Xe của Cô chậm rãi dừng ở trước cổng.
Thượng Khiết My mở cửa bước chân đi ra ngoài xe, nhìn thoáng qua chiếc xe đậu ở trước cổng nhà mình xe này có phần quen mắt.
Tiểu Nhã chạy ra mở cổng, trên gương mặt có phần căng thẳng.
Cô lại gần dò hỏi:
"Chị Tiểu Nhã, nhà chúng ta có khách ạ"
Tiểu Nhã không vội trả lời cô, hướng mắt tới Thượng Yến Phi, gấp rút nói:
"Đại tiểu thư, Thượng lão gia kêu cô nhanh chóng vào trong ạ"
Thượng Yến Phi gật đầu, chân bước nhanh đi vào nhà.
Tiểu Nhã: "Em cũng nhanh vào!"
Nghe thế, cô lon ton chạy nhanh vào đi sau Thượng Yến Phi vài bước.
Vừa bước chân vào nhà thì.....!
"Bốp"
cái tát vang lên, trên mặt Thượng Yến Phi in rõ dấu tay đỏ chót.
Lực tay rất mạnh khiến Thượng Yến Phi ngã nằm xuống sàn nhà, Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn Thượng Minh Lữ rồi chạy nhanh lại đỡ Thượng Yến Phi đang té dưới sàn nhà.
"Chị Phi, chị có sao không"
Thượng Minh Lữ: "Mày là đồ bất hiếu, ngay cả công ty tao còng lưng gầy dựng mà mày cũng đem thế chấp cho cuộc mua vui ngu xuẩn của mày.
Đúng là nuôi ông tay áo.
ĐI! Cút khỏi nhà TAO!!!"
Thượng Yến Phi bị đánh cái choáng váng, lúc này nghe câu nói của Thượng Minh Lữ, cả người cô ta bỗng nhiên cứng đờ.
Khoảng vài giây sau mới bừng tỉnh chạy lại chỗ Thượng Minh Lữ níu tay ông, giọng nói run rẩy.
"Ba ba, không phải con....không...con không có làm...ba tin con đi mà...mọi thứ đều tại nó....tại nó xúi con...ba phải tin con"
Thượng Yến Phi vừa nói vừa chỉ tay về phía cô.
Cô? Cô đâu có xúi, lúc đó cô còn ngăn cản chị mà.
Cô nhìn ba mình, lắc đầu môi nhỏ định mở miệng giải thích thì có một giọng nói trầm khàn vang lên.
"Cô quên chúng ta đã ký hợp đồng sao.
Cô Thượng.
Yến.
Phi"
Nói xong, trợ lý Trần hiểu ý, đem bản hợp đồng hôm đó Anh và Cô ta đã kí, đem đến trước mặt Thượng Minh Lữ.
Thượng Minh Lữ vứt bản hợp đồng xuống sàn nhà, giận dữ quát:
"BẰNG CHỨNG Ở ĐÂY! MÀY CÒN CHỐI NỮA KHÔNG"
Cô đưa mắt nhìn sau lưng ba mình, thì ra ở đó có bóng người đang ngồi vắt chéo chân, trên tay còn đang thưởng thức ly trà của mình.
Là người đó!!! Thì ra thần bài đêm hôm đó cá cược với Thượng Yến Phi là cậu ta - Ngao Trạch Vũ.
Cũng chính là cái người sáng nay hung dữ doạ cô đến sắp khóc.
T/g: Khiết My xưng hô Cậu - Mình với Trạch Vũ là do chưa biết tuổi thật của Ngao ca nhé!
Từ lúc cô bước chân vào, Anh rất ngạc nhiên.
Ha thì ra là cô gái có thân hình gầy gò hôm ở quán Bar ấy, chả trách sao sáng nay lại có cảm giác quen mắt.
Anh đưa mắt nhìn cô, bắt gặp ánh mắt lo sợ kia cũng đang nhìn mình, Ngao Trạch Vũ nhếch chân mày, khoé môi hơi nhếch lên.
Lại gặp lại cô rồi!!!
Thượng Minh Lữ đẩy cánh tay Thượng Yến Phi ra, chỉ tay vào mặt của cô ta, quát lớn: "Mày đã làm sai còn đổ lỗi cho Khiết Khiết, đúng là không biết hối lỗi"
Thượng Minh Lữ nóng tính, cơn giận dữ làm cho ông đỏ mặt, định giơ tay đánh Thượng Yến Phi nhưng Ngô Tuyết đứng kế bên đã kịp thời ngăn cản bàn tay đang định hạ xuống mặt Thượng Yến Phi.
"Ông đừng đánh nữa, dù sao nó cũng là con mình mà ông, Lão Thượng ông bình tĩnh...bình tĩ..nh lạ...i" Ngô Tuyết giọng nói nghẹn ngào, run run.
"Có đứa con như nó tôi cũng không cần, bây giờ thì hay rồi! Nghiên Phần mà tôi dùng nửa đời để gầy dựng, bây giờ tiêu tan hết rồi, cái nhà này sẽ chết đói, cũng tại nó...đều tại nó"
Thượng Minh Lữ quay sang nhìn anh, hạ giọng trong giọng nói mang vài phần cầu xin.
