Ngao Trạch Vũ vốn dĩ muốn yên tĩnh ở Hội Chi một mình đón giao thừa, vì hôm ở bệnh viện chính miệng Anh đã nói là sẽ không về Ngao gia nữa cho dù dịp quan trọng như ngày tết Anh cũng sẽ không về, vậy mà bị bà chị của mình ngàn lần gọi đến thúc giục về nhà, giây phút nào cũng đều phiền phức.
Lại một cuộc gọi đến, Ngao Trạch Vũ nằm trên sofa nhà khách ảo não thở dài, không nhìn cái tên trên điện thoại cũng biết chủ nhân cuộc gọi là ai, tiếng chuông reo lên vài chục giây rồi lại tắt ngúm, không nghỉ ngơi giây phút nào tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Anh buồn bực cau mày thô bạo cầm điện thoại trượt lên.
"Rốt cuộc chị có cảm thấy phiền không hả Ngao Bạch Minh nguyệt?"
"Giao thừa chị không lo bên chồng con gọi réo hồn em làm cái gì"
"Là mẹ" đầu dây bên kia nhẹ nhàng đáp.
Anh nghi ngờ nhìn lại cuộc gọi, rõ ràng là số của bà chị nhà mình.
Chắc là chị ta lại đưa điện thoại cho mẹ vì biết Anh nghe lời mẹ nhất.
"Tiểu Vũ à, về đón giao thừa cùng ba mẹ đi.
Bây giờ nhà chỉ vắng mỗi con thôi, Nguyệt Nguyệt và Ngật Quân đều đến rồi, con nghĩ đến thân già này ăn với gia đình mấy ngày Tết được không con"
Bạch Mai Nghi giọng như muốn khóc, đứa con trai này là đứa bà tự hào nhưng cũng là đứa khiến bà lo nhất.
Vì tính nó quyết đoán, không thích sẽ không làm mà ông chồng bà lại hay dùng cách ép buộc, thành ra hai ba con đối đầu với nhau.
Dù biết tính chồng cứng cỏi nhưng nhìn thấy sắc mặt ngóng trông con về đi qua đi lại ở cửa bà nhìn mà xót xa vô cùng, lòng bà lại nặng thêm, quyết định gọi cho đứa con trai này coi như nể mặt mẹ già mà về.
Đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng thở đều đều.
"Tiểu Vũ, mẹ khuyên ba con rồi, ông ấy sẽ không nhắc gì đến nhà họ Mẫn kia nữa, cũng sẽ không ép buộc con.
Hôm nay con về được không, ăn Tết cùng ba mẹ, ở Hội Chi không ai chăm sóc con bên đó lại chỉ có một mình rất cô đơn, mẹ lo lắm" Bà Ngao ra sức khuyên nhủ.
Ngao Trạch Vũ nghe tiếng u buồn như muốn khóc của bà, Anh day day thái dương: "Được rồi con về, nhưng nếu ba nhắc đến họ Mẫn kia con sẽ lập tức đi về"
Bạch Mai Nghi vui mừng: "Được được"
Lái xe đến nhà cũng gần h, xe đậu trong sân đã thấy Bạch Mai Nghi đứng đợi ở cửa điệu bộ sốt ruột ngóng trông.
Ngôi nhà to lớn ngập tràn không khí mùa xuân trước nhà dán những câu đố đỏ, nhành hoa mai khắp sân nhà đèn cũng lấp mọi ngóc ngách nhấp nháy trong rất nhộn nhịp.
Ngao Trạch Vũ bước xuống xe trông thấy một cái xe khác, Anh nhíu mày đi vào nhà.
Bạch Mai Nghi vui mừng hiện mặt, lấy sẵn dép lê cho Anh còn định tự mình đặt xuống chân, Anh ngăn cản nhận lấy đôi dép từ tay bà tự mình thay giày.
Theo sau bà đi vào nhà khách đã thấy một bóng người, Anh cười khẩy.
Quả nhiên...
"Vũ, Anh về rồi" Mẫn Phương Kiều vừa trông thấy đã niềm nở chạy lại trước mặt Anh.
Cô ta mặc chiếc váy voan vàng tượng trưng may mắn ngày Tết, nũng nịu gọi một tiếng thẹn thùng.
Ngao Trạch Vũ sắc mặt lạnh tanh nhìn bà Ngao: "Đây là những gì mẹ đã hứa với con?"
