Thơm quá đi~
Cô đưa tay định cầm muỗng múc cháo ăn, nhưng đã bị Anh dành trước.
Còn cầm hộp cháo lên, múc muỗng đưa lên miệng thổi thổi lúc rồi đưa đến miệng Thượng Khiết My.
Chớp chớp mắt nhìn muỗng cháo rồi lại nhìn Ngao Trạch Vũ.
"Há miệng.
Anh đút"
Thượng Khiết My luống cuống, vành tai đỏ lên.
Tay em đâu có bị thương đâuuuu, em có thể tự ăn được mà...!
"Nhanh há miệng, chẳng phải em đói sao"
Cô muốn nói nhưng không nói được...đành mở miệng ngoan ngoãn ăn từng ngụm cháo nhỏ do Anh đút.
Anh còn tinh tế lấy muỗng thật nhỏ để Cô có thể ăn mà không động mạnh đến vết thương.
Vì đau nên ăn rất chậm, Anh cũng kiên nhẫn đợi Cô nuốt hết rồi mới đút tiếp.
Lâu lâu thức ăn dính khoé miệng, Anh đưa tay lên lau khoé miệng.
Từ rau, thịt băm Cô chỉ ăn được nửa, chỉ có cháo là miễn cưỡng ăn hết.
Xong xuôi, Anh mở nắp chai nước, Cô đưa tay nhận lấy nhưng đưa giữa chừng thì tay Anh chợt khựng lại.
"Anh quên lấy ống hút, em chờ anh"
Rồi mở cửa phòng đi mất.
Đúng lúc này cửa lại lần được mở ra.
Cô tưởng Anh lấy nhanh đến vậy nhưng nghe tiếng trên sàn nhà là tiếng giày cao gót phụ nữ, vội quay đầu nhìn...thì ra là Đường Giả Nhi, còn có bạn của cô ta đi cùng.
Đường Giả Nhi nét mặt giận dữ đến méo mó xấu đi.
Cô ta đã đến đây từ lâu, vừa đi đến cửa đã thấy màn gai mắt.
Siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kìm chế cơn tức giận.
Thấy Anh bất ngờ đứng dậy, cô ta vội núp sau bức tường cuối dãy.
Lúc Anh đi vào thang máy Đường Giả Nhi mới căm phẫn bước chân giận dữ đi đến mở cửa xông vào.
"Đúng là đồ điếm mà"
"Tố Tố, Uyển Hi giữ tay cô ta lại"
Tự nhiên Cô ta vừa vào đã mắng chửi mình, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị người kia giữ chặt tay không nhúc nhích được.
Đường Giả Nhi điên người, cơn tức giận bùng phát, xông đến chỗ Cô nắm tóc giật ngược ra sau, tay tát vào mặt Thượng Khiết My thật mạnh.
Bạt bạt bạt...!
bạt tay không ngừng hạ xuống gương mặt băng bó.
Vì vết thương đang sưng to nên khi bị tác động mạnh khiến cho Cô đau đến mức đầu kêu ong ong, cơ mặt truyền đến cảm giác rát không chịu nổi.
Vết rách trong miệng Cô chưa lành bây giờ lại phải chịu thêm lực mạnh khiến cho vết thương bắt đầu chảy máu.
Thấy khoé miệng Cô tuôn máu, Đường Giả Nhi cười lớn, trong lòng vui sướng như kẻ chiến thắng.
Cô bị đánh đến mơ hồ mong lung, chỉ mong lúc này Anh đến thật nhanh.
Giơ tay chuẩn bị hạ tay xuống lần nữa, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, tiếng cửa vang lên thật to.
Khiến cho tay đang giơ lên của cô ta ngừng lại trên không trung.
"CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY!"
Nhìn thấy tóc tai Cô bù xù, miệng còn tuôn máu.
Mắt Anh hằn lên tia máu, tay nắm chặt thành quyền, bóp bể chai nước đang cầm trên tay, nước bắn tung tóe khắp nơi, chảy ra lê láng cả sàn.
Điên tiếc ném chai nước xuống sàn, phát ra âm thanh vô cùng phẫn nộ.
Cô nhìn thấy Anh tựa như vớt được tấm phao, nức nở khóc lên.
Vũ!
Rất đau!
Bước đi thật nhanh đến bên cạnh Cô.
Xô Đường Giả Nhi cái thật mạnh khiến cô ta ngã ra sàn.
