Cho đến chạng vạng hôm sau, Tiểu Chu mới quay lại thiên lao. Y chỉ mặc duy nhất cẩm bào, dây lưng buộc nhẹ, mắt hàm xuân sắc, cười nói: “Hai vị đại hiệp khí khái ngất trời, nhất định đã thông suốt rồi?”
Chân Trương Tam vẫn còn nguyên que nhọn, qua một đêm dường như mất hết sức lực, sắc mặt thảm hại, đầu bù tóc rối, nhưng vẫn ngang ngạnh mắng: “Ta phỉ nhổ tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Tiểu Chu mỉm cười nói: ” Trương đại hiệp muốn tiếp tục sao?”
Y vỗ tay mấy cái, ngục tốt liền mang lên một thùng sắt, ẩn ẩn nghe thấy tiếng động mạnh mẽ bên trong. Tiểu Chu thập phần tao nhã đứng thẳng nói: “Hải Nam có rắn Danh Dĩnh, Hoan Hỷ có thể đào hang. Có một lần ta cùng với người khác đánh đố, không biết là trên cơ thể người có bao nhiêu “cái động”? Hôm nay chúng ta sẽ đếm xem.”
Hai tên ngục tốt tới gần Trương Tam giữ chặt gã. Từ bên trong thùng sắt, răng nọc của loài rắn vốn đã bừng bừng khí thế. Cảm nhận thấy hơi nóng phát ra từ cơ thể người, lập tức quẫy thật mạnh. Trương Tam kinh hãi muốn chết, kêu thảm trong lòng, nghĩ muốn chạy trốn, nhưng con rắn này lại sớm gắt gao cuốn lấy gã, theo miệng gã mà chui vào. Gã dồn khí lực túm lấy nó lôi ra, nhưng rồi một con rắn khác lại chui vào, hạ thể bị đàn rắn mở ra, hậu môn, lỗ tai, lỗ mũi, cứ thế không một “cái động” nào trên cơ thể không bị rắn xâm nhập, Trương Tam sợ hãi cực điểm kêu lên thảm thiết, mà cũng không thể kêu ra tiếng.
Lý Tứ cùng phần đông ngục tốt đã bị cảnh trước mắt làm sợ hãi tới mức trợn mắt há mồm, Tiểu Chu lại nhìn cảnh này thật âu yếm, ánh mắt ôn nhu như ngắm cánh hoa nổi trên mặt nước.
Lý Tứ rốt cục không thể nhịn được nữa, thét chói tai: “Ta khai, quan gia, ta khai là được mà!”
Tiểu Chu trên mặt luôn giữ vẻ đoan chính, giờ đây hiện lên tia cười yếu ớt: “Vội cái gì, hiện giờ ta cũng không nóng nảy đâu.”
Lý Tứ kêu lên: “Quan gia, quan gia, tha cho chúng ta đi, là Hàn quý …”
Tiểu Chu cười lạnh nhìn gã, nói: “Tiết trời mùa đông lạnh giá (Hàn thiên)khiến ngươi nói cũng không rõ ràng sao?”
Lý Tứ ngẩn ra: “Không… này …”
Gã vốn định nói “không phải”, Tiểu Chu lại nói: “Mai … thì ra là Mai … Mai cái gì, ngươi chớ có sợ, cho dù là quan nhất phẩm triều đình, đã dám làm ra cái việc ám sát Hoáng Thượng này, cũng không sợ không thể xử tội hắn.”
Lý Tứ vốn là người thông minh, vừa nghe lời này, lập tức nói lớn: “Chính … chính là Mai đại nhân!”
Tiểu Chu tươi cười nói: ” Lý Tứ to gan, ngươi nói bậy bạ gì đó, Mai Tiếu Lâu Mai đại nhân là Hình bộ thị lang, sao lại có thể có âm mưu này?”(nếu ai còn nhớ thì thằng cha này chính là anh của cháu Mai Tiếu Khanh, cháu bắt nạt em Tiểu Chu lần trước:v)
Lý Tứ kêu lên: “Tiểu nhân không nói bậy, đúng là Mai đại nhân vẽ đường ra điện Vĩnh Hòa cho tiểu nhân, tiểu nhân mới có thể một đường tìm đến!”
