Đường phố bị bỏ hoang đầy tàn tích và đống đổ nát, mặt trời lặn khuất sau những tòa nhà cao tầng, nhuộm bầu trời đậm sắc màu đỏ cam.
Gió thổi qua những con phố mang theo chút se lạnh, yên tĩnh đến mức chỉ có âm thanh chói tai của những tấm sắt đung đưa cà xuống mặt đất, khiến mỗi dây thần kinh nhạy cảm của con người cảm thấy đau nhói.
Thành phố này không có dấu vết sinh hoạt của con người, khắp nơi bị tàn phá, nó hoang vắng, đứng trơ trọi ở nơi đó, từ những thứ còn sót lại lờ mờ còn có thể nhìn thấy đây đã từng là nơi sầm uất náo nhiệt, nhưng không biết nó vẫn đang trông chừng cái gì.
Sơ Điều đeo chiếc balo tai thỏ màu xanh nhạt trên lưng, cô cẩn thận và cảnh giác đi qua các mảnh vỡ và các thứ linh tinh khác, muốn tìm thử bất kỳ thứ gì có thể còn sót lại trên các kệ siêu thị ngổn ngang trống rỗng này hoặc trên mặt đất.
Khó khăn lắm Sơ Điều mới tìm được một chai nước suối nhỏ bị đè dưới cái kệ bị sập, cô muốn nhặt nó lên nhưng mà sức cô quá yếu nên không thể di chuyển cái kệ được.
Cô cố gắng di chuyển mấy lần đều không thành công, cuối cùng hít mũi một cái rồi dứt khoác ngồi xuống kệ hàng nghỉ ngơi.
Cô nhìn siêu thị trống rỗng với ánh mắt mờ mịt.
Cô vốn là không nên xa lạ với cảnh tượng như vậy, nhưng sau này cô được hắn bảo vệ chu đáo đến mức không bao giờ gặp phải cảnh túng quẫn "Nhìn xung quanh lòng mờ mịt", "Thiếu ăn, thiếu uống" như vậy nữa!.
Cô và hắn gặp nhau trong thời kỳ khó khăn, thế mà trong một cuộc bao vây của biến chủng, vì bảo vệ cô hắn đã cố gắng hết sức để đưa cô đi nhưng hắn lại bị mắc kẹt trong đó.
Sau khi hắn mất, cô đau khổ tột cùng, ngây ngốc hồ đồ sống qua loa mấy ngày, cuối cùng vẫn mất đi ý chí sinh tồn.
Khi mở mắt ra lần nữa, ấy vậy mà cô lại sống lại trở về quá khứ, trở về lúc tận thế vừa mới bắt đầu, cô vẫn là một học sinh lớp mười hai của một ngôi trường bị phá huỷ phải đi sơ tán theo quân đội, không gặp phải những chuyện nguy hiểm, cũng còn chưa gặp được hắn.
Lần này sau khi tỉnh lại, cô đang ở trên xe chở quân sơ tán của bộ đội, theo một đoàn quân lớn di tản đến nơi trú ẩn.
Nhưng Sơ Điều biết, cuối cùng hơn một nửa người trong đội của họ cũng sẽ chết trên đường đi.
Sau khi hầu hết những quân nhân cứu viện đều thiệt mạng hoặc bị thương nặng, mấy người đàn ông có cơ thể cường tráng trong đội sẽ hợp lại cùng nhau cướp tất cả súng và vật tư, lại đuổi tất cả người già phụ nữ và trẻ con còn lại xuống khỏi xe, cho họ tự sinh tự diệt.
Đời trước cô cũng là một thành viên bị đuổi đi.
Sau khi sống lại, điều đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là rời khỏi đoàn xe, không đi cùng bọn họ nữa.
Cô không thể giải thích với người khác chuyện mình sống lại, mà dù có nói thì cũng chẳng ai tin.
Không ai có thể hiểu cô, thậm chí cảm thấy hành động rời đội của cô quả thật là điên rồ.
Cô chỉ có thể để lại một lời nhắc nhở cho đội trưởng của quân đội để họ cảnh giác với mấy gã đàn ông có ý đồ xấu kia.
Còn việc họ có tin lời cô hay không, đã không phải là điều mà cô có thể cân nhắc nữa.
Sau khi rời đội ngũ, một mình cô lái xe xóc nảy chạy mấy tháng ròng, suốt quãng đường nguy hiểm, trăn trở ẩn náu mới đến được nơi đây.
Trong thành phố không thấy dấu vết biến chủng xuất hiện, tạm thời đã an toàn nhưng cô cũng không dám lơ là.
Đời trước sau khi bị đuổi khỏi xe, một đám người không có năng lực tự vệ, có thể tưởng tượng được tình huống sẽ như thế nào, đến cuối cùng chỉ có cô và một cậu bé mười lăm tuổi sống sót, sau đó cậu bé kia lại không chống đỡ nổi khi thức tỉnh dị năng mà mất mạng.
Cô lang thang một mình trong một thời gian dài, lúc đầu cô trốn trong tầng hầm của một thành phố không người tối tăm, mãi đến khi hết đạn hết lương thực mới không thể không ra ngoài kiếm thức ăn.
Nhưng lại phải đối mặt với vô số biến chủng, cô chật vật chạy trốn cho đến khi một một ngọn lửa làm nổ tung hai bức tường hẹp nơi ẩn náu của cô và cũng như những biến chủng bên ngoài đã bao vây cô từng tất đất muốn giết chết cô.
Cô ngẩng đầu, ở trong đường hẻm chật hẹp cô nhìn thấy người đàn ông đứng trên sân thượng, nắm đấm bốc lửa, đang từ trên cao nhìn xuống cô, kẻ hèn nhát tựa như loài giun dế.
Đó là người duy nhất cô gặp trong mấy tháng cô sống tạm ở thành phố này, người mang dị năng lại không chút e sợ người biến chủng.
Thế là cô liền đi theo hắn mà không cần suy nghĩ.
Xưa nay cô luôn sợ người lạ và ngại giao tiếp, vì ôm lấy cái đùi này mà mặt dày mày dạn biến thành keo , làm cái đuôi nhỏ cục nợ sau lưng hắn.
Sau này lại trở thành vợ hắn, được hắn bảo vệ ở phía sau!.