Trong căn phòng làm việc, gương mặt Ngao Trạch Vũ vô cùng khó coi, trợ lý Trần cầm văn kiện trên tay, miệng thì liên tục báo cáo, mày của anh ta cũng nhíu chặt theo tình hình.
"Thiếu gia, dạo gần đây có một công ty nước ngoài đang ra sức dồn ép vào các công ty con của chúng ta, thậm chí đang ngắm ngầm vào thị trường kinh doanh ở nước X"
"Có điều tra ra được đối thủ là ai không"
"Vân Thị, là tập đoàn lớn nhất nước K có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn.
Tổng giám đốc Vân Thị là một người rất khó lường cho nên không thể điều tra ra được mục đích của hắn là gì"
Anh dựa lưng ra thành ghế, trầm ngâm: "Vân thị sao"
"Được rồi, cậu đi về làm việc đi.
Còn nữa, phân phó Nam Mạnh thăm dò hắn ta cho tôi"
Gương mặt Anh xuất hiện tia nguy hiểm lại hứng thú.
Anh đưa tay lên môi mà trầm ngâm.
"Vân Thị Vân Thị.
Hừ! Muốn đối đầu với Ngao Thị sao? Được thôi, thích thì chơi"
Dù sao Anh cũng đang rảnh, trêu đùa với một con dế cũng chẳng bận bịu gì.
Vân Thị! Chào mừng đến với khu vui chơi này của tôi.
Hừ!
Cũng như mọi khi, tan học là cô sẽ theo Thượng Yến Phi lên xe về nhà, nhưng hôm nay lại khác thường lạ kỳ, có một chiếc xe dài chắn trước mặt bọn cô, rồi lại - người đàn ông mặt áo vest đen đứng nghiêm chỉnh chấp chéo tay, có người đi lại chìa tay mời bọn cô lên xe.
Cô và Thượng Yến Phi ngẩn người ra, sau đó đồng loạt lùi về sau định bỏ trốn vì biết rõ những người này không tầm thường có thể là bắt cóc, chưa kịp quay người chạy cũng chưa kịp hiểu gì thì đã bị mấy người đó bắt tống lên xe.
Trên đường bọn cô không ngừng la hét, Thượng Yến Phi bị bịt miệng liền dùng răng cắn tay tên kia, bị đau nhưng mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc.
Họ là da trâu sao?
"Đám thối tha các người đừng đụng vào bà, đụng vào bà nhai xương tụi bây ra.
Cút cho bà!"
"Còn Anh, Anh dám bịt mồm tôi lần nữa, tôi hứa sẽ cắn nát tay Anh"
"Bới người ta bắt cóc, bới người ta bắt cóc tống tiền....ưm ưm ưm"
Thượng Yến Phi không ngừng la hét um trời, đám người áo đen chỉ đành bất lực ngồi nghe, chẳng có ai dám hó hé hay đụng vào.
Chỉ có một người thăng trầm lại dám không để lời nói của Thượng Yến Phi vào tai, lấy một chiếc khăn trong túi áo khoác đen trực tiếp nhét vào cái mồm không ngừng líu lo của Thượng Yến Phi, nhanh chóng không gian được trả lại sự yên bình.
Xe dừng trước một khuôn viên xinh đẹp trong lành, cô phải cảm thán một câu rằng nơi đây chẳng khác gì một thiên đường hoa, còn có cả hồ nước trong lành cùng đàn cá ve vẩy dưới nước.
Một căn nhà...không...phải gọi là dinh thự thì đúng hơn, bự hơn cả nhà cô gấp mấy lần, giống như trong truyện cổ tích vậy, ngôi nhà nằm giữa chốn thiên đường, được bao quanh bởi cây xanh thoáng mát càng làm nơi này mát mẻ trong lành.
"Bị bắt cóc mà em còn bày vẻ mặt ngưỡng mộ thế kia á hả Tiểu Khiết, em không la làng phụ chị luôn á" Vừa được trút bỏ, Thượng Yến Phi nhanh chóng nhìn cô cáo trạng.
Thượng Yến Phi nổ lực thoát khỏi sự khống chế, còn cô thì thờ thẩn ngắm thiên nhiên, làm cho cô gái bên cạnh phải liếc mắt nói trong bất lực.
Cô cười ngại gãi đầu: "Tại nơi này đẹp quá"
Sau đó: "Bắt cóc bắt cóc, các người là ai bắt chúng tôi đến đây làm gì"
Thượng Yến Phi: "...." phản ứng này...có phải hơi sớm rồi không?
Cô la hét làm cho Thượng Yến Phi phải ngỡ ngàng giật mình trơ mắt nhìn.
Bọn cô được đưa xuống xe, thấy một người đàn ông và người phụ nữ xinh đẹp cùng một ông cụ đã lớn tuổi đi ra từ dinh thự sang trọng kia.
Hẳn là chủ nhân của dinh thự đồ sộ nguy nga trước mặt này.
Cô nhìn thấy bóng dáng chống gậy kia bỗng thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ là ai.
