"Trời ơi, sao cháu lại có nhiều vết bầm như vậy" cô đang thay đồ lại quên khoá cửa khiến cho Ngô Phương thấy được hết thảy vết thương trên người của mình.
Lúng túng đưa tay kéo váy lên che đi vết bầm trên người: "Dạ...dạ cháu bị té ạ"
Dường như Ngô Phương phát hoả, đi lại kéo vạt áo xuống xem, đồng thời nói với giọng vừa khó chịu lại vừa lo lắng: "Té cái gì chứ, té mà lại có dấu tay, vết cào như này à"
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ngô Phương bèn nhịn cơn tức đi ra ngoài mở lại thấy Ngô Chử Đồng còn có Thượng Yến Phi tay cầm hòm thuốc đi vào.
Ngồi nghe Ngô Chử Đồng kể lại đầu đuôi câu chuyện, Ngô Phương đứng ngồi không yên phát hoả đỉnh điểm biểu hiện qua nét mặt hiện tại, tức giận đến mức mắng người vang ầm lên, thậm chí hình tượng cool ngầu cá tính trầm tĩnh cũng biến mất tiêu.
Cháu gái vàng bạc của mình mà họ đánh như trái banh long, bây giờ còn dám ở trên địa bàn Ngô gia ra tay đánh người của họ.
Tức chết rồi!
"Rồi hai ông anh của mình khi không lại bỏ qua cho họ phải trùm bao tải rồi đánh cho hả dạ mới đúng cơ chứ, đúng thật là...con hai đứa nữa đã bị thiệt thòi còn không nói cho ai biết, hai đứa sợ họ à, sợ cái gì chứ có Cô làm chủ sau này hai đứa có đánh ai cô cũng sẽ vỗ tay ủng hộ"
"Sao hai đứa lại giấu, có chuyện gì khó nói à...!Không sao cứ nói đi cô giải quyết cho hai đứa"
Thượng Khiết My gãi đầu cụp mắt nói nhỏ: "Là bọn cháu sợ ba mẹ xót rồi sẽ phải đau lòng"
Thượng Yến Phi tiếp lời: "Cho nên hai đứa cháu mới giấu ạ"
Ngô Phương nhìn Ngô Chử Đồng hai người nghe xong liền thở dài một hơi.
Mẫn Thiên Tứ cùng vợ con đi kiếm ông bà Ngao bàn việc kết hôn nhưng kiếm mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc nào, rõ ràng là Ngao Trạch Vũ có đến vậy tại sao ông bà Ngao lại không đến, mắt thấy Ngao Trạch Vũ đi ra từ phòng dành cho khách Mẫn Phương Kiều liền chạy nhanh đến trên nét mặt rạng rỡ vui mừng, đi nhẹ bước khẽ cười duyên dịu dàng e thẹn vén tóc ra sau hiện ra vành tai đỏ ửng cùng gò má xinh đẹp hồng hồng, giọng ngọt như rót mật vào tai: "Anh Vũ, hôm nay bác trai bác gái không đến ạ, ba mẹ em tìm kiếm hai bác ấy suốt mà không thấy ạ"
Anh không thèm nhìn đến, ngay cả liếc nhìn còn chẳng có lạnh nhạt trả lời: "đến để các người nịnh nọt à" một câu nói đánh trúng vị trí trái tim đen của bọn họ, chột dạ cười ngượng một hơi "nhưng mà tiếc thay hôm nay ba mẹ tôi không đến"
Bọn họ đồng thanh khó hiểu hỏi: "tại sao"
"tôi đâu có nhiệm vụ giải thích cho các người" nói xong không đợi bọn họ tiêu hoá liền sẩy đôi chân dài bước đi.
Mẫn Thiên Tứ giận đến xanh mặt, Phương Sánh nắm chặt túi xách như kiềm đi sự tức giận của mình còn Mẫn Phương Kiều ủ rũ nặng nề trong lòng, cảm thấy thật sự rất tủi thân, cô ta vẫn thấy cách nói chuyện của Ngao Trạch Vũ đối với mình quá mức xa cách lại lạnh lùng ghét bỏ, từ lúc cô ta về nước chưa có lần nào là Ngao Trạch Vũ nói chuyện tử tế hay nể nang gì với cô ta cả, ngay cả một ánh nhìn bình thường cũng chưa hề có.
