Lê Tuyết úp mặt vào chậu nước, cô hơi hoảng khi chứng kiến tất cả những điều này.Lại cúi xuống nhìn con đường được lát bằng đá granite, từng viên một, bề mặt nhẵn bóng.Chắc đau lắm phải không?Cô thực sự không liệu trước được nhiều như vậy!"Cậu...!không sao chứ?"Cô đưa tay ra định đỡ cậu nhưng lại bị cậu hất mạnh.Nhìn thấy sắc mặt Lục Lương lại tối sầm, cô biết lúc này có thể cậu hận mình đến chết, cô cắn môi.
Cô biết nếu mình còn ở lâu hơn sẽ khiến người khó chịu như thế nào, nên dứt khoát đặt chậu nước ở trước mặt cậu."Tôi...!tôi còn việc nên đi trước đây!"Cô không thèm nhìn cậu, quay người bỏ chạy thật nhanh.Lục Lương ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng đã chạy đi xa như một làn khói, sau đó nhìn chậu sắt trên mặt đất trước mặt, hít sâu một hơi, nắm chặt tay, thịt hai bên má phồng lên....Lúc Lê Tuyết trở lại địa điểm tổ chức bữa tiệc tối thì cô cũng không nghĩ nhiều, cô định đi tìm Triệu Cầm trước.Nhưng hoàn toàn không tìm được người, cô liếc nhìn quang cảnh sôi động bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người tụ tập ở đài phun nước.Cô chợt hiểu ra, nhanh chóng đi qua đó.Khi đến gần hơn, cô mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Thư Vân Hề ở bên trong."Mạn Mạn, cô mau thừa nhận lỗi với cô Ninh đi.Chúng ta đền cho người ta, đừng sợ, cô Ninh là người tốt, sẽ không làm khó cô đâu!"Chúng tôi sẽ đồng hành cùng những người khác.
Đừng sợ.
Cô Ninh là một người rất tốt và sẽ không làm bạn khó xử!"Ồ, lời thoại này thực sự rất quen thuộc!Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Lục Mạn Mạn đã tiếp lời, lạnh giọng nói: "Thư Vân Hề, tôi không làm thì dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi? Nếu tôi xin lỗi thì chẳng phải sẽ thừa nhận là tôi đã làm chuyện đó sao? Nếu cô thật sự nghĩ cho tôi thì tại sao lại nói những lời ba phải như vậy? Hay cô hy vọng muốn đổ lỗi chuyện này lên người tôi?""Thư Vân Hề, không phải cha tôi có lòng tốt thu nhận cô sao? Tại sao cô còn muốn tính kế chống lại tôi như thế này? Nhà họ Lục của chúng tôi có lỗi với cô chỗ nào?"Sau dăm ba câu, cô ta đã lập tức chuyển toàn bộ sự chú ý sang Thư Vân Hề.Lê Tuyết nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh đều thay đổi khi nghe thấy lời này, một vài quý bà bên cạnh thì thầm: "Cô gái này nói đúng, trông đứa trẻ đó không phải là người tốt lành gì.""Đúng, đúng, ngay từ đầu tôi đã cho rằng nó không tốt rồi."...Lê Tuyết liếc sang bên cạnh, những khán giả này phối hợp ghê thật đấy, thật sự giống y như trong truyện!Cô nhớ mỗi lần rơi vào cảnh vả mặt nhau, lúc đầu Thư Vân Hề đều chiếm ưu thế, sau đó Lục Mạn Mạn uốn ba tấc lưỡi đẩy lùi người ta.
Trong khi đó những người ăn dưa bên cạnh thì bàn tán xôn xao, lúc đầu giúp đỡ bạch liên hoa, cuối cùng khi đã hiểu ra sự thật thì bắt đầu cổ vũ cho Lục Mạn Mạn!Ờm, nhưng lần sau gặp phải cảnh tương tự thì vẫn sẽ giúp Thư Vân Hề trước.Giờ nghĩ lại, sau nhiều chuyện như vậy mà những người đó không cho rằng Thư Vân Hề kém cỏi sao?Chẳng lẽ bọn họ không có phán đoán của riêng mình sao, cứ phải để nữ chính xông ra tẩy não cho bọn họ?Tuy nhiên, đây là một bộ truyện sảng văn trả thù, điều này thì có thể hiểu được.Sảng văn: Nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng.Nghe một hồi, cô đã xâu chuỗi lại nguyên nhân hậu quả một cách đại khái, hình như có một cô chủ nào đó bị đẩy xuống đài phun nước, sau đó là lời nói gây hiểu lầm của Thư Vân Hề, mọi người đều hiểu lầm là Lục Mạn Mạn làm chuyện đó.Tình tiết này có chút ấn tượng, hình như cô gái bị đẩy xuống đài phun nước có gia cảnh tốt, sau này vẫn sẽ xuất hiện, về phần kết thì đương nhiên là Lục Mạn Mạn chuyển bại thành thắng.Nhưng cô không nhớ nội dung cụ thể lắm, dù sao thì nữ chính nhất định sẽ không bị chịu thiệt..