Tiểu Chu nhíu mày: “Mai đại nhân luôn vì nước thương dân, như thế nào lại làm ra việc động trời này?”
Lý Tứ nói: “Quan gia hãy suy nghĩ một chút, nếu không phải có người nội ứng, chúng ta là người giang hồ, sao có thể thông thạo đường xá trong cung?”
“Nói như vậy ——” Tiểu Chu nói “Sự tình quan trọng, phải nhanh chóng bẩm báo Hoàng Thượng!”
Tư Mã Lan Thành vừa nghe tin phạm nhân đã nhận tội, vội chạy vào cung bí mật báo cáo. Chu Viêm Minh nghe xong bật cười: “Bộ dáng ngươi như vậy là sao.”
Tư Mã Lan Thành quỳ sát: “Hoàng Thượng, hai kẻ trộm sao có thời gian rảnh nói chuyện thời tiết, bọn họ cũng dường như nói chuyện khác, nhưng Nghiêm đại nhân như vậy ——”
“Trẫm cũng biết, bất quá là tặng y hai người để y vui vẻ thôi.” Chu Viêm Minh vừa tức vừa cười nói “Người này một ngày không sinh sự không đươc, một ngày cũng không muốn bình an, thật sự không thể đối xử hòa nhã với y được, thôi, việc này do trẫm mà ra, liền để trẫm thay y giải quyết đi.”
Dứt lời thay quần áo, theo Tư Mã Lan Thành chạy tới hình bộ đại đường.
Lại nói trên hình đường, Tiểu Chu bắt Lý Tứ ký tên đóng dấu. Y chỉ mất hai ngày đã khiến hai gã phạm nhân ý chí đanh thép phải mở khớp hàm, thật lợi hại, làm cho đám ngục tốt quen nhìn cảnh tra tấn cũng phát lạnh, huyên náo truyền miệng nhau, nói vị Nghiêm Tiểu Chu Nghiêm đại nhân này trăm triệu lần không được động tới.
Nghiêm Tiểu Chu thu bản khai, tinh tế quan sát một lúc lâu, thấy có chút không vừa ý, nhưng phạm nhân đã khai, muốn như ý sợ sẽ lộ nhiều chuyện, đành phải đem bản khai nhét vào ống tay áo, chuẩn bị tiến cung bẩm báo.
Đi đến cửa Hình bộ đại đường, y đột nhiên thấy hoa mắt, bên tai văng vẳng tiếng một người quát: “Cẩu quan, ngươi làm nhục người khác như vậy, lại sinh ra tâm địa gì, hôm nay ta nhất định phải thay sư ca móc tim ngươi ra nhìn xem!”
Còn chưa thấy rõ người, trường kiếm đã đâm xuyên qua ngực, Tiểu Chu chỉ cảm thấy trên ngực một trận cự đau, người trước mặt mắt chợt lóe, rõ ràng là Hàn quý nhân của điện Hoa Dương!
Hàn quý nhân một chiêu trúng đích, nhìn đám người xôn xao bàn tán xung quanh: “Sư ca vì ta chịu nhục, ta vì hắn mà chết, thiên đạo tuần hoàn, chết không hối hận!”
Nói xong tự rút kiếm đâm vào chính mình, máu tươi phun nhiễm đỏ mặt đất!
Chu Viêm Minh vừa từ trong cung ra thấy tình hình như vậy, ba hồn sáu phách đều bay lên, một tay ôm Tiểu Chu vào trong lòng, liều mạng lay y nói: “Nghiêm Tiểu Chu, ngươi tỉnh lại cho trẫm, nếu ngươi dám chết, trẫm sẽ giết cả nhà ngươi!”
Quan viên bốn phía bị dọa một trận sợ tới mức trên mặt không có biểu tình, chỉ thấy Thánh Thượng luôn hà khắc này nửa quỳ trên bùn đất, bế Nghiêm Tiểu Chu cơ hồ sắp khóc.
