Lý Đại Quải nắm chặt tay thành nắm đấm," Sao có thể?" Chúng ta hãy cùng nhau báo thù đi anh! Em hận Cố Thiêm Hành làm lơ em, anh tự nhiên cũng rất hận Khương Ninh phải không?, nếu không phải do cô ta, anh sao có thể mất công việc, thân bại danh liệt được...Lý Tiểu Nguyệt lôi kéo tay Lý Đại Quải, tiếp tục nói, " Anh, cô ta làm hại anh mất công việc, mất người yêu, mất tất cả, anh nên trả lại gấp bội cho cô ta chứ."Lý Đại Quải bị Lý Tiểu Nguyệt nói có chút mê hoặc, bắt đầu dao động.Đôi cẩu nam nữ, tôi nếu không sống tốt thì các ngươi cùng đừng mong được hạnh phúc mỹ mãn.........Chạng vạng.Khương Ninh cố ý theo Nghiêm Chi cùng nhau về thôn, còn xách theo bao lớn bao nhỏ.Hai người vừa vào cửa thôn đã trở thành đối tượng chú ý của mọi người."Ai nha, đây không phải là tiểu ninh sao? Sao bây giờ lại gầy nhiều như vậy?Vừa đi Khương Ninh vừa lễ phép chào hỏi mọi người.Khương Ninh vốn dĩ cao một mét sáu mươi tám, cho dù trước đó cân, nhìn cũng chỉ hơi cao to, hiện tại gầy đi hơn mười cân, ở trong mắt người trong thôn thì bây giờ là vừa vặn tốt.Rốt cuộc các ông bà cụ ở đây luôn cho rằng thân hình mượt mà thì sẽ sinh con rất tốt.
Hơn nữa, những đốm tàn nhang trên mặt Khương Ninh dần ít đi, làn da lại trắng như bột men, xinh đẹp đến lóa mắt, rất nhiều người trong thôn nhìn nửa ngày mới nhận ra cô.Ai cũng chú ý Khương Ninh biến đổi trở nên xinh đẹp, gầy đi nhiều nên tự nhiên xem nhẹ chuyện cô vì sao lại cùng Nghiêm Chi cùng nhau về thôn, còn giúp đỡ cầm bao lớn bao nhỏ cho bà nữa.Khương Ninh và Nghiêm Chi từ cửa thôn về đến cửa nhà Cố gia.
Dọc đường gặp phải không ít người, mỗi người đều kinh ngạc trước vẻ ngoài xinh đẹp của Khương Ninh lúc này.Mà sau khi nhìn hai người đi thật xa mới có người phản ứng lại, sao hai người này lại đi cùng nhau về? Chẳng lẽ cô dâu mới nhà họ Cố chính là Khương Ninh à?Lập tức trong thôn liền truyền khai, cô dâu mới nhà họ Cố chính là Khương Ninh!Một người bệnh, một người béo, ai ui, thật là xứng đôi nha.Đặng Lan trên ruộng đào đất nghe được những lời này, nhẹ bĩu bĩu môi, " Bà nói cái gì? Cô dâu mới nhà họ Cố là Khương Ninh mập mạp như heo kia sao?""Ai ui, Đặng đại tỷ, cái gì mà mập như heo, Tiểu Ninh bây giờ đã gầy đi nhiều rồi, mặt lại trắng nõn lên không ít, đẹp đến tỏa sáng, rốt cuộc là người trong thành, ăn mặc phong cách rất tây nha,"Đầu óc Đặng Lan ong lên một tiếng.Biến xinh đẹp? Đẹp đến tỏa sáng? Còn sắp gả cho Cố Thiêm Hành?Thân thể bà run lên, chỉ là thực mau phản ứng lại," A, biến xinh đẹp, còn sắp gả cho Cố Thiêm Hành một người bị bệnh sắp chết sao?""Bà đây là nói chua đi, bà không tin thì trở về nhìn xem""Tôi nói chua cái rắm! Khương Ninh là giày rách mà Đại Quải nhà chúng tôi không cần, Cố Thiêm Hành người nửa sống nửa chết nên chỉ xứng nhặt lại giày rách thôi! Dù cho Cố Thiêm Hành muốn cưới con gái tôi thì con gái tôi cũng không cần!"Đặng Lan nói vậy nhưng kỳ thật trong lòng rất không thoải mái.
Đứng đờ đẫn ở nơi đó, không biết nên ở lại cuốc đất tiếp hay về nhà nhìn xem." Sao lại nói là giày rách, tôi nhớ rõ sau khi kết hôn, Đại Quải một lần cùng không về qua thôn.
Ngày kết hôn, thằng bé cũng có ở lại qua đêm đâu...!Tiểu Ninh vẫn còn trong trắng mà."" A, Cái đồ mập như heo kia, Đại Quải nhà tôi chướng mắt, ghê tởm! Còn Cố Thiêm Hành sao, sợ là sẽ trực tiếp bị con heo mập kia đè chết! Còn động phòng, nói không chừng hôn lễ hôm nay, ngày mai sẽ là lễ tang đó,"" Ai ui, Đặng đại tỷ, bà sao lại độc mồm độc miệng như vậy, Tiểu Thiêm người ta không phải vì không muốn cưới Tiểu Nguyệt nhà bà mà muốn cưới Khương Ninh thôi sao, bà cần gì phải nguyền rủa người ta chết thế.""Tôi chính là muốn nguyền rủa đó! Ngày mai tôi còn muốn đốt chút nến thơm, giấy tiền nguyền rủa bọn họ cùng nhau xuống địa ngục!"Đặng Lan người này trong miệng thật sự không nói được lời hay, độc ác thật sự, những người ở đây nghe mà trong lòng tức giận.Ở trong thôn, đốt nến thơm tiền giấy nguyền rủa, đó là chuyện lớn.
