Ngao Trạch Vũ không thèm bỏ lời vào tai, chẳng buồn để tâm.
Anh chỉ còn bực vụ ban nãy thôi, ăn một bình giấm chua khiến tâm trạng cực kỳ tệ.
Vậy mà cô nhóc kia biết sắc mặt Anh không tốt, không dỗ dành mà còn lén đi vệ sinh đến giờ còn chưa thấy đâu.
Ngó nghiêng lung tung kiếm bóng dáng người thương.
Nhắc người người đến, Thượng Khiết My đi vào nhà vệ sinh thoa một chút dầu lên phần gáy cho đỡ đau.
Sưng to đến mức cô chạm vào liền rít một hơi.
Ngao Trạch Vũ sắc mặt ai oán tố cáo nhìn cô.
Thượng Khiết My muốn cười với dáng vẻ trẻ con của Anh nhưng vì người này rất sĩ diện nên cô đành nén xuống bụng.
"Anh nhìn em như thế làm cái gì"
Ngao Trạch Vũ cau có: "Em nói chuyện với tên kia"
Thượng Khiết My không nhịn được bật cười: "Người ta là nhà thiết kế, chào hỏi em, em cũng nên lịch sử đáp chứ"
Ngao Trạch Vũ không đồng tình, hầm hực, sắc mặt âm u: "Trả lời thì trả lời, em cười với tên đó làm gì"
Nhìn lại dáng vẻ mê người của cô rồi nhớ lại ánh mắt si tình đắm đuối của tên đó, khiến máu não Anh sôi sục.
Nếu lúc đó cô không kéo Anh đi nhanh, tên đó đã bầm dập không thấy đường về rồi.
Thượng Khiết My bèn nói: "Được rồi, đừng xụ mặt nữa, xấu lắm"
Nghe người yêu chê bai, vẻ mặt lạnh lẽo của Anh mới tan bớt băng đi.
Liếc mắt vẫn còn dính một chút hờn dỗi: "Chỉ thế thôi à"
Cô ngây ra, sau đó mới hiểu.
Ra là người ta muốn dỗ dành.
Thượng Khiết My cười tinh nghịch: "Vũ, đừng giận em nữa nhá"
Ngay lập tức mát dạ mát gan chút hờn dỗi còn xót lại liền bay đi, cơ mặt giãn ra, chảnh chọe hất cằm làm tới: "Lần sau có ai bắt chuyện thì làm sao?"
"Chỉ được đáp lễ, không được cười" cô nói theo kịch bản người nào đó giao cho.
Ngao Trạch Vũ vệt mũi cưng chiều: "Ngoan"
Thượng Yến Phi đứng bên cạnh, con mắt toàn tròng trắng lẫn lộn cơm chó, nỉ non đau khổ: "Hai cô cậu có lòng tốt phát cơm thì làm ơn né bà chị này ra đi, ngán lắm rồi"
Ngao Trạch Vũ dửng dưng: "Vậy thì cùng người kia, hợp tác mà phát cơm đi làm từ thiện đi" Anh hất hất mặt.
Thượng Yến Phi dáo dác nhìn theo, thấy Phương Sơ Khán đứng sau mình, vẻ mặt liền âm u, mây mưa bão lũ kéo đến.
"Anh đi theo tôi làm gì, Anh phải theo bác cả tôi chứ" oán giận nói.
Phương Sơ Khán nhún vai tỉnh bơ nói: "Ngài Ngô bảo tôi theo bảo vệ hai cô, tôi tuân lệnh thôi"
"Làm gì có ngài Ngô nào nói, ngài Phương như Anh tự nói thì đúng hơn" Thượng Yến Phi lẩm bẩm.
Có ai đời bảo đi bảo vệ hai cô gà con mà cứ lẽo đẽo theo một cô không? Cho cô là đồ đần đồ ngốc mà lừa gạt đấy à.
Mẹ con Mẫn Phương Kiều phát hiện ra Anh đứng gần họ, nói trắng ra là Mẫn Phương Kiều cố ý đứng cạnh làm nên một cuộc tình cờ ý hợp.
Phương Sánh thấy Anh thì tươi cười: "Cháu cũng đến tham dự à, đến cổ vũ Mẫn Nhi nhà cô đúng không" nói xong nét cười trên mặt bà ta lớn hơn, hoàn toàn xem cô như không khí bên cạnh.