Bà Ngao lúng túng nhìn Anh dè dặt, thấm đẫm tội lỗi: "Tiểu Vũ à, không phải đâu, tại lúc nãy Mẫn Nhi đột ngột qua chơi, mẹ thấy con trên đường đến nên...mẹ không nói cho con biết"
Ông Ngao thấy con trai cứ đứng gây khó dễ, không vừa lòng ông dứt khoát nói to: "Tết nhất đến nơi, có để cả nhà đón năm mới vui vẻ hay không"
"Ba mong bây về là đoàn tụ gia đình sum vầy bên nhau, chứ không phải gây khó dễ hai ông bà già này.
Mẫn Nhi nó có lòng tốt qua chơi cùng gia đình cũng là vì tấm lòng trân quý mà thôi, con khó chịu cái gì?"
Ngao Trạch Vũ cười xoà, mắt vẫn không nhìn Ông Ngao: "Vậy con đi thì sẽ không thấy khó chịu nữa"
Dứt lời Anh xoay người, bà Ngao vội níu kéo tay, lòng bà nôn nóng sốt ruột cứ sợ con bỏ đi, khó khăn lắm bà mới thuyết phục con về nhà một lần, trong đôi mắt hoảng loạn vành mắt bà cũng đỏ hoe, nhưng tết đến không thể lấy nước mắt làm điềm xui được, vội lấy ống tay áo gạt đi.
Ông Ngao thấy con trai làm chuyện hồ đồ mất lý trí, trong cơn nóng giận ông cầm đồ gạt tàn thuốc đập nát, cả nhà giật nảy mình.
Bà Ngao vừa mới ổn định để bản thân không khóc nhưng nghe tiếng đập phá lớn đến hoảng hồn nước mắt bà không kịp kiềm lại mà rơi.
Ông Ngao hét lớn, con mắt đỏ ngầu: "Vậy mày muốn ông già này phải làm sao? Đuổi người ta về à, mày có để mặt mũi cho Ngao gia cho tao cho mẹ mày hay không hả? Mày muốn sao mới vừa lòng"
"Suốt ngày cứ mê mẩn cái con nhà họ Thượng kia, mày bị cho uống thuốc mê đến lú rồi à.
Tao vốn dĩ muốn hoà thuận để đón cái tết êm điềm vui vẻ, vậy mà mày không nể ông già bà già của mình, vừa về đã gây chuyện với tao, có phải mày không còn coi hai người bọn tao là ba mẹ hay không hả thằng bất hiếu"
Nói xong ông ôm ngực ho khan chốc lát gương mặt đã đỏ lên, Bạc Ngật Quân chạy nhanh đến vuốt lưng giúp ông hạ bớt cơn giận.
Vì ho sặc sụa mấy hồi, mặt ông Ngao đã đỏ hết cả lên, tiếng ho xen kẽ tiếng khóc của bà Ngao, vừa dứt cơn ho Ông Ngao ngã thụp xuống chiếc ghế sofa, oán giận trừng mắt nhìn Anh.
Dường như Ngao Trạch Vũ cũng chẳng dễ chịu gì, Anh liếc nhìn Mẫn Phương Kiều đang lén lau nước mắt, Anh cười khẩy, dứt khoát giẫy cánh tay của bà Ngao ra, bước đi.
"Đừng, Vũ, đừng đi.
Hai bác hôm nay con đến đây mà chưa nói cho hai bác biết là lỗi của con.
Bây giờ, bây giờ con sẽ đi về, Vũ! Anh đừng đi em sẽ đi Anh ở lại với gia đình ăn cơm ngày tết, hai bác đừng vì con mà làm khó Anh ấy"
Câu nói của cô ta thành công chọc tức giận đang sôi sục trong lòng Anh, đôi chân ngừng bước, Anh ngửa đầu cười khẽ.
Tiếng cười làm người khác phải sởn gai ốc, đặc biệt là Mẫn Phương Kiều, cô ta ôm túi xách đứng lùi về sau phòng ngự không dám đứng gần Anh.
Cô ta mà cũng biết sợ? Ngao Bạch Minh Nguyệt thầm nghĩ.
Ánh mắt Ngao Trạch Vũ như hận không thể giết cô ta ngay tại đây, giọng Anh giờ khắc này có thể đo với độ lạnh của Bắc Cực và Nam Cực cộng lại.
