Ngạn Hữu huýt vai Dật Hoàng một cái: "Vừa nảy còn la điện thoại màu hồng không phải cửa mình"
"Vậy mà cho vào túi lẹ ghê" Dật Hoàng.
Mẫn Phương Kiều được xuất viện ngay trong ngày, cô ta cứ khăng khăng đòi đến trường không phải vì mớ bài tập mà cô ta phải hoàn thành, mục đích cho việc này đó chính là bôi nhọ cô, có Mẫn Thiên Tứ và Phương Sánh cùng đám người Lưu Nhã làm nhân chứng chắc chắn sẽ cho Thượng Khiết My không ngẩng cao đầu lên nổi.
Hừ, để coi lần này cho dù có Trạch Vũ chống lưng cho mày, có cứu mày khỏi sự việc đã có nhân chứng hay là không!
Được ông bà Mẫn đưa vào lớp học, ngay tức khắc đã có cả chục người bao quanh, có lời hỏi thăm không biết là tận đáy lòng hay là đua theo nịnh nọt, có kẻ chỉ để hóng chuyện, có kẻ chỉ muốn nhìn cô ta thảm hại.
Bao nhiêu con người, bao nhiêu ánh mắt và suy nghĩ đặt lên một người đang bịa đặt.
Mẫn Phương Kiều cười ngọt ngào, giọng nói cảm kích đôi mắt như muốn rơi lệ: "Cám ơn mọi người nhiều lắm, chị không sao đâu.
Hôm nay chị chỉ mong là nhận được lời xin lỗi từ Khiết My thôi.
Nhưng mà nếu không có cũng không sao, vết thương của chị không nặng"
Vừa dứt lời, ngay lập tức đã có nhiều câu nói trách cứ sự vô tâm của Thượng Khiết My, đã làm sai còn không xin lỗi.
Mọi người nghe được câu nói của Mẫn Phương Kiều đã gật gù tán thưởng cho sự cảm thông cùng lòng vị tha của cô ta nhưng đâu ai biết rõ câu nói tưởng chừng là nhân ái kia lại càng ngày càng làm cho tất cả mọi việc đều từ một phía Thượng Khiết My làm ra, đẩy ngã cô ta đến nhập viện, đã thế còn không ra mặt xin lỗi cũng chẳng có lời hỏi thăm, quả thực là một kế hoạch hãm hại hoàn mỹ.
Mọi người bao vây cô ta liên tục lên tiếng an ủi nói những lời ngon ngọt nhưng đâu ai biết cuối góc lớp có một cô gái nhỏ cả người mặc chiếc áo hoodie rộng đã cũ kỹ, mặt nhỏ bị che đi bởi vành nón rộng, dưới vành nón là ánh mắt khinh miệt cho sự giả dối của lớp mặt nạ giả tạo được bao quanh kia.
Bàn tay buông lõng bên chân được nắm chặt thành quyền cứ ngỡ sẽ đánh cô ta nếu tất cả mọi người vơi đi hết.
"Mọi người mọi người ơi, Thượng Khiết My đến kìa, mau mau mau đi xem" Có người chạy từ ngoài lớp vào, hướng về phía đông người bao vây hét lớn.
Nhanh chóng sự tập trung được thu hút, mọi người chạy ùa ra ngoài, có người còn chạy đến cuối lớp bắt nhanh cái sọt rác chứa đầy giấy tập mang ra ngoài.
Thượng Khiết My được chị mình che chắn trong lòng ngực vầng trán xinh đẹp bị sưng một cục đo đỏ, ở cổ ẩn hiện vài vết xước, cô ngước nhìn trên lầu mọi người đều tập trung ánh nhìn về phía bọn cô, có ánh nhìn hung dữ, khinh miệt, thậm chí còn có tiếng chửi bới không ngừng "cái đồ vô sỉ, đã làm sai còn không biết xin lỗi", "còn dám vác mặt đến đây", "cút đi đồ không biết điều", "Thượng giả tạo, cút đi", "cút khỏi lớp chúng tôi ngay", "..."
Từng câu nói cứ không ngừng vang lên, cô không một cảm xúc nhìn chầm chầm về hướng phát ra những câu nói đó.