"Ngao Thiếu à! Cậu có thể suy nghĩ lại...được không, đều tại nó không làm chủ được bản thân...rượu vào người nói năng xằng bậy"
Ngao Trạch Vũ: "Không được"
Dừng khoảng s, môi mỏng nói tiếp.
"Có điều...không lấy Nghiên Phần cũng được"
Thượng Minh Lữ mừng rỡ, vội vàng cám ơn, nhưng....!
"Tôi có điều kiện"
Thượng Minh Lữ: "Cậu cứ nói đi, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận"
"Tôi muốn cô ta làm chân sai vặt cho tôi"
Cả Thượng gia: "!!!!!!!!!!!!"
Thượng Yến Phi nhìn Anh mở to mắt rồi chạy lại bắt lấy tay Thượng Minh Lữ, lắc đầu khẩn thiết cầu xin: "Ba ba...đừng...hức...con không muốn...con là Đại tiểu thư Thượng gia...con không muốn làm chân sai vặt rất mất mặt...Ba ba đừng...hức hức"
Thượng Minh Lữ: "Đại tiểu thư cái gì, lúc mày đem công ty ra cá cược mày có nghĩ đến cái nhà này hay không, có nghĩ đến tao và mẹ mày cả Thượng gia này mất mặt không"
Thượng Minh Lữ gạt tay cô ta ra.
Nhưng cô ta nhanh chóng níu tay lại.
Lắc đầu, gương mặt đầy nước mắt tuôn rơi làm cho makeup trên mặt Thượng Yến Phi lấm lem đầy mặt.
"Ba ba...con không muốn đâu...con xin lỗi ba, lần sau...lần sau con không dám làm việc ngu xuẩn nữa đâu...ba ơi đừng đồng ý huhu....!"
Cô đứng kế bên, có chút do dự nhưng cuối cùng cũng phản ứng, ánh mắt hướng về Thượng Minh Lữ nói:
"Ba...hay để con thay chị"
Thượng Minh Lữ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn cô, bước chân đi lại gần cô.
"Không, chị con làm thì để cho nó tự chịu, đây là cơ hội mà Ngao Thiếu đã cho nó, con không liên quan đến việc này"
Thượng Khiết My: "Cũng có phần lỗi của con, do con không ngăn cản chị"
Thấy ánh mắt do dự của ông, cô bắt lấy cánh tay Thượng Minh Lữ, nói tiếp:
"Ba ba không sao, con làm được mà, việc này con quen rồi...không có việc gì đâu ạ"
"Ba hãy để con thay chị"
Cô đã quá quen thuộc với việc chạy vặt này từ nhỏ.
Cô còn nhớ, lúc đó cô tuổi vì muốn có tiền để mua dụng cụ học tập, cô đành làm chân sai vặt cho mấy đứa nhóc - con của Bác trưởng thôn, lúc ấy bị tụi nhóc đó sai vặt chạy tới chạy lui đến mức trời đất xoay cuồng.
Trên ghế sofa, anh nhàn nhạt nhìn về phía cô, đung đưa ly trà trên tay mình, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang cầu xin ba mình, viền mắt cũng đã đỏ lên, miệng nhỏ nỉ non không ngừng thuyết phục Thượng Minh Lữ.
Thượng Minh Lữ ngập ngừng: "Chuyện này...con...Khiết Khiết à đây là lỗi của chị, làm sao để con gánh vác được...Ba..."
Thượng khiết My: "Không sao đâu ạ"
Trấn an Thượng Minh Lữ xong, cô xoay người, bước chân đi về phía Anh.
Giọng nói rụt rè vang lên: "Tớ...tớ sẽ làm chân sai vặt thay chị ấy, cậu....cậu có chấp nhận việc thay người này không"
Anh nhìn thoáng qua cô, bình thản trả lời: "Được thôi"
Thượng Khiết My: "Vậy...vậy thời gian là bao lâu"
Anh nhàn nhạt trả lời: "Thời gian do tôi quyết định"
Nói xong coi như mọi việc xong xuôi, bỏ tách trà xuống đứng dậy hướng tới cửa đi ra, khi đi ngang cô Anh còn dừng lại vài nhịp, cúi người nói thầm vào tai cô, khoảng cách người gần đến mức anh thấy được hàng mi đang run rẩy của cô.
"Ngày mai h ở cổng trường.
Đợi tôi"
Không đợi cô phản ứng, anh thẳng người bước đi ra ngoài, bỏ lại mình cô đang bất động tại chỗ.
Khi Anh nói vào tai mình, Cô cảm nhận được hơi thở đầy nam tính của anh, trong giọng nói ấy còn mang theo vài phần trêu chọc, câu cuối anh cố ý hạ tông giọng trầm khàn trêu chọc Cô.
Bên tai cô còn chút dư âm câu nói vừa rồi của anh cùng với hơi thở ấy.
Cô bất giác giơ tay lên chạm vào tai trái của mình...Có chút nóng!
Cô nhìn về phía cửa...thoáng chốc đã biến mất...đi nhanh thật...!
________________________
????T/g: hè lố mọi người! hôm nay mình muốn thông báo việc ạ.
Từ nay về sau có thể mỗi chương sẽ ít đi ạ, dao động từ - từ ạ.
Vì mình thấy, nếu mỗi chương viết hơn từ mọi người đọc sẽ cảm thấy nản lắm.
Nên mình quyết định rút ngắn lại ạ ????????️
????Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Hì????.