Ngao Trạch Vũ chẳng buồn cho bà ta chút mặt mũi hay chút vui mừng an ủi, thẳng tay dùng nước dập tắt ngọn lửa hồng vừa mới bùng cháy nhỏ bé yếu ớt: "Tôi đến cổ vũ nhóc con nhà tôi, con gái bà làm gì có sức ảnh hưởng tới tôi như vậy, mơ mộng gì thế" ngay lập tức tiếng cười tắt đi.
Cô biết cái câu nhóc con nhà tôi là đang chỉ ai, đưa tay lén nhéo lên eo Anh.
Gương mặt Anh nhăn nhúm một cục, ỉ ôi đưa mắt nhìn sang lại bị cô hung hăng trừng lại.
Mặt Anh như kiểu Vợ học đâu ra thói bạo lực chồng thế này
Phương Sánh ai oán trừng mắt nhìn cô.
Mẫn Phương Kiều thấy hôm nay mất mặt đủ điều, không đợi thêm lâu để mất mặt thêm nữa liền kéo người mẹ phiền phức của mình đi trước khi bà ta nói những đều hàm hồ xấu hổ không có gì có thể giải nguy.
Anna Chư Cầm tươi cười xoa xoa đầu cô dịu dàng.
Cô không biết có người từ đằng sau mình xoa nên không đề phòng, chỗ đau bị đụng liền nhói lên.
Cô nhăn mày rít lên một tiếng đau đớn.
Anna Chư Cầm vội bỏ tay ra, lo lắng hỏi: "Sao vậy Tiểu Khiết"
Ngao Trạch Vũ cúi người, thấy trán cô toát ra tầng mồ hôi.
"Em khó chịu ở đâu, Anh chở em đến bệnh viện" Anh vừa lo mày lại nhíu lần nữa.
Anna Chư Cầm thấy sắc mặt cô càng tệ, nên vội kêu Ngô Tần, Ngô Phỉ đến.
Ngô Tần đi tới: "Anna sao vậy"
Anna Chư Cầm cau mày, dè dặt nhìn cô không khỏi bất ổn: "Sắc mặt Tiểu Khiết không tốt"
Ngô Tần, Ngô Phỉ nhìn sang.
Quả thực là không hề tốt.
Ngô Tần giọng nói đầy bất an: "Sao sắc mặt con trắng bệch vậy"
Ngô Phỉ cũng dịu dàng hỏi han: "Mình về nhà thôi Tiểu Khiết"
"Cả nhà đứng tập trung ở đây làm gì vậy ạ" Thượng Yến Phi tò mò đi đến, Nhiệt Tịnh cũng đi theo sau.
Ngô Phỉ nhăn mặt đáp: "Tiểu Khiết không khoẻ"
Nhiệt Tịnh vội nói: "Có phải sưng to hơn rồi không"
Ngô Tần, Ngô, Phỉ, Anna, Ngao Trạch Vũ khó hiểu quay đầu nhìn Nhiệt Tịnh.
Thượng Yến Phi gãi đầu, nhỏ giọng kể lại chuyện lúc đi thảm đỏ vào: "Lúc tụi con đi vào thảm đỏ liền....."
"Chuyện là như vậy đấy ạ"
Cả nhà nghe xong thì sững người.
Ngao Trạch Vũ không thèm nghe câu cuối, định gạt mái tóc cô ra xem liền bị bàn tay nhỏ nắm lại.
Giọng cô không chút sức lực: "Em không sao đâu"
Dường như Ngao Trạch Vũ bực tức, kéo tay cô xuống, gạt những mảnh tóc che đậy dày sang một bên.
Phút chốc, một cục u sưng to đỏ rực lại thêm vài vết trầy đọng máu nhỏ li ti.
Sắc mặt mọi người xụ xuống, cau mày không khí thoáng lạnh.
Sắc mặt Ngô Tần căng cứng, nhưng vẫn dịu ngọt nói: "Tiểu Khiết à, chúng ta về thôi con, phải xử lý vết thương trước nếu không sẽ nặng thêm.
Nghe lời bác hai, nhé?"
Cuối cùng Thượng Khiết My cũng gật đầu chịu, mọi người thở phào.
Vì còn rất nhiều khách khứa nên Ngô Phỉ bảo Anh đưa cô về bằng cửa sau, còn Nhiệt Tịnh và Thượng Yến Phi sẽ ở lại tiếp thay Cô về những vị khách khác.
Lúc sau từng người Ngô gia rút về hết, hai cô cũng chẳng muốn ở lại đến tàn cuộc, liền ra về.