Tư Mã Lan Thành cũng một đầu mồ hôi lạnh, kéo tay Chu Viêm Minh nói: “Hoàng Thượng … Hoàng Thượng xin nén bi thương, Nghiêm đại nhân nhân hi sinh vì nhiệm vụ, thật sự nên khen ngợi…”
“Ngươi chết thì có!” Chu Viêm Minh xoay tay đẩy hắn lui vài chục bước, ngã ngồi trên mặt đất, lớn tiếng quát: “Truyền ngự y, mau truyền ngự y, hôm nay nếu để y chết, người ở đây không ai có thể sống!”
Tiểu Chu bị thương rất nặng, mấy ngày liền sinh tử khó lường, giờ đây mới hơi thấy khởi sắc. Ngự y nói nếu không phải gan của y so với người khác hơi lệch sang phải, thì mệnh này khó bảo toàn.
Phúc Hỉ ngày ngày trông coi y, cho y uống thuốc cũng thật phiền, chỉ có thể đưa vào từng chút một. Phúc Hỉ cười nói: “Nghiêm đại nhân mau để Hoàng Thượng nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay, người đã tự bóp nát trái tim rồi.”
Tiểu Chu cũng không nói nhiều, y vốn không thích nằm yên một chỗ, bị nhốt trong phòng cũng thấy buồn, đành lấy mấy quyển sách đọc giết thời gian.
Chu Viêm Minh ngẫu nhiên tới, cũng vừa lúc y bước ra, hai người chân chính ngồi xuống một chỗ, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Lại qua 1 thời gian nữa, Tiểu Chu nói phải về phủ. Phúc Hỉ nhìn Chu Viêm Minh cười nói: “Hoàng Thượng, người xem Nghiêm đại nhân này, thật sự là có phúc không biết hưởng. Với thân phận như Nghiêm đại sao có thể ở trong cung dưỡng thương?”
Chu Viêm Minh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn đành ngậm miệng, không dám nhiều lời thị phi. Chu Viêm Minh trong lòng rối tung, cũng không rảnh cùng hắn so đo. Tùy ý bước vài bước, vừa nhấc mắt, mới phát hiện không ngờ đã tới thiên điện Tiểu Chu ở. Cung nữ mắt sắc đứng trước cửa quát một tiếng cung nghênh thánh giá, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.
Chu Viêm Minh đi thẳng vào phòng, phòng ngủ buông màn hờ hững, nhìn qua khe hở thấy Tiểu Chu ngồi ở trên giường, hai tay ôm lô sưởi ấm, tỏ vẻ khó hiểu, đem mặt áp lên trên, bất giác nở nụ cười.
Hắn tới gần Tiểu Chu mới phát hiện, kinh ngạc kêu một tiếng Hoàng Thượng, nhưng cũng không gượng dậy được. Chu Viêm Minh ngồi xuống bên cạnh, hồi lâu mới nói: “Trong phòng lò sưởi không đủ sao? Sao còn lạnh thành cái dạng này.”
Tiểu Chu nói: “Thần từ nhỏ đã lạnh như vậy, là bệnh cũ.”
Hai người giống như bằng hữu ngồi tâm sự, nhưng hầu như không nói gì. Ngẫu nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng rung động, Tiểu Chu nhẹ giọng nói: “Thần nhiều ngày được Hoàng Thượng chiếu cố, hiện giờ vết thương đã tốt lên, có phải hay không ——”
Chu Viêm Minh nhìn y nói: “Ngươi muốn trở về?”
“Ở lại trong cung lâu, thật kỳ cục.”
Chu Viêm Minh nói: “Nếu ta không cho phép?”
Tiểu Chu chấn động, Chu Viêm Minh cười lạnh: “Ngươi làm rất tốt, nhưng hình như còn có gì chưa minh bạch?”
Tiểu Chu mắt nhìn hỏa lò kinh ngạc đến xuất thần, Chu Viêm Minh nói: “Chỉ sợ ngươi một bước ra cửa cung, sẽ bị nhà họ Mai khiến cho thịt nát xương tan.”
