Đường Tử Nha đơ mặt, bị nói đến cứng họng không một lời nào để phản bác.
Anh cười khẩy: "Các người nên nói với đứa con ruột Đường Giả Nhi của các người nên tự lượng sức mình, đừng có tưởng tôi không động thủ là tưởng tôi bỏ qua rồi làm tới.
Tôi không tống cô ta vào tù là còn nhân từ.
Nếu để tôi biết cô ta còn làm phiền, cổng lớn nhà tù sẽ chào đón cả gia đình các người vào đấy định cư suốt cuộc đời đấy"
Nghe đến tên Đường Giả Nhi mọi người xung quanh bất ngờ, không ngờ rằng người mà bọn họ cho rằng đáng thương khi bị Thượng Khiết My hãm hại, người mà ban nãy họ ra sức bênh vực mà chê trách Cô lại là Đường Giả Nhi.
Cả đám người thoáng chốc bị hai vợ chồng trước mặt lừa dối đến mức tự rước nhục vào thân.
Vợ chồng Đường Tử Nha bị bại lộ liền luống cuống ú ớ trong miệng không biết làm sao liền chuồng đi.
Chuyện mất mặt như vậy, còn không chuồng còn định đợi cả đám nhào vào đánh chắc.
Thượng Yến Phi đứng phía sau vẫn còn vơ tay đá chân chỉ trích bọn họ, cười đắc ý một cái rồi quay sang nắm tay cô nói:
"Đáng đời họ, em có bị trầy gì không, để chị xem nào, chỗ này không có, chỗ này cũng không, chỗ nà....y...Tiểu Khiết môi em sao thế...bị sưng rồi"
Cô giật mình bàn tay xoa lên vành môi còn ẩn sưng, lúng túng đáp:
"E...em ờm...em bị con ông chích thôi"
Thượng Yến Phi nghe cô trả lời thấy ánh mắt cô cứ lén nhìn Ngao Trạch Vũ bên cạnh liền hiểu vấn đề.
Thượng Yến Phi khoanh tay gật đầu liên tục, miệng thì cứ "oh oh" kéo dài.
Làm vẻ tin lời cô nói là thật, vừa nói vừa liếc liếc nhìn về phía Anh: "Thì ra là ong chích à, con ong này cũng hư thật dám CHÍCH vào môi chúm chím dễ thương Tiểu Khiết của chị.
Hư thật nha"
Thượng Khiết My đỏ tai đỏ mặt cắn môi nhìn chị mình một cái rồi chạy về hướng xe đang đậu gần đó.
Thượng Yến Phi khoanh tay đi vòng vòng Anh: "Này em rễ, gọi một tiếng chị Hai nghe nào"
Ngao Trạch Vũ nhếch mày: "Trước khi kêu tôi gọi từ đó thì nên gọi tôi là CHỦ NỢ trước thì hơn"
Thượng Yến Phi cứng đơ cơ mặt, bị quê mặt liền giả đò nhìn xung quanh và rồi chuồng đi.
Tên này cũng cao thâm phết, trả đòn một câu chí mạng, hự bà đây vẫn còn nợ hắn rất nhiều tiền.
Chị Hai cái nỗi gì mà nợ lắm tiền thằng em rễ thế nhờ, nói ra chắc bị cười cho ương cái mặt.
Thượng Yến Phi khẽ nghĩ: "Có khi nào lúc mình kết hôn, nó lại đứng trước mặt mình và nói "Chị Hai còn nợ tiền em chưa trả hết sao chị đi lấy chồng vội thế" trời ơi chắc chết, chắc lúc đó đội quần làm đám cưới quá má ơi"
Đội quần làm đám cưới...ờm cảm giác đó chắc là khoảnh khắc để đời và lập nhiều thành tích lắm.
.
Truyện Hot
Cuối cùng cũng thi xong, hôm nay sẽ có kết quả Thượng Khiết My ngồi chấp tay cầu nguyện, mong là sẽ đạt kết quả tốt nếu không...làm phụ lòng ai kia kèm cô học mà kết quả tệ hại thì có mà ăn đòn.
