Trên đường xe cấp cứu chạy đến bệnh viện.
Mặt anh vẫn như cũ, không thèm nhìn Cô cái.
Ôm Thượng Khiết My ngồi trong lòng mình.
Không đếm xỉa đến...!
"Em có phải ngốc không"
"Tại sao lại đứng góc chết đó"
"Em hết chỗ đứng à"
"Là ai bảo em chạy đến đó"
"Ngoan ngoãn ngồi ở phòng học là được rồi"
"Chết tiệt!"
Thượng Khiết My uất ức đưa đôi mắt lấp lánh đáng thương nhìn, nghe Anh không ngừng la mắng.
Nức nở, nước mắt nơi khoé mắt trực trào.
"Anh đừng la em nữa...em xin lỗi mà huhuhu"
Nước mắt như vỡ đê oà lên, giọt lệ không ngừng tuôn ra nhiều hơn.
Nhìn Cô khóc ngồi trong lòng mình khóc, nơi trái tim bỗng chợt nhói lên, luống cuống, cau mày đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt Thượng Khiết My, vừa nói vừa ôn nhu lau sợ rằng đụng trúng vết thương trên mặt của Cô.
"Nín! Anh không la nữa"
Haizzz đúng là.....không la nổi Tiểu Nha Đầu ngốc nghếch này...!
Anh không muốn nhìn Em khóc vì nhìn nước mắt Em rơi lòng Anh lại có chút gì đó quặn thắt.
Ngoan ngoãn kìm nước mắt không ngừng rơi lại, nhưng vẫn còn nức nở hic hic mũi.
Anh nhìn Cô, nhớ ra chuyện gì đó rồi chợt khựng lại, mắt loé lên, nhếch mép cười xấu xa.
Anh ghé mặt lại gần, hơi thở phả vào cổ Thượng Khiết My, thủ thỉ vào vành tai nhỏ đang ửng đỏ lên: "Lúc ở trên sân, Em gọi Anh...là gì?"
Cô cúi đầu, giả bộ không biết.
Đôi mắt bối rối, mím môi.
Lúc đó Cô quýnh quáng không kiểm soát được lời nói của mình, nên gọi đại tên Anh trong vô thức.
"Em...không nhớ"
Mặt Anh ghé gần hơn, giọng ma mị: "oh~ có phải Em gọi Anh là Vũ...phải không"
"Kh...ông không có"
"Tai Anh nghe rất rõ a~"
"Vũ...phải không"
"....."
Tông giọng ma mị dụ dỗ: "Kêu lại lần nữa cho Anh nghe nào"
"......"
Thế là trên đường tới bệnh viện, Anh liên tục nhây với Cô, bắt Cô phải nói tên mình.
Không biết trốn thoát kiểu gì đành giả bộ nói buồn ngủ, Anh mới chịu buông tha cho Cô.
Vừa tới bệnh viện, Anh bế cô bé nhỏ nhắn trong lòng mình đi vào thẳng bên trong bệnh viện, không đếm xỉa đến điều dưỡng hay y tá đang gấp rút chạy kéo gường bệnh đến, cứ thế mà lạnh lùng bước ngang qua họ.
Y tá: hình như tao tàn hình mày ơi.
Vì đây là bệnh viện do Ngao gia thành lập nên họ rất kiêng dè Anh.
Không dám ý kiến đi sau Anh dẫn đường đi đến phòng Vip.
Thôi kệ, dù sao cũng là bệnh viện của Ngao gia.
Đặt Cô ngồi xuống gường bệnh, tay đút vô túi quần nghiêm nghị nhăn mặt nhìn bác sĩ đang tiến hành xem vết thương của cô.
Ban nãy Viện trưởng đích thân đến còn dẫn theo đội ngũ bác sĩ tới.
Anh nhíu mày khó chịu đuổi họ đi hết chỉ giữ lại người giỏi nhất ở lại.
Lúc này.
Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết tất bật chạy đến.
Ông đang ở trong thư phòng xử lý hồ sơ thì nghe Ngô Tuyết gấp rút xông vào thư phòng, vừa run rẩy vừa khóc lóc bảo là trường con bé gọi báo đến nói rằng con bé bị thương đã đưa đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, lòng như lửa đốt sợ rằng Cô sẽ bị thương nặng, Ngô Tuyết ngồi ghế lái phụ không ngừng cầu khẩu trời đất khóc nức nở.
Lòng Thượng Minh Lữ rối bời phen.
Chạy vào bệnh viện, gấp rút tìm phòng của Cô nhưng không tìm được, vội hỏi y tá thì được dẫn đi đến căn phòng vip của bệnh viện.
Mắt thấy rất nhiều bác sĩ bước ra ngoài.
Tưởng chừng Cô bị thương rất nặng lòng càng vặn thắt, lo lắng gấp bội lần.
Vừa chạy đến cửa thì thấy Cô đang ngồi trên gường bệnh, đồ cũng đã được thay ra, nửa bên mặt được băng bó.
Ngô Tuyết run rẩy, nơi khoé mắt còn vương vấn giọt lệ chảy dài trên gương mặt có vết nhăn của tuổi già.
