"Ba mẹ, Tiểu Khiết về chưa ạ" Thượng Yến Phi sốt sắng vội vàng chạy từ ngoài chạy vào.
Sắc mặt lo lắng khó chịu vừa vào đã hỏi ông bà Thượng đang ngồi xem tivi ở phòng khách.
Thượng Minh Lữ giật mình cau mày: "Phi Phi, con làm ba hết hồn.
Tiểu Khiết vừa đi lên lầu ấy"
Thượng Yến Phi đánh mắt một vòng tìm kiếm: "Chị Tiểu Nhã, gọi Tiểu Khiết xuống đây giúp em"
Vừa bước chân xuống, cô đã bị Thượng Yến Phi túm lấy tay kéo vào phòng khách có mặt cả ba lẫn mẹ mà thẳng thừng xoắn ống tay áo dài của cô lên: "Em ấy bị người ta nhốt trong nhà kho, đã vậy con bé ngốc này còn giấu ba mẹ, nếu con không nghe tin này từ học trưởng Sở Hạo chắc em ấy định giấu con và ba mẹ cả đời đấy"
Ông bà Thượng thấy vết thương dấu răng đầy trên tay con thì giật mình, há hốc mồm đau lòng vội nắm lấy tay cô rồi lật người cô xem còn vết thương nào khác hay không.
Do bọn họ chủ quan, ban nãy cô về thấy cô lấy áo khoác trùm kín người, hỏi thì cô bảo "do trời nắng quá" nên bọn họ cũng không để ý nhiều, ai mà có ngờ là do che đậy những vết thương này.
Ngô Tuyết đau lòng, giọng nghẹn đi hẳn: "Tiểu Khiết sao thế con, ai làm con gái của mẹ như vậy"
Thượng Minh Lữ vừa đau lòng vừa tức giận nói: "Phi Phi con biết ai làm ra chuyện này không"
"Con không biết, nhưng con nghe nói tất cả đoạn video liên quan đến em ấy đều bị xoá nên không thể tìm ra thủ phạm.
Bây giờ cả trường đều đang xào xáo"
Thượng Minh Lữ đập tay xuống bàn thật mạnh, ông tức đến độ run cả người: "Thật càng rỡ, Phi Phi đến trường cùng ba, ba phải tìm ra cái tên chết tiệt đó đã làm con gái út của ba thành ra như vầy"
"Bà ở nhà chăm sóc tốt Tiểu Khiết"
Ngô Tuyết gật đầu: "Ông đi cẩn thận đấy"
Cô níu lấy ngón tay út của Thượng Yến Phi, ánh mắt đọng lại một tầng hơi mỏng: "Chị..."
Thượng Yến Phi mủi lòng, đưa tay áp lên mặt cô nói: "Như nào, chị đi tìm công đạo cho em, em khóc cái gì chứ"
Cô khịt mũi: "Chị...có thể đừng đi tìm được không"
Thượng Yến Phi cùng ông bà Thượng bất giác cau mày.
Thượng Yến Phi dứt khoát đứng dậy, giọng nói khó chịu kèm tức giận: "Em ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho chị, em không cho chị tìm chị càng muốn lôi đầu tên đầu xỏ đó ra mà tính xổ.
Nếu em còn không ngoan, đừng trách chị mách Ngao Thiếu, xem anh ta trị em như thế nào"
Nói xong, không cho cô phản ứng liền cùng Ba Thượng đi ra ngoài.
"Tiểu Khiết lên lầu đi con, lát mẹ mang đồ ăn lên cho con"
"Dạ"
__________
Vừa lái xe đến trường, Thượng Minh Lữ đã bực bội đi đến thẳng phòng hiệu trưởng hỏi cho ra lẽ.
Kết quả vẫn chỉ có một "video đã xoá, không thể phục hồi", nghe thế Thượng Minh Lữ càng tức giận hơn.
Bắt gặp Dật Hoàng đi ngang, ông liền níu lấy cánh tay cậu ta mà hỏi: "Dật Hoàng, cậu có cách nào phục hồi video không, chuyện này rất nghiêm trọng"
Dật Hoàng cười một cách thản nhiên, cậu nói: "Có Ngao Ca lo chú sợ gì chứ"
Thượng Minh Lữ ngẩn người rồi mắt lại sáng như đèn pha.