Sau khi biết mình gây ra lỗi lầm vì che giấu, Thượng Khiết My ra sức dỗ ngọt hủ giấm chua ngàn năm nào đó, đến mức phải...
"Chồng ơi~"
Người kia mới hầm hực bấm bụng cho qua, thật ra cô đâu muốn gọi câu thân thương mật ngọt như vậy, anh chàng nào đó ngấm ngầm gợi ý cô cách dỗ dành, gợi ý xong thì bắt cô thực hiện nếu không người ta khó mà tha cho.
Cô thầm nói trong lòng.
Ngao Ca bụng dạ hẹp hòi.
Nếu như Ngao Trạch Vũ mà biết cô diễn tả Anh về cái trò gợi ý trẻ con đó, chắn chắn sẽ giận dỗi cô đến phát tức.
___________
Đêm rộn rã tiếng cười, nhà nhà tràn ngập trong hạnh phúc lẫn háo hức đêm nay cũng là đêm chấm dứt năm cũ, chào đón một năm mới tràn đầy yêu thương và may mắn.
Ở Ngô gia tưng bừng đón giao thừa, gia đình Thượng Minh Lữ bàn bạc với nhau sẽ qua biệt phủ của Ngô gia cùng Ngô lão gia xum vầy đêm , gia đình đông đủ mới vui vẻ đầm ấm.
Chỉ mới h tối mà nhà nào cũng treo đèn nhấp nháy, dưa hấu bánh chưng hạt dưa có đầy ấp trên bàn.
Không khí rộn ràng vui chơi.
Ở cổng lớn Ngô gia treo hai chiếc đèn lồng thời cổ được treo hai bên thành cửa, không chỉ có hai chiếc mà bên trong sân nhà cũng có đầy ấp lồng đèn đỏ và đèn nhiều màu chớp nhoáng, có những chậu hoa trãi đầy men theo hàng rào chắn.
Bên trong sân nhộn nhịp không gian đầm ấm chứa đầy những chậu hoa mai cỡ lớn nhìn vào cũng đủ hình dung nó trị giá bao nhiêu con số, ngoài hoa mai ngày tết còn có những chậu quýt, trái đã xum xuê trĩu cành.
Ở giữa sân đặt một bộ bàn ghế gỗ có rất nhiều bánh trái đặt ngay ngắn trên bàn, kế bên có lò than và một vài dụng cụ nấu nướng.
Hôm nay Ngô gia sẽ tổ chức ăn một bữa hoành tráng tại nơi đây, vì dịp tết nên Ngô lão gia cho phép các vệ sĩ người giúp việc về nhà đến mùng mới vào làm, bản tính của ông cụ cũng dễ chịu hẳn hơn thường ngày không khắt khe mà còn cho cả gia đình Ngô Hạn cùng sang chung vui đêm nay.
Thượng Minh Lữ, Ngô Tuyết vừa đến, vẻ mặt Ngô lão gia thấy hai cháu gái đến liền cười đến độ không thấy tổ quốc.
Thượng Khiết My, Thượng Yến Phi mỗi người một bên nũng nịu lắc cánh tay ông kêu lên: "Ông ngoại, hôm nay cho tụi cháu ăn ké một bữa nhá"
Không phải đây là buổi đầu tiên mà là bọn cô đã ăn ké đến buổi không nhớ được, nói vậy cũng chỉ làm nũng ông thôi.
Ngô lão gia cười nứt nẻ, xoa đầu hai cháu gái, nhìn với ánh mắt cưng chiều.
"Không phải một bữa, hai cháu muốn ăn bao nhiêu cũng được, ông ngoại lo cái bụng của hai đứa được hết" Ông hiền hoà nói.
Ngô Tần bước ra, thấy hai cháu gái là hì hục đi đến, phải nói là anh em nhà này cái tính có thể khác nhưng tính cuồng cháu gái tất nhiên phải giống nhau.
"Ai đây ai đây hai cháu gái xinh đẹp của bác hai đấy à" Ngô Tần chấp tay sau lưng cười nói.
Thượng Khiết My sáng mắt: "Bác hai cũng về ạ"
Ngô Tần cười xoà ngồi xuống: "Phải về chứ, ăn tết cùng gia đình, công dân được nghỉ thì bác hai cũng phải được nghỉ chứ, bác hai cũng chỉ là một công dân mẫu mực đó nha"
"Vâng vâng, bác hai có chuẩn bị phong bì lì xì cho tụi con chưa, tụi con nay đã lớn, phong bì không thể ít đó nha" Thượng Yến Phi trêu đùa.