Tiểu Chu thản nhiên nói: “Như vậy, thần sợ là không thể tuân mệnh.”
Chu Viêm Minh giơ tay tát y một cái thật mạnh. Tiểu Chu nửa nằm trên giường, Chu Viêm Minh nắm lấy bả vai y, lạnh lùng nói: “Mai thị huynh đệ đã đắc tội gì với ngươi, mà ngươi phải tru di cửu tộc hắn mới cam lòng?”
Y cắn chặt khớp hàm không chịu lên tiếng. Chu Viêm Minh khẽ thở dài: “Hàn quý nhân cùng người tư thông, huynh đệ hai người kia mang nàng chạy ra cửa cung, nàng không chịu. Hai người ấy khi Hàn quý nhân vừa chết, bọn họ không biết từ đâu nghe được tin tức, lập tức đòi khai báo lại. Ngươi tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, thiên y vô phùng, lại không biết lưới trời tuy thưa mà khó lọt.”
Tiểu Chu lẳng lặng nói: “Cũng có thể nói câu ý trời không thể làm sai, nên sửa thành ý vua không thể cãi!”
Chu Viêm Minh nói: “Ngươi nên biết như vậy là tốt nhất!”
Tiểu Chu ho vài tiếng, Chu Viêm Minh liền đem y ủ ấm trong lồng ngực, thanh âm hết sức ôn nhu nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời trẫm, trẫm sao có thể làm khó ngươi.”
Tiểu Chu lại nói: “Chỉ sợ những người đó cũng sẽ không dễ dàng buông tha.”
Chu Viêm Minh sắc mặt hơi trầm xuống, hắn âm thầm lo lắng, cũng đang nghĩ tới chuyện này, Mai Tiếu Lâu sẽ không buông tha Tiểu Chu.
……………
Chu Viêm Minh biết Cảnh Loan Từ tâm địa lương thiện, liền bàn bạc với y, nào biết Cảnh Loan Từ nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, thứ cho thần nói thẳng, về công, Nghiêm Tiểu Chu loạn triều khi dễ quần thần. Về tư, y mị quân chủ, không nghe lệnh vua, tội không thể tha, là trăm triệu lần không thể lưu lại.”
Chu Viêm Minh nói: “Nếu trẫm nhất định muốn giữ y lại?”
Cảnh Loan Từ dập đầu: “Giang sơn hay mỹ nhân, Hoàng Thượng trong lòng sớm đã có câu trả lời!”
Chu Viêm Minh nói: “Ngươi đừng dùng mũ quan uy hiếp trẫm, trẫm chỉ hỏi ngươi, người này, ngươi thật sự không giữ?”
Cảnh Loan Từ ngang nhiên nói: “Thần không dám lấy uy tín của Hoàng Thượng ra để đùa.”
Chu Viêm Minh nói: “Nếu ngươi không chịu giúp, trẫm sẽ tặng người này cho Trấn nam vương gia. Người này, thanh danh trên triều đình như thế nào ngươi cũng đã biết, cùng với mệnh lệnh ngươi đi theo tháp tùng, chẳng phải sẽ khiến hắn phái vạn người đi theo sao!”
Cảnh Loan Từ vô luận như thế nào cũng không tin nổi, Chu Viêm Minh có thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, không khỏi cười khổ nói: “Chỉ vì Nghiêm Tiểu Chu kia, Hoàng Thượng lại đem quần thần, huynh đệ cùng giang sơn này không để vào mắt sao?”
………..
Chu Viêm Minh nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh, một tay ôm Tiểu Chu siết chặt trong lồng ngực: “Trẫm vì ngươi gặp bao trắc trở, ngươi cũng nên có chút thành ý chứ?”
Tiểu Chu miệng vết thương đau nhức khó nhịn, một tay che bụng cúi thắt lưng, cũng không hé răng.
Chu Viêm Minh dùng sức nâng mặt y: “Sao, ngươi không cam lòng?”