"Cô là cái thá gì mà muốn tôi ở lại tôi liền ở lại, hay là tôi phải cảm kích vì cái độ hiểu chuyện của cô?" Anh trừng mắt rít lên từng chữ qua kẽ răng.
"Mẫn Phương Kiều tôi nói cho cô biết cũng chính vì sự xuất hiện của cô mới khiến gia đình tôi phải như thế này, đừng có đứng ở đó làm nhà sư đem sự độ lượng ra tính toán với tôi"
"NGAO TRẠCH VŨ!!!", "mày điên rồi phải không? Tao thấy sự xuất hiện của con khốn Thượng Khiết My kia làm cho cái nhà này tan tành mây khói đó, mày còn ở đó đổ lỗi cho Mẫn Nhi.
Mẫn Nhi là hôn thê, hôn thê của mày, là người tao chọn mày phải nghe theo"
Ông Ngao hét toáng lên, dù mệt nhưng vẫn đôi co, bà Ngao vừa xót con vừa nhìn chồng bối rối.
Bà đứng giữa hai người mình thương yêu, chẳng biết làm sao, chỉ có thể run rẩy đứng một bên khóc lóc nỉ non.
Ngao Trạch Vũ nghe ông Ngao nói mà bật cười khanh khách.
Anh cảm thấy trước đây ba mình là người cơ trí tài giỏi nhanh nhẹn luôn coi ông là người giỏi để nôi theo, ấy vậy mà chỉ vài ngày ngần đó Mẫn gia đã nói những gì với ông mà lý trí của ông lại không minh mẫn như vậy.
Gương mặt Mẫn Phương Kiều nước mắt giàn giụa khóc đến thương tâm, cô ta làm lố đến mức quỳ gối trước mặt ông Ngao không ngừng lắc đầu như cầu xin: "Bác bác, Mẫn Nhi...là Mẫn Nhi sai trước, Bác đừng trách Vũ.
Con, bây giờ con đi về liền bác đừng trách Anh ấy, con...đau lòng...con.."
"CÂM MIỆNG" Ngao Trạch Vũ lạnh lùng gầm lên, tia hằn đỏ trong mắt hiện lên như tu la khát máu, doạ cho Mẫn Phương Kiều ngồi bẹp xuống sàn nhà, tiếng gầm bất chợt không chỉ làm cho cô ta hoảng hốt mà còn làm cho bà Ngao vợ chồng Bạc Ngật Quân phải ngạc nhiên.
Ngao Trạch Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt ngàn đao phanh thây, nếu không vì ba Anh thì ngay lập tức dùng chân đạp chết con đàn bà giả dối này.
Mặt bà Ngao đẫm nước mắt, ôm Anh ngăn lại.
Ông Ngao bật dậy, tìm kiếm thứ gì cuối cùng lấy chiếc đệm chọi về phía Anh, thành công trúng vào thái dương, trên đó xẹt qua để lại vết xước đỏ.
Mắt Anh vẫn giận dữ, liếc nhìn Ông Ngao, cười trào phúng.
"Quả nhiên là ba bị người ngoài che mắt đến lý trí tin tưởng của người ba dành cho con cũng không có"
Ông Ngao chỉ tay vào mặt Anh, ngấu nghiến từng chữ: "Mày! Hôm nay nếu mày xin lỗi Mẫn Nhi và đồng thời cắt đứt quan hệ với con gái Thượng gia kia kết hôn với Mẫn Nhi tao sẽ tha lỗi cho mày còn nếu không thì đừng về đây nữa cũng đừng kêu tao là ba"
Mẫn Phương Kiều luống cuống từ sàn bật người đứng lên, nỉ non nhìn Ông: "Bác ơi, con xin Bác đừng vì con mà làm khó Anh ấy, Vũ rất yêu thương em ấy, con sẽ ra đi con sẽ không chen chân vào hai người họ nữa.
Con yêu Anh ấy con cũng yêu luôn cảm xúc của Anh ấy, bác đừng bắt Anh ấy làm vậy vì con mà"
"Con xin cho nó làm cái gì, bác không vì con, bác vì tương lai của nó, chọn một người xứng đáng với mình không chọn, lại chọn tép rêu ngoài đồng, không cảm thấy bẩn hay sao.
Mày không thấy bẩn nhưng Ngao gia này cảm thấy buồn nôn.