Nhưng mà con khốn kia thì luôn luôn có được những thứ cô ta cầu mong, cuối cùng bao nhiêu uất hận trong lòng, cô ta liền đem trút lên người Thượng Khiết My một cách căm phẫn.
Ngô Phỉ đi cùng Ngô Tần vào nhà chính, Ngô Tần đề ra một cao kiến: "Anh cả, em không muốn vị trí phó Tổng thống kia nữa"
Ngô Phỉ nghe thấy cũng không có hành động gì, chỉ đơn giản là một cái nhíu mày, em trai của ông làm việc gì cũng sẽ có lý do cho nên không có gì là bận tâm, mọi việc anh em nhà Ngô làm đều có chừng mực và tính toán trước.
Ông chỉ nói đơn giản: "Anh tin những việc em làm cũng như quyết định của em"
Ngô Tần: "Em sẽ tiến cử vị trí Tổng thống, em sẽ nói việc này với ba.
Vốn dĩ em làm vậy vì muốn làm chỗ dựa cho những đứa cháu của em, bọn chúng bị khinh thường quá mức em không thể làm bác mà lại không cho những đứa cháu đáng yêu của mình một chỗ dựa vững chắc, Mẫn Thiên Tứ kia cũng tiến cử vị trí phó Tổng với em, nhưng bây giờ em không cần nữa, ông ta muốn thì tự mình tiến cử giành lấy còn em chỉ muốn đè đầu cưỡi cổ ông ta, dám bắt nạt cháu em"
Ngô Phỉ khẽ đặt tay lên vai Ngô Tần như tiếp thêm sức mạnh: "Ừ, nếu đã nghĩ kĩ thì làm đi, với những gì em có thì cái ghế Tổng thống cũng chẳng khó mấy"
Ngô Tần đứng trước mặt ba mình ngay tại nhà chính: "Ba, con có việc muốn nói" Anna Chư Cầm đứng ngay ngắn một bên cùng Ngô lão gia chăm chú nhìn Ngô Tần, lắng nghe.
"Con muốn tranh cử vị trí Tổng thống"
Ngô lão gia cũng bất ngờ với quyết định này của con trai, ông nói cái giọng già nua nhưng rất cứng cỏi: "Nhưng con đã chuẩn bị hết thảy cho cuộc tranh cử rồi mà Tần, sao bây giờ lại đổi ý, nếu tranh cử vị trí Tổng thống thời gian sẽ không kịp vì chỉ còn tuần nữa sẽ diễn ra cuộc tranh cử, còn Phó Tổng thống thì tháng nữa mới đến, con đã nghĩ kỹ chưa"
Ngô Phỉ kể hết đầu đuôi câu chuyện mà ban nãy Mẫn gia đã làm với cháu gái của mình, từ việc Thượng Khiết My bị đánh trong nhà vệ sinh cho đến vu oan hãm hại, ông lão nghe xong liền tức giận đập cây gậy trong tay xuống sàn nghe cơm cốp.
Anna Chư Cầm sợ ông cụ phát bệnh cho nên khẽ xoa dịu lưng cho ông.
Ngô Tần ánh mắt trở nên kiên định: "vì thế con muốn tranh cử vị trí Tổng thống, con sẽ làm chỗ dựa cho bọn nhỏ để không ai khinh thường nữa"
Ngô lão gia lập tức tán thành còn cổ vũ nhất định phải thắng, cái ghế phó Tổng thống cứ bố thí cho Mẫn gia đó đi, Ngô gia không cần.
Lữ Ninh Ninh lúc này đi vào, nhẹ giọng nói với mọi người: "Ba ơi, đã đến giờ tiến hành lễ rồi ạ, mời ba ra chủ trì"
Sợ nhất là lúc này, vì một khi đứng trên bục có xa cách mấy cũng sẽ thấy người.
Trái tim mọi người đập nhanh lại hồi hộp trong lòng, nhất là Ngô lão gia sợ Ngô Tuyết sẽ thấy mình, rồi phản ứng sẽ ra sao khi thấy gia đình Ngô gia đây.