Thượng Khiết My đôi mắt loé lên, đùa theo lời chị: "Phong bì đỏ phải bằng chiều cao của con cơ đấy"
Ngô Tần ôm bụng cười lớn: "Tiểu Khiết, tiền của bác hai có thể chất cao như vậy nhưng không có cái phong bì nào chứa hết được, con nói xem phải lấy gì chứa đây"
Ngô Tuyết vừa đi đến đã nghe lời nói đùa của hai cô con gái, bà cười, gõ nhẹ lên đầu hai cô: "Hai con đó, đã lớn như vậy rồi còn đòi lì xì, em Tiểu Thuần của các con thấy cười vào mặt cho"
Thượng Khiết My xoa chỗ vừa bị đánh, cong mắt dí dỏm nói: "Mẹ! nhưng con chỉ mới thôi, chị Phi Phi đã rồi, người ta nói còn là còn chút hơi hám của trẻ con cho nên Tiểu Khiết vẫn cần lì xì để xoa dịu tâm hồn trẻ thơ ạ" cô nhoẻo miệng cười nói.
Nghe vậy, Thượng Yến Phi đen mặt nhìn đứa em có chút gạt bỏ của mình.
Ai oán giọng điệu tố cáo: "Ông ngoại, ông xem Tiểu Khiết nói không cần lì xì cho con kia kìa"
Nãy giờ Ngô lão gia vui mừng không thôi, mỗi lần nghe con cháu nói chuyện là khoé mắt già nua của ông cứ nhăn nhúm vì cười nhiều.
Ông vỗ lên mu bàn tay Thượng Yến Phi dỗ dành: "Không ai lì xì thì còn ông ngoại mà"
Nghe được câu nói đó, Thượng Yến Phi sung sướng ra oai với đứa em mình.
Cô lè lưỡi trêu chọc chị gái.
Ngô Phỉ khiêng ra lò vĩ nướng cỡ lớn cùng với Phương Sơ Khán, vì người giúp việc về hết nên mọi việc ngày tết đều do Ngô gia phải tự mình làm, mà Phương Sơ Khán mất ba mẹ, ngày tết về nhà rất lạnh lẽo nên Ngô Phỉ kêu Anh ở lại chung vui với gia đình, Ngô Phỉ coi Anh như một đứa cháu trai, Phương Sơ Khán biết được cách đối đãi này của Ngô gia trong lòng cảm kích biết ơn vô cùng.
Anna Chư Cầm hai tay cầm hai hộp thịt, theo sau là Ngô Chử Đồng cầm theo hai ba hộp trong tay, Ngô Phương phục trách bê vài dĩa đồ ăn.
Lữ Ninh Nin mặc dù phải bế Ngô Tư Thuần nhưng vẫn phụ giúp đôi chút.
Ngô Tuyết đi nhanh đến, dành lấy thau xiên thịt từ tay Lữ Ninh Ninh: "Tiểu Tuyết, em cứ nói chuyện với ba đi, chị làm được mà"
Ngô Tuyết không cho Lữ Ninh Ninh dành lấy thau đồ ăn, đi trước mấy bước mới trả lời lại: "Chị chăm Tiểu Thuần đã vất vả lắm rồi, cái này em làm được mà"
Thấy cả nhà bận rộn bốn bề, hai chị em không thể ngồi không có ăn được, bèn chạy đến giúp đỡ.
Ngô Tần và Thượng Minh Lữ cũng đến giúp Anh cả mình, thoáng chốc chỉ còn Ngô lão gia và Lữ Ninh Ninh ngồi trên bộ ghế gỗ không làm gì.
Pháo hoa cũng đặt sẵn ở trong sân cách một khoảng xa xa, chỉ đợi đúng h sẽ bắn.
Lúc tất cả đã chuẩn bị xong hết, thì cũng đã gần , đồ ăn chưa chín hết nhưng nhìn dĩa bát trên bàn nhiều vô cùng cái này cỡ người mới ăn hết.
Mà lúc này, đợi mọi việc xong xuôi, gia đình Ngô Hạn mới từ từ lề mề chậm chạp đi sang đón giao thừa.