Hai bên tai vốn dĩ nghe câu nói tàn nhẫn phát lên liên hồi bỗng dưng tiếng nói nhỏ dần và rồi không còn nghe gì nữa, cô đưa tay lên sờ sờ thì ra là tai nghe lại nhìn qua người bên cạnh, Thượng Yến Phi mỉm cười nhìn, cô nhìn khẩu hình sau đó lại gật đầu.
Chị ấy nói Yên tâm, có chị đây rồi
Chị ấy biết rõ bản thân cô khi bước chân vào trường sẽ xảy ra những việc gì cho nên đã âm thầm mang theo những thứ cần mang.
Lòng cô như rót mật, ấm áp đến ngọt ngào.
Phi Phi! Chị đối với em thật tốt...!
"VÔ SỈ" Có kẻ hét lớn và rồi vô vàng mảnh giấy từ sọt rác rơi từ tầng trên xuống, những mảnh giấy vụn được Thượng Yến Phi dùng tay áo phủi đi, cô ấy hung hăng cho người trên lầu một cái lườm đe doạ nhưng người đó như nhắm mắt làm ngơ không nhìn thấy ánh mắt của Thượng Yến Phi đang cảnh cáo mình mà còn cả gan hất tung sọt rác nhắm vào người đeo tai nghe bên dưới mà văng xuống Thượng Khiết My nhanh chân lách người sang một bên đồng thời kéo chị mình sang, như có người đốt lửa đi đầu những người khác bắt đầu làm theo lần lượt có nhiều rác bay xuống thậm chí có cả dụng cụ học tập như viết, bút xoá,....Thượng Yến Phi bao bọc đầu nhỏ của em gái, nhanh chóng kéo cô đi vào đại sảnh.
Tất cả mọi người như căm ghét không buông, chạy ùa xuống lầu bám lấy không tha đứng ở cầu thang chặn đường không cho bọn cô đi lên, tất cả đều tập trung ở đại sảnh xem trò.
Lưu Nhã đứng ở cầu thang cùng Tú Linh và Đỗ Hương, sắc mặt bọn họ khó coi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô như muốn nuốt sống.
Lưu Nhã hung hãn chỉ tay vào người cô, cất tiếng mắng người những lời lẻ khó nghe không ngừng phát ra: "Kẻ hại người, đồ mặt dày vô sỉ, tao nghĩ mày nên cút ra khỏi cái trường này đi, mặt dày đến đây làm gì.
Đồ hồ ly, đã bám lấy hôn phu của người khác còn hết lần này tới lần khác ra tay hãm hại chị Mẫn, lương tâm của mày bị chó tha rồi hả"
Tú Linh cũng theo mà quát lên: "CÚT ĐII, HỒ LY TINH"
Đỗ Hương không dùng lời nói như hai người kia mà bắt đầu xớ rớ tay chân muốn động thủ đánh người.
Cô ta đi qua đám người bon chen xô đẩy, bay thẳng tới chỗ bọn cô giơ tay lên còn chưa kịp hạ đã bị Thượng Yến Phi bắt lấy cánh tay hung hăng hất sang qua một bên, Đỗ Hương ngã nhào xuống sàn, cánh tay liền bị xước da cô ta dùng ánh mắt căm phẫn nhìn bọn cô như muốn hoá điên, cô ta đứng bật dậy hét lớn lên:
"DÁM ĐÁNH TAO, HÔM NAY TỤI BÂY NO ĐÒN RỒI"
"Nhào vô"
Dứt lời chỉ có vài người động thủ nghe lời cô ta, có một số người chỉ đứng xem trò đùa, có người bàn tán rồi lại cười cợt nhả, bao nhiêu ánh nhìn lời bàn tán chẳng có ai chịu ra tay đứng về phía bọn cô, phải chăng thế giới này "sự thật" chỉ đứng sau "quyền lực" và "tiền bạc" thôi sao?
Thượng Yến Phi không thể bảo vệ em gái được nữa vì còn phải giằng co với Lưu Nhã và Tú Linh đang không ngừng vung tay vung chân vào người.