Ngô Tần biết rõ ba mình lo sợ điều gì, an ủi: "Bảo vệ đã đứng ở cửa, Tiểu Tuyết không thể bỏ đi được" vốn biết kế hoạch này là quá đáng nhưng mà hết cách rồi, sợ Ngô Tuyết không chịu được khi đối mặt mới anh em cùng ba mình liền chạy đi, trốn tránh tiếp tục trốn tránh cho nên Ngô Tần và Ngô Phỉ mới nghĩ ra kế sách này, đây là khổ tâm khó nói.
"Được rồi đi thôi, để khách khứa đợi thì khó coi lắm"
Ngay chính khoảnh khắc Ngô lão gia đứng trước micro phía sau là Ngô Tần, Ngô Phỉ, Anna Chư Cầm, Lữ Ninh Ninh cùng Ngô Chử Đồng, Ngô Tư Thuần, đồng tử Ngô Tuyết và Thượng Minh Lữ mở to, không ngờ rằng đối tác ngỏ ý mời đến lại là người ba của mình, ngực của Ngô Tuyết trở nên hít thở không thông, khó khăn hít từng hơi để bình tĩnh, nhưng cớ sao trái tim lại đau lại vặn thắt như thế này.
Cảm xúc lúc này là khó tả, bà khó khăn thở dốc, cố gắng chớp mắt để nhìn rõ hơn, có lẽ mắt bà hoa rồi nhưng cớ sao bóng dáng kia lại chân thực đến như vậy, gia đình mà bà không muốn nhìn thấy, không muốn đối mặt bây giờ lại đứng ở đây ngay tại nơi này lại còn là trực tiếp, cớ sao nước mặt bà lại rơi cớ sao tim bà lại đau.
Vốn dĩ hai mươi lăm năm trước bà đã bị từ mặt, đã đoạn tuyệt, đúng vậy, giờ đây là xa lạ có gì mà luyến tiếc có gì mà phải đau lòng, nói vậy như đáy lòng ê ẩm đến khó chấp nhận.
Người bố bà kính trọng đã già rồi, mái tóc của ông đã bạc rồi, dáng hình năm trước mạnh mẽ vững chắc che chở đàn con đã suy kiệt thay vào đó là lớp da bọc xương đôi mắt nhăn nheo già nua, có lẽ sức khoẻ cũng đang dần theo thời gian mà hao mòn đi.
Ngô lão gia đứng trên bục đáy lòng ông cũng chẳng khác gì Ngô Tuyết, sợ hãi - tuyệt vọng - mong chờ.
Mong chờ cái ôm, sợ hãi khi nhìn con, và tuyệt vọng khi thấy ánh mắt hoảng hốt bàng hoàng của người mà ông tìm kiếm mong chờ nhìn thấy nhất.
Tiểu Tuyết của ông vẫn còn xinh đẹp như thuở còn bé, nhưng nó...đang sợ, sợ cái gia đình không mang lại cảm giác an toàn cho nó, bất lực khi gia đình này không cho nó bờ vai tựa vào.
Ngô Phỉ thấy bầu không khí ngưng động, mọi người đều nhìn Ngô lão gia mong chờ ông ấy phát biểu nhưng không gian cứ như ngừng trôi, Ngô lão gia cứ nhìn về một hướng, ông không nói nhưng vành mắt đỏ hoe vẻ mặt đau khổ của ông làm mọi người không hiểu gì nhưng trong đám đông có một người hiểu rõ những cảm xúc đau khổ lúc này trên mặt của ông ấy, Ngô Phỉ đành lên tiếng thay ba mình, nở nụ cười lịch sự với mọi người, sau đó giọng uy quyền trầm khàn đầm ấm vang lên: "Xin chào quý vị thân mến, tôi là Ngô Phỉ - con trai cả nhà họ Ngô, tôi xin thay mặt ba mình gửi lời cám ơn đến mọi người vì đã đến góp mặt cho buổi tiệc ngày hôm nay của Ngô gia chúng tôi.
Sự góp mặt của mọi người là niềm vinh hạnh và kiêu hãnh của Ngô gia, hôm nay chúng tôi có hai ba việc cần thông báo đến mọi người"
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phía, đánh vào màn nhĩ của Ngô Tuyết, cảm giác bất an cùng lo lắng dấy lên từng đợt trong lòng.
Coi như bà hèn mọn, đứng đây ngắm ba mình thêm một lát nữa, ngắm xong rồi bà sẽ đi sau đó sẽ chuyển đến nơi khác không còn quan hệ gì nữa, coi như...lần gặp cuối cùng giữa họ đi, sẽ không còn ai phải đau khổ, không còn tự trách, không còn dằn vặt canh cánh, và không còn tình cha con nữa.
