Thấy Cô chuẩn bị đập đầu vào ghế, Ngao Trạch Vũ đã nhanh nhẹn lao xuống đỡ người Cô lại, tránh làm cho Cô bị đập trúng đau.
Thủ thỉ bên tai: "Haizzz nha đầu ngốc này, Anh chịu thua Em"
Than thở tiếng, xoay người Thượng Khiết My lại.
Ôm lấy chiếc eo nhỏ, nhẹ nhàng bế lên đặt trên ghế.
Cúi người nhặt đôi giày cao gót, nâng tay chuẩn bị bắt lấy đôi chân nhỏ mang vào....!
Thấy hành động tiếp theo của Anh, Thượng Khiết My hốt hoảng, trái tim khẽ đập nhanh, rụt chân lại.
Nhưng Cô rụt chân lại quá mạnh khiến cả người ngã ra sau, làm cho chân ghế bị lung lay.
Cô phản ứng theo bản năng....giơ chân lên.
Anh giật mình, tay nắm lấy chỗ thanh để tay để giữ ghế lại.
Thượng Khiết My thở phào nhẹ nhõm.
Vuốt vuốt ngực.
Mắt nhìn xuống....!
Tà váy bị tung lên làm lộ bắp đùi thon trắng noãn xinh đẹp.
Cô mở to mắt hốt hoảng vội vàng đẩy tà váy xuống.
Gương mặt vì xấu hổ mà đỏ đến tận mang tai.
Hận không thể độn thổ ngay lập tức.
Ngao Trạch Vũ yên lặng nhìn gương mặt ửng hồng chợt nhớ lại tình cảnh ban nãy.
Màu hồng phấn....thật đáng yêu....!
(Tiểu Khiết: LƯU MANHHH!!!
Ngao ca: Ta chỉ lưu manh với mình muội).
Anh ho khan vài tiếng, nắm lấy cổ chân nhỏ, rồi ôn nhu phủi phủi bụi trước khi mang giày vào cho Cô.
Sau khi đã mang giày vào, Ngao Trạch Vũ từ từ đứng dậy, xoay người ngồi vào chỗ của mình.
"Anh....ừm..anh không thấy gì cả"
Cô cúi đầu, giật giật khoé môi: Thà Anh không nói Cô còn đỡ ngại.
Đằng này...Anh hỏi vậy chẳng khác nào nói đã thấy rồi.
Nhục quá xấu hổ quá đi mất!
Thấy không gian trở nên trầm lặng khó nói, Anh nhân viên đứng ở quầy lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
"Hai vị có muốn uống gì không ạ"
Môi Anh mấp máy định mở miệng gọi đồ uống nhưng thấy ánh mắt nóng bỏng của Anh nhân viên kia đang nhìn bảo bối của mình thì nổi đoá tức giận.
Hừ! dám nhìn người của Anh.
Muốn chết?
Tức giận đập bàn cái thật vang, móc điện thoại trong túi, nghiến răng nói: " phút nữa gặp tôi"
Đằng xa xa, Bộ Ba Đốt Trường đang lề mề đi đến.
Dương Tề Vương thấy mặt Anh vẫn còn như tản băng, cứ nghĩ Anh còn giận chuyện ban nãy nên nhút nhát chọn chỗ ngồi cách xa Anh khoảng, để cho bọn Dật Hoàng đi lại.
Dật Hoàng đưa tay chào: "ô các người nảy giờ ngồi đây à"
Thượng Khiết My dùng tay xoay xoay ghế để đối diện với Dật Hoàng, nói chuyện cho dễ.
"Ơ cậu có thấy Viên Viên ở đâu không, vừa nảy cậu ấy vừa đi với các cậu á"
Ngạn Hữu ngồi xuống ghế bên cạnh Anh.
Giọng lười nhát: "Cậu ấy đi đâu với cô bạn tên là gì nhỉ...Tôn...Tôn à Tôn Sơn Hạ rồi"
Thượng Khiết My khẽ gật đầu, miệng "ah" tiếng.
Định hỏi tiếp thì ghế của Cô đã có cánh tay đặt lên...dùng lực nhẹ nhàng xoay ghế Cô lại.
Thượng Khiết My bất ngờ đưa mắt nhìn Anh.
