Bên này, Ngao Trạch Vũ cùng với con giun xà nẹo bước đến nhà ăn.
Hai con giun này bao giờ mới ngừng thôi cái việc chọc phá nhau nhờ!
Thiệc là mợt mỏi!!!
Anh đưa mắt nhìn lượt xung quanh.
Ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Cô.
Thấy trong góc xa xa, cô gái nhỏ bé đang cẩn thận đi từng bước về phía bàn ăn, gương mặt đang căng thẳng từng bước từng bước gần với bàn ăn hơn...khi đặt được khay đồ ăn xuống, gương mặt thoáng chốc thở hơi nhẹ nhõm.
Anh khẽ nhếch môi cười, sảy đôi chân dài đi đến chỗ Cô.
Thượng Khiết My ngồi xuống ghế, ngước mặt lên thấy Ngao Trạch Vũ đang bước đi về phía mình.
Gương mặt hớn hở đứng lên, nhìn Anh chỉ chỉ vào khay đồ ăn mà mình đã cất công bon chen mà giành lấy được cho Anh.
Môi chu chu lên khoe chiến tích mà mình giành được.
"Anh...Anh xem, em nói được sẽ làm được, bây giờ Anh đã tin em chưa"
Khen em đi.
Khen em đi.
Ngao Trạch Vũ híp mắt, khoanh tay nhìn Cô: "oh"
"!!!!!!"
Thượng Khiết My: "oh?...!OH!...Anh chỉ oh thôi sao"
Anh cong môi cười cười, nhìn Cô không trả lời.
Dương Tề Vương chỉ vào phần ăn trên bàn: "Củ cải trắng, Cậu lấy cho Anh ấy rồi phần của Cậu đâu?"
Cô gãi gãi đầu, nhìn phần ăn trên bàn rồi nhìn Cậu ta trả lời: "Thật ra mình không thấy đói, vừa sáng mình đã ăn bánh mì rồi"
Anh cau mày, giọng nghiêm nghị vang lên.
"Không được"
"Phải ăn"
"Đã không cao còn nhịn ăn"
Thượng Khiết My nghe Anh khiển trách, đen mặt...cúi đầu...bĩu môi, ngón tay nhỏ vẽ vòng tròn trên bàn ăn.
Dáng vẻ ủy khuất....!
Dương Tề Vương: hự! Củ cải trắng cậu đừng làm vậy chứ, trái tim này không chịu nổi đâuuuuu.
Ngao Trạch Vũ nhìn dáng vẻ đó của Cô, thở dài: "Anh đi lấy phần ăn cho em"
Thượng Khiết My ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Nhưng mà còn rất nhiều người a~ Nếu Anh đến lấy cho em sẽ rất lâu, Anh không ăn được.
Em không đói đâu, Anh mau lại đây ăn này"
Dật Hoàng đỡ trán bất lực với sự ngây ngô của Cô.
"Củ cải trắng của tôi ơi, Cậu nghĩ xem Anh ấy là ai cơ chứ, nếu Anh ấy lười đi đến đó vẫn có người cung kính đem đến tận tay cho Ngao Ca đó"
Thương Khiết My "A" tiếng, gật gật đầu.
Cũng đúng há!
Ngao Trạch Vũ phát hiện vấn đề sai: củ cải trắng của tôi....CỦA TÔI?????
Đen mặt liếc Dật Hoàng cái, xoay người đến đến khu phát đồ ăn.
Dật Hoàng:? ? ?
Ôm tay Dương Tề Vương: "ôi mẹ ơi, cậu...vừa rồi có thấy ánh mắt của Ngao Ca nhìn mình không...như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy"
Dương Tề Vương khinh bỉ: "Hơ! Cậu nghĩ cậu là thịt bò thượng hạng chắc"
"Nhìn sơ sơ cậu cũng chỉ dừng ở mức hộp đựng thịt bò"
Gạt tay Dật Hoàng ra, ung dung đi về phía trước.
Dật Hoàng: °_°
Gã này muốn ăn đòn chăng? Mình đẹp trai như này mà chỉ ở mức hộp đựng thịt bò?
"Hức Tề Vương còn cậu chỉ là cái tem dán giá"
Giận dỗi bước đi về khu lấy thức ăn.
Thượng Khiết My ngồi nhìn khay đồ ăn rồi nhìn khay đồ ăn bên cạnh.
Đây là đồ ăn được lấy từ khu cơ mà.