Ngày Ông nói với Ngô Hạn đuổi bà đi, đồng thời cắt đứt quan hệ cha con, bà đã hứa sẽ không quay về Ngô gia nữa, biệt âm vô tích hàng chục năm giờ đây lại đứng trước mặt nhau, chạy một vòng trái đất lại bắt gặp nhau nơi xứ người xa lạ.
Ngô Phỉ vẫn dõng dạc nói, ông biết đứa em của ông đang sợ, sẽ phải chạy đi mất nếu ông nói xong những lời này, vì có lẽ đứa em của ông đang nhìn, nhìn về hướng gia đình tồi tệ đối xử tàn nhẫn với mình, trong mắt có luyến tiếc có đau thương có cả sự uất ức nhưng nó đã bị vùi lấp tất cả bởi một thứ gọi là lừa dối.
"Chuyện thứ nhất, như mọi người cũng biết gia đình tôi sinh sống tại nước A, còn tôi thì sinh sống tại nước ngoài lâu năm.
Lần này về là em trai tôi - Ngô Tần sẽ chính thức bước vào cuộc tranh cử Tổng thống nước X" nói xong Ngô Tân liền bước lên chào hỏi mọi người, ai nấy đều nhìn Ngô Tần với ánh mắt ngưỡng mộ mong cầu.
Mẫn Thiên Tứ ngồi gần khán đài vốn tưởng Ngô Phỉ nói lộn có ý định tốt bụng liền lớn tiếng nhắc nhở: "Ngài Ngô, có phải ngài lộn chức vị Tổng thống và Phó Tổng thống đúng không?"
Cứ ngỡ sẽ làm mất mặt Ngô Phỉ cứ tưởng là sẽ lúng túng trên bục một phen khiến mọi người cười nhạo, ông ta cười thầm trong bụng không ngờ Ngô Phỉ lại cười nho nhã sáng lạng với ông ta, làm ông ta trở nên bất an hồi hộp.
"Ngài Mẫn, tôi không nhầm đâu, là vị trí TỔNG THỐNG NƯỚC X" câu cuối là cố tình nhấn mạnh, đánh vào mặt của Mẫn Thiên Tứ, làm ông ta hốt hoảng đến mức ngồi không vững.
Vậy nếu Ngô Tần đắc cử vậy chẳng khác nào sẽ ngồi lên đầu ông ta, đã vậy sẽ lớn hơn ông ta một bậc rồi sao, không thể nào như vậy được.
Mẫn Thiên Tứ không chấp nhận nổi không nhịn được mà nói tiếp: "Đã báo tên thì làm sao sửa đổi được chứ" ông ta cố chấp cãi cố cho đành.
Ngô Tần đứng trước micro, giọng nói uy nghiêm chuẩn tác phong của một nhà lãnh đạo tri thức tài ba: "Ngài Mẫn cũng báo danh tranh vị trí Phó Tổng thống sao lại không đọc kỹ quy luật như vậy, quy định được sửa duy nhất lần, ngài Mẫn không còn thắc mắc gì nữa chứ" Mẫn Thiên Tứ nghe xong chỉ đành ngậm ngùi chấp thuận theo, ban nãy lỡ đánh người trên địa bàn của họ, bây giờ còn gây nháo có khi bị mời ra ngoài, mất mặt lắm, cho nên nhẫn nhịn qua buổi tiệc này về ông sẽ tính lại sao, nhất định không được để Ngô Tần hơn thế.
Đã trên hàng top bây giờ thân phận cũng phải chịu thua thì ông ta làm sao sống mà ngẩng cao đầu được chứ.
Trả lại micro cho Ngô Phỉ, Ngô Tần lặng lẽ đứng một bên vừa đỡ Ngô lão gia vừa nhìn về một hướng, sắp tới đây có lẽ một trận náo loạn sẽ xảy ra rồi.
Thượng Yến Phi cùng Thượng Khiết My thấy vẻ mặt mẹ mình không được tốt, biết rõ nguyên nhân nhưng mà dáng vẻ này của mẹ làm cho hai người bọn cô đau lòng, à còn có ba, ba đang nhìn mẹ, hẳn là cũng đoán ra được nguyên do đi, nét mặt Thượng Minh Lữ căng thẳng ngay khi nhìn theo hướng vợ đang nhìn, ông bàng hoàng hoảng hốt nhưng ông không thể làm gì được ngoài nhìn sắc mặt vợ mình thay đổi theo từng giây từng phút.
