Giờ giải lao.
Tại lớp -!
Dương Tề Vương dang tay nhăn mặt ưỡn người, giọng lười nhát vang lên:
"Đói quá đi! Dật Hoàng cậu mau rủ Ngao Ca đi ăn đi"
Dật Hoàng ngồi kế bên lườm hắn cái đứng dậy.
Cái con người này hay sai vặt thế nhờ!
Dật Hoàng: "Ngao Ca, đi ăn chung với tụi em không"
Anh có chút đói, sáng nay chưa ăn gì, nhăn mày...dạ dày hơi đau: "Được"
"Vậy tụi em ra ngoài đợi Anh"
Dương Tề Vương vừa đi vừa lờ đờ ngáp, cơn buồn ngủ vẫn chưa tỉnh hẳn, đi ra ngoài cửa đứng dựa vào tường....ngủ tiếp!
Ngao Trạch Vũ dọn tập sách trên bàn bỏ vào balo đen, quay người đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài thì từ đâu xuất hiện chú lùn chắn trước mặt mình.
Vừa nảy Lưu Ý Viên rủ Cô đi vệ sinh cùng, Cô định đi chung nhưng chợt nhớ mình còn phải làm nhiệm vụ nữa, nên đành để Lưu Ý Viên ủ rũ đi mình.
Thượng Khiết My đưa mắt nhìn thoáng qua lớp học, thấy mọi người đã đi ra ngoài gần hết, chỉ còn lác đác vài bạn học sinh đang mệt mỏi ngủ gục trên bàn, tai còn đeo tai nghe nghe nhạc.
Mắt thấy Anh đang dọn tập sách trên bàn, bèn nhích nhích chân đi đến trước bàn học của Anh.
Anh nhếch mày nhìn Cô.
Thượng Khiết My cong mắt:
"Anh đi ăn sáng à! Anh muốn ăn gì em xuống căn tin lấy cho Anh"
Ngao Trạch Vũ: "Oh~ nhưng mà với chiều cao này của em...có giành nổi với đám người khổng lồ ở căn tin không"
Thượng Khiết My: -_- tức á!
Lại giẫm đạp lên chiều cao của Cô.
Thượng Khiết My môi nhỏ chu lên phản bác: "Anh đừng khinh thường chiều cao của em, nhỏ thì mới dễ chen a~"
Ngao Trạch Vũ cười xấu xa trêu chọc:
"Ah~chiều cao này của em ngoài bon chen ra còn gì khác nữa không"
Hừ.
Dỗi!
Thượng Khiết My y như rằng bị nói trúng tim đen, gãi đầu nhìn sang nơi khác, ấp úng nói.
"Thì...thì...Hức Anh cứ đợi đó! Em sẽ lấy phần ăn của Anh mang đến trước mặt Anh cho mà xem"
Hai người đang nói chuyện thì tiếng của Dật Hoàng bên ngoài vọng vào.
"Ngao Ca! Anh xong chưa thế, Tề Vương ngủ đến chảy xì ke rồi"
Dương Tề Vương nghe thế, giật mình mở đôi mắt đang lim dim.
Gì gì chảy xì ke hả đâu đâu.
Cậu ta còn dùng tay lau lau khoé miệng của mình.
Whattt có xì ke gì đâu, cái tên trời đánh này lại giở trò với mình.
Dương Tề Vương bay lại đấm đá.
Dật Hoàng nhảy sang chỗ khác né tránh.
Cô xoay đầu nhìn Anh, vẻ mặt tự tin nói: "Anh chờ em lấy phần ăn nha"
Nói xong, không đợi Anh trả lời mà quay lưng đi mất.
Anh lắc đầu cười cười, đi phía sau Cô.
Dương Tề Vương đang dùng sức đánh gã bạn thân của mình.
Thấy bóng dáng trước sau đi ra, đưa mắt nhìn rồi hỏi:
"Củ cải trắng đi ăn cùng tụi mình không"
Thượng Khiết My xua xua tay từ chối: "Ah không cần đâu.