"Thượng Khiết My" khoảnh khắc thầy giáo đứng trên bụt hô to tên mình, đầu Cô như phát tung, hạnh phúc vui mừng không thể nào tả nổi ngay tại giây phút này.
Theo quán tính muốn ôm ai đó để lan toả niềm vui liền quay sang ôm người bên cạnh, nhưng khi ôm xong cô mới biết...toang cmnr...giống như bị làm phép đông cứng giây, cả lớp và cả thầy đều há hốc mồm nhìn cô, đặc biệt có cặp mắt biết phát ra lửa cùng lựu đạn đang muốn xuất chiêu nguy hiểm lia tới, ôi trời mình đang làm cái quái gì vậy nè.
Mà Ngao Trạch Vũ lại không hề cảm thấy xấu hổ trái lại Anh còn ôm chặt eo cô, thì thầm nói nhỏ vào tai: "Đây cũng là thành quả nho nhỏ của Anh, em báo đáp như thế này cũng tàm tạm"
Cô thầm mắng trong lòng: "Tàm tạm cái đầu nhà Anh, Anh còn không xem xem bây giờ là cái tình huống gì"
Cô xấu hổ đẩy Anh ra vùi đầu vào sách, xấu hổ chết mất.
Thầy Lý Minh ho khụ khụ đẩy gọng kính coi như không có chuyện gì mà tiếp tục công bố kết quả thi.
"Ngư Cẩm Chi"
Cả lớp "ồ" lên, Ngư Cẩm Chi như biết trước kết quả, cười nhếch môi không bất ngờ mấy.
Thầy Lý Minh đập đập bàn: "Vậy lần này có bạn được vào nhóm học sinh giỏi của trường nhé.
Điểm của bên nào cao sẽ được vào nhóm đó, ví dụ bên nhóm gồm Lý Hoá Sinh được điểm sẽ được vào nhóm .
Vì thế, chốt danh sách là Thượng Khiết My, Mẫn Phương Kiều và Ngư Cẩm Chi, các em đều điểm cao môn Lý Hoá Sinh cho nên các em vào nhóm do bạn học Ngao Trạch Vũ dẫn dắt"
Mẫn Phương Kiều cười đắc thắng liếc nhìn Lưu Ý Viên cùng Tôn Sơn Hạ.
Lưu Ý Viên nghiến răng, bực dọc trong người liền giơ tay hô to: "Thầy ơi, em muốn thầy đọc điểm ạ, đọc cả lớp đi thầy"
Mẫn Phương Kiều thoáng sợ hãi, vội vã ngăn cản: "Không cần đâu thầy, điểm số ắt hẳn trong lòng mọi người tự biết, vả lại em tin rằng có những bạn không muốn đọc điểm đâu ạ"
Tôn Sơn Hạ vu vơ nói: "Hay là không dám, sợ người ta biết thực lực của mình"
Lưu Ý Viên: "Thầy ơi, đối với bọn em biết điểm số để rèn luyện nâng cao trình độ, nếu không biết điểm thì làm sao cố gắng và khắc phục được điểm ạ.
Các bạn có muốn thầy đọc điểm không"
Tất cả đều hô vang "đồng ý" thầy Lý Minh không chần chừ mà đọc điểm.
Mẫn Phương Kiều cuộn chặt hai tay, cô ta cúi đầu che đi ánh mắt hung tàn độc ác không thể nào giấu đi.
Được lắm, hai con chó cản đường này nhất định phải trừ khử, nhất định!
[Mọi người ơi, phần điểm thì Little chỉ ghi điểm môn thôi nha, tại môn học trong đội tuyển học sinh giỏi chỉ có môn hoi à.
Mình sẽ ghi điểm từ trái qua bắt đầu là Toán, Văn học, Ngoại Ngữ, Lý, Hoá, Sinh]
"...." Khúc này Thầy đang đọc của các bạn khác.
"Thượng Khiết My điểm rất tốt.
