Tại giữa trưa ngày mùa hè, mặt trời chiếu xuống làm người muốn rớt một tầng da, trên tiếc cưới của Đồng gia, tân khách đều ngồi nghiêm chỉnh dưới lều trúc rộng rãi ăn tiệc, thực ra một chút cũng không cảm giác được sự mãnh liệt của ánh mặt trời.
"Ha, các ngươi cũng không chê phiền còn đặc biệt dựng lều trúc," Khánh tẩu tử nói: "Tháng trước con trai trưởng thôn cưới vợ đều chẳng muốn dựng lều, ai ôi, mặt trời nắng gắt, đều đem người phơi choáng váng."
Quách Xuân Hoa cười nói: "Dựng cái lều cũng không tốn sức gì, chính là vì để cho mọi người nhàn nhã ăn bữa cơm nên mới nhớ tới dựng mà."
"Không nói lều này dựng được chắc chắn, chỉ chuyên môn mời người đến dựng cũng phí không ít tiền đi?"
Khánh tẩu tử cướp đáp lời: "Lão tam nhà bọn họ dựng, nơi nào cần phí tiền."
"Ha ha, lão tam nhà chúng ta xác thực rất tài giỏi, hắn còn có thể xây nhà đâu, cái gian nhà bây giờ hắn ở, ban đầu vốn dĩ không phải hai tầng, chính hắn chuyển ván gỗ về xây tầng hai, vừa chắc chắn dùng bền lại xinh đẹp." Quách Xuân Hoa cùng mọi người khoe khoang nói.
"Ai ui, con trai bà làm sao mỗi người đều tài gỏi như vậy," người mới hỏi lều tiếp tục nói: "Vừa vặn, tôi có bao một mảnh ở vùng ngoại ô huyện, dùng để trồng cây trồng hoa, chính đang muốn tìm người dựng lều, tôi xem con trai thứ ba của bà tay nghề rất tốt, không bằng đến chỗ tôi dựng lều, tôi ấn theo lương công nhân trả cho hắn."
"Thế thì tốt quá rồi," vừa nghe có tiền cầm, Quách Xuân Hoa miệng đầy đáp ứng, nói: "Vậy định thời gian đi, để tôi bảo hắn tới."
"Liền hai ngày nay."
Khánh tẩu tử nói: "Thành Quân nhà bà không phải đang đóng phim sao? Có thời gian đi qua sao?"
"Đóng phim?" Bàn tân khách này có rất nhiều người ở rất xa, đối với chuyện của Đồng gia không biết rõ, đột nhiên nghe Khánh tẩu tử nói như vậy, cảm thấy hết sức tò mò nói: "Chính là có thể lên TV sao?"
Quách Xuân Hoa cười nói: "Cũng chỉ là diễn cái vai phụ thôi, không phải nhân vật trọng yếu gì, một ngày cũng mới cấp hai trăm khối tiền lương."
"Hai trăm?" Mọi người kinh hô: "Hiện tại đi trong thành phố làm công, làm cả ngày cũng mới mười mấy khối, ngươi còn mới cấp hai trăm khối, này kiếm khối nha!"
"Thật sao?" Quách Xuân Hoa làm bộ không hiểu, nhận lấy mọi người ghen tị, nói: "Vị đạo diễn này ra tay hào phóng như vậy, tôi còn tưởng rằng hiện tại tiền đều không đáng giá, Thành Quân nhà tôi mỗi ngày về nhà đều sẽ đưa cho tôi khối đâu."
"Ai nha, đứa con thứ ba này của bà vẫn là cái đại hiếu tử đây!"
Đồng Thành Hoành nắm lấy chén rượu, sắc mặt âm trầm, ngày hôm nay là hôn lễ của hắn, rõ ràng hắn mới nên là nhân vật chính, nhưng các cô thím bên cạnh đều đàm luận tam đệ Đồng Thành Quân, liền ngay cả bàn của các đồng nghiệp trong trường học, nghe được những người thím kia nói chuyện, cũng nhịn không được dò hỏi: "Tôi là biết có cái đoàn phim đến bên này đóng phim, không nghĩ tới còn tuyển tam đệ ông đi đóng kịch?"