Mình đi trước đây"
Nói xong nhìn Anh cái, không nói gì xoay lưng chạy đi.
Dương Tề Vương đứng bên nghi hoặc, khều tay Anh hắt cằm về phía cô rồi nhìn Anh hỏi:
"Ngao Ca, Anh bắt nạt củ cải trắng hay sao mà vừa nhìn Anh đã chạy trối chết như vậy"
Ngao Trạch Vũ liếc cậu ta cái vẻ mặt không đếm xỉa bước đi về phía trước.
Dương Tề Vương: "Ơ...."
Hình như vừa có - con quạ vừa bay ngang qua.....!
Dật Hoàng ôm bụng cười, đánh đầu Dương Tề Vương cái rồi nhanh chân chạy theo sau Ngao Trạch Vũ, trước khi chạy đi còn nhìn Cậu ta chế giễu: "Sao cậu thích ăn bơ thế nhờ"
Dương Tề Vương tức hộc máu, đưa tay chỉ về hướng Dật Hoàng mà mắng nhiếc: "Cậu mau đứng lại cho lão tử, lão tử thề hôm nay sẽ đánh chết Cậuuuu, cái tên hỗn đản chết tiệtttt"
Dật Hoàng vừa chạy vừa quay đầu ra sau to giọng khiêu khích: "Cậu có giỏi thì đuổi theo Ông đây"
gã cao nhòng rượt đuổi như Tom & Jerry, chơi trò chơi "Đố anh bắt được em!"
Ngao Trạch Vũ nhìn thấy hình ảnh này chỉ có thể bóp mi tâm, bất lực thở dài:
Haizz đó giờ chơi với đứa con gái ư?
__________
Tại căn tin!
Một dáng người bé xíu chen chúc giữa trăm người, trên tay cầm khay đồ ăn, muỗng, đũa.
Chiều cao khiêm tốn nhón nhón chân đưa mắt nhìn người đầu hàng.
Rồi miệng bất đầu lẩm bẩm:
",,,,,,,,....!!!!! Mình là người thứ ư"
Đến bao giờ mới đến lượt mình a~
Lúc nảy Thượng Khiết My vừa đến chỉ còn người nữa thôi là đến lượt của Cô, tự nhiên ở đâu ra đám người chen hàng vào.
Chen đến mức người phía trước lùi lùi về sau, lưng đập vào mặt, còn chân thì giẫm vào giày Cô.
Bởi vì chen hàng đột ngột, chân Thượng Khiết My loạng choạng đứng không vững ngã người ra sau cũng may có bạn nữ sinh vẻ mặt khả ái nhanh nhẹn đưa tay đỡ Cô, còn tinh tế hỏi "Cậu có sao không"
Thượng Khiết My bị lực xô đẩy từ phía trước, cả người vừa hoảng hốt vừa lúng túng nhìn bạn nữ sinh, hơi cúi đầu: "Cám ơn Cậu...Thật cám ơn Cậu"
Bạn nữ sinh: "Cậu cẩn thận đó nha, hôm nay không có giám thị nên những người đó mới ngang ngược chen hàng như vậy...haizz phần ăn hôm nay có vẻ lâu đấy"
phút sau!
Yeahh cuối cùng cũng tới lượt của cô rồi!
Ôm khay đồ ăn đi về phía bàn trống.
Hôm nay đồ ăn có canh, đầu bếp lại múc cho Cô rất là đầy, tay nhỏ cẩn thận cầm vừa đi vừa nhìn xung quanh sợ sẽ bị va chạm vào người khác, sẽ bị bỏng đấy.
Bên này, Ngao Trạch Vũ cùng với con giun xà nẹo bước đến nhà ăn.
Hai con giun này bao giờ mới ngừng thôi cái việc chọc phá nhau nhờ!
Thiệc là mợt mỏi!!!
????????.