Dật Hoàng mắt đỏ ngầu không khác gì con thú đang hoá điên, bước chân mạnh mẽ không ngừng lao tới.
Từng cái tát vang lên cùng tiếng la thảm khốc.
Bên này, tuy máu trên đầu Như Hoa không ngừng tuôn nhưng so với cảm giác đau thấu trên trán, Cô ta lại để tâm sự khó chịu của bản thân hơn.
Nhìn Tôn Sơn Hạ đang khó khăn ngồi dậy, nhân lúc Tôn Sơn Hạ không để ý từ từ đi đến rồi lại phi nhanh thật nhanh, vung nắm đấm định đánh lén sau lưng Dật Hoàng nhưng ngay lúc này có người đã nắm tóc cô ta giật ngược lại phía sau khiến cả người Như Hoa đập xuống sàn thật mạnh.
Tôn Sơn Hạ nhanh tay đánh cô ta ngã nhào xuống sàn.
Cả người đập mạnh khiến cô ta rên rỉ kêu đau.
Tôn Sơn Hạ nắm được ưu thế, liền giật tóc Như Hoa, thấy Cô ta nằm đau đớn nhanh chóng xông tới, cơ thể nhanh nhẹn ngồi lên người Như Hoa, dùng tay không ngừng cào cấu rồi lại đấm tới tấp.
Vừa dùng lực cào đấm vừa tức giận mà buông câu chửi thề: "Con nhóc chết tiệt, mày dám cào tao, dám đánh chị em của tao.
Chị đây phải đòi lại CÔNG BẰNG.
THẬT CÔNG BẰNG!!!"
Như Hoa dùng tay che chắn gương mặt mình, bị cào cấu đến mức tay rớm máu, tay không ngừng truyền tới cảm giác nhức nhối không ngừng đau rát.
Cô ta rên rỉ đau đớn, nhìn qua những khe hở của bàn tay mình, thấy gương mặt Tôn Sơn Hạ gần trong gang tấc, sự hận thù trong tâm trí Như Hoa nổi lên sùng sục.
Hừ! Chính là gương mặt này đã cướp người mà Như Hoa tôi thích, mày dám câu dẫn Đường Hà.
TÔN SƠN HẠ, tao cho mày biết tay!!!
Như Hoa dùng hết sức lực, lật ngược tình thế.
Nhanh chóng áp đảo Tôn Sơn Hạ nằm dưới thân, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu bên khoé môi của mình, nhếch mép cười khẩy, đôi mắt tối đi.
Vung tay đánh xuống người Tôn Sơn Hạ.
Hôm nay Như Hoa này....sẽ trả lại hết cả vốn lẫn lãi!
Từng cái tát vang lên, không ngừng hạ xuống gương mặt thiên sứ đang nằm dưới sàn kia.
Như Hoa dùng chân kiềm lấy tay của Tôn Sơn Hạ.
Tôn Sơn Hạ như chuột chết không cử động được, bị cô ta tát đến nỗi đầu choáng váng, bắp tay bị kiềm đến mức đau nhối không thể nào tả nổi, giống như có khúc cây to đang đè lên, Tôn Sơn Hạ cảm giác cánh tay mình sắp gãy đến nơi rồi.
Ca...Sơn Hạ đau!!!
Như Hoa đắc ý, càng đánh càng hăng.
Tung chiêu cuối...hạ nắm đấm xuống xương quai xanh của Tôn Sơn Hạ, nắm đấm thể hiện sự hận thù ghen ghét vô đối, nắm đấm không nhân nhượng...không suy nghĩ...không lường trước hậu quả...tất cả đều không, lý trí hoàn toàn bị sự hận thù căm phẫn của bản thân che mất.
Như Hoa ơi là Như Hoa! Cô có biết sự sống của gia đình mình đang mịt mù hay không?