Không để bản thân làm gánh nặng cho chị, bên này cô một mình chống chọi Đỗ Hương và những người khác, tuyệt đối không nên để bản thân chịu uất ức nữa, cô đã hứa với Anh như vậy cho nên phải làm được.
Bọn họ nhiều người bao vây cô như vậy, mục đích là nhắm vào ai cô cũng biết, hai người kia nhắm vào chị gái cô cũng chỉ để ngăn cản hành động chị gái bảo vệ em gái mà thôi.
Cách đó không xa, trên lầu Mẫn Phương Kiều nhếch miệng cười, ánh mắt thoả mãn nhìn tình cảnh ngày càng hỗn độn dưới lầu không khỏi cười lạnh.
Mẫn Thiên Tứ tư thế ung dung xem trò đùa thiên hạ, ông ta nói: "Mẫn Nhi, con nhỏ kia chính là người ra tay đánh con?" sau đó đưa tay chỉ về phía cô gái nhỏ bị đông nghịt người bao vây.
Phương Sánh hất cằm khinh miệt nhìn về phía bọn cô đang chật vật: "Đáng đời, hai con đó là họ Thượng?"
Mẫn Phương Kiều gật đầu.
Mẫn Thiên Tứ tiếp lời: "Ba có biết một chút về Thượng gia này, cũng chỉ là một gia đình làm ăn nhỏ, không đáng để vào mắt, về ba sẽ cho công ty Thượng gia biến mất vĩnh viễn"
Mẫn Phương Kiều cười nhạt, trong lòng vui đến mức không kiềm được sự tàn nhẫn ẩn náu sâu trong dòng máu ấm nóng đỏ thẫm.
Bỗng dưng lúc này lầu đối diện có thân ảnh gầy gò nhỏ bé lao nhanh xuống, hét lớn: "DỪNG LẠI ĐI MỘT ĐÁM NGU NGỐC"
Tất cả mọi người đều im bặt, yên lặng đến mức chỉ nghe tiếng thở dốc của cô gái bí ẩn trong chiếc áo hoodie cũ, gương mặt hoàn toàn bị vành nón che phủ.
Lưu Nhã cắn răng, trợn mắt nổi điên: "Mày nói ai là đám ngu ngốc hả con ranh kia"
Cô gái ấy không một chút cảm xúc hay lo sợ, hít một hơi bình ổn đáp: "Tôi nói các người đấy" dứt lời cô gái giơ tay kéo vành nón của chiếc áo hoodie xuống, làm lộ khuôn mặt gầy gò nhưng làn da trắng trẻo, đường nét xinh đẹp lộ rõ, một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ cũ kỹ phai màu thật sự không tương xứng.
Thượng Khiết My tròn xoe mắt, môi mỏng mấp máy: "Dạ Hinh..."
Thượng Yến Phi vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang siết chặt của Tú Linh chạy đến chỗ cô, ôm lấy cô vào lòng bảo vệ, đồng thời hỏi: "Em quen sao?"
Cô trong lòng ngực gật nhẹ đầu: "Là bạn cùng lớp với em"
Lan Dạ Hinh đưa mắt nhìn Lưu Nhã, Tú Linh, Đỗ Hương còn có Mẫn Phương Kiều đang đứng ở trên lầu, khoanh tay mở to mắt xem trò vui.
Đưa cánh tay nhỏ chỉ vào người, nói một câu chắc nịt, khẳng định: "Là người họ đánh Tiểu Khiết"
Lưu Nhã cùng hai người kia giật mình, Mẫn Phương Kiều nheo mắt nhìn chằm chằm lên người Lan Dạ Hinh trầm ngâm suy tư.
