảy vọt ra làm cô giật bắn cả người.
Nữ sinh tóc dài, mặt được trang điểm tỉ mỉ, môi son đỏ chói, nhìn cô với ánh mắt không mấy vừa lòng còn có chút gì đó gọi là chán ghét.
Cô nắm chặt tập sách trong lòng, phòng bị lui về sau vài bước, ánh mắt thăm dò nhìn nữ sinh trước mặt.
Bởi vì học được quá nhiều bài học bị bắt nạt trước kia, ánh mắt cô giờ đây không còn chứa sự sợ hãi hay bất kì sự nhút nhát nào, mà chỉ hiện lên vẻ bình tĩnh, luôn tìm kiếm cách giải quyết tốt nhất.
Kể từ những lần trước đó, Anh đã dạy cho cô vài thế võ để chống trả khi bị ức hiếp cho nên nữ sinh trước mặt này cô có thể xử lý được.
Thượng Khiết My bình thản đề nghị, giọng cũng không chút sợ hãi nào: "Tránh đường"
Nữ sinh kia hất hàm, vẻ mặt nghênh ngang khiêu khích, giọng nói chua ngoa, thật khó nghe.
"Dám dùng giọng đó để nói với Lưu Nhã này, con nhóc thối tha này mày chán đời rồi sao" câu cuối cô ta còn trợn mắt dữ tợn nhìn cô, tông giọng nâng cao càng khó nghe hơn.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước" không quan tâm mục đích của Lưu Nhã ra sao, hiện tại cũng sắp đến giờ lên lớp rồi.
Trả lời xong liền xoay người đi hướng khác, cô không muốn giằng co với Lưu Nhã kia, biết chắc thế nào cũng sẽ gây ra những chuyện rắc rối phiền phức.
Nếu có chuyện xảy ra, cô sợ sẽ làm cho Anh thêm bận lòng Anh ấy còn có rất nhiều việc, không thể lúc nào cũng bảo hộ cô, cho nên cô càng phải bảo vệ lấy mình, tự mình vượt qua.
Lưu Nhã vừa thấy cô quay người đi liền nhanh chân chạy đến, dang hai tay ra che chắn đường đi, cô bước sang trái cô ta lại bước sang trái, qua phải thì lại bước sang chặn lại.
Thực sự muốn sống yên ổn mà phiền phức cứ tìm đến cửa là sao ý nhờ.
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn vào mặt cô ta, không muốn vui đùa với trò chơi này nữa, rất chán!
"Cậu tìm tôi có việc gì, nói đi, tôi còn phải lên lớp nữa"
Lưu Nhã thu hồi tay, chống hông nghênh ngang nói: "Học xong tiết đầu, mày ra sân thể dục Chị Mẫn có việc muốn nói với mày" giọng nói này...giống như ra lệnh bắt buộc phải thuận theo, không có ý muốn người khác phải từ chối.
Cô biết hai từ "chị Mẫn" kia là đang nói ai, trong trường này ngoài Mẫn Phương Kiều còn có ai xứng danh "chị" nữa cơ chứ, vả lại Anh từng nhắc nhở cô rằng không nên tiếp xúc với Mẫn Phương Kiều kia dù chỉ giây, nghĩ thế liền thẳng thừng từ chối: "Tôi còn có việc, không có thời gian gặp đâu"
Định lách người đi qua, liền bị cánh tay của Lưu Nhã kéo về, cô ta còn cố tình bấm vào vai cô một cái đau điếng.
Cô gạt tay ra, xoa bóp chỗ bị đau đồng thời nhìn cô ta một cái.
Con người này sao lại thích động tay động chân như vậy! Lần đầu mà đã thế rồi...!
"Tôi nói rồi, tôi không đi đâu"
Lưu Nhã nghiến răng: "Có Ngao Ca chống lưng nên lên mặt hả mậy, chỉ là nói chuyện có ai làm gì mày đâu mà làm giá thế" cô ta hung hăng bấu bả vai cô ra sức bóp chặt như thể đang phá tiết cơn giận.
"BỎ CÁI TAY BẨN THỈU CỦA CÔ RA" Giọng nói lạnh tanh, sát khí như muốn bóp nghẹt người khác.
Ngoài Ngao Trạch Vũ nổi tiếng khí tức chết người ra thì còn ai vào đây, Lưu Nhã không cần quay ra nhìn mặt cũng biết người đằng sau chắc chắn đang dùng ánh mắt con dao phanh cô ta ra thành trăm mảnh, vội vàng bỏ hai bàn tay đang bấu chặt vai của cô ra, lùi sang bên trái vài bước, ánh mắt không còn nghênh ngang nữa mà là dè chừng sợ sệt.
Lưu Nhã...là đang sợ sao?
__________________
????????Little định viết chương ra bù cho mọi người mà cái bàn phím cùi mía của mình nó cứ bị khùng khùng điên điên, mát mát thế nèo ý.
Mai Little ra chương tiếp theo nữa há????
Yêu các bạn????.