Nhìn khay đồ ăn mình lấy: miếng thịt nhỏ, ô canh, ô rau xào, ô súp gà, ô cơm...Hết!
Nhìn khay đồ ăn còn lại: ô đầy ấp thịt bò xào, súp gà ô, sườn xào chua ngọt, bé tôm bự....còn có dĩa trái cây riêng.......?....?...?.....!
Cô ngước mắt nhìn Anh, ngớ ngẩn hỏi:
"Đây...đây có phải là Anh lấy cùng nơi vừa rồi em lấy không? Đằng kia...đằng kia đó"
Anh nhìn vào khay đồ ăn rồi nhìn cô "dĩ nhiên"
Lúc này, Dật Hoàng và Dương Tề Vương lèm bèm từ xa đi tới.
"Này Vương, của cậu có gì?"
Dương Tề Vương nhìn khay đồ ăn trên tay mình " miếng thịt, canh, súp, rau xào, cơm hết rồi...hửm còn của cậu có gì"
Dật Hoàng ủ rũ: "yah me too"
Hai người đưa mắt nhìn nhau...thở dài...đi tới bàn ăn...đặt mông xuống ngồi.
!!!!!!!!!!!!
Dật Hoàng: "oh my godness, Ngao Ca đây là của Anh???"
Cô nhóm người nhìn khay đồ ăn của người họ: Haizzz hơn mình được cục thịt, cũng chả khác mình là bao.
Ông trời ơi!! Trường này trọng nhan sắc đến vậy saooo hiuhiu~
Dương Tề Vương: "woa khoa trương đến vậy sao, Ngao Ca chắc Anh ăn không hết đâu, để em...để em"
Dật Hoàng hí hửng: "để em nữa"
Ngao Trạch Vũ đỡ chán, bóp bóp mi tâm.
Haizz Anh tưởng tượng mình đang dắt đứa con đi ăn sáng.
Hai chú sói giơ đũa chuẩn bị gắp thịt bò trên khay thì....đã bị ai kia kéo khay thức ăn lại.
"Hai cậu đó giờ chưa từng ăn sao...lại còn giành với con nít"
Con nít?????
Dương Tề Vương đưa mắt nhìn xung quanh: "Ca! Em có thấy đứa con nít nào đâu"
Dật Hoàng cũng đưa mắt tìm kiếm: "đúng vậy đó Ca"
Ngao Trạch Vũ lấy khay đồ ăn ban đầu cô lấy cho Anh đem đến chỗ mình, còn khay của mình thì đem đến trước mặt cô.
Đũa gõ gõ trên khay nói:
"Của em"
Thượng Khiết My đen mặt: Hoá ra chủ nhân của cái tên con nít đó là Cô!!
Dật Hoàng: °_°
Dương Tề Vương: °_°
Gào thét: Ngao Ca trọng sắc bỏ anh em hiuhiu~~
Dương Tề Vương không từ bỏ: "Ngao Ca, nhiều như vậy...cậu ấy ăn không hết đâu"
Mắt nhìn xuống....ừm có chút nhiều.
Nâng tay gấp miếng thịt bò đưa đến khay đồ ăn của Dương Tề Vương...bỏ vào.
Sau đó, cúi người ăn đồ ăn của mình.
Hết rồi??? Không gấp nữa????
Dương Tề Vương ủ rũ nhìn miếng thịt ít ỏi....uất ức!!!
Dật Hoàng: "Ngao Ca~~em cũng muốn"
Ngao Trạch Vũ không đếm xỉa đến, thờ ơ ngồi ăn như không nghe thấy Dật Hoàng nói.
"......"
Dương Tề Vương nhỏ giọng hỏi: "Ây, có phải cậu chọc giận Ngao Ca không"
Dật Hoàng oan ức: "đâu có, mình đâu có làm gì đâu"
(T/g: ai biểu CỦA TÔIIII chi)
"Hay cậu lỡ may mối Ngao Ca cho cô nào rồi bị anh ấy phát hiện không"
"Trên đời này, mình chỉ may mối mình cậu thôi"
"......" Đối đãi này...mình không dám nhận đâu!
Dương Tề Vương đen mặt: "wtf, ông đây là nạn nhân duy nhất của cậu ư"
Dật Hoàng: "exactly"
"Cậu...chết tiệt"
Đúng lúc này, Đường Giả Nhi õng ẹo đi tới, trên tay còn cầm theo khay đồ ăn, đi cùng với Cô ta còn có vài nữ sinh.
____________.