Mắt đỏ ngầu nhìn bàn tay đang bấu tay Cô, nghiến răng, giọng cực kỳ trầm thấp đạt đến độ lạnh lẽo.
"BUÔNG RA"
Lý Tố Tố bị sát khí của Anh làm cho run sợ, vội vàng buông tay chạy đến run rẩy đỡ Đường Giả Nhi đứng dậy.
Đường Giả Nhi bị anh xô cái nức nở khóc thành tiếng, nũng nịu nói.
"Anh Vũ, sao anh xô Nhi Nhi mạnh như vậy, thật đau hic hic"
Bỏ ngoài tai lời cô ta nói, ánh mắt thăng trầm nhìn Cô, đưa tay sửa sang mái tóc rối bời.
Nhìn khoé miệng đang chảy máu, bên mặt không bị thương của Cô giờ đây in hằn dấu tay đỏ rực, còn có chút sưng, Anh cau mày thật chặt.
Với tay lấy khăn lau máu nơi khoé miệng.
"Em cầm máu đi, đợi Anh "
Nói xong, quay người lại, gương mặt vốn ôn nhu ban nãy giờ đây lại biến thành sát khí của quỷ vương.
Hai mắt đỏ ngầu từ từ bước lại gần bọn họ, Anh tiến bước họ lùi bước đến khi lưng họ chạm vào bước tường lạnh lẽo phía sau, biết rằng mình đã hết đường lui.
Run rẩy nhìn Anh.
"Tay nào của cô đánh em ấy" mắt đỏ ngầu lạnh lẽo nhìn Cô ta, giọng rét lạnh.
Đường Giả Nhi bị doạ sợ run rẩy trả lời: "Em...em không...không có...đá...nh...!AAA"
Cô ra còn chưa nói xong Anh đã hạ cú đấm ngay giữa khoảng cách đầu cô ta và đầu Lý Tố Tố, cú đấm của Anh xướt qua tai của Đường Giả Nhi.
Thật lạnh!
người đứng sững sờ, thở cũng không dám thở, đi cũng không đi.
Trói chết run rẩy đứng đó.
Hơi thở cực kỳ nặng nề của Anh văng vẳng bên tai bọn họ.
Hơi thở của sự tàn bạo, nhìn sắc thái cực kỳ tệ của Anh gần trong gang tấc khiến họ tay chân bủng rủn.
Giọng nói hạ xuống cực kỳ cực kỳ thấp, âm vực lãnh khốc.
"TAY NÀO?"
Anh kìm nén cơn giận đến mức khiến cho cơ mặt run bần bật lên.
Đường Giả Nhi rét lạnh, run lẩy bẩy đưa cánh tay phải đã đánh Cô lên.
Tay cô ta vừa đưa lên, Anh đã nhanh chóng bẻ nó ra sau.
Cô ta đau đớn kêu lên thảm thiết.
Sau đó nam vật dựa trên sàn, ôm cánh tay bị Anh bẻ kêu la thảm khóc nức nở.
Lý Tố Tố và Uyển Hi nhìn thấy cảnh như vậy, mặt hoảng sợ không còn giọt máu.
Đứng bất động, đến run rẩy cũng không dám.
Anh ghé mắt nhìn người bọn họ, giơ tay định động thủ.
"Vũ"
"Đừn...g...đ...ánh"
Cô ngồi trên gường bệnh, cố gắng nói.
Tay Anh giơ trên không trung, rồi hạ xuống.
Môi mỏng lạnh lẽo gắt gao nói:
"CÚT"
Lý Tố Tố, Uyển Hi như được lệnh bài miễn chết, đỡ Đường Giả Nhi đang khóc lóc dưới sàn chạy trối chết.
Anh thu hồi gương mặt lãnh khốc tàn nhẫn của mình, xoay người bước nhanh đến gường bệnh.
Gương mặt lo lắng quan sát vết thương trên mặt của Cô.
Cô nức nở nghẹn ngào.
"Sa..u n..ày Anh...đừng đá...nh"
Anh cau mày nhấn mạnh: "Bọn họ đánh em!"
Cô lắc đầu: "kh...ôn..g...sa...o"
Khó hiểu nhìn cô hồi lâu, nhìn vào ánh mắt của Cô.
Anh thấy được ẩn sâu trong đôi mắt đó là bóng dáng của người quật cường, chịu nhiều uỷ khuất nhưng vẫn luôn gánh chịu tất cả.
Rốt cuộc em đã phải trải qua những gì.
Tiểu Nha Đầu!!!!