Bác sĩ đang kiểm tra cho Cô.
Gấp gáp chạy đến bên gường bệnh.
Trong giọng nói của Thượng Minh Lữ chứa đầy sự lo lắng: "Khiết Khiết, con...đây là sao a, ai đã làm con như vậy"
Thượng Minh Lữ không chờ Cô trả lời, vội quay sang nhìn vị bác sĩ đeo kính hỏi:
"Bác sĩ, con bé bị sao vậy...có nặng lắm không, bên mặt bị gì vậy bác sĩ"
Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính: "Bị va chạm với lực rất là nặng, nhưng cũng may xương hàm không bị gãy, nửa mặt bị sưng, bị trầy xước, bên trong miệng thì bị rách tí nên dẫn đến tình trạng chảy máu, mũi thì không sao chỉ bị vật xước ngang qua cũng may không va mạnh nếu không sẽ bị gãy sóng mũi"
"Nên ở lại tuần để theo dõi thêm"
Ngô Tuyết cúi người: "Thật cám ơn bác sĩ, vất vả rồi"
Bác sĩ và y tá đồng loạt đi ra ngoài, trước khi đi còn cung kính cúi đầu chào Anh.
Anh ngồi trong góc, khi nghe bác sĩ báo cáo tình trạng kiểm tra của Cô, tay Anh càng ngày càng nắm chặt, chặt đến mức khiến Anh rùng mình.
Tia u ám trên mặt khiến người khác nhìn vào đến phát sợ.
Mỗi lần bác sĩ nói là sắc mặt Anh lại tối đi phần.
Giờ khắc này, Thượng Minh Lữ mới chú ý đến sự hiện diện của Anh.
Ông nghĩ: chắc chắn là do cậu nhóc này đã sai khiến con bé đến mức xảy ra tai nạn nghiêm trọng đến vậy.
Nghĩ vậy, mặt ông tức đến đỏ lên.
Không kiêng dè Anh có thân phận gì hướng đến Anh trách tội.
"Cậu...có phải cậu hại con gái tôi ra như thế này hay không, HẢ"
Ngô Tuyết vội kéo người Ông lại:
"Kìa ông, không có chứng cứ sao lại đổ lỗi cho cậu ấy"
Thượng Khiết My thấy ba mình đang trách nhầm Anh, vội vàng lên tiếng nhưng bây giờ nửa bên mặt sưng to rất khó nói chuyện.
Vừa mở miệng thì vết thương sưng to trên mặt khiến Cô đau đến mức rên rỉ.
Nghe thấy Cô rên tiếng đau, Anh nhíu mày.
Dùng ánh mắt uy hiếp bắt Cô ngoan ngoãn ngồi yên chớ lộn xộn.
Ngô Tuyết chạy đến cạnh gường, mắt ướt nhoè, tay run rẩy muốn chạm vào mặt con gái nhưng sợ Cô đau, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy tay Cô, nghẹn ngào hỏi:
"Khiết Khiết của mẹ...hức...có phải rất đau đúng không con, để mẹ thổi thổi...con sẽ không đau nữa"
Đúng lúc này, có người mở cửa vào.
Là Dương Tề Vương và Dật Hoàng.
Trên tay họ còn cầm theo balo và áo khoác của Cô và cả Anh.
Dương Tề Vương bỏ balo của cô trên tay xuống ghế sofa.
"Này, củ cải trắng cậu có sao không"
Cô nhìn cậu ta khẽ lắc đầu.
Thượng Khiết My đưa mắt nhìn ba mình, biết rõ nói chuyện sẽ đau nên chỉ đành ú ớ trong miệng.
"Boa cong ải en ấy èm on bị ương âu"
Dật Hoàng chớp chớp mắt khó hiểu: "Củ cải trắng, cậu đang nói gì vậy"
Dương Tề Vương ngồi trên ghế sofa thuật lại lời cô nói: "Cậu ấy bảo là không phải anh ấy làm con bị thương đâu"
Thượng Minh Lữ nhăn mày nhìn cô: "không phải cậu ta thì là ai...ai làm con gái cưng của ba thành ra như vầy"
Dương Tề Vương nghe ông nói thì bật người đứng dậy, làm dáng vẻ của người mách lẻo.
"Chú chú cháu nói chú nghe, nhắc đến người làm củ cải trắng bị thương là con sôi máu, là vầy hôm nay trường con có trận giao lưu bóng chuyền, lúc gần cuối đội kia thấy sắp thua nên đã vội vàng chơi ăn gian, đập bóng để giành điểm ai ngờ bóng đi xa lại còn bay về hướng cậu ấy, lúc đó máu chảy rất nhiều, thậm chí ướt cả đồng phục của cậu ấy, tại vì cậu ấy thay đồ rồi nếu không chú sẽ hoảng sợ khi thấy"
Nghe đến máu, cơn tức giận trong lòng lập tức sôi trào, Thượng Minh Lữ gằn giọng: "Ba sẽ đến trường chuyến, con nghỉ ngơi đi, bà ở lại chăm sóc con bé"
Ngô Tuyết giữ tay ông lại: "Nhưng con bé chưa có đồ dùng, hay ông chở tôi về lấy đồ cho con bé"
"Bà đi rồi ai trông con bé"
"Để cháu" Lúc này ở trong góc, môi mấp máy lên tiếng.