Ngô lão gia nhìn thấy cô liền không giấu được niềm vui mà cười ngặt nghẽo: "Ây da, vốn định mời cháu đến nhà chơi nhưng mà không có cách nài để liên lạc, ta đành đến trường đón cháu qua đây vậy.
Cháu nhỏ, đây là chị của cháu sao, rất xinh đẹp"
Nghe hai từ cháu nhỏ lúc này cô mới ngộ ra đây là ông lão ở công viên cô vô tình gặp được: "Cháu chào ông Ngô ạ"
"Đây là chị của cháu.
Thượng Yến Phi ạ"
Thượng Yến Phi khều tay cô, ghé tai nói nhỏ: "Em quen họ à"
"Ông ấy là người em vô tình gặp được khi ở công viên ấy"
Ngô Tần tiến lên phía trước khách khí nói: "Bọn họ có làm hai cháu khó chịu ở đâu không" tay chỉ về phía đám người mặc áo đen ở phía sau lưng bọn cô.
Thượng Yến Phi liếc nhìn người lúc nãy cố ý bịt miệng mình, căm phẫn lớn giọng chỉ tay về phía chàng trai cao lớn lạnh lùng kia: "Là Anh ta vừa nảy đã đánh cháu"
Ngô Tần nhíu mày nhìn hướng tay Thượng Yến Phi vừa chỉ: "Chẳng phải bảo cậu mời người về làm khách, sao lại ra tay đánh người.
Phương đội trưởng cậu lại không hiểu lời tôi nói sao"
Phương Sơ Khán há hốc mồm vừa bất ngờ lại vừa lúng túng.
Người con gái này, sao lại đổi trắng thay đen như vậy, rõ ràng ban nảy cắn Anh bây giờ lại làm vẻ vô tội như vậy.
"Thưa ông chủ, tôi không có.
Tại vị tiểu thư này la hét quá, tôi sợ người xung quanh để ý, cho nên..."
Thượng Yến Phi chống hông, hất mặt nói: "Nếu các Anh nói sớm là chở chúng tôi đi đâu thì tôi đâu có la hét như vậy.
Là do các Anh hết đó"
Phương Sơ Khán: "...." Vừa ăn cướp vừa la làng.
Ngô lão gia tiến về phía cô, ôn nhu nói: "Các cháu vào nhà chơi lát rồi về nhá"
Thật ra cô cũng chần chừ, nhìn Thượng Yến Phi thấy chị ấy gật đầu cô liền theo sau vào dinh thự rộng lớn.
Quả thực nhìn bề ngoài đã lộng lẫy vào trong lại sang trọng và rộng lớn thế kia.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa màu vàng làm chủ liền có người hầu bê trà lên, thực sự chu đáo.
Cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Ngô Tần, ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên, người phụ nữ này bên ngoài bên trong đều toát lên vẻ dịu dàng, chu đáo từng cử chỉ đều cho rằng là người hiểu lễ nghi con nhà tử tế.
Đứng bên cạnh Ngô Tần lịch lãm lại thêm phần xứng đôi, hai người này như rằng sinh ra là giành cho nhau, xứng đôi vừa lứa.
Ngô Tần thấy biểu lộ của cô liền lên tiếng: "Đây là vợ của chú, Anna Chư Cầm"
Cô cúi đầu chào theo phép lịch sự.
Anna Chư Cầm cười xinh đẹp: "Chào cháu, cháu cứ gọi là Cô Anna nhé"
"Dạ Cô Anna"
Ngô lão gia: "Cháu nhỏ à, ba mẹ cháu làm kinh doanh sao"
"Vâng ạ"
Thượng Yến Phi: "Ba cháu là Thượng Minh Lữ, mẹ là Ngô Tuyết.
Tuy nhà cháu không giàu đến độ nổi tiếng nhưng vừa đủ sống ạ"
Ngô lão gia lại hỏi: "Ông bà nội cháu có đối tốt với tụi cháu không"
Cô không biết vì cô cũng mới được nhận về, chưa gặp ông bà nội bao giờ nhưng nghe Mẹ nói ông bà cực kỳ yêu thương con cháu.
Thượng Yến Phi một bên lên tiếng trả lời.
"Ông bà nội của cháu rất tốt, chỉ có ông bà ngoại lại không thấy đâu.
Cháu có hỏi nhưng mẹ nói là "Do mẹ làm sai nên ông bà rất giận mẹ.
Không muốn nhìn thấy mẹ" tụi cháu cũng chưa từng thấy ông bà ngoại bao giờ"
Nghe xong, vành mắt Ngô lão gia đỏ hoe, trái tim như thắt lại vô cùng đau đớn lại canh cánh trong lòng.
Con gái của ông chẳng làm gì sai, nó lấy người nó yêu thì có gì là sai, có gì là đáng trách, chỉ sai là do người cha này không đủ chính kiến để bảo vệ con gái mình, Ngô Tuyết đến bây giờ vẫn chưa hề sai cái gì, con bé lại luôn mang sự dằn vặt trong lòng bấy lâu nay như thế, vẫn luôn nghĩ bản thân là người làm sai.