"Chuyện thứ hai là ba tôi - Ngô Đức Vạn, hôm nay chính thức nhận lại con gái ruột của mình sau hiểu lầm năm trước dẫn đến việc con gái lưu lạc bên ngoài.
Người đó chính là...."
Ngô Tuyết nghe đến nhận lại con gái ruột liền hoảng loạn nắm lấy tà váy không biết xung quanh bây giờ có đông người cỡ nào bà vẫn phải chạy đi chạy khỏi nơi này, chỉ cần chạy ra khỏi chỗ này, bọn họ sẽ không tìm thấy bà nữa, Thượng Minh Lữ dắt hai đứa con gái mình đuổi theo sau, ông cũng biết vợ mình đang chạy trốn cũng muốn khuyên vợ vì chạy trốn như thế nào cũng sẽ gặp lại thôi, giống như chạy năm giờ đây vẫn là một chỗ chạm mặt.
Ngay lúc bước chân bà thoát khỏi đám đông chuẩn bị tiến đến cổng hoa thì phía sau có người lớn tiếng gọi lại...!
"Tiểu Tuyết"
"Con đừng đi"
Tiếng khóc nấc nghẹn từng hồi, làm cho lòng Ngô Tuyết đau như cắt từng đoạn ruột, bà vẫn đứng đó không có ý định đi cũng chẳng có quay người lại đối diện bọn họ, sừng sững đứng đó như người mất hồn.
Mọi người chú ý hướng nhìn của Ngô lão gia, ngay tức khắc hầu như mọi con mắt đều nhìn vế phía đó.
Ngao Trạch Vũ cũng nhận ra người được gọi là tiểu Tuyết kia là mẹ của cô, Anh hơi ngớ người nhưng sau đó lại cười khẽ một tiếng, giống như Anh dự đoán bọn họ là có quan hệ với cô, ngay từ lần đầu gặp họ ở bệnh viện cái dáng vẻ hớt hải cùng chăm sóc cẩn mật khiến cho Anh không thể không nghi ngờ cho được.
Cuối cùng cô cũng đã có ông bà cùng các cô bác, sẽ có người chống lưng Anh vui lòng thay cô, nhưng mà khoan đã hình như đợt đó Anh lỡ đắc tội với các dì, bác của nha đầu ngốc đó mất rồi....!
Ngô lão gia lại nghẹn ngào nói: "Con quay về có được không, mọi chuyện năm đó là hiểu lầm, không phải ba" vừa nói nước mắt ông rơi không ngừng.
Nghe đến hiểu lầm Ngô Tuyết kích động xoay người lại, mặt bà cũng đã đẫm nước mắt: "Hiểu lầm cái gì chứ, ngày hôm đó tôi quỳ ngoài trời mưa gió lạnh lẽo, tôi cầu xin ba chấp nhận Anh ấy, Minh Lữ là một người tốt Anh ấy không giàu nhưng đủ lo cho tôi, còn ba thì sao? Để ý việc giàu nghèo không cho tôi kết hôn với Anh ấy, đã vậy còn nói với Ngô Hạn cắt đứt tình nghĩa cha con, sau này đừng về Ngô gia, chỉ làm cho Ngô gia mất mặt thêm thôi, có đi thì cũng đừng đem một xu nào của Ngô gia đi.
Tôi làm như các người nói, rốt cuộc là hiểu lầm cái gì chứ, hiện tại tôi sống yên ổn bên gia đình các người bám theo tôi làm cái gì chứ, để cho tôi yên ổn mà sống đi" dường như câu cuối bà kích động đến mức hét lớn lên, làm cho Ngô Phỉ, Ngô Tần và những người đứng sau lưng phải ngạc nhiên, sự ai oán uất hận cứ thế mà tỏ ra qua những lời nói vừa rồi, tay Ngô lão gia run lên: "Không có không có, ba không có cố ý quấy rầy cuộc sống của con, ba chỉ muốn con quay về bên ba bên gia đình này thôi, các Anh các chị của con rất nhớ con, và ba...cũng vậy".