Khi nắm đấm cuối cùng kia rơi xuống, Tôn Sơn Hạ đã hét lên tiếng đau đớn chói tai, từng khúc xương...mạch máu trong cơ thể là hồn...là sự sống, là cái gắn kết tính mạng con người, giờ đây bị cô ta không nương tay mà đấm gãy xương quai xanh, Tôn Sơn Hạ như gãy đi cánh, nằm quằng quại đau đớn rồi ngất đi.
Bên góc tường kia, Dật Hoàng tuy là thân con trai mạnh mẽ nhưng bọn con gái này giống như hổ cái, bị sư tử nhập liên tục dùng móng vuốt dài sắc nhọn, bắp tay và cổ của Dật Hoàng đã ẩn hiện lên vài đường trầy xước dài còn đang rơm rớm máu.
Nghe tiếng hét chói tai phát lên, Dật Hoàng giật nảy người, quay lưng lại đã thấy Tôn Sơn Hạ ngất đi, còn bị Như Hoa ngồi trên người đánh xuống.
Tuyết Liễu bị Dật Hoàng tóm cổ áo bị tát đến mặt sưng chù vù, máu mũi đều tuôn ra, những người còn lại cũng không khá hơn, đều là mặt sưng môi rách nằm chỏng vó, có người còn rơi cả răng.
Dật Hoàng buông Tuyết Liễu đang không ngừng run rẩy ra, vội vàng đứng lên, tiến đến chỗ Như Hoa.
Lúc này...cửa bị đạp tung ra.
Một sức mạnh dữ dội khủng khiếp đã làm cho kính bị vỡ văng tung toé khắp nơi mảnh vỡ đâm vào tay và đùi của Tuyết Liễu.
Cô ta hét toáng lên, run rẩy không dám nhút nhít, mồ hôi tuôn như nước xối, Cô ta cắn răng chịu đựng, đám người còn lại cũng hứng chịu bị kính xước qua làm cho tuôn máu.
Như Hoa như bị chìm vào đam mê vũ lực, đánh không ngớt tay, không để ý đến ánh mắt như muốn giết người ở phía sau lưng mình.
"Đánh...đánh nữa đi Tôn Sơn Hạ, mày không phải vừa rồi phách lối với tao sao, dậy đánh với tao nè.
Giờ thì mày đã biết ai lợi hại hơn rồi đó.
Hahaha"
Dật Hoàng đá cô ta văng ra xa, có nhiều mảnh kính nằm lay láng dưới sàn, đâm vào lưng, đùi, tay, còn đầu thì đập mạnh xuống sàn lần nữa.
Như Hoa thiếp đi bất tỉnh.
Ngao Trạch Vũ, Ngạn Hữu và Dương Tề Vương đều đã có mặt, gương mặt của Anh tựa như tu la vương đứng ở trước cửa đăm đăm nhìn vào.
Cả bọn người trong phòng đến thở và nhúc nhích cũng đều không dám.
Cuoi cùng chỉ có thể nghe được hơi thở khó khăn của Tu La Vương cao cao tại thượng đứng ở cửa.
Thấy người con gái Anh thương đang yếu ớt dựa vào tường, hình như bất tỉnh rồi.
Đầu tóc tán loạn, bàn tay Anh nắm chặt đến nỗi gân xanh muốn đứt ra từng đoạn.
Từng câu từng chữ mà Anh nói ra như muốn hủy diệt phanh thây bọn họ ngay tức khắc, rét lạnh từng chữ.
"Hữu! GỌI QUẢN LÝ LÊN ĐÂY CHO TÔI.
HÔM NAY NGƯỜI CŨNG KHÔNG THỂ THOÁT"
Ngạn hữu nhanh tay móc điện thoại ra bấm gọi.
Dương Tề Vương bên này cũng nhanh nhẹn gọi xe cứu thương đến.
cô gái này ai nấy đều thương tích đầy mình, không nặng thì cũng sẽ rất nặng.
Bọn hổ cái này lại ra tay ác độc tàn nhẫn đến vậy.
________________.