Có cái nữ đồng sự cười nói: "Người đệ đệ kia tôi từng thấy qua chân nhân, cái dung mạo ấy, sách sách, bị tuyển chọn cũng không kỳ quái."
"Vậy sau này ông chẳng phải là sẽ có một cái đệ đệ làm minh tinh sao?" Nam đồng sự từ trong túi tìm ra camera, trêu chọc nói: "Tam đệ ông đâu? Tôi phải thừa dịp hắn còn chưa nổi tiếng, cùng hắn nhiều chụp mấy bức ảnh chung, đến lúc hắn nổi tiếng, ta lấy ra có bao nhiêu mặt mũi."
"Tôi nào biết hắn chạy đi nơi nào?" Đồng Thành Hoành cười lạnh nói: "Không chừng giống ông nói, cảm thấy mình là đại minh tinh, ngay cả hôn lễ của đại ca cũng không tới tham gia."
Nụ cười trên mặt của mọi người dồn dập cứng đờ, nhận ra được tâm tình Đồng Thành Hoành không đúng.
Đồng Thành Hoành tự mình rót một chén rượu, cười đưa tay chỉ về hướng đông, nói: "Mọi người nếu muốn đi tìm hắn chụp ảnh chung, đi thẳng dọc theo con đường này, nhất định có thể nhìn thấy đoàn phim, hiện tại không đi, qua mấy ngày đoàn phim dời đi, mọi người liền không nhìn thấy."
"Chụp đoàn phim mấy trương ảnh chắc là vẫn được.
Bất quá tôi khuyên mọi người đừng lãng phí phim ảnh đi tìm tam đệ tôi cùng nhau chụp ảnh, dù sao chờ đoàn phim quay xong phim, hắn cũng liền chẳng là cái thá gì."
"Ha ha, còn cái gì diễn viên? Đại minh tinh? Người ta nhưng không nói muốn phủng hắn, bất quá là thấy hắn dùng thuận tiện, lấy tiền mua một đoạn thời gian mà thôi."
Đồng Thành Hoành giải thích như vậy một phen, mọi người cũng không dám lại bàn đến Đồng Thành Quân, theo một người gợi ra đề tài, mọi người sôi nổi bắt kịp thảo luận, "Lập tức liền khai giảng rồi, mọi người là mang học sinh mới hay là tiếp tục mang học sinh năm ngoái? Là theo học sinh cùng lên lớp sao?"
"Vẫn còn chưa chốt, tôi khẳng định là muốn tiếp tục dạy học sinh học kỳ trước, dù sao đều quen thuộc."
Hôn lễ bình thường ở nông thôn qua cơm trưa tân khách cũng dần tản đi, giữ lại ăm cơm tối đều là người trong thôn hoặc là thân thích quan hệ thân cận.
Nhưng hôn lễ của Đồng gia, tân khách một cái cũng không đi, ngược lại còn có rất nhiều người không tham gia hôn lễ cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, bởi vì Chu Tuyết tiêu tiền mời gánh hát đến, bởi vậy đơn giản dựng cái sân khấu kịch, khua chiêng gõ trống liền bắt đầu xướng lên.
Bình thường Đồng Hân không thích cùng đám trẻ con tụ cùng một chỗ, nhưng lần này cũng cùng một đám trẻ con chuyển băng ghế nhỏ ngồi ở phía trước nhất, ở cái niên đại mà tiết mục giải trí không nhiều, TV đối với nhiều nhà mà nói cũng được coi là vật xỉ, mà lại tiết mục trên TV cũng ít ỏi, thì xem hí kịch là phương thức giải trí mà đa số mọi người yêu thích.
Cái này cũng là đoạn trí nhớ sâu sâc nhất thời thơ ấu của Đồng Hân, cô thích loại không khí mọi người cùng nhau vây quanh xem hí kịch như thế này, cầm tiền tiêu vặt ba mẹ nhét cho, mua một chuỗi kẹo hồ lô, vừa ăn vừa xem diễn.