Vạn nhất người đàn bà này lặng lẽ đốt nến thơm giầy tiền nguyền rủa bọn họ, kia không phải bọn họ liền xúi quậy sao.Bọn họ không muốn nói nữa nhưng mà Đặng Lan lại không muốn ngừng.
Vẫn luôn ở trong ruộng mắng chửi rất hăng say, nhưng sau đó vẫn cảm thấy không thoải mái liền vác cái cuốc đi về nhà.Thời điểm bà vừa đến cửa nhà, cũng vừa lúc Khương Ninh với Nghiêm Chi cùng nhau xách bao lớn bao nhỏ về tới.
Thật là oan gia ngõ hẹp.Nghiêm Chi là người không bao giờ muốn đi gây chuyện, nhưng dù bà không muốn thì cũng không đại biểu người khác cũng không muốn gây chuyện như bà.Nghiêm Chi kéo Khương Ninh đi vào nhà.Đặng Lan ném cái cuốc trong tay liền chạy tới, ngăn trước mặt Nghiêm Chi không cho đi," Ai nha, Nghiêm muội tử, cô thích nhặt giày rách nên con trai cô cũng thích nhặt giày rách phải không?"Nghiêm Chi buông đồ vật trong tay xuống, liền thẳng tay chỉ mũi Đặng Lan mắng, " Đặng bà nương, bà đem miệng rửa sạch một chút cho tôi"Đặng lan căn bản không đem lời nói của Nghiêm Chi nghe vào tai, cố ý liếc mắt nhìn Khương Ninh một cái, " Đây không phải là giày rách sao? giày rách con trai tôi ném, lúc này mới được mấy ngày, nhà cô liền lập tức nhặt lên...A..."Đặng Lan còn chưa nói xong, Khương Ninh đột nhiên giơ tay tát bà ta một cái, tát đến thân hình Đẳng Lan nghiêng ngã, bụm mặt hét chói tai.Cái tát này đem bà đánh ngốc, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn về phía Khương Ninh, " Cô dám đánh tôi, cô đồ giày rách có giáo dưỡng hay không, tôi thế nào cũng từng làm mẹ chồng cô, cũng là trưởng bối của cô, cô cư nhiên dám đánh tôi!"Khương Ninh bước lên trước hai bước, " Bị bà mắng là giày rách, tôi không thể đánh trả sao? Bà thử mắng lại một câu nữa xem, xem tôi có xé miệng bà ra không?"Nói xong, liền móc trong túi ra một con dao phay.
( chết cười hai vợ chồng nhà này^^)Dao phay này vừa mới mua, sáng bóng sắc bén, Khương Ninh không có sợ nửa điểm, cầm giơ lên cao..Đặng Lan nhìn Khương Ninh đột nhiên hung dữ, chống tay cười lạnh, " Cô có bản lĩnh thì chém tôi đi""Vậy thì bà xem tôi có chém bà hay không.."Khương Ninh tức khắc giơ dao phay lên, chém về phía Đặng Lan.Đặng Lan sợ tới chân mềm nhũn, đồng tử co rút lại, thất tha thất thểu lùi về phía sau.Khương Ninh cố ý cầm dao chém về phía mặt Đặng Lan, Đặng Lan sợ quá ngã ngồi xuống đất, ôm đầu hét chói tai," A..."Phanh! Dao phay chém qua góc áo Đặng Lan cắm vào miếng đất sau lưng bà .Đặng Lan toàn thân run rẩy theo tiết tấu...bỗng nhiên có một chút chất lỏng chậm rãi chạy ra từ trong quần bà ta.Thời điểm Nghiêm Chi nhìn thấy, không ngăn được phụt cười một tiếng, " Đặng Lan, bà sao lại tiểu trong quần vậy!"Đặng Lan đột nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn quần đã ướt nhẹp của mình, lại nhìn góc áo bị dao phay chém qua, đầu óc ong một cái, nhanh chân chạy trốn.Khương Ninh ưu nhã cầm dao phay lên, nhìn về phía Nghiêm Chi, " Thím, đối phó với loại người ác độc như vậy, đừng nương tay nha"Nghiêm Chi lôi kéo tay Khương Ninh, " Ninh Ninh, thím chỉ sợ con bị ủy khuất, sau khi kết hôn, các con liền dọn vào thành ở đi.
Bớt phải nghe những lời khó nghe đó.""Thím, việc này nói sau đi ạ"Khương Ninh nhanh nhẹn đem đồ vật cất trong phòng.Cô không sợ đâu, ai dám chọc cô, cô liền trả lại gấp bội, cũng sẽ không bao giờ nương tay đâu.Khương Ninh đem đồ vật thu thập xong thì trời đã tối.Nghiêm Chi muốn cô ở lại ngủ, nhưng lại không hợp quy củ.
Tuy rằng đêm nay Thiêm Hành không trở về, nhưng vẫn phải chú ý thanh danh cho Ninh Ninh.Khương Ninh biết Nghiêm Chi vì cô mà suy xét, " Thím, cháu đến nhà cũ ngủ cũng được, thời điểm đến cháu đã cùng mẹ cháu nói qua rồi"" Cũng được"Nghiêm Chi nhìn trời bên ngoài, " Thím đưa cháu về""Không cần đâu ạ, trời tối đường không dễ đi, chút nữa thím trở về cũng phiền toái.".