Bằng không hôn sự của nhà bà.....Chỉ mong con bé này không có việc gì.
Hỉ sự với tang sự tổ chức cùng nhau, không phải rất đen đủi sao.Chờ trong chốc lát, thầy thuốc trong thôn chạy tới.
Đuổi đi đám người, liền cấp Lý Tiểu Nguyệt kiểm tra, "Mau, mọi người tránh ra hết đi, vây quanh như vậy, sẽ làm ảnh hưởng đến người bệnh."Đặng Lan lập tức nổi điên đem mọi người đẩy ra, trong miệng lẩm bẩm," Con gái tôi sẽ không có việc gì! Không thể làm con gái tôi xảy ra chuyện gì!...Con bé mà có chuyện gì tôi phải làm sao bây giờ?"Đặng Lan đau đớn tê tâm liệt phế gào to, bà chỉ có một người con gái, còn trông cậy cô gả vào nhà tốt, bà có thể kiếm được một chút tiền.
Con bé nếu chết, bà liền bị thiệt hại nhiều nha!Thầy thuốc Phùng Nhị Cẩu kiểm tra một chút, trừng mắt nhìn Đặng Lan," Tường đất này sao có thể làm chết người! Không chết được, chỉ là bị đâm đến hôn mê, đỡ con bé vào phòng nằm đi, tôi sẽ kê đơn thuốc cho."Đặng Lan nhìn Lý Đại Quải đứng trước cửa nhà, " Đại Quải mau tới đây, giúp đỡ đem em gái con nâng về nhà đi,"Lý Đại Quải im lặng nhìn một cái, sau đó xoay người đi về phòng như người mất hồn.Đặng Lan chỉ có thể nhờ thím Dương giúp đỡ, vất vả lắm mới đem con gái nâng vào phòng được.Nghe được con gái không có việc gì, sức chiến đấu của Đặng Lan lại như bơm máu sống lại, trực tiếp đập cửa Cố gia."Nghiêm Chi , cô ra đây cho tôi! Cô đừng nghĩ rằng cô trốn trong nhà, tôi liền không tìm được.
Cô hoặc chết ở bên trong, hoặc là cút ra đây cho tôi! Con gái tôi xảy ra chuyện này, là do nhà cô! Cô nhìn xem cô dạy con trai tốt chưa kìa, muốn bức tử con gái tôi! Bồi tiền...!bồi tiền thuốc men cho tôi"Đặng Lan chính là thuốc cao bôi trên da chó, ai trêu chọc vào chính là xui xẻo.Nghiêm Chi đứng ngồi không yên nhìn Đặng Lan đập cửa điên cuồng, tay bà nắm chặt nhưng vẫn đứng dậy đem cửa mở ra.Đặng Lan trực tiếp chạy vào, chỉ mũi Nghiêm Chi gào to," Nghiêm Chi, tiền đâu? Tiền thuốc men, các ngươi phải bồi tiền thuốc men cho tiểu Nguyệt nhà chúng ta...!còn có thanh danh của con gái tôi đã bị con trai cô hủy hoại...Các người cần thiết phải cưới Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi, nếu không tôi liền đi đại đội nháo lên, không được thì đi phụ nữ chủ nhiệm trong thành nháo! Không có lý nào mà đem con gái tôi khi dễ như thế.."Nghiêm Chi tuy rằng tính tình ôn hòa nhưng Đặng Lan đều khinh lên đầu bà như vậy, bà sao có nhẫn, " Tiền? Không có khả năng! Cưới? càng không thể! Con gái bà muốn vội vàng đi tìm chết như vậy, liên quan gì đến Cố gia nhà chúng tôi...!Bà dù có nháo đến trung ương thì nhà chúng tôi cũng sẽ không cưới con gái nhà bà"Đặng Lan dậm chân," Không cưới? Vậy thì bồi tiền! tiền thuốc men hết khối, còn có phí tổn thất danh dự nữa!"Nghiêm Chi chỉ thẳng vào mũi Đặng Lan," Bà cái đồ đàn bà lòng dạ hiểm độc..
Bà sao không giết hết nhà chúng tôi đi! khối? Không có..
một phân tiền cũng không có"Đặng Lan liếc mắt xung quanh liền nhìn thấy nhiều đồ vật mới Cố gia đặt mua để cưới vợ, " Không bồi tiền...!A...!không có cửa đâu."Không bồi thì bà trực tiếp ra tay đoạt, Nghiêm Chi thấy thế lập tức nhào đến bảo vệ đồ vật.Hai người đụng tay đụng chân, lập tức xảy ra tranh chấp, Đặng Lan đá vào chân Nghiêm Chi, Nghiêm Chi không cam lòng kéo tóc Đặng Lan, đánh nhau thành một đoàn.Đang ở trong phòng đọc sách, Cố Thiêm Hành rốt cuộc nghe không nổi nữa, ném sách trong tay xuống, đi đến phòng khách, " Dừng tay"Đặng Lan nhìn Cố Thiêm Hành đi ra, trên mặt cũng không chút rụt rè, " Cố Thiêm Hành, đều là do cậu, cậu phải đối với con gái tôi phụ trách! bồi thường tiền thuốc men còn có phí thanh danh, bằng không, cậu phải cưới con gái tôi!"Cố gia này là nhà có tiền, bà cũng có thể lâu lâu vớt vát một chút.
