Dật Hoàng không còn thắc mắc gì nữa, ánh mắt tối lại, gật đầu rồi đưa mắt nhìn người con gái trong lòng mình.
Những kẻ đó ra tay không chần chừ, hà cớ gì mình lại bận tâm.
Hậu quả này đều xứng đáng với bọn chúng.
Viên Viên...xin lỗi...đã không bảo vệ cậu thật tốt....!
Xe vẫn còn đang chạy trên con đường đầy đá và sỏi vì đang sửa chữa nên con đường trở nên cồng ghềnh, gồ ghề khiến xe chênh lệch lạng lách, cả xe nhồi lên trận dữ dội.
Cả chàng trai đều dùng sức để cố định vừa không để cô gái bị đau, vừa không để bị nhồi lên nhưng cơ thể vẫn phải ngã nghiêng qua lại.
Cuối cùng cũng qua đoạn đường xóc nảy ấy.
Thượng Khiết My vì nằm trên sàn lạnh, cộng thêm bị đánh dã man nên lâm vào hôn mê, người cũng bắt đầu phát sốt.
Miệng Cô không ngừng lẩm bẩm kêu cứu, sắc mặt cũng nhăn nhó, mày nhíu chặt: "Vũ!...Vũ Anh cứu em, Tiểu Khiết đau...đau quá, đừng...đừng đánh tôi nữa đừng tôi xin các người...Aaa"
Tay Cô không ngừng vơ lung tung như muốn bắt lấy cái gì đó để cứu lấy mình, Ngao Trạch Vũ nhíu mày đau lòng tóm nhẹ tay Cô vào lòng bàn tay nắm chặt và rồi hôn lên.
"Có Anh đây không ai dám đụng vào em thêm lần nào nữa đâu.
Bảo bối của Anh"
Thượng Khiết My như được trấn an, vẻ mặt giãn ra cảm nhận được tia ấm áp liền nép người vào lòng ngực to lớn, đôi vai gầy ban nãy còn run rẩy đến mức áo khoác ngoài cũng run run theo giờ đây cũng đã bình tĩnh mà dừng lại.
Ngao Trạch Vũ giơ tay chỉnh lại áo khoác đang bao bọc thân hình mảnh mai của Cô, bàn tay dính chút máu xoa đầu nhỏ.
Mí mắt Cô khẽ hé mở, nhìn thấy gương mặt Anh gần trong gang tấc.
Đáy lòng Thượng Khiết My run lên rồi nở cười thoả mãn.
Vũ! Em đang mơ sao, Là Anh thật sao, Anh đến cứu Tiểu khiết sao.
Mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng không nâng lên hết được liền sụp xuống, và chìm vào hôn mê.
Lưu Ý Viên bên này cũng bắt đầu cả người phát sốt, cánh tay Dật Hoàng như bị bỏng nhưng vẫn ôm chặt Lưu Ý Viên vào lòng quyết không buông.
Lòng Dật Hoàng như lửa đốt, giọng đầy lo lắng: "Viên Viên cũng bắt đầu phát sốt rồi"
Dương Tề Vương ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn, giọng nói ghen tỵ vang lên: "Các người ai cũng có mỹ nữ để ôm vào lòng, thật sướng ah~"
Lời vừa dứt đã có cặp mắt chim ưng như đang muốn mổ xẻ mà phóng về phía mình.
Dương Tề Vương giật mình, cười như thằng hề.
Rồi lãng sang chuyện khác.
Nhìn cánh tay rồi lại nhìn cổ mà dò xét.
"Hoàng, cậu bị mấy con cọp cái đó cào cho bị thương luôn hả, chật chật móng vuốt cũng thật bén nha"
Dật Hoàng lúc này mới nhớ lại cảnh bị - con cọp cái bao vây cào xé mà tức giận, ánh mắt hình ngọn lửa đang phun trào.
"Mấy ả đó...mình nhất định sẽ lột da tụi nó ra"
Tôn Sơn Hạ nằm trong vòng tay Ngạn Hữu khẽ cự cự bắt đầu nói mớ không ngừng: "Viên viên, Viên Viên cậu...cậu nhất định không sao...!Viên viên...Á!"
Tôn Sơn Hạ miệng không ngừng la hét y như nói mớ rồi chợt mở mắt, ánh mắt ngập lệ mở to, do giật mình ngồi dậy khiến cho xương quai xanh bị động đến, Tôn Sơn Hạ hét lên tiếng đầy đau đớn.
Ngạn Hữu bị Cô ấy làm cho giật mình, đưa tay dịu dàng vuốt lưng trấn an.
"Không sao rồi, cậu nằm xuống đi, Ý viên an toàn rồi"
Tôn Sơn Hạ mở to đôi mắt: "Thật sao"
Ngạn hữu gật đầu.
Ngạn Hữu không hề biết xương quai xanh của Tôn Sơn Hạ bị gãy, nên lỡ đập nhẹ tay lên vai cô ấy vốn để trấn an bình tĩnh, ai ngờ lại đụng vào chỗ vết thương nghiêm trọng nhất, Tôn Sơn Hạ lại lần nữa xương bị tác động khiến toàn thân đau đớn, run rẩy, cả đầu óc đều nhức nhối kêu ong ong.
Ngạn Hữu giật mình vội vàng thu tay lại, miệng liên tục xin lỗi.
"Xin lỗi xin lỗi tôi đụng trúng vết thương của cậu sao"
Tôn Sơn Hạ nén cơn đau đang truyền đến, giọng run run đáp: "Con ả đó đã đấm nát xương quai xanh của mình"
Cả chàng đều há hốc mồm bất ngờ.
Xe đều yên lặng đến đáng sợ.
Ngạn Hữu nắm chặt nắm đấm.
Tôn Sơn Hạ do mệt mỏi cộng thêm vết thương trên xương quai xanh đau nhối khiến cô ấy ngã xuống ngất xĩu lần nữa.
Xe cấp cứu nhanh chóng dừng trước bệnh viện thuộc quyền sở hữu của Ngao Gia.
Cả chàng trai nhanh chóng xuống xe chạy vào, không đợi xe các y tá, điều dưỡng đẩy xe tới.
__________
Ở trước căn phòng Vip to có thể chứa đến bệnh nhân giờ đây đầy nghịch người đứng ở đó.
Cả cô gái đang được cấp cứu bên trong.
Thượng gia và Tôn gia đang trên đường tới, chỉ có Lưu gia là đến sớm nhất, mặt ai cũng đều hầm hực vừa lo lắng vừa sốt ruột trong lòng.
Nhất là Lưu Hiểu Quyền - Ông nội của Lưu Ý Viên.
Trong phòng bệnh toàn là công chúa được yêu thương, thế mà bọn ngu dốt nào đó lại dám đụng vào.
Cả hành lang đều văng vẳng tiếng nói quen thuộc.
Dật Hoàng trịnh trọng kể lại mọi sự tình cho Lưu gia gia nghe, Dương Tề Vương đứng kế bên phụ hoạ.
Sau khi nghe xong hết thảy mọi việc ông ấy vô cùng tức giận, tay cầm gậy đập thật mạnh xuống sàn, vang lên một tiếng thật to, cánh tay để sau lưng của Ông cũng nắm thành quyền.
"Các cậu có nhớ mặt hay tên của bọn đó hay không"
_______________.