Con gái bé bỏng của ba...!
Thượng Yến Phi nhìn đồng hồ trên tay, vội vàng kéo tay cô đứng dậy cất tiếng nói: "Trễ rồi tụi cháu xin về trước, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng mà chạy đi tìm tụi cháu mất"
Anna Chư Cầm: "Vậy lần sau tụi cháu ghé chơi nhé, nếu rảnh cứ qua, nơi này luôn chào đón hai cháu"
Ngô Tần nhìn Phương Sơ Khán phân phó: "Đưa hai vị tiểu thư về, không được vô lễ"
Phương Sơ Khán nhìn Thượng Yến Phi chần chừ vài giây rồi đáp: "Vâng ông chủ"
Sau khi bọn cô ra ngoài, Ngô Tần đỡ đần ba mình ngồi xuống.
Nhìn ông cụ ho khan nước mắt giàn giụa, lo lắng nói: "Ba, con đưa ba lên phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay gặp được hai đứa nhỏ, ba rất vui đúng không ạ"
Ngô lão gia ôm ngực ho từng tiếng nặng nề, tiếng ho của tuổi già kèm theo bệnh tật: "Ba rất vui, nhưng nếu được ba muốn gặp con gái của ba.
Chắc là không được nữa rồi, Tần à có phải Tiểu Tuyết nó giận ba lắm phải không con"
Ngô Tần khịt mũi: "Không đâu ạ"
Anna Chư Cầm vỗ lưng Ông nhè nhẹ: "Tiểu Tuyết em ấy sẽ không giận ba đâu, em ấy cảm nhận được tình thương của ba mà.
Sẽ có một ngày Tiểu Tuyết sẽ quay lại, cho nên ngày được gặp em ấy, ba phải mạnh khoẻ nếu không Tiểu Tuyết sẽ đau lòng"
"Đúng rồi, ba phải nghỉ ngơi cho khoẻ mới gặp được con gái của ba.
Tần à, dẫn ba lên phòng"
Ngô Tần cùng Anna Chư Cầm nhanh chóng đưa ông cụ lên phòng.
Chỉ mong Ngô Tuyết sớm ngày quay lại, nếu không ông cụ thực sự sẽ dằn vặt kèm theo đó sức khoẻ lại yếu đi.
Tiểu Tuyết...Em về đi, Ba...thực sự rất nhớ em.
Nhớ em đến mức đêm nào cũng khóc đó.
Đêm khuya.
"Vợ à, sao em chưa ngủ" Thượng Minh Lữ ngồi đầu gường lau tóc hỏi.
"Em nhớ ba lắm"
" năm rồi, em xa ba năm, khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy em luôn nhớ về ba, ngày mẹ mất em cũng chưa dám đến thắp một nén hương, chỉ dám đứng nhìn từ xa"
Ngô Tuyết ôm mặt khóc, bả vai run rẩy kịch liệt.
Càng nói nước mắt lại càng rơi làm cho Thượng Minh Lữ muốn an ủi lại đành chạch lòng cúi đầu nghĩ ngợi.
Tất cả là do ông, vì sự nghiệp không đủ lớn mạnh cho nên mới để Ngô Tuyết phải bị ủy khuất lớn như vậy.
Giá như...haa trên đời này làm gì có giá như, trách là lúc đó ông không nổ lực và nổ lực hơn nữa, nếu ông có bản lĩnh ông sẽ đường đường chính chính dắt tay Ngô Tuyết vào lễ đường mà nơi đó có sự chứng kiến của gia đình nhà gái lẫn nhà trai, chứ không phải là để cô dâu phải theo ông về nhà mà không hề có cưới hỏi, cũng chẳng có váy cưới xinh đẹp lộng lẫy hay là một khoảnh khắc suốt đời không phai.
Người ta nói "Trong cuộc đời con gái, niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời là mặc váy cưới trong ngày tân hôn, cầm bó hoa cùng người đàn ông viên mãn", vậy mà điều hạnh phúc ấy lại bị người đàn ông thiếu bản lãnh như ông dập tắt mất.
Tuyết à, Anh xin lỗi....!
____________
Little bây giờ mới biết một điều: "Khi Little nghiệp đến mức, ông trời không độ, ông bà gánh còng lưng cũng không cứu nổi" là như thế nèo.
Chuyện là...Little mới vừa nghiêm túc bắt tay vào viết truyện, Little phải nói là Little ngồi nghiền ngẫm để có cảm xúc viết tận tiếng đồng hồ, thực sự nghiêm túc lắm.
Ấy dị mà, ông trời không muốn Little toại nguyện liền ban cho Little mụt em bé cô dít, tui đeu họng cái tui xổ mũi cái tui nhức đầu xong rồi tui đi ngủ, tỉnh dậy cái tui thấy trong người nóng lơn, tui bần thần khum hiểu, cái trong đầu tui hiện lên "Trời kêu ai nấy dạ" hiuhiu tui đâu có "dạ" đâu...Kao khóc thét á trời..