Con gái gả qua, cách nhà mẹ đẻ gần, dù Cố Thiêm Hành có chết thì trước đó con bé cũng có thể moi chút ít về cho bà.Sau đó Cố Thiêm Hành chết, bà sẽ cho con gái bà tái giá, dù sao thì con gái bà tuổi còn nhỏ, lại trẻ đẹp, ôi sao bà lại không nghĩ tới sớm hơn a....Do bây giờ nhìn thấy Cố gia chuẩn bị đồ vật phong phú cưới vợ, bà lúc này mới biết Cố gia đáy sâu nha, chắc là nhận được không ít tiền an ủi.Đặng Lan liền nghĩ ra ý tưởng muốn lấy hết tiền của nhà họ Cố.Nghiêm Chi sao có thể cho Đặng Lan phá hủy cọc hôn sự bà vất vả hao hết tâm tư mới tạo thành được, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, một tay liền ấn ngã Đặng Lan xuống đất," Thiêm Hành, con đừng sợ! mẹ có thể đánh thắng bà ta, con yên tâm cưới người con thích, còn Lý Tiểu Nguyệt kia, không thể cưới! Mẹ như thế nào thì con gái cũng như vậy thôi....Con đã nói rõ ràng như thế mà con bé kia lại dùng tính mạng uy hiếp con! thật là một người đàn bà đanh đá! con không thể cưới con bé đó..."Đặng Lan hét chói tai, " Nghiêm Chi ngươi cái đồ quả phụ, cô có tin tôi hôm nay sẽ đánh chết cô không?....!Con gái tôi thanh thanh bạch bạch hoàng hoa khuê nữ lại vì con trai cô mà tự sát...!Cô cư nhiên còn nói khó nghe như vậy."" Chính vì loại người như bà, mới dạy dỗ ra loại người không biết yêu quý mạng sống như vậy, không quan tâm danh tiết, đồ con gái không biết xấu hổ..."Cố Thiêm Hành hoàn toàn không nhìn được nữa, nhưng muốn anh ngăn trò khôi hài này lại cũng không được.
Cho nên anh xoay người vào phòng, không đến chốc lát đã quay trở lại nhưng trên tay lại nhiều hơn một cây súng.Họng súng chống trên trán Đặng Lan, " Dừng tay"Đặng Lan giật mình một cái, tròng mắt cứng đờ một chỗ nhìn chằm chằm súng trên trán mình, thân thể run run, " Cố..
Cố Thiêm Hành..
tiểu Thiêm...!Thím là trưởng bối...cháu...!cháu cư nhiên lấy súng chỉa vào thím...vô...vô pháp vô thiên..."Cố Thiêm Hành nheo hai mắt lại, " Tôi ở trong đội quản lý hơn người, ai mà không sợ, không phục họng súng của tôi...!Thím Lý, đi nhanh! Đi Cục Công An nói cho rõ ràng!.
Xem Cố Thiêm Hành tôi có phải phụ trách cưới Lý Tiểu Nguyệt, có phải bồi tiền thuốc men cho cô ta hay không?"Đặng Lan biết Cố Thiêm Hành từng ở trên chiến trường, nổ súng giết qua địch nhân, nhưng sao có thể biết cậu ta cư nhiên quản lý hơn người! Ánh mắt tàn nhẫn giống như muốn ăn thịt người như vậy...Một phụ nữ nông thôn chưa thấy qua việc đời, núi lớn đều chưa đi qua, đối mặt với họng súng, cơ thể run run, " Thím...thím đầu óc rối loạn, nhất thời không được rõ ràng..
Tiểu Thiêm à, cháu đừng cùng thím Lý so đo...!Bây giờ đến lúc về nhà nấu cơm tối rồi, thím về đây..."Đặng Lan xoay người liền chạy trốn nhanh hơn thỏ.Nghiêm Chi thở phào nhẹ nhõm, giống như quả bóng xì hơi, ngã ngồi trên mặt đất, " Tiểu Thiêm, đều do mẹ vô dụng.Cố Thiêm Hành buông súng trong tay ra, đem Nghiêm Chi đỡ lên," Không phải mẹ vô dụng mà ngài quá thiện lương, cho nên thím Lý liền bò lên đầu ngài khi dễ, không có việc gì..
về sau còn có con đây"Nghiêm Chi kích động vỗ vỗ tay Cố Thiêm Hành, đời này bà lấy làm tự hào nhất chính là người con trai này, cố tình...!trời cao không công bằng...Bà không màng tất cả giao con trai cho quốc gia..
hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi, nhưng trở về lại thương tích đầy mình.
Bà dù có oán, có hận cũng biết làm thế nào, đây là lựa chọn của bà.Nếu biết kết quả sẽ như thế này, bà tình nguyện cho thằng bé ở nhà bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cũng không cho đến chỗ đó mạo hiểm.Đặng Lan trở về sợ đến mức tè ra quần, Lý Đại Quải liếc mắt đã nhìn thấy, gương mặt hiện lên chán ghét, ghét bỏ nói, " Mất mặt xấu hổ"Đặng Lan nghe những lời này, chớp chớp mắt, nước mắt lớn nhỏ thi nhau rơi xuống," Con chê mẹ cho con mất mặt xấu hổ? Vậy em gái con muốn đi tìm chết, con làm cái gì đi?"Lý Đại Quải cười lạnh, " Con bé như vậy cũng không phải nhờ phúc của ngài à?.