Dật Hoàng, Ngạn Hữu:!!! Đây là không muốn củ cải trắng nói chuyện với bọn này ư? Ngao Ca tính chiếm hữu của Anh cao quá.
Con gái người ta chưa đồng ý quen Anh mà Anh đã như vậy rồi.
Có khi nào quen xong Anh bắt về nuôi luôn không.
Ngao Trạch Vũ: đúng vậy đó.
Thì sao?
Dật Hoàng, Ngạn Hữu: °_°
Thượng Khiết My nhìn vào đôi mắt của Anh.
Thấy ánh mắt hằn tia khó chịu hung dữ nhìn Anh nhân viên đang không ngừng run rẩy đứng ở quầy rượu.
Cô lay nhẹ cánh tay của Anh.
"Anh sao vậy"
Vẫn như cũ, gắt gao trợn mắt nhìn người ta.
"Anh không sao đâu, em ngồi chơi đi"
Cô chớp mắt hỏi: "chơi? Em chơi cái gì bây giờ"
Anh thu tầm mắt lại, ngay lập tức sắc thái đổi độ, tay đút vào túi quần móc ra chiếc điện thoại của mình, mở khoá màn hình rồi ấn vào app, đưa điện thoại sang cho Cô, tay đưa lên khẽ xoa xoa đầu nhỏ.
"Em dùng điện thoại của Anh chơi game đi"
Cô nhìn Anh rồi lại nhìn vào điện thoại trên tay mình...!
Mặt đen như đít nồi.
Đây chả phải game xếp hình sao.
Đây là trò con nít đó.
Anh kêu cho Em chơi trò con nít sao.
Ngẩng đầu, định kêu Anh đổi trò khác, môi chưa kịp mở đã thấy Anh...haizzz lại nhìn Anh nhân viên kia nữa rồi.
Thượng Khiết My bất lực, đành chơi trò chơi Anh đưa cho mình.
Dật Hoàng ngồi nên cạnh Ngạn Hữu, thấy biểu cảm cùng hành động của Anh hơi lạ, liền đưa mắt nhìn theo hướng của Anh.
Thấy Anh nhân viên pha chế trong run sợ.
Ngao Ca Anh đang ăn hiếp người ta ư?
Dật Hoàng nhịn hết nổi sự tò mò của mình liền lên tiếng hỏi: "Ngao ca anh nhìn gì mà dữ vậy, như muốn nuốt sống con người ta"
Anh hừ tiếng: "Dám để ý người của tôi"
Dương Tề Vương ngồi cách đó, vảnh tai lên nghe lén.
Nghe thấy thế, bắt đầu vác mông chạy lại, góp mặt tham gia.
Bộ Ba Đốt Trường nghe Anh nói thế, liền hiểu ý nhìn nhau cái rồi đồng loạt gật đầu.
Cô ngồi chơi game say sưa đâu có biết được tên đàn ông to xác đang nhìn chầm chầm con chuột đang run sợ như thể muốn ăn tươi nuốt sống con người ta.
Không khí căng thẳng lên, lưng Anh nhân viên đã thấm mồ hôi, trán đổ mồ hôi hột không ngừng, lấy ống tay áo lau lau.
Anh nhân viên đứng đấy chịu đựng áp lực chồng áp lực, bàn tay cầm ly còn nâng lên không nỗi.
Muốn khóc quá đi!
Cứ tưởng Dật thiếu gia lên tiếng để bênh vực mà ai ngờ bây giờ lại thêm người nữa.
Tôi đâu có làm gì sai đâu sao nhìn tôi như thế.
Mẹ ơi con sợ!!!
"Dạ thưa thiếu gia.
Cậu gọi tôi"
Quản lý quán Bar từ xa đi lại cung kính chào Anh.
Ngao Trạch Vũ thu tầm mắt, đứng dậy nhìn Quản Lý tông giọng không thấp không cao, ngón tay thon dài chỉ vào Anh nhân viên đứng trong góc: "Sa thải cậu ta.
NGAY LẬP TỨC!"
_______________
????????Hé nhô.
Hôm nay Little bão chap nà.
Mọi người vào nhận lì xì "Bão chap" nhé.
Hihi, nếu Little viết kịp thì Little sẽ lì xì "bão chap" thêm lần nữa ạ.
Hôm qua Little không ra chương vì Little chữa lỗi á, sorry mọi người nha.
Hihi Little chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhaaa.
Iu Iu????.