Giọng Lưu Nhã tự động run run, giống như chột dạ: "Mày...mày có chứng cứ gì mà bảo bọn tao đánh nó"
Lan Dạ Hinh bình tĩnh đến bất ngờ, cô kể lại sự việc mà mình đã nghe cũng như đã thấy: "Hôm đó tôi đi vào nhà vệ sinh vốn định đi ra ngoài nhưng chân còn chưa kịp ra khỏi thì thấy cậu (chỉ vào Lưu Nhã) bịt miệng Tiểu Khiết lôi kéo cậu ấy vào nhà vệ sinh, sau đó Mẫn Phương Kiều hù doạ cậu ấy phải rời khỏi "Anh Trạch Vũ", cậu ấy nói "không" thì tiếp đó người bọn họ xông vào đánh Tiểu Khiết, cậu và cậu (chỉ tay vào Đỗ Hương và Tú Linh) đã kiềm lấy tay cậu ấy để Mẫn Phương Kiều đánh, tôi còn thấy cậu (chỉ Lưu Nhã) tát mạnh vào mặt Tiểu Khiết, sau đó Tiểu Khiết vì phòng thân cho nên mới dùng đầu mình đập vào đầu Mẫn Phương Kiều nhưng không ngờ cô ta đứng không vững tự mình ngã vào bồn rửa tay bên cạnh, kế tiếp có hai người nhịn không được xông vào đấm đá vào người Tiểu Khiết, tôi đã núp trong nhà vệ sinh chứng kiến hết thẩy mọi việc mà các người đã làm với cậu ấy"
Nói xong, tất cả những người khác đều ngu ngơ tại chỗ, đặc biệt là Mẫn Phương Kiều không còn vẻ thông thái bình thản xem trò như vừa rồi nữa, lòng cô ta dấy lên một trận lo lắng nhưng sự lo lắng ấy nhanh chóng được ép xuống.
Cô ta tay ôm trán bị thương, yếu ớt đi xuống lầu, vẻ mặt ủy khuất làm người khác phải đau lòng.
Khi cô ta bước xuống tất cả mọi người đều chủ động nhường đường, đi ngang qua mặt bọn cô, Thượng Yến Phi liền nắm chặt khớp tay, nghiến răng trừng mắt căm ghét mà nhìn gương mặt giả tạo kia.
Vợ chồng Mẫn Thiên Tứ đi theo sau, khi đi ngang qua bọn cô còn cố ý đụng vai cô một cái thật mạnh làm cô loạng choạng lui vài bước, Phương Sánh lườm nguýt bọn cô như thể cọng rác bên lề đường làm bẩn mắt người nhìn.
Mẫn Phương Kiều băng qua đám người đứng trước mặt Lan Dạ Hinh ngẩng cao đầu, giọng nói dịu dàng làm cho người khác nghe cũng phải gật gù vì độ hiểu chuyện rộng lượng trong từng câu nói.
"Dựa vào lời nói của em không thể khẳng định là chứng cứ được.
Chị nghĩ em nên đưa bằng chứng chứng minh từng câu từng chữ em nói sự thật đi bạn học nhỏ"
Lan Dạ Hinh nhìn cô ta, ánh mắt lạnh nhạt kèm theo sự khinh miệt, đôi mắt nghiêm túc nhìn giống như xuyên thấu qua lớp mặt nạ cô ta đang mang và rồi nhìn rõ mặt thật bị vùi lấp sâu không thấy:
"Gọi tôi là chị..."
"Tôi lớn tuổi hơn cô"
Mẫn Phương Kiều ngớ người ra.
Mọi người xung quanh cũng ngây ngốc tại chỗ.
Quả thật mà nói Lan Dạ Hinh đã tuổi rồi, lớn hơn cả Ngao Trạch Vũ.
Chỉ vì lúc nhỏ nhà nghèo cho nên đi học muộn hơn bạn bè cùng trang lứa.
Đáy lòng dấy lên bất an, Mẫn Phương Kiều cuộn tay chặt lại thành quyền nhưng gương mặt vẫn tỏ ra là hiền lành dịu dàng và tốt tánh.
Lan Dạ Hinh một lần nữa mở miệng nói: "Đừng tỏ nét mặt vô hại đó với nhân chứng, vô dụng cả thôi" lời nói lạnh tanh đánh thẳng vào mặt Mẫn Phương Kiều, cô ta không thể nào cười tươi được nữa, chớp mắt liên hồi.
"Vẫn là câu đó, mình không biết lời cậu nói là sự thật hay là không, mình muốn xem chứng cứ cậu có thể cho mình xem tận mắt được hay không?".