Hắn cười lạnh, đưa tay chỉ cổ áo y: “Cởi quần áo, còn muốn trẫm hầu hạ ngươi sao? Ngươi ngày sau thành danh là nhờ vào đó, còn mong trẫm có thể sủng ngươi một thời gian sao, nên suy nghĩ một chút đi!”
Chân Trương Tam vẫn còn nguyên que nhọn, qua một đêm dường như mất hết sức lực, sắc mặt thảm hại, đầu bù tóc rối, nhưng vẫn ngang ngạnh mắng: “Ta phỉ nhổ tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Tiểu Chu mỉm cười nói: ” Trương đại hiệp muốn tiếp tục sao?”
Y vỗ tay mấy cái, ngục tốt liền mang lên một thùng sắt, ẩn ẩn nghe thấy tiếng động mạnh mẽ bên trong. Tiểu Chu thập phần tao nhã đứng thẳng nói: “Hải Nam có rắn Danh Dĩnh, Hoan Hỷ có thể đào hang. Có một lần ta cùng với người khác đánh đố, không biết là trên cơ thể người có bao nhiêu “cái động”? Hôm nay chúng ta sẽ đếm xem.”
Hai tên ngục tốt tới gần Trương Tam giữ chặt gã. Từ bên trong thùng sắt, răng nọc của loài rắn vốn đã bừng bừng khí thế. Cảm nhận thấy hơi nóng phát ra từ cơ thể người, lập tức quẫy thật mạnh. Trương Tam kinh hãi muốn chết, kêu thảm trong lòng, nghĩ muốn chạy trốn, nhưng con rắn này lại sớm gắt gao cuốn lấy gã, theo miệng gã mà chui vào. Gã dồn khí lực túm lấy nó lôi ra, nhưng rồi một con rắn khác lại chui vào, hạ thể bị đàn rắn mở ra, hậu môn, lỗ tai, lỗ mũi, cứ thế không một “cái động” nào trên cơ thể không bị rắn xâm nhập, Trương Tam sợ hãi cực điểm kêu lên thảm thiết, mà cũng không thể kêu ra tiếng.
Lý Tứ cùng phần đông ngục tốt đã bị cảnh trước mắt làm sợ hãi tới mức trợn mắt há mồm, Tiểu Chu lại nhìn cảnh này thật âu yếm, ánh mắt ôn nhu như ngắm cánh hoa nổi trên mặt nước.
Lý Tứ rốt cục không thể nhịn được nữa, thét chói tai: “Ta khai, quan gia, ta khai là được mà!”
Tiểu Chu trên mặt luôn giữ vẻ đoan chính, giờ đây hiện lên tia cười yếu ớt: “Vội cái gì, hiện giờ ta cũng không nóng nảy đâu.”
Lý Tứ kêu lên: “Quan gia, quan gia, tha cho chúng ta đi, là Hàn quý …”
Tiểu Chu cười lạnh nhìn gã, nói: “Tiết trời mùa đông lạnh giá (Hàn thiên)khiến ngươi nói cũng không rõ ràng sao?”
Lý Tứ ngẩn ra: “Không… này …”
Gã vốn định nói “không phải”, Tiểu Chu lại nói: “Mai … thì ra là Mai … Mai cái gì, ngươi chớ có sợ, cho dù là quan nhất phẩm triều đình, đã dám làm ra cái việc ám sát Hoáng Thượng này, cũng không sợ không thể xử tội hắn.”
Lý Tứ vốn là người thông minh, vừa nghe lời này, lập tức nói lớn: “Chính … chính là Mai đại nhân!”
Tiểu Chu tươi cười nói: ” Lý Tứ to gan, ngươi nói bậy bạ gì đó, Mai Tiếu Lâu Mai đại nhân là Hình bộ thị lang, sao lại có thể có âm mưu này?”(nếu ai còn nhớ thì thằng cha này chính là anh của cháu Mai Tiếu Khanh, cháu bắt nạt em Tiểu Chu lần trước:v)
Lý Tứ kêu lên: “Tiểu nhân không nói bậy, đúng là Mai đại nhân vẽ đường ra điện Vĩnh Hòa cho tiểu nhân, tiểu nhân mới có thể một đường tìm đến!”