Thượng Minh Lữ có hơi lững lờ: "Vậy...vậy nhờ cậu chăm con gái tôi dùm"
Khi người đi ra khỏi, căn phòng bỗng chốc êm lặng.
Dương Tề Vương thấy không khí ngột ngạt vội tìm chủ đề khuấy động căn phòng.
"A...a củ cải trắng, lúc ở trường mình đã xin thầy cho cậu nghỉ để tịnh dưỡng rồi nên cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi nha"
Dật Hoàng: "Đúng vậy cậu gáng tịnh dưỡng nha"
Cô hơi cong mắt, ráng cười: "Cám ơn cậu nhiều...nhiều nha"
Dật Hoàng: "ây ơn nghĩa gì, cậu khoẻ bao mình ăn thịt bò là được rồi"
Dương Tề Vương thụt cù trỏ vào bụng cậu ta: "Bò bò cái đầu cậu, bộ cậu không có tiền mua nổi thịt bò ư...mà củ cải trắng nữa mua mình kg thịt bò nữa nha"
Thượng Khiết My: "....."
Dật Hoàng: "....."
Dật Hoàng túm lấy đầu cậu ta đánh tới tấp: "Vừa khi dễ mình không tiền mà giờ lại ăn trực, nè...nè mình đánh cho cậu bay cái nết lươn lẹo"
người ầm ĩ hồi.
Cuối cùng bị anh đuổi về.
Buồn bã ra về....!
Trong phòng chỉ còn Anh và Cô....!
Cô cúi đầu không dám nhìn Anh, bỗng dưng lúc này...!
Ọc ọc ọc
Lại nữa rồi, lại đói ngay lúc này...huhu
"Anh đi mua đồ ăn cho em"
"Em ngoan ngoãn ngồi đợi Anh"
Nghe Anh căn dặn, Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng giờ đây chỉ còn mỗi mình Cô.
Buồn chán nằm xuống, nhìn ngó xung quanh....!
_________
Đường Giả Nhi khi nghe tin Cô bị thương nửa bên mặt thì khoái trí cười, nhưng nụ cười chưa được nở bao lâu thì tắt đi khi biết rằng Anh là người bế Thượng Khiết My đến trường.
Trận giao lưu hôm đó cô ta không góp mặt vì cô ta nghe người khác nói là đội - với đội tuyển của trường nên đã bỏ lỡ khoảnh khắc ngày hôm đó.
Giờ nghe mọi người kể lại vừa vui vì Cô bị thương lại vừa tức vì Anh là người bế Cô đi.
Đang bức bối trong lòng thì....!
Nghe ai đó nói Cô đang ở bệnh viện, nhếch miệng cười, nhìn Lý Tố Tố và Uyển Hi làm bộ làm tịch lo cho Cô.
" cậu đến bệnh viện với mình chuyến được không "
Lý Tố Tố khó hiểu: "Cậu đến đó làm gì không khoẻ sao"
"Không phải, mình muốn đến thăm Khiết My"
Lý Tố Tố: "Khiết My là ai"
"Là người hôm đó tụi mình gặp ở căn tin"
Uyển Hi tò mò: "Không phải là cậu ghét con nhóc đó sao, sao lại muốn đến thăm".
Đọc thêm nhiều truyện ở == trùmt ruуệИ.V N ==
Đường Giả Nhi lúng túng khi lý do của mình có chỗ hỏng, vội vàng giải thích:
"A...à tại...tại mình nghĩ học chung với nhau, dù ghét nhưng mà cậu ấy bị như vậy cũng nên đến thăm chút"
Lý Tố Tố: "Nhỏ đó học chung với chúng ta sao.....vậy thì sao này có trò vui để chơi rồi haha"
Uyển Hi: "Aaa...Giả Nhi cậu thật tốt bụng aa dù nhỏ đó quắn lấy Ngao Ca nhưng cậu vẫn đến thăm, mình thật là có phước khi chơi với cậu"
Lý Tố Tố: "Thôi chúng ta đi "
Bệnh viện....!
Lúc Anh mua xong đồ ăn cũng đã trải qua ngắn gọn trong vòng phút.
Trên tay cầm lủng lẳng bịt đồ ăn.
tay không, kéo nhẹ bàn được lắp ráp trên gường, đặt nhẹ đồ ăn lên bàn.
Mở hộp cháo, rồi lại mở hộp thịt băm rau được cắt nhỏ, trái cây, chai nước uống.
Mùi thức ăn thơm xộc lên mũi khiến cho Cô nuốt vài ngụm nước miếng.
Thơm quá đi~
________
Chương này hơi nhiều ạ vì Little không thể cắt ngang chỗ nào phù hợp được ạ.
Sorry mọi người nhé ????????.