Cô cố gắng nhích nhẹ người, cố hết sức lực tránh động đến xương sườn tựa đầu vào lòng ngực bà, cảm nhận hơi ấm của mẹ, nước mắt của Lưu Ý Viên chợt rơi, một cổ ủy khuất nổi lên, bàn tay muốn giang rộng ôm ngang thắt lưng của mẹ mà khóc to nhưng cuối cùng chỉ có thể dùng ngón tay níu nhẹ góc áo của bà.
Đến ôm Mẹ cũng thật gian nan.
Vừa nức nở vừa uất ức mà cáo trạng.
"Mẹ! Tiểu Viên rất đau...hức hức...bọn nó đánh con, - đứa bay vào đánh lên lưng con, bụng con, tát vào mặt con, còn nhẫn tâm cào mặt con.
Tiểu Viên rất sợ, Tiểu Viên rất muốn gục ngã nhưng lại không được, nếu con ngã xuống bọn chúng lại nghĩ con thua.
Con không phục"
Mỗi tiếng nức nở của cô, xương sườn lại truyền tới cơn đau, càng nhiều uất ức càng nhiều cơn đau quằn quại lại khiến cô ấy càng muốn khóc to.
Nhưng vẫn phải kiềm lại, vì không muốn mẹ phải lo lắng thêm.
Hạ Cầm Tư xót xa trong lòng, đưa bàn tay run rẩy xoa đỉnh đầu con gái, muốn nói nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng không thốt nên lời.
Nước mắt thê lương của bà rơi từ cằm rồi lại lần lượt thi nhau rơi xuống, chóp mũi cũng nhỏ giọt nước mắt mà rơi.
Tiểu Viên của mẹ....!
Lưu Hạo Băng cùng Lưu Hiểu Hải cúi đầu trầm mặc không gian im ắng quỷ dị chỉ nghe tiếng khóc nức nở của hai mẹ con.
Trong mắt Lưu Hiểu Hải chứa đựng sự xót xa không thể nào diễn tả nổi.
Ông quay người nhìn vào góc tường không có gì đặc biệt, nhìn thật lâu như thể để xua đi cảm xúc rối rắm phức tạp của ông.
Hà cớ gì ông phải kiềm nén cảm xúc? Vì ông là đàn ông, là trụ cột, và là một người cha.
Ông không muốn trước mặt vợ con mình lại là một người đàn ông mềm yếu mà rơi lệ.
Lưu Hạo Băng thì khác, tính cách của chàng trai khoác lên mình bộ quân phục uy nghiêm lại càng khắc nghiệt hơn với hai từ "rơi lệ", hầu như trong từ điển của cậu ta lại chẳng hề xuất hiện hai từ trớ trêu đó.
Cậu ta không hề rơi lệ chẳng phải cậu ta không thương em mà chỉ là bản thân được huấn luyện đến mức gần như lệ không thể tuôn.
Lưu Hạo Băng chỉ có thể giải quyết thay lệ của mình bằng cách riêng!
Bàn tay buông lỏng của Lưu Hạo Băng siết chặt đến mức gân xanh lần lượt nổi lên, cả người run run nhưng gương mặt kia lại không hề biểu cảm gì cảm xúc cũng chẳng thể đoán được.
Âm giọng lại gần như không có chút nhiệt độ ấm nào: "Tiểu Viên, Anh hai nhất định làm chủ cho Em"
Lưu Ý Viên trong lòng ngực mẹ gật đầu nhẹ tiếng nức nở vẫn còn.
Hạ Cầm Tư nhẹ giọng khàn khàn, khịt mũi một cái, dùng cổ tay áo lau đi nước mắt trên mặt, vành mắt bà đỏ hoe.
Hít một hơi rồi dịu dàng nói: "Bảo bối của mẹ, mẹ đi lấy cháo cho con.
Ăn cháo nhé, hôm nay mẹ tự tay làm cháo bào ngư con thích nè, còn có những món khác nữa.
Mẹ lấy cho con nhé"
Lưu Ý Viên cự quậy, lắc lắc đầu.
Thật không nỡ xa mẹ, hơi ấm của mẹ làm cô chỉ muốn mãi.
Hạ Cầm Tư nhẹ giọng khuyên: "Tiểu Viên, ngoan nào"
Lúc này Lưu Ý Viên tuy không nỡ nhưng vẫn phải buông mẹ ra.
Nhưng tay vẫn nắm góc áo bà, đôi mắt lấp lánh nước không nỡ.
Hạ Cầm Tư cười điềm đạm áp tay lên má cô cưng chiều.
Dù sao bàn để thức ăn cũng gần, bà chỉ cần đưa tay qua là có thể múc cháo rồi.
Lưu Hạo Băng nhanh chân tiến đến:
"Mẹ cứ ngồi cạnh em ấy, con lấy cho"
Hạ Cầm Tư gật đầu, để cho Lưu Hạo Băng làm còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lưu Ý Viên ngẩng đầu nhìn tấm lưng to lớn của người đàn ông đang che đậy cảm xúc.
"Ba ba" Giọng non nớt của cô gái vang lên.
Lưu Hiểu Hải khẽ cử động, ông không vội quay đầu mà lại ngẩng cao nhắm mắt đầu hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra.
Cảm xúc đã dần ổn định, không còn phức tạp nữa.
"Ừm! Ba đây"
Lưu Ý Viên chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh cô trên gường.
"Ba, Tiểu Viên muốn ngồi cạnh ba"
Lưu Hiểu Hải bước chân có chần chừ có trùng bước nhưng dưới ánh mắt mong chờ lại muốn dựa dẫm của cô con gái nhỏ ông lại không nỡ từ chối.
Vừa ngồi xuống, Lưu Ý Viên đã tựa đầu vào vai của ông.
Lòng ông nhẹ nhõm, giọng cũng có chút dịu dàng khác xa với tông giọng khi nói chuyện với Lưu Hạo Băng.
Đối với ông, trước mặt bảo bối này chỉ có thể mềm không thể cứng.
Con bé có thể tự tung tự đại nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng, nên ông chỉ có thể bao dung chứ không thể trách.
Lưu Hiểu Hải ngồi vững chắc, làm chỗ dựa cho con gái.
Người ba này luôn luôn và mãi mãi sẽ là vách tường cứng rắn cho con dựa dẫm vào.
Lưu Ý Viên buồn bã, vu vơ nói một câu: "Con rất nhớ gia gia, con bị như này gia gia nhất định sẽ rất lo lắng, con không muốn vết nhăn sầu não lại xuất hiện lên mặt gia gia"
"Ba mẹ, có phải Tiểu Viên lại gây phiền phức không, con chẳng tốt gì luôn làm cho mọi người lo lắng"
Lưu Hiểu Hải lắc đầu: "Không phải tại con đâu, gia gia đang trên đường tới.
Con đừng tự trách mình nữa, gáng hồi phục nhanh nha con".