Tiểu Chu nhíu mày: “Mai đại nhân luôn vì nước thương dân, như thế nào lại làm ra việc động trời này?”
Lý Tứ nói: “Quan gia hãy suy nghĩ một chút, nếu không phải có người nội ứng, chúng ta là người giang hồ, sao có thể thông thạo đường xá trong cung?”
“Nói như vậy ——” Tiểu Chu nói “Sự tình quan trọng, phải nhanh chóng bẩm báo Hoàng Thượng!”
Tư Mã Lan Thành vừa nghe tin phạm nhân đã nhận tội, vội chạy vào cung bí mật báo cáo. Chu Viêm Minh nghe xong bật cười: “Bộ dáng ngươi như vậy là sao.”
Tư Mã Lan Thành quỳ sát: “Hoàng Thượng, hai kẻ trộm sao có thời gian rảnh nói chuyện thời tiết, bọn họ cũng dường như nói chuyện khác, nhưng Nghiêm đại nhân như vậy ——”
“Trẫm cũng biết, bất quá là tặng y hai người để y vui vẻ thôi.” Chu Viêm Minh vừa tức vừa cười nói “Người này một ngày không sinh sự không đươc, một ngày cũng không muốn bình an, thật sự không thể đối xử hòa nhã với y được, thôi, việc này do trẫm mà ra, liền để trẫm thay y giải quyết đi.”
Dứt lời thay quần áo, theo Tư Mã Lan Thành chạy tới hình bộ đại đường.
Lại nói trên hình đường, Tiểu Chu bắt Lý Tứ ký tên đóng dấu. Y chỉ mất hai ngày đã khiến hai gã phạm nhân ý chí đanh thép phải mở khớp hàm, thật lợi hại, làm cho đám ngục tốt quen nhìn cảnh tra tấn cũng phát lạnh, huyên náo truyền miệng nhau, nói vị Nghiêm Tiểu Chu Nghiêm đại nhân này trăm triệu lần không được động tới.
Nghiêm Tiểu Chu thu bản khai, tinh tế quan sát một lúc lâu, thấy có chút không vừa ý, nhưng phạm nhân đã khai, muốn như ý sợ sẽ lộ nhiều chuyện, đành phải đem bản khai nhét vào ống tay áo, chuẩn bị tiến cung bẩm báo.
Đi đến cửa Hình bộ đại đường, y đột nhiên thấy hoa mắt, bên tai văng vẳng tiếng một người quát: “Cẩu quan, ngươi làm nhục người khác như vậy, lại sinh ra tâm địa gì, hôm nay ta nhất định phải thay sư ca móc tim ngươi ra nhìn xem!”
Còn chưa thấy rõ người, trường kiếm đã đâm xuyên qua ngực, Tiểu Chu chỉ cảm thấy trên ngực một trận cự đau, người trước mặt mắt chợt lóe, rõ ràng là Hàn quý nhân của điện Hoa Dương!
Hàn quý nhân một chiêu trúng đích, nhìn đám người xôn xao bàn tán xung quanh: “Sư ca vì ta chịu nhục, ta vì hắn mà chết, thiên đạo tuần hoàn, chết không hối hận!”
Nói xong tự rút kiếm đâm vào chính mình, máu tươi phun nhiễm đỏ mặt đất!
Chu Viêm Minh vừa từ trong cung ra thấy tình hình như vậy, ba hồn sáu phách đều bay lên, một tay ôm Tiểu Chu vào trong lòng, liều mạng lay y nói: “Nghiêm Tiểu Chu, ngươi tỉnh lại cho trẫm, nếu ngươi dám chết, trẫm sẽ giết cả nhà ngươi!”
Quan viên bốn phía bị dọa một trận sợ tới mức trên mặt không có biểu tình, chỉ thấy Thánh Thượng luôn hà khắc này nửa quỳ trên bùn đất, bế Nghiêm Tiểu Chu cơ hồ sắp khóc.