Mẫn Nhi đức tính hiền lành vị tha, con bé hết mực yêu mày còn mày lại đâm đầu vào cái thứ con gái không ra gì.
Mày thấy xứng với bản thân lắm à.
Mẫn Nhi con ở lại cho bác, không cần đi đâu cả, hôm nay mày muốn đi tao cho mày đi, nếu đã đi rồi thì đừng có vác cái bản mặt về đây"
Gân trên tay nổi lên cuồn cuộn, bàn tay bị Anh nắm chặt đến tái nhợt, cả người Anh run bần bật vì tức.
Anh nhịn vì một tiếng ba, Anh nhường vì một tiếng mẹ, đến cuối cùng họ lại cho rằng tâm Anh ác độc, không phân biệt tốt xấu, muốn đối đầu chống lại.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nghe ba mình hạ thấp Thượng Khiết My đến tận cùng giai cấp liền cảm thấy khó chịu.
Lần này cô hoàn toàn đứng về phía em trai mình, gần như ba mình đã bị hoa mắt rồi, đánh mất lý trí vì những lời lẽ bịa đặt của Mẫn gia thật rồi.
Mẫn gia chết tiệt đó đã làm cho ba cô có cái nhìn ác liệt, xấu xa, độc ác về cô em dâu bé nhỏ kia, bực bội thật mà.
Ngao Bạch Minh Nguyệt thấy gương mặt Anh đỏ rực, hai hàm còn thoáng hiện run run, mẹ thì khóc đến sắp thở không ra hơi còn con nghệ sĩ diễn tuồng vẫn còn ra sức đóng góp cho sự nghiệp, cô nhìn mà cười khinh.
"Ba, con không biết ba nghe ai đồn đoán về cô bé nhà họ Thượng kia để ba có cái nhìn không tốt đẹp như vậy với cô bé.
Con chỉ nói cho ba biết một điều, đôi khi không phải nhìn tốt là tốt, ba chưa tiếp xúc với cô bé kia cho nên ba mới không hiểu, những cái ba nói cũng chỉ là qua lớp màng của người khác.
Đôi khi lời hoa mỹ từ miệng nói ra không phải là như in thánh chỉ ban xuống, lời càng đẹp thì mưu mô cũng càng nhiều" câu cuối cô càng cố ý liếc nhẹ Mẫn Phương Kiều đang thút thít.
Ngao Trạch Vũ kiềm chế cảm xúc, giọng Anh nghẹn lại rõ rệt: "Ba mẹ, chúc Tết vui vẻ.
Đây là lần cuối con gọi hai người là Ba là Mẹ"
Anh dứt khoát quay lưng đi nhanh ra ngoài, bà Ngao đau khổ ngã bệt xuống sàn, ôm ngực khóc lớn.
"Tiểu Vũ, đừng đi mà"
Tiếng kêu xé lòng của bà Ngao càng làm Ngao Trạch Vũ tội lỗi hơn.
Anh nắm chặt tay, ẩn nhẫn bước đi, chân Anh rất nặng, lòng Anh rất đau, tội bất hiếu chẳng bao giờ là nhẹ nhàng cho nên cả người Anh chỗ nào cũng nặng nề.
Ông Ngao tức giận, đổ dồn lực mà ai oán chỉ trỏ hét toáng.
"Mày bất hiếu, đồ bất hiếu, mày chọn con khốn kia mới lật lọng với ông bà già sắp chết này.
Mày đứng lại cho tao, đứng lại Ngao Trạch Vũ"
Mãi cho đến khi tiếng xe nổ máy, tiếng xe bay vút tức giận trong đêm khuya xa dần Ông Ngao mới thở dốc ngồi xuống, ông bảo Bạc Ngật Quân đỡ mình lên lầu, bà Ngao cũng đi theo ông.
Thoáng chốc phòng khách chỉ còn hai người bé gái.
Ngao Bạch Minh Nguyệt ôm bé Lĩnh Lĩnh trong lòng, lạnh lùng nhìn cô gái vẫn còn nhiệt tình với nghề nghiệp, ra sức cống hiến hết mình.
Cô khinh bỉ, cất giọng chế giễu: "Kết thúc vai diễn được rồi, làm rất tốt rất xuất sắc, đáng khen"
Mắt Mẫn Phương Kiều đỏ hoe, vì khóc nhiều mà lớp trang điểm trôi đi, nhoè trên khuôn mặt nhìn rất bết bát đáng thương, nhưng thu vào mắt Ngao Bạch Minh Nguyệt thì cảm thấy chán ghét ghê tởm.