Ông ấy vui mừng đến không kiềm nổi: "Cậu dẫn tôi đến gặp Ngao Thiếu đi"
Trong phòng giám sát, Ngao Trạch Vũ ngồi trước màn hình, gương mặt ung dung bình thản mắt đăm đăm về phía trước màn hình.
Phía sau là đám Dật Hoàng còn có Thượng Minh Lữ cùng Thượng Yến Phi đang hồi hộp mong chờ, cuối cùng sau vài động tác trên bàn phím của Anh tất cả video đều được phục hồi thậm chí còn rất rõ nét.
Anh nhếch mép cười khinh bỉ: "Mấy trò cỏn con"
Nhanh tay nhấp vào màn hình.
Bỗng chốc màn hình chiếu đến cảnh cô đi vào căn nhà kho rồi có hình bóng đứng lấp ló ở ngoài nhanh chóng tiến lại khoá cửa nhốt cô ở bên trong.
Người trong video không ai khác là...!
"Giả Nhi...sao con bé lại làm như vậy với Tiểu Khiết" Thượng Minh Lữ kinh ngạc chỉ tay vào màn hình.
Ông không thể tin nổi vào mắt mình, rốt cuộc Tiểu Khiết của ông đã làm gì sai mà đứa con gái trước đây không chung huyết thống nhưng ông vẫn luôn hết mực yêu thương giờ đây lại âm mưu hãm hại Tiểu Khiết của ông như vậy.
Thượng Yến Phi nhìn đăm đăm vào gương mặt tự đắc của Đường Giả Nhi trên màn hình, tức giận lạnh lùng lên tiếng: "Con đi tìm nó tính xổ"
Chưa đi được mấy bước liền bị Anh ngăn cản: "Bây giờ chưa phải là lúc.
Tôi muốn bắt cả một mẻ cá.
Nhưng hai người cứ đi tính chuyện riêng với cô ta, còn tôi muốn tính việc chung"
Ánh mắt sắc bén của Anh liếc nhìn màn hình, trầm ngâm mà phóng sát khí.
Đường Giả Nhi lần này cô không thoát được đâu, cả gia đình khốn kiếp của cô cũng đừng hòng trốn.
Anh chợt nhớ ra chuyện gì, môi muốn nói nhưng đành thôi.
Thượng Minh Lữ: "Cậu có chuyện gì muốn nói sao"
Ngao Trạch Vũ đành nói: "Lần trước em ấy bị đánh đến nhập viện là do Đường Giả Nhi gây ra.
Còn lần đầu em ấy tham gia xem bóng rổ bị thương nên vào viện, không lâu sau cô ta cùng đồng bọn cô ta đến lại đánh em ấy, sở dĩ vết thương càng nặng là do thế"
Hai ba con Thượng Minh Lữ nghe xong liền đơ người ra, ông kinh ngạc đến đầu óc ong ong: "con bé không nói với tôi"
Anh lắc đầu cười khổ: "Em ấy cũng không cho tôi nói vì sợ chú và cô lo lắng"
Thượng Yến Phi chạnh lòng, vành mắt đỏ ửng gục lên vai ba mình mà nức nở.
Nếu như cô (Thượng Yến Phi) sớm yêu thương đứa em gái nhỏ này thì sẽ không có chuyện em ấy bị bắt nạt như vậy.
Đã thế, cô lúc nào cũng đẩy em ấy ra xa thậm chí có lần còn cùng Đường Giả Nhi lạnh nhạt hắt hủi em ấy.
"Ba, chị Phi, sao hai người không tin con.
Con không có" Đường Giả Nhi quỳ gối khóc khốn khổ khi Thượng Minh Lữ cùng Thượng Yến Phi lái xe chạy thẳng đến nhà riêng của cô ta hỏi cho ra lẽ.
Vừa vào đã tức giận giáng cho cô ta bạt tai.
Cô ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị tra hỏi "Tại sao lại hãm hại Tiểu Khiết, con bé có làm gì có lỗi với mày chưa"
Thượng Yến Phi tức giận, nghiến răng ken két: "Chứng cứ rành rành mày còn chối ư?"
Đường Giả Nhi vốn tưởng chừng như video đã được xoá nên liên tục không nhận tội, cô ta nghĩ hai người đang bịa đặt để dụ cô ta nhận.
Nghĩ thế, Đường Giả Nhi cố chấp bướng bỉnh sa vào tự đắc.