Tư Mã Lan Thành cũng một đầu mồ hôi lạnh, kéo tay Chu Viêm Minh nói: “Hoàng Thượng … Hoàng Thượng xin nén bi thương, Nghiêm đại nhân nhân hi sinh vì nhiệm vụ, thật sự nên khen ngợi…”
“Ngươi chết thì có!” Chu Viêm Minh xoay tay đẩy hắn lui vài chục bước, ngã ngồi trên mặt đất, lớn tiếng quát: “Truyền ngự y, mau truyền ngự y, hôm nay nếu để y chết, người ở đây không ai có thể sống!”
Tiểu Chu bị thương rất nặng, mấy ngày liền sinh tử khó lường, giờ đây mới hơi thấy khởi sắc. Ngự y nói nếu không phải gan của y so với người khác hơi lệch sang phải, thì mệnh này khó bảo toàn.
Phúc Hỉ ngày ngày trông coi y, cho y uống thuốc cũng thật phiền, chỉ có thể đưa vào từng chút một. Phúc Hỉ cười nói: “Nghiêm đại nhân mau để Hoàng Thượng nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay, người đã tự bóp nát trái tim rồi.”
Tiểu Chu cũng không nói nhiều, y vốn không thích nằm yên một chỗ, bị nhốt trong phòng cũng thấy buồn, đành lấy mấy quyển sách đọc giết thời gian.
Chu Viêm Minh ngẫu nhiên tới, cũng vừa lúc y bước ra, hai người chân chính ngồi xuống một chỗ, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Lại qua 1 thời gian nữa, Tiểu Chu nói phải về phủ. Phúc Hỉ nhìn Chu Viêm Minh cười nói: “Hoàng Thượng, người xem Nghiêm đại nhân này, thật sự là có phúc không biết hưởng. Với thân phận như Nghiêm đại sao có thể ở trong cung dưỡng thương?”
Chu Viêm Minh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn đành ngậm miệng, không dám nhiều lời thị phi. Chu Viêm Minh trong lòng rối tung, cũng không rảnh cùng hắn so đo. Tùy ý bước vài bước, vừa nhấc mắt, mới phát hiện không ngờ đã tới thiên điện Tiểu Chu ở. Cung nữ mắt sắc đứng trước cửa quát một tiếng cung nghênh thánh giá, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.
Chu Viêm Minh đi thẳng vào phòng, phòng ngủ buông màn hờ hững, nhìn qua khe hở thấy Tiểu Chu ngồi ở trên giường, hai tay ôm lô sưởi ấm, tỏ vẻ khó hiểu, đem mặt áp lên trên, bất giác nở nụ cười.
Hắn tới gần Tiểu Chu mới phát hiện, kinh ngạc kêu một tiếng Hoàng Thượng, nhưng cũng không gượng dậy được. Chu Viêm Minh ngồi xuống bên cạnh, hồi lâu mới nói: “Trong phòng lò sưởi không đủ sao? Sao còn lạnh thành cái dạng này.”
Tiểu Chu nói: “Thần từ nhỏ đã lạnh như vậy, là bệnh cũ.”
Hai người giống như bằng hữu ngồi tâm sự, nhưng hầu như không nói gì. Ngẫu nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng rung động, Tiểu Chu nhẹ giọng nói: “Thần nhiều ngày được Hoàng Thượng chiếu cố, hiện giờ vết thương đã tốt lên, có phải hay không ——”
Chu Viêm Minh nhìn y nói: “Ngươi muốn trở về?”
“Ở lại trong cung lâu, thật kỳ cục.”
Chu Viêm Minh nói: “Nếu ta không cho phép?”
Tiểu Chu chấn động, Chu Viêm Minh cười lạnh: “Ngươi làm rất tốt, nhưng hình như còn có gì chưa minh bạch?”
Tiểu Chu mắt nhìn hỏa lò kinh ngạc đến xuất thần, Chu Viêm Minh nói: “Chỉ sợ ngươi một bước ra cửa cung, sẽ bị nhà họ Mai khiến cho thịt nát xương tan.”
Tiểu Chu thản nhiên nói: “Như vậy, thần sợ là không thể tuân mệnh.”