Anh hít hơi lạnh: "Anh đi kêu bác sĩ đến, ngoan...ngồi đây đợi Anh"
Anh chuẩn bị xoay người đi đột nhiên góc áo có người níu lại.
Anh quay sang nhìn.
"Anh...c..ó thể đừng...nói cho ba mẹ..."
Anh cau mày khó hiểu nhưng cũng đành gật đầu: "Được, Anh không nói"
Đưa tay lên, xoa đầu cô, khẽ cười trấn an: "Ngoan, đợi Anh"
________
Thượng Minh Lữ lái xe đến trước cổng nhà, bước chân gấp gáp đi vào nhà.
Tiểu Nhã khó hiểu cúi đầu hỏi:
"Ông chủ, bà chủ có việc gì gấp vậy ạ"
Thượng Minh Lữ vừa đi vừa gấp rút nói: "Tiểu Khiết bị thương nhập viện rồi"
Tiểu Nhã hốt hoảng: "dạ? Dạ! Tiểu...Khiê..t"
Ngô Tuyết bắt lấy tay Tiểu Nhã: "Nhanh lên phòng, gấp đồ cho tiểu thư"
"DẠ bà chủ"
Lúc này, Thượng Yến Phi mặc đồ ngủ từ từ bước xuống nhà.
Giọng lười nhát vang lên.
"Ba, có chuyện gì mà ba gấp thế"
"Em con bị thương nhập viện rồi, nhanh thay đồ đi với ba"
Thượng Yến Phi có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó bình thản đi đến tủ lạnh lấy nước uống: "sao con phải thăm nó"
Thượng Yến Phi là người ngoài lạnh trong ấm không thích biểu hiện xúc cảm của mình ra ngoài nên mọi người thường cho rằng Thượng Yến Phi gay góc, khó gần.
Ngoài mặt Thượng Yến Phi nói như vậy nhưng trong lòng tính toán rằng mai sẽ vào thăm cô.
Dự định trong đầu hiện lên chưa được bao lâu thì nghe Thượng Minh Lữ quát tháo.
Thượng Minh Lữ nghe thấy câu nói vô tâm của người chị vang lên thì tức đến đỏ mặt.
"Mày...đây là câu nói của người chị ư? Mày có đáng mặt làm chị hay không hả"
Nghe ba mình la mắng, sự khó chịu nổi lên, gân cổ cãi lại.
"Con không phải chị nó, gì mà có đáng hay không đáng"
"Mày..." Thượng Minh Lữ chỉ tay về phía Thượng Yến Phi.
"Tao không ngờ lại sinh ra đưa con máu lạnh xấu xa ác độc như mày, từ nay về sau tao không muốn nhìn thấy mặt mày, cút"
Cầu thang vang lên bước chân dồn dập, Ngô Tuyết trên tay cầm vali.
Chạy đến hối thúc.
"Lão Thượng, đi thôi"
Ngô Tuyết vội đến mức không nhìn đến Thượng Yến Phi, cứ thế mà lướt qua.
Tiểu Nhã: "Bà chủ cho con theo với"
"Được, cô đi đến đó trông chừng Tiểu Khiết luôn"
Ba người đồng loạt đi ra ngoài, bỏ lại Thượng Yến Phi trơ mắt căm phẫn bóp chặt ly nước trong tay.
Thấy ba mẹ dành tình cảm vô cùng đặc biệt cho Thượng Khiết My khiến cho Cô ta nảy sinh lòng ghen tỵ.
Ánh mắt bức bối đau lòng nhìn xung quanh căn nhà hiu quạnh chỉ còn mình mình cô đơn đứng trơ trọi.
Tại sao...ba lại luôn cho con là kẻ xấu xa, ác độc...con chỉ muốn được lần thấy ba dịu dàng...rất khó sao...!
Ghen tỵ ư? Đúng...mình vô cùng ghen tỵ với nó...đó giờ mình chưa từng thấy ba mẹ thể hiện tình cảm như vậy đối với mình....!Tại sao...!Ngay cả khi Giả Nhi không phải con ruột mà vẫn được hưởng trọn tình thương...còn mình...ha...hahaha
Thật đáng thương!
Thượng Yến Phi mủi lòng, giọt lệ trực trào ra khoé mắt...ah...thật đắng! Đây có phải là nước mắt của sự tủi thân hay không?
"Ba...con cũng là con gái của ba"
"Con không xấu xa"
"Con...chỉ là đứa trẻ...!
Cũng muốn được yêu thương...Ba à..."
__________.