Anh nghe xong quay sang nhìn cô cười tán thưởng: "Giỏi thế"
Cô hất cằm: "Tất nhiên rồi"
"Người tiếp theo, Ngư Cẩm Chi ./././././."
"Mẫn Phương Kiều..." vừa nhìn qua điểm số Thầy Lý Minh liền chần chừ mà dưới này tay Mẫn Phương Kiều đã ướt đẫm, hồi hộp lo lắng đến mức sắc mặt thay đổi liên hồi.
"Thầy đọc xong rồi, cũng đến giờ lên lớp thầy ra trước đây, mấy đứa học ngoan vào"
Đợi thầy đi ra cửa Lưu Ý Viên, Tôn Sơn Hạ liền phụt cười đến đỏ mặt, Lưu Ý Viên bịt miệng liếc mắt về phía bàn đầu nói bóng nói gió: "ây yo, Sơn Hạ cậu xem THỰC LỰC mà người kia nói cũng quá kinh ngạc rồi.
Điểm còn nhỏ hơn chúng ta đấy chứ"
Tôn Sơn Hạ đưa tay lên môi suỵt suỵt: "Cậu nói gì thế, người ta nghe được mách thầy rồi sao.
Thầy nói rồi là đặc cách đó, cậu mà nói thế thầy SẼ LA"
Lưu Ý Viên búng tay một cái: "Đúng rồi há, du học sinh Mỹ nên đặc cách, sao mà mình quên thế.
Ây da tội lỗi quá tội lỗi quá"
Lưu Ý Viên nói xong còn cố ý nói lớn với Dương Tề Vương: "Tề Vương, cậu ngồi kế học sinh giỏi thì phải cố gắng học hỏi từ người ta đó có biết chưa"
Dương Tề Vương bị nhắc tên liền đen mặt cứng đơ người như robot mà quay xuống: "...."
Bà cô của tôi ơi, đừng có lôi tôi vào mà.
Tôi đang gõ mõ cầu bình an, con sư tử kế bên tôi sắp biến hoá vì mấy lời trêu ghẹo của hai người rồi đó.
Trời ơi, nhìn xem, sắc mặt còn tệ hơn bầu trời u ám có bão cấp giật cấp ấy.
Mẫn Phương Kiều nhịn đến độ mặt đỏ tai bóc khói, đập mạnh bàn khiến Dương Tề Vương đang nép vào tường tịnh tâm liền giật nảy mình văng luôn cuốn sách trong tay, đôi mắt không hiểu gì ngu ngơ nhìn Mẫn Phương Kiều.
Mẫn Phương Kiều trợn mắt quát lớn: "NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN" sau đó bỏ ra ngoài, để lại gương mặt đông cứng đáng thương bị bắt nạt của Dương Tề Vương.
Cậu ta mếu máo quay xuống mách lẻo, nhìn Anh rồi lại nhìn Dật Hoàng mếu máo chỉ tay về hướng Mẫn Phương Kiều mà méc: "Ngao Ca, Dật Hoàng, Tiểu Vương Tử bị bắt nạt, hai người tìm lại công đạo cho Tiểu Vương Tử đi"
"°_°"
Hai người: "Tiểu Vương Tử???"
Hai người đen mặt: "Ta khinh"
Dật Hoàng cười khẩy, ánh mắt kì thị rõ thấy: "Nhìn cậu mếu máo còn khó coi hơn Hali nhà tớ đi vệ sinh"
Dương Tề Vương tức tối: "Dật Hoàng, cậu dám so sánh tớ với cún nhà cậu.
Chết tiệt xem tớ cho cậu sáng mắt với cú đấm thần tốc"
"Siêu nhân biến hình, chíu chíu chíu"
Và rồi hai thanh niên to xác lao vào nhau vật lộn dưới sàn như hai con cún đang cắn nhau giành thức ăn.
Ngao Trạch Vũ bóp trán nhăn mày, lạy trời, ai đó cứu con, có thể chỉnh lại cái nết cùng cái độ trẻ trâu của hai tên này giùm con có được không..