"Lợi hại nha! Trận trượng lớn như vậy," Dương đạo theo bậc thang lát sỏi bước lên, nhìn thấy sân khấu kịch được dựng lên, còn có thôn dân ngồi vây quanh xem diễn kịch, cười nói: "So với đoàn phim chúng ta còn náo nhiệt.
Hát hí kịch à, thật nhiều năm chưa có xem."
Đồng Thành Quân đi theo phía sau hắn, nghe vậy nói: "Hay tôi đem bàn cơm đặt bên cạnh sân khấu kịch?"
"Ha ha, vậy cũng không cần, ăn cơm vẫn là tìm chỗ nào yên tĩnh chút, chúng ta lại uống chút rượu, nói chuyện phiếm."
"Đói chết rồi," Tiểu Phương nhanh chân đi về phía trước, nói: "Quả nhiên là tiệc rượu ở nông thôn, thật xa đã ngửi thấy mùi thịt."
Đồng Thành Quân bốn phía nhìn ngó, nhìn Đồng phụ, Quách mẫu, còn có đại ca bọn họ ngồi ở chính giữa chủ bàn, liền nói: "Dương đạo, tôi đi gọi ba mẹ ta lại đây."
"Không cần, không cần," Dương đạo diễn nói: "Mọi người đang xem vui vẻ, liền không quấy rầy bọn họ.
Cậu sắp xếp cho tôi một bàn cơm nước là được, tôi vốn là đến quỵt cơm, không cần khách khí như vậy."
"Vậy chúng ta đến trong nhà chính ngồi." Đồng Thành Quân đón đạo diễn mọi người đến trong nhà chính ngồi.
Đồng Hân vốn đang xem kịch, dư quang thoáng thấy ba ba trở về, đi cùng còn có Dương đạo diễn cùng phó đạo diễn Tiểu Phương, lập tức chăm chú lên, kịch cũng không nhìn, liền dính đi qua.
Đồng Thành Quân tìm tới đầu bếp quản lý tiệc rượu, để họ hỗ trợ thu xếp một bàn rượu cùng thức ăn, đám người bọn họ ngồi trong nhà chính ăn uống, Đồng Hân an vị ở một bên vừa lật xem truyện tranh thiếu nhi, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe ba ba cùng đạo diễn bọn họ nói chuyện.
"Ân, chính là mùi vị này, cũng chỉ có thể ở tiệc rượu dưới nông thôn mới ăn được cái mùi vị này," Dương đạo đối với món ăn trước mặt rất hài lòng, uống một hớp rượu, lông mày dãn ra nói: "Rượu cũng ngon, rượu đế tự những à?"
"Mua," Đồng Thành Quân nói: "Đinh gia thôn ở sát vách có một phường rượu nhỏ, làm buôn bán cho mấy thôn xung quanh, rất nhiều người đến nhà hắn mua rượu."
Dương đạo nói: "Cho tôi địa chỉ, chờ khi nào đoàn phim quay xong, tôi phải mua hẳn năm mươi kg mang về Bắc Kinh uống."
"Đến Đinh gia thôn hỏi Đinh Ký rượu gạo ở đâu là được." Đồng Thành Quân suy nghĩ một chút hỏi: "Đạo diễn, dựa theo đánh giá của ngài, đoàn phim còn phải quay bao nhiêu ngày nữa?"
Dương đạo nói: "Không sai biệt lắm một tuần lễ."
Đạo diễn nắm chiếc đũa gắp một miếng rau trộn tai lợn bỏ vào trong miệng, lại nhấp một hớp rượu, cảm thụ vị cay nồng của rượu ở trong phế phủ chạy một vòng, cuối cùng chảy vào trong bụng, thoải mái mà thở ra một hơi, hắn chậm rãi nói: "Kỳ thực lần này đến, cũng không riêng là vì quỵt cơm, chủ yếu là muốn cùng cậu nói chuyện."