Thượng Minh Lữ nổi nóng, không kìm được cơn thịnh nộ mà chỉ vào mặt cô ta quát lớn: "Tao nói cho mày biết, bây giờ tao đoạn tuyệt cha con với mày, mày không phải là con nuôi của tao nữa.
Còn nữa từ giờ trở đi tao sẽ ngừng chu cấp tiền tiêu sài và tiền học cho mày, ngay cả căn nhà này mày cũng không xứng có.
Nhận một đứa con tâm ác như rắn rết như mày là tội ác tày trời của tao.
Phi Phi về thôi con"
Trước khi quay mặt bước đi, bỗng dưng Đường Giả Nhi ngồi dưới sàn cười điên dại, tiếng cười pha lẫn sự trêu chọc nhạo báng kèm theo sự khinh thường, ngưng cười gương mặt cô ta loé lên tia giận dữ độc ác: "Đứa con gái ngu ngốc của ông bị tôi đánh cũng thật là tội, nhưng mà cảm giác va chạm liên tục vào người nó cũng thật là sảng khoái hahahaha"
"Một đứa ngu ngốc như nó chỉ biết ôm đầu chịu trận, ông nói xem đứa con gái đó của ông có phải rất NGHE LỜI không"
Thượng Minh Lữ tức giận đến ôm lòng ngực.
Thượng Yến Phi nghe không nổi những lời độc ác từ miệng cô ta liền lao vào đánh tới tấp.
Đường Giả Nhi bị đánh đến độ mặt sưng cả lên, nhưng sự tự đắc trên gương mặt cô ta vẫn không hề tan biến, còn cười khẩy với Thượng Yến Phi buông lời châm chọc: "Sao vậy Chị Phi Phi yêu dấu của em, không phải trước đây chị cũng xem thường, không xem nó ra gì đấy sao.
Sao bây giờ lại trở thành người chị mẫu mực yêu thương em út thế này.
Nếu không phải nhớ mặt chị, có lẽ sự thay đổi này làm em xém tý không nhận ra chị đây là chị Phi Phi của em đấy"
"Mày...."
"Em nói không đúng sao, hay chị quên...à để em nhắc cho chị nhớ.
Người mà hằng ngày ghét bỏ nó, người mà lúc nào cũng đi trước sánh vai cùng em bỏ mặc con nhỏ bẩn thỉu đấy phía sau không đếm xỉa, người mà luôn miệng nói nó "dơ bẩn", mỗi lần nó xuất hiện liền gai mắt không chịu được, người đó là chị.
Chị Phi Phi em nói có đúng không nào"
Cô ta tiếp tục mỉa mai: "Aa à, có lẽ chị đang dù tình thương của mình để bù đắp cho nó đúng không.
Nhưng mà sự tổn thương làm sao có thể chữa lành được.
Chắc phải cực khổ cho chị sau này lắm đây hahaha"
Thượng Yến Phi tay nắm chặt thành quyền, kiềm chế đến nổi gương mặt đỏ lên, hơi thở cũng khó kiểm soát.
Thượng Minh Lữ thoáng nhìn con gái, ông vội vàng kéo tay: "Đi thôi con, đừng nhiều lời với một đứa vô ơn như nó"
Hai người bỏ đi trong khi Đường Giả Nhi ngồi bệt dưới sàn cười điên loạn, vừa cười vừa mỉa mai rồi hét toáng lên đập phá đồ đạc trong nhà.
Cô ta dường như hoá điên, băng vơ loạn xạ các thứ gần trong tầm tay, chẳng khác gì thú dữ ẩn náu sau lớp da người, từng tia máu ẩn hiện nơi đôi mắt, sự căm thù dài đằng đẵng vẫn không thể nào vơi đi.
Mối thù này cô ta nhất định sẽ bắt Thượng Khiết My phải trả.
"Con à, hay bây giờ con ở nhà vài ngày rồi hẳn đi học được không con" Ngô Tuyết vừa xách balo vừa dìu cô xuống nhà, ân cần nói.
Cô cười tươi, lắc đầu nắm lấy tay mẹ mà nũng nịu: "con sắp thi rồi, con không muốn bị trì hoãn đâu ạ"
Thượng Minh Lữ ngồi sofa nghe thế liền ngẩng đầu cau mày: "Trì hoãn thì đã sao, nếu không thi đợt này thì mình thi đợt sau con à".