Ngô lão gia thoáng nhìn sau đó không hài lòng cau mày: "Tôi cứ nghĩ phải qua thỉnh các người, các người mới chịu qua cơ chứ"
Ngô Hạn thong thả ngồi xuống cái ghế bên tay trái Ngô lão gia, lấy một nắm hạt dưa tách tách phong lưu cho vào mồm nhai: "Tụi con qua sớm sợ ba nhìn thấy lại chán ghét, nên đợi giờ này mới qua"
Ngô lão gia hừ lạnh: "Theo tôi thấy thì các anh chị không muốn làm mà chỉ muốn ngồi không mà ăn thì có, chứ không phải do tôi chán ghét.
Nếu sợ tôi chán ghét thì bây giờ ngay lập tức đi về đi"
Nghe Ngô lão gia nói thế, Phong Hương Nhã chột dạ, đúng vậy, bà ta sợ qua sớm lại phải chạy vào bếp làm này làm kia vừa nóng vừa nực, dầu mỡ hôi rình bà ta không chịu được đâu.
Cho nên mới lề mề chậm chạp đợi tất cả làm xong mới qua, vậy thì tốt rồi chỉ cần ăn thôi không cần làm chi cho hôi mình bẩn tay.
Phong Hương Nhã nhìn ông cụ trả lời: "Tụi con qua cũng qua rồi, ba xem Tiểu Tang và Tiểu Vân rất nhớ ba nó muốn qua chung vui với gia đình thôi, tụi nó còn nhỏ cũng mong muốn chút hơi ấm gia đình"
Nhanh chóng phối hợp với mẹ, Ngô Tang Ngô Vân nhìn ông cụ tươi cười lễ phép: "Ông nội, tụi cháu qua để trò chuyện cho ông vui ạ"
Ngô lão gia phất tay: "Nhìn mặt cô cậu tôi lại phát rầu"
Ngô Tang: "..."
Ngô Vân: "..."
Ngô Vân rơm rớm nhìn Phương Hương Nhã: "Mẹ"
Phong Hương Nhã muốn chửi vô mặt cái ông già đáng chết này, ngay ngày tết mà cũng không nể mặt gia đình bà ta, nghẹn lấy cục tức trong lòng, tất cả vì đại cuộc làm trọng: "Ba, tụi nó còn nhỏ, lại ngay ngày tết, ba nặng lời với tụi nó rồi"
Ngô lão gia liếc mắt không thèm nói cũng chẳng thèm nhìn.
Ngô Hạn nhìn đám người chạy qua chạy bên bếp lửa cũng chẳng thèm đến giúp, Phong Hương Nhã không muốn mình nhàn rỗi vì nếu nhàn rỗi sẽ phải đi lại phụ giúp mấy người kia thì mệt lắm.
Đưa mắt thấy Lữ Ninh Ninh đang chơi đùa với đứa trẻ, mắt bà ta sáng lên, vòng qua ngồi cạnh Lữ Ninh Ninh bắt chuyện: "Tiểu Thuần đây sao? lúc em về chưa kịp gặp Tiểu Thuần, chị cả chị cho em bế được không"
Làm gì mà tốt đến như vậy, Phong Hương Nhã vốn dĩ ghét cay ghét đắng Lữ Ninh Ninh vì dám cướp Ngô Phỉ trong lòng mình, bà ta ghét còn không hết nói gì mà thích đứa con này của hai người họ chứ.
Lữ Ninh Ninh tránh né bàn tay của bà ta, mặt không đổi sắc: "Không cần đâu, Tiểu Thuần không thích người lạ bế, nhọc lòng rồi"
Phong Hương Nhã trợn mắt, rụt bàn tay lại, chửi thầm trong lòng.
Cũng chỉ là con đàn bà ngu xuẩn may mắn được Ngô Phỉ để mắt lấy gì mà kiêu chứ.
Bực dọc trừng mắt rồi đi về ghế, ngồi cùng hai con của mình, dứt khoát ngồi ở không xem đám người bận rộn chạy qua chạy lại bên kia.
Công việc mà Phong Hương Nhã vốn cho là nhọc nhằn ám mùi gì đó thì trái ngược với suy nghĩ của bà ta, mọi người bên này rất vui, làm việc cùng nhau phối hợp rất hợp ý, lâu lâu trêu đùa chọc nhau rồi lại cười phá lên.
Tiếng cười thu hút Ngô lão gia và Lữ Ninh Ninh, hai người chạy đến trò chuyện, nhìn khung cảnh gia đình trước mắt rồi nhìn lại người Ngô Hạn cứ như bị ghét bỏ, khoảng cách vách ngăn vô cùng rõ ràng.
Ngô gia là một đại gia đình đoàn kết, còn bên đây Ngô Hạn một thân một gia đình độc lập, bị người khác hắt hủi..