Mẫn Phương Kiều vô tội ngây ngô giọng nghẹn ngào nói: "Chị Nguyệt, em không hiểu chị nói gì"
Haa vẫn còn diễn ngây thơ.
Cô cười khẩy: "Giả vờ tiếp đi, tôi muốn xem cô giữ lớp mặt nạ này bao lâu.
Tôi không biết các người dùng thủ đoạn gì mà khiến gia đình tôi lâm vào cảnh này nhưng mà Mẫn Phương Kiều à, làm người nên biết chừng mực giới hạn đừng như một con chó dại, thích táp ai thì táp.
Cô diễn thì hay đó nhưng nó chỉ có tác dụng với ba mẹ tôi thôi còn tôi thì nhìn rõ cái đuôi cáo của cô từ lâu rồi"
Mẫn Phương Kiều làm vẻ uất nghẹn đau lòng: "Chị, em biết chị không thích em, chị ghét em nhưng mà tình yêu của em dành cho Vũ là thật, em yêu Anh ấy như sinh mạng của em, chị không thích cũng xin đừng chà đạp lên tình yêu em dành cho Vũ, nó rất thiêng liêng"
Ngao Bạch Minh Nguyệt nghe mà muốn buồn nôn.
"Cái cô yêu là danh vọng của Ngao gia này, cái cô để tâm là ngoại hình và thành tựu của nó.
Cô biết tại sao cô không lấy được một hảo cảm nhỏ nhoi nào từ em trai tôi không?" ánh mắt Ngao Bạch Minh Nguyệt sâu thẳm.
Mẫn Phương Kiều không trả lời nhưng gương mặt biểu lộ rõ ràng muốn nghe kết quả.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhưng sắc bén nói: "Vì nó biết đằng sau gương mặt xinh đẹp là hàng trăm con người, nhân cách tồi tệ thối nát và sau cùng một mảnh ngực là trái tim độc ác của cô.
Cô nghĩ mình được cái danh hôn thê định ước là ngon lắm à, cho dù cô có cởi đồ loãng lồ nằm đó, em trai tôi cũng ngán mà nhìn đến"
Nói xong cô cười lớn, hưởng thức vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của cô ta, ngửa đầu cười kiêu khích.
Ánh mắt Mẫn Phương Kiều nhìn người trước mắt hung tợn.
Cô ta ngồi dưới đất, trái tim lạnh tanh.
"Những lời chị nói cũng biểu hiện một con đàn bà chanh chua, đanh đá.
So với tôi, chị đã đi xa cả cây số rồi"
Ngao Bạch Minh Nguyệt làm điệu bộ ngờ ra, tay che miệng mắt mở to: "Ô ô ô, tôi biểu lộ ra ngoài rõ như vậy thật sao? Ôi tôi không biết cách che giấu bản mặt của mình cho lắm, không biết Mẫn tiểu thư có thể cho tôi thỉnh giáo đôi chút hay không? Tôi rất muốn biết Mẫn tiểu thư bằng cách nào mà giữ lớp mặt dạ xoa trên mặt vững như vậy suốt thời gian qua đấy.
Có cảm thấy nó càng ngày càng nặng không, khi một thời gian phải trải qua bao nhiêu nhân cách, lúc ngoan hiền lúc như một con quỷ, con điên, có cần tôi LỘT bớt một vài lớp không Mẫn tiểu thư?"
Cô nhìn cô ta một cách đâm chiêu ngờ nghệch.
Mẫn Phương Kiều tức run người, cô ta bị Ngao Bạch Minh Nguyệt chọc đến tức tưởi trợn mắt.
"Chị cũng chẳng tốt đẹp gì" bỏ lại một câu liền hầm hập rời đi.
Ngao Bạch Minh Nguyệt loé mắt, ý cười trong mắt còn rất rõ, nói với cục cưng trong lòng ngực: "Muốn làm mợ út của con đâu có dễ, đúng không cục cưng của mẹ"
Lĩnh Lĩnh không hiểu ý mẹ nói nhưng vẫn cười te tét, lộ ra hàm nướu hồng hồng đỏ đỏ vô cùng đáng yêu.
Trạch Vũ! Chị sẽ bảo vệ tình yêu của em bằng mọi cách..