Chu Viêm Minh giơ tay tát y một cái thật mạnh. Tiểu Chu nửa nằm trên giường, Chu Viêm Minh nắm lấy bả vai y, lạnh lùng nói: “Mai thị huynh đệ đã đắc tội gì với ngươi, mà ngươi phải tru di cửu tộc hắn mới cam lòng?”
Y cắn chặt khớp hàm không chịu lên tiếng. Chu Viêm Minh khẽ thở dài: “Hàn quý nhân cùng người tư thông, huynh đệ hai người kia mang nàng chạy ra cửa cung, nàng không chịu. Hai người ấy khi Hàn quý nhân vừa chết, bọn họ không biết từ đâu nghe được tin tức, lập tức đòi khai báo lại. Ngươi tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, thiên y vô phùng, lại không biết lưới trời tuy thưa mà khó lọt.”
Tiểu Chu lẳng lặng nói: “Cũng có thể nói câu ý trời không thể làm sai, nên sửa thành ý vua không thể cãi!”
Chu Viêm Minh nói: “Ngươi nên biết như vậy là tốt nhất!”
Tiểu Chu ho vài tiếng, Chu Viêm Minh liền đem y ủ ấm trong lồng ngực, thanh âm hết sức ôn nhu nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời trẫm, trẫm sao có thể làm khó ngươi.”
Tiểu Chu lại nói: “Chỉ sợ những người đó cũng sẽ không dễ dàng buông tha.”
Chu Viêm Minh sắc mặt hơi trầm xuống, hắn âm thầm lo lắng, cũng đang nghĩ tới chuyện này, Mai Tiếu Lâu sẽ không buông tha Tiểu Chu.
……………
Chu Viêm Minh biết Cảnh Loan Từ tâm địa lương thiện, liền bàn bạc với y, nào biết Cảnh Loan Từ nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, thứ cho thần nói thẳng, về công, Nghiêm Tiểu Chu loạn triều khi dễ quần thần. Về tư, y mị quân chủ, không nghe lệnh vua, tội không thể tha, là trăm triệu lần không thể lưu lại.”
Chu Viêm Minh nói: “Nếu trẫm nhất định muốn giữ y lại?”
Cảnh Loan Từ dập đầu: “Giang sơn hay mỹ nhân, Hoàng Thượng trong lòng sớm đã có câu trả lời!”
Chu Viêm Minh nói: “Ngươi đừng dùng mũ quan uy hiếp trẫm, trẫm chỉ hỏi ngươi, người này, ngươi thật sự không giữ?”
Cảnh Loan Từ ngang nhiên nói: “Thần không dám lấy uy tín của Hoàng Thượng ra để đùa.”
Chu Viêm Minh nói: “Nếu ngươi không chịu giúp, trẫm sẽ tặng người này cho Trấn nam vương gia. Người này, thanh danh trên triều đình như thế nào ngươi cũng đã biết, cùng với mệnh lệnh ngươi đi theo tháp tùng, chẳng phải sẽ khiến hắn phái vạn người đi theo sao!”
Cảnh Loan Từ vô luận như thế nào cũng không tin nổi, Chu Viêm Minh có thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, không khỏi cười khổ nói: “Chỉ vì Nghiêm Tiểu Chu kia, Hoàng Thượng lại đem quần thần, huynh đệ cùng giang sơn này không để vào mắt sao?”
………..
Chu Viêm Minh nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh, một tay ôm Tiểu Chu siết chặt trong lồng ngực: “Trẫm vì ngươi gặp bao trắc trở, ngươi cũng nên có chút thành ý chứ?”
Tiểu Chu miệng vết thương đau nhức khó nhịn, một tay che bụng cúi thắt lưng, cũng không hé răng.
Chu Viêm Minh dùng sức nâng mặt y: “Sao, ngươi không cam lòng?”
Hắn cười lạnh, đưa tay chỉ cổ áo y: “Cởi quần áo, còn muốn trẫm hầu hạ ngươi sao? Ngươi ngày sau thành danh là nhờ vào đó, còn mong trẫm có thể sủng ngươi một thời gian sao, nên suy nghĩ một chút đi!”