Nghe đạo diễn nói như vậy, Đồng Thành Quân đại khái đã đoán được đạo diễn muốn nói cái gì, nhất thời rơi vào khó xử.
"Cậu là thật thích hợp ăn chén cơm này, con người của tôi yêu quý nhân tài, không nhìn nổi châu ngọc như cậu bị long đong," Dương đạo đưa tay vỗ xuống bả vai hắn, vô cùng thành khẩn nói: "Bộ phim tiếp theo của tôi đã tiến vào trù bị, có một nhân vật vô cùng thích hợp cậu, muốn mời cậu đi diễn.
Đồng Thành Quân, cùng tôi đi Bắc Kinh phát triển đi."
Đồng Hân kích động nắm chặt nắm đấm, rốt cục, rốt cục chờ tới giờ phút này, ba ba chỉ cần đáp ứng, như vậy cuộc đời của ba ba sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Hơn nữa, Dương Xương đạo diễn là một vị đạo diễn vô cùng nổi tiếng ở lĩnh vực phim truyền hình, có thể có ông ấy dẫn ba ba tiến vào giới giải trí, thế ắt thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
"Dương đạo, ngài có thể để ý ta, ta thật sự rất vui mừng." Đồng Thành Quân mở miệng chính là xin lỗi, ánh mắt áy náy nói: "Thế nhưng xin lỗi, tôi không có ý tưởng đi Bắc Kinh làm diễn viên, tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ của mình."
Cái gì? Đồng Hân không dám tin tưởng nhìn về phía ba ba Đồng Thành Quân, ông ấy lại từ chối?
Cuộc sống bây giờ có cái gì đáng để thỏa mãn? Ở trong căn nhà chật hẹp, mỗi ngày bị sai đến, sai đi, tương lai cả đời còn có thể bị vây ở cái địa phương nhỏ này, biến thành lão nam nhân trung niên xu nịnh, biến dạng, ngay cả người nhà đều chăm sóc không được.
Dương đạo ngạc nhiên trong chốc lát, không nghĩ tới Đồng Thành Quân sẽ từ chối mình.
Giống như hắn nói, hắn rất ái tài, cũng không tức giận Đồng Thành Quân trả lời như vậy, ngược lại nói: "Cậu chắc chắn? Không suy nghĩ thêm chút nữa sao? Đây nhưng là cơ hội vô cùng hiếm có, người bên ngoài muốn, tôi còn chưa chắc cho hắn."
Tỷ như người đệ đệ kia của Đồng Thành Quân, tự tiến cử đến trước mặt hắn, hắn còn không lọt mắt.
Phó đạo diễn Tiểu Phương cũng đi theo khuyên nhủ: "Bộ tiếp theo tôi xem qua, nếu như cậu tham diễn, nhất định sẽ ở trong vòng truyền hình đánh ra tên tuổi, đến lúc đó tiền đồ quang minh, cậu muốn cái gì đều có."
Đồng Thành Quân suy nghĩ một chút, lập tức kiên định lắc đầu, "Cảm ơn đạo diễn ngài coi trọng, tôi hiện tại càng muốn lấy người nhà làm trọng.
Tôi vẫn chưa nói với ngài nhỉ, vợ tôi mang thai, cần tôi chăm sóc.
Ba mẹ tôi tuổi lớn, cũng cần nhi tử ở bên người tận hiếu."
Dương đạo cười cười, cười đến ý vị không rõ, cũng không khuyên nữa, bưng chén rượu lên uống một hớp nói: "Người đều có chí riêng, cậu lấy người nhà làm trọng, tôi cũng là lý giải."
Hắn nhìn về phía Tiểu Phương nói: "Còn ngây ra đó làm gì, nhanh đem đồ vật đưa cho cậu ấy."
"Há," Tiểu Phương nghĩ đến cái gì, vội vàng từ trong túi tiền móc ra một xấp tiền một trăm đồng được buộc bằng dây thun, đưa cho Đồng Thành Quân nói: "Những này cho cậu, nhanh cầm đi.".